Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 39: Trở lại phủ Thứ Sử
Nụ cười kia nhẹ như nắng sớm, lại thoáng chốc làm ấm cả đại điện.
Bộ Tích Hoan lười biếng đứng dậy, khoanh tay đi ra bên ngoài, ánh
nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, mi tâm nam tử giãn ra, khóe môi gợn lên ý cười thư thái, ngoài miệng lại nói: “Thôi đi! Trẫm không quen với bộ
dạng này của ngươi, đừng nghĩ dụ trẫm nói cho ngươi thêm manh mối nào
nữa, chỉ là trẫm không muốn thiếu một nhân tài mà thôi. Nghỉ ngơi đi,
mệt mỏi một đêm rồi.”
Đêm qua mệt mỏi không chỉ có mình nàng, hắn cũng thế, lại không biết có chuyện gì, phải ra khỏi điện.
Cháo trong bát của Mộ Thanh lạnh dần, cúi đầu ăn thêm mấy thìa nữa, ý cười nhạt đi, con ngươi lại trở nên trầm tư.
Một thân tài học này của nàng, chỉ có khát vọng vì thiên hạ một đời
vô oan, tiếc là thân nữ nhi. Vương triều phong kiến, hoàng quyền thiên
hạ, không chấp nhận được chuyện nữ tử làm quan, có thể ở huyện Cổ Thủy
làm một nữ ngỗ tác lĩnh bổng triều đình lộc đã là chuyện may mắn cả đời, nhưng sự đời không bao giờ được như mong muốn của con người.
Bộ Tích Hoan luyến tiếc tài học của nàng, giữ nàng lại bên người,
muốn nàng làm việc cho hắn, nhưng không phải vì oan khuất của dân chúng, mà là cho hoàng quyền của hắn. Cho dù nàng vẫn có thể tra án như trước, vẫn có thể sử dụng tài học của mình để mưu sống, nhưng đây không phải
khát vọng của nàng.
Đại Hưng không có luật lệ nữ tử làm quan, cho dù bây giờ được đế
vương coi trọng thì thế nào? Chung quy vẫn không thể vì muôn dân thiên
hạ.
Nếu như thế, thà rằng nàng bỏ phí một thân tài học này, vĩnh viễn
không cần! Bây giờ còn ở bên cạnh hắn, chẳng qua chỉ là trao đổi ích
lợi, để tìm ra hung thủ giết cha.
Vừa rồi, manh mối đã có, trong lòng nàng cũng đã hình thành kế hoạch. Nhưng nàng xưa nay ân oán rõ ràng, Bộ Tích Hoan đưa ra hai đầu mối cho
nàng, nàng sẽ giúp hắn hai lần, sau khi trả hết nợ, nàng còn phải nghĩ
biện pháp rời khỏi hành cung này, đi con đường nàng cân nhắc là đúng…
*
Mộ Thanh không phải người cuồng công tác, mặc dù khi làm việc nàng
thật sự nghiêm túc, nhưng chú trọng hiệu suất cũng chú trọng nghỉ ngơi.
Đêm qua Bộ Tích Hoan dẫn nàng đi khám nghiệm thi thể Liễu phi, nàng
đoán tối nay có lẽ sẽ đến phủ Thứ Sử. Tra án trong phủ Thứ Sử, chắc chắn sẽ lại là một đêm không ngủ, bởi vậy sau khi nàng dùng xong bữa sáng
thì lập tức đến Tây điện ở Càn Phương cung, muốn xem sách thuốc nửa canh giờ sẽ đi nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, nàng cố ý dặn cung nhân, đến giờ cơm trưa thì gọi nàng dậy. Đây là thói quen của nàng, dùng cơm đúng giờ.
Kiếp trước rất nhiều đồng sự của nàng vì bận rộn với công việc mà ăn
cơm rất tùy tiện, không ít người vì thế mà bị bệnh dạ dày. Nàng thực
không đồng ý với cách sống giả cuồng công tác này, nàng cho rằng người
nhiệt tình với công việc hẳn nên chú trọng thân thể, thân thể khỏe mạnh
mới có thể sống lâu thêm vài năm, còn sống mới có thể công tác, một khi
chết đi, tài học còn có tác dụng gì?
Cung nhân hầu hạ Mộ Thanh vẫn là nhóm người ở Hợp Hoan điện, đối với
phân phó của nàng, bọn họ không dám không theo. Lúc này dù mới hai ngày, nhưng bọn họ đều nhìn ra, vị Chu mỹ nhân này chính là người được bệ hạ
ân sủng nhất từ trước đến nay, sáng sớm bệ hạ giận hắn, nhưng lại không
đưa hắn đến lãnh cung, ngược lại truyền hắn vào ở trong Càn Phương cung. Sủng ái như thế, chưa từng có vị công tử nào được hưởng. Chuyện này vừa xảy ra lúc sáng sớm, hiện tại đã truyền khắp hành cung, nếu Chu mỹ nhân không phải ở trong tẩm cung của bệ hạ, sợ rằng đã có không biết bao
nhiêu công tử tới tìm. Hắn là người tính cách thanh lãnh, có vẻ không
thích náo nhiệt, không biết có phải bệ hạ cố ý để cho hắn đến đây tránh
phiền hay không?
Mộ Thanh tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng đám cung nhân, nàng đọc sách xong thì lên giường nghỉ ngơi.
Dùng xong bữa trưa, nàng lại xem sách nửa canh giờ, sau đó lại đi
nghỉ, đợi qua bữa tối, nàng lôi sách ra, tiếp tục thắp đèn lẳng lặng
đọc, lẳng lặng chờ.
Khi Bộ Tích Hoan đến nhìn thấy thiếu niên mặc áo bào trắng, ngồi ở
dưới đèn đọc sách. Trong điện hương lan thanh nhã, ánh nến trong bấc đèn lưu ly lay động nhè nhẹ, chiếu lên thảm gấm người kia đang ngồi, giống
như họa.
Mộ Thanh phát hiện ra Bộ Tích Hoan đang đứng ở ngoài điện, đám cung
nhân cúi đầu đứng yên, không dám lên tiếng đã lâu. Nàng nhìn người đứng
ngoài kia hơi sửng sốt, giữa mi tâm nam tử hình như có thần sắc dịu
dàng, ban đêm nhìn không quá rõ ràng. Thấy nàng trông lại, hắn lập tức
cười tiến vào, vẻ mặt xuân tình nồng đậm mị sắc.
“Một ngày không thấy ái phi, trẫm nhớ thương không thôi. Ái phi có
nguyện cùng trẫm cộng dục, cùng chung đêm xuân?” Hắn nói xong, đến dắt
tay nàng.
Mộ Thanh nhìn liền biết, đây là muốn xuất cung.
Hai người đi đến Hợp Hoan điện, theo mật đạo từ Cửu Long dục đài đi
ra như lúc trước, nhưng lối ra lại không phải cung điện cũ của hôm qua.
Đêm qua trong viện của cung điện cũ kia mọc đầy cỏ dại, tối nay viện này cũng coi như sạch sẽ, xa xa nhìn lại, trong điện thờ hẻo lánh hình như
có ánh nến.
Ánh nến kia mỏng manh, không giống đèn đuốc sáng trưng ban đêm trong
hoa điện, giống như chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ, lắng nghe cũng không có
tiếng người, ban đêm lại tỏa ra không khí lạnh lẽo âm trầm.
Mộ Thanh quét mắt nhìn tường viện, sơn trên tường đã bị bong không
ít, rõ ràng nơi này cũng là một cung điện cũ. Cung điện cũ, lại có người ở, chẳng lẽ là lãnh cung?
Ý niệm này vừa mới loé lên, Bộ Tích Hoan đã kéo nàng ra khỏi cửa
điện, ngoạch vào một góc, thấy một cái ngõ chật nhỏ hẹp, cuối ngõ là một cánh cửa nhỏ, ra khỏi cửa, có một chiếc xe ngựa đã đậu sẵn từ bao giờ.
Hai người lên xe, mất thời gian một nén nhang đi qua một quảng trường
nhỏ đã nhìn thấy cửa cung. Ra khỏi cửa cung, đường phố lót đá bắt đầu
trải ra, Mộ Thanh cúi đầu, sắc mặt âm u trong xe ngựa nhìn không chân
thực.
Xe ngựa đi ra khỏi phố dài, dần thấy đèn đuốc rực rỡ, xe chạy một đường thẳng, cho đến tận phố Đông.
Xe theo cửa sau phủ Thứ Sử mà vào, dừng lại ở bên ngoài một lầu gác.
Khi Mộ Thanh xuống xe nhìn thấy bên kia lầu các là một vườn hải đường,
hoa hải đường đã rụng vãn, cảnh trí không giống mấy ngày trước, nhưng
nghiễm nhiên chính là lầu các nàng tu sửa ngày giả trang vào phủ Thứ Sử, cũng chính là nơi nàng bị mê choáng váng.
Bộ Tích Hoan mang nàng vào lầu các, muốn nàng ở dưới lầu ngồi chờ, một mình đi lên trên.
Mộ Thanh đứng ở dưới lầu, đưa mắt nhìn quanh, bài trí nơi này vẫn như lúc trước, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào phòng, cắt hình loang lổ trên mặt đất, hương hoa lê thoang thoảng, hương nước sơn so với đêm đó đã
nhạt đi nhiều, khi có khi không. Mộ Thanh cười trào phúng, lầu các này
được đồn là vì mẫu thân của Trần Hữu Lương sắp tới chơi, cho nên mới cố ý sửa lại, nay xem ra hiển nhiên không phải như thế. Nàng hao hết tâm tư
giả trang thành thợ thủ công vào phủ, không chừng từ khi đó đã rơi vào
trong bẫy của Bộ Tích Hoan.
Trong lòng sinh ra cảm giác buồn bực, Mộ Thanh xoay người đi đến bên
cửa sổ, muốn đẩy cửa sổ ra để hít thở không khí, ánh mắt lại rơi xuống
mặt đất, khẽ đổi! Vừa rồi trên mặt đất chỉ có bóng cây loang lổ, bây giờ bên cạnh bóng cây loang lổ lại có một mảng bóng đen lớn che kín. Ngoài
cửa sổ là vườn hải đường, ánh trăng chiếu qua cành cây rơi xuống sàn
nhà, nhìn thấy vốn nên là bóng cây, một mảng lớn bóng đen này từ đâu mà
có?
Ánh mắt Mộ Thanh khẽ biến, bước chân vẫn không ngừng, đi đến bên cửa
sổ đẩy cửa ra, cửa sổ vừa mở, gió đêm quất vào mặt, cổ tay nàng cũng lập tức nâng lên, từ trong ống tay áo có ánh sáng lạnh phá nguyệt mà lao
ra!
Trong ánh trăng, chợt có tiếng cười sang sảng, “Bản lĩnh phóng ám khí của Chu huynh đúng là khiến tại hạ nể phục!”
Cách gọi Chu huynh kia nghe có vài phần giễu cợt, Mộ Thanh đưa mắt
nhìn một bóng người từ trên cành cây cao ngất bay xuống, giống như mây
nhẹ, trong rừng tàn hồng khắp nơi, người nọ đáp xuống bên dưới, một
tiếng động cũng không nghe thấy, chậm rãi đi tới, chỉ thấy y phục màu
thiên thanh đung đưa nhẹ nhàng, không nghe thấy âm thanh dưới chân
người.
Gió đêm cuốn nhẹ, tàn hồng lướt qua lá cỏ, vẫn có thể nghe thấy tiếng xào xạc nhè nhẹ, nhưng người nọ đi tới, giống như ở đi trên hư không,
hoa tàn không nát, cỏ nhỏ không gãy, Mộ Thanh nhìn thẳng dưới chân người nọ, trong con ngươi hiện lên thần sắc kinh hãi.
Khinh công vô cùng cao thâm!
Một thoáng chốc cả kinh này, người kia đã ở ngoài cửa sổ, phe phẩy
quạt lông cười nhìn nàng, ngón tay thon dài như ngọc, kẹp giữa là một
thanh đao bạc.
Mộ Thanh không nhìn đao của mình, chỉ nhìn người kia, “Các hạ là ai?”
Người này nàng nhớ rõ, chỉ là đến nay vẫn không biết tên họ.
Công tử kia nghe vậy, mắt phượng nhỏ dài trong đêm trăng tỏa ra thần
thái sáng láng, theo khuôn mẫu chắp tay chào, “Tại hạ là Ngụy Trác Chi,
gặp qua Chu huynh.”
Ngụy?
Mộ Thanh nhíu mày, “Họ Ngụy nào? Ngụy gia Giang Nam? Công Tử Ngụy?”
“Chu huynh thông minh, đúng là tại hạ.” Ngụy Trác Chi cười, một thân
hoa y như hắn, lại mang khinh công tuyệt đỉnh như vậy, còn tự báo tên
họ, người không đoán ra được thân phận của hắn trên đời này rất ít. Mộ
Thanh có thể đoán ra được là đương nhiên, câu khen ngợi của hắn nghe thế nào cũng có vài phần đùa cợt.
Hắn vừa cười vừa nâng đao bạc trong tay qua, thần sắc Mộ Thanh lạnh
lùng, duỗi tay cầm lấy, lại thuận tay đem cửa sổ đóng lại! Cửa sổ đóng
rất mạnh, suýt nữa đụng phải cái mũi Ngụy Trác Chi, nghe thiếu niên ở
bên trong lạnh nhạt nói vọng ra: “Không cần xưng huynh gọi đệ, các hạ
già hơn tại hạ!”
Ngụy Trác Chi kéo kéo khóe miệng, sờ sờ cái mũi, đành phải vòng đường chính mà vào nhà.
Vừa đi tới cửa, đã thấy người từ xa xa vội vã chạy đến, người chưa tới gần đã cất tiếng hỏi: “Ngụy công tử, chủ thượng đến rồi?”