Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 61: Truyền kỳ mới


Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 61: Truyền kỳ mới

“Xử lý chỗ này.” Không đợi chúng tướng hỏi nguyên do, Mộ Thanh đã chỉ xuống dưới chân nói.

Nàng khoanh tay nhìn bờ sông Cách Ngõa bên kia, hai gã tinh quân đi
đến trước người nàng, ngồi trên mặt đất cẩn thận vạch cỏ ra, bắt tay xử
lý cơ quan. Mũi tên lộ ra cho nên thực dễ dàng có thể suy đoán nơi chôn
cơ quan, những tinh binh này ở Đại Mạc đã nhiều lần thấy cơ quan này,
cho nên đầu tên gắn vào chỗ nào, kẹp khởi động ở chỗ nào, cấu tạo của cơ quan ra sao, đã sớm nắm rõ.

Khi một cơ quan được lấy từ dưới thảm cỏ ra, tên vẫn hoàn hảo nằm ở bên trong kẹp cơ quan, mũi tên sắc bén, dưới ánh mặt trời chọc đau mắt người.

Bờ bên kia sông Cách Ngõa, Hô Diên Hạo nhìn chằm chằm cơ quan được
lấy ra. Khi chôn cơ quan thì mũi tên đều quay về hướng cửa núi Thanh
Châu để nhằm vào tân quân Tây Bắc, hắn ngồi ở bờ bên này, không nhìn
thấy dưới thảm cỏ xanh mũi tên nhô lên như sao, chỉ nhìn thấy hai gã
tinh quân Tây Bắc sau khi lấy ra một cái cơ quan, lại ngồi xổm xuống mặt đất, tiếp tục khai quật, sau đó lại lấy ra một cái, đưa lại phía sau.

Phía sau, mọi người chăm chú nhìn từng cái cơ quan gắn tên được đưa
trở lại, mây đỏ đầy trời chiếu lên khuôn mặt của các tướng lĩnh Tây Bắc
quân, thần thái trên đó đã nói lên toàn bộ kích động cuồn cuộn trong nội tâm.

Lão tướng, Phó tướng, Quân hầu, Đô úy, Truân trưởng, Mạch trưởng quân Tây Bắc đều đưa mắt nhìn một thiếu niên không quan không phẩm. Thiếu
niên đứng ở phía trước mọi người, nhìn bờ sông bên kia, cơ quan dưới
chân lấy ra một cái, nàng lại tiến về phía trước một bước.

Gió trên thảo nguyên thổi bay tóc thiếu niên, truyền giọng nói qua sông, từng chữ từng chữ lọt vào tai người.

“Đất trên thảo nguyên Hô Tra là đất vàng, thành phần chủ yếu là cát
Tây Bắc, dễ dàng đào bới, là nơi kiến vô cùng yêu thích làm tổ. Chỉ cần
sau một trận mưa to, đất vàng ẩm ướt, hang tổ của kiến sẽ bị sụp xuống,
khi trời nắng lên đàn kiến sẽ đi tìm chỗ ở mới.”

“Trên đời này, người thích đi đường tắt, các loài động vật khác cũng
như thế, bao gồm cả loài kiến. Những nơi đất đai bị người ta đào bới
trước, so với những nơi khác chắc chắn dễ đào hơn, đám kiến tất nhiên sẽ muốn đến những nơi này để đào tổ. Nhưng những cơ quan chôn dưới đất này đối với đàn kiến mà nói thực chướng mắt, việc chúng nó muốn làm đầu
tiên chính là đem mấy thứ này đẩy ra ngoài, nhưng cơ quan quá nặng,
không phải là thứ chúng có thể di chuyển. Như vậy, làm sao mới có thể
chuyển đi đây?”

“Khi chôn cơ quan, vì muốn tên bắn ra được thuận lợi, đất ở vị trí
chôn mũi tên là nơi rời rạc nhất. Mũi tên dễ dàng bắn ra, thì con kiến
cũng dễ dàng đi vào, cho nên nơi dễ đào bới nhất này là nơi sớm bị bại
lộ nhất.”

Thiếu niên bước lên trước một bước, trong tay nắm một mũi tên ngắn, chính là mũi tên năm ngày trước nàng cầm theo khi xuống núi.

Hô Diên Hạo đứng dậy, gió phất qua tay áo hắn, ánh mặt trời chiếu lên vầng trán như một nét tàn hồng.

Năm ngày hôm nay, tiểu tử kia hạ chiến thiếp với hắn nhưng lại không
thấy hành động, chỉ ngồi ở bên kia, cùng hắn ăn gió nằm sương, thoạt
nhìn chẳng qua chỉ là gắng gượng đối chọi, nhưng hôm nay lại phá được cơ quan trận của hắn, nguyên nhân… thật khiến người ta không thể tin
nổi.

“Tiểu tử, tên của ngươi?” Giọng nói của nam tử trầm thấp hơi khàn,
làm cho người ta nghĩ tới sói hoang bên ngoài Đại Mạc, vào đêm trăng
tròn, đứng ở trên núi cao cúi xuống nhìn con mồi.


“Kẻ giết người không xứng biết tên ta.” Giọng nói thiếu niên trong
trẻo lạnh lùng, khiến người ta nhớ tới tiếng gió trong rừng tùng sau cơn mưa, lọt vào tai lại thấy tinh thần thoải mái.

Rõ ràng một khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật, nhưng giọng nói lại khiến người ta ấn tượng khó quên.

“Ngươi là lính Tây Bắc, đến biên quan, ngươi cũng sẽ phải giết người.”

“Kẻ xâm lược, giết dân chúng ta, nhục quốc thổ ta, không cần coi là người, đáng giết!”

Giọng nói thiếu niên âm vang, khi đang nói chuyện, hai tinh binh ở
phía trước đã đem cái cơ quan cuối cùng trên đường dẫn đến bờ sông gỡ
ra. Đang muốn chuyển về phía sau, đột nhiên Mộ Thanh lại khom người cầm
lấy, nhắm về phía bờ bên kia, bắn!

Trong khoảng khắc Mộ Thanh khom người, Hô Diên Hạo đã lập tức lui về
phía sau vài bước, mũi tên kia xẹt qua tay áo hắn bắn về phía xa, hắn
ngửa mặt lên trời cười dài, ánh sáng mờ trên thảo nguyên ngập tràn con
ngươi hắn, giống như màu máu, “Ngươi có biết, những kẻ không coi bổn
vương là người, tất cả đều đã chết rồi?”

Lúc hắn đứng ngửa đầu, trong không gian lại có tiếng xé gió, một tên ngắn nhằm thẳng yết hầu hắn mà đâm tới!

Hô Diên Hạo thuận thế ngửa về phía sau, mũi tên lướt qua chóp mũi, bờ bên kia lại đồng thời nghe thấy hai tiếng vèo vèo bay đến! Thân mình Hô Diên Hạo vừa đổ xuống đất, lập tức lăn hai vòng, tay đập xuống đất một
cái, mũi chân nhún xuống, bật dậy, vội vàng lui về phía sau, mạnh mẽ
nhanh nhẹn!

Bên kia bờ, Lỗ Đại nâng một khối cơ quan trên tay, mắng: “Mẹ nó, thứ đồ chơi của bọn người Hồ này, dùng không thuận tay!”

“Thứ bổn vương tạo ra, tự nhiên không lấy được mạng của bổn vương!”
Hô Diên Hạo liếc mắt nhìn Lỗ Đại một cái, lại nhìn về phía Mộ Thanh,
hứng thú cười, trong nụ cười có vài phần tàn nhẫn, “Tiểu tử, nhân vật
như ngươi, bổn vương nhất định còn có thể gặp lại. Mạng của ngươi, sớm
muộn gì cũng là của bổn vương!”

Mộ Thanh hừ một tiếng, trào phúng, “Trước khi lấy được mạng của ta, hãy nghĩ làm thế nào để giết hết kiến trong thiên hạ đi.”

Sắc mặt Hô Diên Hạo trầm xuống, hắn không thể không nhận thất bại, ý
đồ muốn làm trọng thương tân quân Tây Bắc bị hủy ở trong tay tiểu tử
này, tiểu tử này còn chọc trúng chỗ đau của hắn! Hắn bình tĩnh nhìn Mộ
Thanh chốc lát, xoay người rời đi.

Sông Cách Ngõa rộng bảy tám trượng, đêm qua mưa to, nước sông dâng
cao, dòng nước chảy xiết, nhất thời khó có thể vượt qua. Phía sau có
tinh binh đưa cung tên cho Lỗ Đại, hắn căng cung bắn liên tiếp mấy phát
đều bị Hô Diên Hạo nhanh nhẹn né thoát, mắt thấy người sắp đi xa, Mộ
Thanh quay người lại, nhìn thẳng Cố lão tướng quân cùng Lỗ Đại nói: “Kỹ
năng bơi của ta không tệ, chọn ra vài người có kỹ năng bơi cao đi cùng
ta, đuổi theo!”

“Không được!” Lỗ Đại quả quyết cự tuyệt, “Trời sắp tối rồi, sói trên
thảo nguyên rất nhiều, nguy cơ bốn phía, ngươi mới thao luyện hơn một
tháng, hành quân ban đêm với các ngươi mà nói cũng khó khăn, chứ đừng
nói đến chuyện đuổi theo hắn. Hô Diên Hạo lại thông thạo việc đánh đêm,
hắn có thể bày ra cơ quan trận trên thảo nguyên, chắc chắn người giúp

hắn! Ai biết phía trước có người tiếp tế cho hắn hay không? Các ngươi
cẩn thận trúng mai phục! Lão tử không muốn lại phải đi nhặt xác!”

Tây Bắc quân phần lớn là hán tử phương bắc, hàng năm ở đại mạc đánh
giặc, thật ra bọn họ có thể đánh đêm, đáng tiếc kỹ năng bơi không thạo.
Nếu không phải như thế, hắn cần gì ở bờ bên này dùng cung bắn Hô Diên
Hạo? Đã sớm phái bơi qua sông đuổi theo!

Con sói này, chung quy vẫn để hắn chạy thoát!

Mộ Thanh không tiếp tục kiên trì nữa, Lỗ Đại nói đúng, nhưng nàng vẫn có chuyện không hiểu rõ, đó là khi đên xuống, cung thủ trên núi mặc dù
bắn chết mấy con sói, nhưng nàng vẫn chưa gặp được bầy sói nào. Hô Diên
Hạo chôn cơ quan ở nơi này đã một thời gian, chẳng lẽ hắn không sợ có
bầy sói đi vào thảo nguyên đạp trúng cơ quan, không cần đợi đến khi tân
quân Tây Bắc đến, những cơ quan này đã mất đi tác dụng? Nghe Lỗ Đại nói, khi bọn họ ở Tây Bắc Đại Mạc giao chiến với người Hồ cũng thường gặp cơ quan này, Đại Mạc cũng có sói, những cơ quan này đến tột cùng là làm
sao tránh được bầy sói?

Mộ Thanh tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng hiển nhiên là người Hồ có biện pháp mà nàng không biết.

Chạng vạng, khi Mộ Thanh theo các tướng lĩnh trở lại trên núi, bảy ngàn người hoan hô chấn động núi rừng!

Một đường lên núi, tinh binh xếp thành hàng, tân binh vây quanh,
giống như hoan nghênh anh hùng trở về. Thiếu niên anh hùng đi ở phía sau chúng tướng, lỗ tai mọi người sắp bị chấn động đến điếc rồi.

Tiếng hoan hô xa xa truyền đến cửa núi Thanh Châu, hơn bốn vạn đại
quân hưng phấn nhìn về đỉnh núi phía trước—— cơ quan trận phá rồi?

Phá rồi!

Nhưng phương pháp phá trận thật sự là mới nghe thấy lần đầu!

Thiếu niên kia, năm ngày ngồi trên thảo nguyên, cách sông giằng co
với Địch Tam vương tử, không mất một binh một tốt, một đao một tên, chỉ
chờ một trận mưa, một đội quân kiến trên thảo nguyên, đã có thể khiến cơ quan trận hiện hình!

Thiếu niên kia, xuất thân là ngỗ tác, lại chiến thắng diễn luyện,
điều tra thảm án, phá cơ quan trận! Lấy sức một người, bảo vệ năm vạn
tân quân Tây Bắc!

Đại quân ở cửa núi không nhìn thấy tình hình trên thảo nguyên, chỉ
nghe thấy có người từ trên núi đến truyền tin vui, từ đó, không khí nặng nề mấy ngày liền của toàn quân lập tức tan biến. Đêm nay, trên núi dưới núi ngập tiếng hoan hô, đám tân binh ngồi vây quanh giữ lửa trại, đều
nói về thiếu niên truyền kỳ.

Trên núi, bên cạnh lửa trại ngoài doanh trướng của thương binh, Mộ
Thanh bưng bát, húp cháo nóng, ăn thịt sói. Bên cạnh vây quanh ba bốn
mươi người, đều là binh lính đêm đó nàng dẫn theo diễn luyện, ánh lửa
chiếu lên mắt mọi người sáng rực, so với đêm đó còn hân hoan hưng phấn
hơn nhiều, giờ phút này trong mắt các tân binh đều là nhiệt tình sùng
bái.

“Sao ngươi biết kiến có thể phá trận của Địch Tam vương tử? Mau nói
mau nói! Lát nữa ta vào kia kể lại với Hắc Tử!” Thạch Đại Hải hưng phấn

vội hỏi.

Hàn Kỳ Sơ cười nhìn Mộ Thanh, hắn cũng muốn biết nguyên nhân, thiếu niên này thật sự khiến hắn phải thán phục.

Các tân binh ở bên cạnh đều gật đầu, một ít tân binh đang ăn cơm
chiều nghe thấy thế cũng vội vàng bưng bát đi về phía này, mọi người đều muốn nghe xem. Tin tức truyền nhanh, một truyền mười mười truyền trăm,
một lát sau, ngay cả đám lão binh Tây Bắc cũng lại đây, bên ngoài trướng thương binh, tức khắc vây đến vài tầng người, nhốn nháo náo động.

Mộ Thanh ngồi dưới tàng cây, bưng cháo, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt nàng, thiếu niên mắt nhỏ mi thô, vẻ mặt hơi giật mình.

Nàng chưa gặp phải tình huống thế này bao giờ.

Kiếp trước, ngành pháp y của nàng tương đối độc lập, hơn nữa trong
lời nói nhắc đến phần lớn là tính khoa học, rất nhiều người cảm thấy
không thú vị, ít có tiếng nói chung với bọn họ. Hơn nữa, không có mấy
người chịu được chuyện trong lúc bọn họ ăn cơm lại thảo luận về đoạn
phim quay lại cảnh xác chết đầy giòi bọ, cho nên ngoại trừ đồng nghiệp,
bọn họ không có nhiều bằng hữu. Kiếp trước nàng cũng chỉ có Cố Nghê
Thường xuất thân đặc công không chê đề tài nói chuyện của nàng khẩu vị
nặng.

Ở Đại Hưng mấy năm nay, bách tính trọng cõi âm, ngỗ tác lại là tiện
tịch, dân chúng bình thường nhìn thấy ngỗ tác là liên tưởng đến người
chết, đều cảm thấy xui xẻo, xung quanh nhà nàng cũng không có hàng xóm,
những năm gần đây nàng càng không có bằng hữu, một người thanh tĩnh quen rồi, bây giờ đột nhiên lại bị nhiều ánh mắt hưng phấn sùng bái nhìn
chằm chằm, đột nhiên cảm thấy khó thích ứng.

Nàng hiểu rõ về tập tính của con kiến không có gì kỳ quái, nàng từng
nghiên cứu về côn trùng học. Thời gian ở nước ngoài, giáo sư của nàng
thường nhận được lời mời tham gia điều tra án mạng của cục cảnh sát,
trong tình huống bình thường, giáo sư sẽ dẫn theo vài nghiên cứu sinh
tạo thành một tổ pháp y đến điều tra. Trong tổ pháp y, chuyên ngành của
mỗi người đều không giống nhau, ví dụ như pháp y nhân loại học, pháp y
bệnh lý học, pháp y côn trùng học, có khi còn có thêm nghiên cứu sinh về hóa học cùng khảo cổ học.

Pháp y phần lớn xuất thân từ bệnh lý học, cũng chính là y sư nghiên
cứu tật bệnh cùng những vết thương bên ngoài. Nếu trước khi xác chết bị
phân giải có thể giải phẫu, như vậy thời gian tử vong và nguyên nhân tử
vong có thể được phán đoán vô cùng chuẩn xác. Nhưng một khi tiến vào
giai đoạn phân giải, thi thể thối rữa, manh mối trên thân thể biến mất,
như vậy chỉ có thể kiểm tra xương, cho nên cần kiến thức của nhân loại
học. Bởi vậy, nàng nghiên cứu qua nhân loại học, cũng nghiên cứu côn
trùng học, việc hiểu biết tập tính của con kiến vô cùng bình thường.

Mộ Thanh nhìn những ánh mắt lấp lánh hưng phấn, suy nghĩ một lát,
ngắn gọn đáp: “Trên xác chết thường có xuất hiện côn trùng, ví dụ như
ruồi, giòi bọ, mọt da, con kiến, tập tính của chúng, ta đều nắm rõ.”

Một câu giải thích rõ ràng, nhưng chung quanh lại yên tĩnh không một tiếng người.

Giòi bọ…

Đám tân binh nhìn chằm chằm bát cơm trong tay.

Thạch Đại Hải vỗ vỗ trán, bỗng nhiên cảm thấy mình hỏi nhầm vấn đề rồi…

Hàn Kỳ Sơ lắc đầu cười khổ, cúi mắt nhìn bát cơm trong tay, cảm thấy ăn không vô.

Một đám người cũng không còn khẩu vị gì, nhưng không ai rời đi, mọi
người nhìn thiếu niên ngồi dưới tàng cây, nhìn nàng yên lặng ăn cơm. Xa
xa trên đỉnh núi, bên ngoài đại trướng, Cố lão tướng quân khoanh tay
đứng, nhìn cảnh náo nhiệt giữa sườn núi, thở dài: “Cảnh tượng này, thực
khiến lão phu nhớ tới thời điểm đại tướng quân vẫn còn là tân binh…”


Con trai trưởng của Nguyên gia, tòng quân Tây Bắc, từ một tân binh
không quan không phẩm, một mình một ngựa, trong vạn quân lấy thủ cấp của Nhung vương, một trận chiến uy chấn thiên hạ. Đêm đó, trong quân doanh
cũng náo nhiệt như vậy, đêm đó, Tây Bắc quân chưa dựng thành, những
người vây quanh bên cạnh đại tướng quân ngày đó chung quy trở thành lực
lượng trung kiên của Tây Bắc quân.

Đã mười năm, không ngờ tối nay có thể gặp lại cảnh này.

Tiểu tử này, tối nay nghiễm nhiên trở thành truyền kỳ trong cảm nhận của năm vạn tân quân.

Mười năm trước, khi chúng tướng sĩ vây quanh bên cạnh đại tướng quân, sùng bái lại vẫn duy trì tôn kính, cuồng nhiệt lại sợ hãi. Mà bên cạnh
thiếu niên, chúng tân binh sùng bái, cuồng nhiệt, lại không thấy xa
cách…

Tân quân phần lớn là dân chúng xuất thân nghèo khổ, thiếu niên này
cũng không khác biệt là bao, hắn không giống đại tướng quân, con trai
trưởng của tướng quốc đương triều, cháu trai của Thái hoàng thái hậu,
khi chúng tướng sĩ đối mặt với đại tướng quân vẫn phải để ý thân phận,
chúng tướng đồng tâm, lại vẫn bất giác đặt hắn ở trên chỗ cao. Nhưng
xuất thân của thiếu niên này làm cho chúng tướng sĩ ở bên cạnh hắn không cần phải giữ khoảng cách…

Đây là điểm khác biệt so với cảnh tượng mười năm trước.

Lão tướng tuổi qua lục tuần đứng trên đỉnh núi nhìn cảnh tượng kia, gió núi thổi qua, cảm thấy có chút lạnh.

Thiếu niên này, Tây Bắc tân quân này, nếu như bọn họ trưởng thành, sẽ trở thành một lực lượng như thế nào?

*

Mộ Thanh ngồi dưới tàng cây, không biết tâm tư của lão giả trên đỉnh núi, nàng chỉ cảm thấy trên người có chút lạnh.

Cũng không quá lạnh nên nàng chỉ nhích lại gần đống lửa hơn một chút, ăn cơm xong mới đi vào trướng thương binh xem Lưu Hắc Tử. Lưu Hắc Tử
đang ngủ, nghe nói hai ngày trước sốt cao, hôm nay đã hết sốt, quân y
nói hết sốt là không có chuyện gì.

Sau khi thăm qua Lưu Hắc Tử, Mộ Thanh trở về doanh trướng. Năm ngày
này, giằng co với Hô Diên Hạo, màn trời chiếu đất, cho nên vẫn chưa nghỉ ngơi. Ngày mai tinh quân vẫn còn phải xử lý nốt cơ quan trên thảo
nguyên, đại quân ít nhất còn phải ngừng lại một ngày, tối nay nàng có
thể nghỉ tạm một chút.

Nhưng sau khi nằm xuống, Mộ Thanh dần dần cảm thấy trên người càng
lúc càng lạnh, thảo nguyên tám tháng, nóng như lồng hấp, nhưng nàng lại
cảm thấy lạnh.

Lúc này trong lòng mới cảm thấy không ổn, đêm qua nàng lại dầm mưa một đêm, dường như là cảm lạnh.

Nàng là thân nữ tử, ở quân doanh nhiều điều bất tiện, ngày thường vẫn chú ý thân thể, nếu không phải vài ngày nay giằng co với Hô Diên Hạo,
thân thể sẽ không nhiễm bệnh. Nàng nhíu mi, cân nhắc vài lần, nhưng vẫn
không dậy đi đến trướng quân y.

Ban đêm Hàn Kỳ Sơ cùng Thạch Đại Hải ở trong doanh thương binh thay
phiên chăm sóc Lưu Hắc Tử, tối nay trong trướng chỉ có nàng cùng Chương
Đồng. Chương Đồng từ lúc nàng trở về vẫn không nói chuyện nhiều, giờ
phút này đang đưa lưng về phía nàng nằm, giống như đã ngủ.

Mộ Thanh cũng quay lưng lại, nhắm mắt.

Đến nửa đêm, nàng cảm thấy rét lạnh như hầm băng, đột nhiên có người chụp lấy bả vai nàng.

Mộ Thanh cả kinh, quay lại rút đao bạc kề đến yết hầu người nọ, lại thấy Chương Đồng nhíu mày nhìn chằm chằm nàng.

Hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.