Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 37: Tắm chung
Đường về cung vẫn là mật đạo như khi ra, Bộ Tích Hoan đi ở phía
trước, cả đường gió lạnh thổi tay áo hoa bay tung, Mộ Thanh ở phía sau,
cả đường suy tư tình tiết vụ án.
Đi tới cuối cùng của mật đạo, Bộ Tích Hoan đưa tay với lấy bấc đèn
bằng ngọc khảm trên tường, nhấn vào một cái, chợt nghe thấy tiếng nước ở tường đá trước mặt rút xuống, trong chốc lát, cửa ngầm trên thềm đá
được mở ra, không khí ẩm ướt hơi nước phả vào mặt.
Mộ Thanh quay đầu nhìn về phía sau, trong con ngươi có chút kinh
ngạc. Nàng chỉ biết cơ quan để xuống dưới mật đạo nằm ở chỗ mắt rồng,
nhưng không ngờ cơ quan còn ở cả trên bấc đèn. Tuy rằng ngọn lửa trên
bấc đèn không lớn, phất tay là có thể tắt, nhưng rất ít người có thể
nghĩ đến miệng cơ quan lại ở dưới bấc đèn, muốn mở ra mật đạo, trước
tiên phải đưa tay vào bên trong bấc dầu hỏa. Người bố trí cơ quan này
đúng là có tâm tư khéo léo.
Theo Bộ Tích Hoan bước lên bậc thang trên mật đạo, trở về Cửu Long
dục đài ở Hợp Hoan Điện, Mộ Thanh vừa bước chân lên, quả nhiên thấy nước trong bể tắm ngọc dưới chân đã cạn nhưng vẫn có hơi nước bốc lên, vừa
rồi nghe thấy là tiếng nước trong bể chảy đi. Nàng nhớ đêm qua khi rời
đi, nước trong bể đã bị rút cạn, nay lại có đầy chứng tỏ sau khi bọn họ
rời đi nước lại được đổ vào, như thế cho dù có người vào trong điện,
cũng khó phát hiện ra dưới nước có mật đạo.
Trong con ngươi Mộ Thanh lộ ra thần sắc khen ngợi. Sau đó nàng lại cúi đầu, tiếp tục suy tư vụ án.
Bộ Tích Hoan xoay người trở lại, nhìn thấy bộ dáng cụp mắt suy nghĩ
sâu xa của nàng, trong con ngươi có chút trầm ngâm, ngón tay ngọc trong
tay áo bắn về phía đầu rồng, một viên ngọc bích khảm ở giữa đầu rồng rơi xuống xuống bể, cột nước trong miệng rồng lập tức phun ra ngoài, ướt
sũng giày của hai người.
Mộ Thanh ngẩng đầu, trong ánh mắt lạnh lùng khiếp người.
“Ngươi muốn để cả người đầy mùi hôi rồi gọi cung nữ tiến vào hầu hạ?
Là sợ không ai biết đêm qua ngươi ra khỏi cung hay sao?” Bộ Tích Hoan
lười liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt thâm trầm không giảm.
Mộ Thanh nghe vậy, sắc mặt càng lạnh hơn, “Bệ hạ muốn đi nguyên giày bùn để tắm rửa, thần không có ý kiến, cáo lui!”
Nàng vung tay áo, phất ra gió lạnh mang theo tử khí đêm qua nấu thi, bước ra khỏi bể ngọc, xuống long đài, đi ra phía sau điện.
Nàng cũng biết cả người đầy thi khí nhất định phải tắm rửa sạch sẽ
mới có thể gọi cung nhân vào hầu hạ, nhưng nàng không có hứng thú để
nguyên giày bùn đất. Khám nghiệm tử thi là công tác của nàng, khi công
tác nàng không để ý mùi vị của thi thể hủ bại nặng bao nhiêu, nhưng ở
ngoài công tác nàng cũng có bệnh sạch sẽ!
Sau khi Mộ Thanh vào điện, ngồi xuống cạnh bàn, lười sinh giận dỗi không đâu, lại nghĩ đến chuyện khám nghiệm tử thi.
Không biết qua bao lâu, xa xa ngoài cửa điện truyền đến giọng nói của Bộ Tích Hoan, “Hầu hạ trẫm tắm rửa.”
Giọng nói nam tử lạnh mà trầm, Mộ Thanh giương mắt, thấy tóc đen của
hắn đã tán ra, áo bào đã cởi, thắt lưng ngọc nới lỏng, xanh chói mắt
người, khuôn mặt trong bóng tối lại toát ra vẻ mị sắc xuân tình, chỉ là
hàm chứa vẻ lười biếng nồng đậm, giống như chưa ngủ, biếng nhác, lạnh
lùng.
Chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn liền xoay người rời đi, để lại
tay áo như mây, thiêu đỏ nửa bên cung điện, đợi thân ảnh kia bị màn
trướng che đi, mới nghe thấy giọng nói lại từ xa xa truyền đến, “Nước bể không bẩn.”
Mộ Thanh đứng dậy, Bộ Tích Hoan là đế vương, cẩm y ngọc thực, nàng
tin hắn cũng không thể để nguyên cả bùn đất mà tắm rửa. Vừa rồi thời
gian nàng tiến vào bên trong điện cũng không ngắn, có lẽ nước trong bể
đã được đổi. Sau khi nàng ra khỏi điện, đem giày đặt dưới Cửu Long dục
đài, chân trần bước lên, không cởi áo đã vào trong bể.
Sắc trời bên ngoài dần dần sáng, nếu không gọi người vào hầu hạ, sẽ
có cung nhân nghi ngờ, thời gian không cho phép hai người lần lượt tắm
rửa, Mộ Thanh cũng không ngại tắm chung với hắn. Dù sao thì áo khoác của nàng chưa cởi, hắn lại không có khả năng, có thể xảy ra chuyện gì?
Mộ Thanh ngẩng đầu, thấy Bộ Tích Hoan đang ngồi ở đối diện nàng, khẽ
nhắm mắt, áo bào buông trên mặt nước, dập dềnh như mây đỏ, dung nhan kia đã có chút mơ hồ, không giống nhan sắc của nhân gian. Nhìn hắn lẳng
lặng tắm rửa, cũng không mở miệng ép nàng hầu hạ, nàng cũng thản nhiên
cụp mắt, lặng lẽ tắm rửa.
Sáng nay nghiệm cốt, manh mối lẫn lộn, hơn nửa ngày nàng vẫn chưa rõ
ràng. Nàng muốn tìm được hung thủ giết Liễu phi, sau đó tra ra thủ phạm
giết cha, kết quả cung nhân thị vệ bên người Liễu phi đều đã bị xử tử,
manh mối trực tiếp bị chặt đứt, nhưng lại tra ra được chuyện Liễu phi
từng sinh con.
Khi cha khám nghiệm tử thi nhất định chưa nghiệm ra được chuyện này,
cha là nam nhân, nam nữ khác nhau, mặc dù ngỗ tác có thể nghiệm nữ thi,
nhưng nghiệm xem chỗ âm tư của nữ tử vẫn phải cần được sự đồng ý của
người nhà, cho nên cha không phải vì nhìn ra bí mật của Liễu phi mà bị
diệt khẩu.
Nhưng đây chỉ là suy đoán theo chiều hướng có lý của nàng, giả sử đối phương sợ mọi chuyện bị lộ ra, thà rằng giết nhầm cũng không chịu bỏ
sót thì sao?
Loại khả năng này rất có thể, cho nên manh mối Liễu phi từng sinh đứa nhỏ là không thể buông coi nhẹ. Nếu bởi vì chuyện này mà hung thủ ra
tay sát hại cha, như thế nhất định liên quan đến bí mật của Liễu phi,
cho nên vạch trần được bí mật của Liễu phi, là vô cùng quan trọng.
Nhưng muốn điều tra chuyện này có chút khó, đứa nhỏ của Liễu phi
không có khả năng là được sinh ra ở Thịnh Kinh, nàng ta vào Thịnh Kinh
tuyển phi, sau khi vào kinh sẽ được dạy cung quy ở trong cung, làm gì có thời giờ cùng kẻ khác lén lút phát sinh quan hệ? Cho nên muốn tra việc
này, trước tiên phải đến Thượng Lăng. Nhưng Thượng Lăng lại ở Giang Bắc, nay nàng bị nhốt trong hành cung Biện Hà…
Mộ Thanh cau mày, không thấy nam tử đối diện đã mở mắt nhìn nàng hồi lâu.
Nước bể bốc lên hun ấm màn trướng ở bốn phía, nam tử lười biếng ngồi
trong bể nước, nửa thân mình ngâm trong nước, dung nhan kia như ngọc,
thần sắc nơi đáy mắt lại u trầm khó phân biệt.
Nàng cũng quá thành thật rồi! Hắn lệnh cho nàng hầu tắm, chỉ là muốn
gọi nàng ra tắm rửa, dựa vào trí tuệ của nàng chắc chắn biết ý tứ của
hắn cho nên mới theo ra. Bảo nàng hầu tắm đương nhiên nàng không chịu,
nhưng chẳng lẽ không nói được vài lời mềm mỏng với hắn, không nhìn thấy
hắn vẫn đang tức giận hay sao?
Bộ Tích Hoan càng nhìn Mộ Thanh, cặp lông mày càng nhíu chặt, đợi một khắc, thấy nàng liếc mắt một cái về phía hắn cũng không có, bỗng nhiên
tức giận đứng lên, bước nhanh ra khỏi bể đi về phía cửa điện.
Hắn để chân trần, áo bào ướt sũng, nhưng lại cứ như vậy mở cửa điện
đi ra hành lang, để lại từng trận hít khí lạnh cùng tiếng hô nhỏ “bệ hạ” bên ngoài điện.
Cũng may hắn chưa giận quá mà thất thần, khi ra ngoài vẫn không quên
đóng sầm cửa điện. Mộ Thanh ngồi ở trong bể, giương mắt nhìn cửa điện
đóng chặt, vẻ mặt khó hiểu. Người này thật sự là quái lạ, sáng nay về
trễ, hắn cũng biết nếu không gọi cung nhân tiến vào hầu hạ sẽ khiến
người ta nghi ngờ, hai người lại không thể lần lượt tắm cho nên hắn mới
giả bộ gọi nàng ra hầu hạ. Một khi đã như vậy, hắn tức giận cái gì?
Mộ Thanh nhíu mày, ngày xưa sau khi khám nghiệm tử thi nàng đều phải
dùng thảo dược để tắm rửa, nhưng hôm nay cũng không thể truyền gọi cung
nhân đi lấy dược thảo đến được, cho nên muốn ngâm nước lâu một chút.
Nàng nghĩ đám cung nhân sẽ lập tức tiến vào, nhưng qua hồi lâu vẫn chưa
thấy có người đến. Khi cảm thấy trên người đã nhạt mùi, Mộ Thanh mới
bước ra khỏi bể cầm giầy bùn ném vào trong, rồi mới đi ra sau điện, gọi
cung nhân.
Cung nhân cầm bộ đồ mới đến, Mộ Thanh không cần người hầu hạ, tự cầm
lấy đi ra sau mành thay đồ, đám cung nhân hôm qua còn mang vẻ mặt vui
mừng hớn hở hôm nay lại đồng loạt cúi đầu không lên tiếng, để ý kĩ còn
có thể trông thấy vẻ mặt khổ sở của bọn họ
Vài cung nữ hôm qua hầu hạ Mộ Thanh, ánh mắt ai thán. Thật vất vả mới gặp được công tử dễ hầu hạ, không ngờ mới một ngày đã chọc giận bệ hạ,
vừa rồi bệ hạ rời đi, ngày công tử này tiến vào lãnh cung cũng không còn xa nữa.
Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến giọng nói của thái giám.
“Truyền ý chỉ của Thánh Thượng —— ”