Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 33: Thâm sơn nấu thi
Nồi, tốt nhất là lớn một chút.
Lời này nói trong rừng lúc đêm khuya nghe thế nào cũng có chút quỷ dị.
Trước quan tài, một loạt hắc y nhân che mặt nâng đuốc, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng đã có vài ánh mắt liếc nhìn về phía Mộ Thanh.
“Nồi.” Bộ Tích Hoan bình tĩnh nhìn Mộ Thanh, ngữ khí trong lời nói
cũng không mang nghi vấn, giống như dựa vào một chữ này để đoán ra nàng
muốn làm cái gì cũng không quá phí sức.
“Đúng vậy.” Mộ Thanh liếc mắt nhìn vào trong quan tài, ngắn gọn quăng ra một phương án khám nghiệm tử thi, “Nấu thi, nghiệm cốt!”
Nấu thi…
Trước quan tài, đám hắc y đồng loạt nhìn về phía Mộ Thanh.
Mộ Thanh cảm nhận được, cũng chỉ nhún nhún vai. Nàng biết, chuyện này trong phương diện tình cảm rất khó có thể chấp nhận, hơn nữa ở thời đại này cũng chưa từng lưu hành phương pháp nghiệm thi như thế này.
Chuyện mở quan tài khám nghiệm tử thi ở thời đại này cũng không phổ
biến, thân thể tóc da, là cha mẹ ban cho, không được phá hoại, đạo hiếu
chính là vậy. Đại Hưng lấy đức hiếu trị quốc, tang sự của dân gian có
tập tục ba ngày không châm lửa ba ngày không uống nước. Tức khi bậc phụ
bối trong nhà mất, hiếu tử phải xé quần áo để chân trần, không chỉ khóc
rống không ngừng, ba ngày còn không được ăn uống, không nổi lửa nấu cơm, cho đến tận sau ba ngày tan biến hy vọng thân nhân sống lại, mới có thể nhập quan, cử hành nghi lễ mai táng.
Dưới xã hội lấy đạo đức luân lý làm tiêu chuẩn như thế này, tổn hại thi thể có thể bị coi là trọng hình.
Đại Hưng có luật —— phàm là lấy thủ đoạn thiêu cháy, cắt rời để phá
hủy thi thể, sẽ bị lưu đày ba ngàn dặm! Nếu như làm tổn thương thi thể
sẽ bị bỏ tù ba năm! Nếu như giết hại, vứt bỏ chính là người thân trong
gia đình, sẽ dùng tội danh nặng nhất để luận xử, tử hình!
Đừng nói những chuyện này, cho dù là dân chúng ở ruộng đồng, sông
ngòi… phát hiện ra xác chết mà không báo quan hoặc mai táng, bỏ đi không để ý tới, đều phải chịu tù hai năm. Đi lại ven đường, phát hiện ra một
khối thi thể, có những hành động không hợp lễ giáo cũng đã phạm trọng
tội.
Từ ba tuổi Mộ Thanh đã theo cha ra vào nghĩa trang khám nghiệm tử
thi, đến nay mười ba năm, gặp được xác chết có độ hủ bại cao phần lớn là những người bị giết sau đó quăng đi, nhưng không thể mở quan tài ra
nghiệm xét thi thể. Cho dù trên xác chết có những dấu hiệu kỳ quái, dân
chúng cho rằng đó là tội bất kính với người chết.
Tối nay, Bộ Tích Hoan có thể đào quan tài của Liễu phi để nàng
nghiệm, đã là chuyện vô cùng kinh nhạc, nhưng chuyện nấu thi có lẽ hắn
khó có thể chấp nhận.
Quả nhiên, hắn hỏi: “Không có biện pháp khác sao?”
“Có.” Mộ Thanh liếc mắt nhìn quan tài, “Để mở nắp quan tài, phơi
ngoài trời nhiều ngày, để cho giòi bọ sâu kiến ăn sạch sẽ cơ thịt, khi
chỉ còn lại khung xương sẽ nghiệm tiếp.”
Được rồi, nàng thừa nhận, phương pháp này nghe cũng chẳng dễ dàng
chấp nhận hơn phương pháp kia bao nhiêu, hơn nữa nàng cũng không muốn
dùng phương pháp này.
“Biện pháp này rất tốn thời gian, vẫn nên trực tiếp đặt thi thể trong nồi nấu một đêm là nhanh nhất, nấu hết thịt đi, chỉ còn lại xương trắng là có thể nghiệm.”
Gió đêm chợt thấy có chút lạnh, coi giữ quan tài, một loạt hắc y nhân nhìn về phía Mộ Thanh, trong ánh mắt dường như có sự tức giận.
“Da thịt mất hết, còn lại xương thì có thể nghiệm ra cái gì?” Bộ Tích Hoan nhìn nàng, biểu tình có chút cổ quái.
“Da thịt của thi thể có tính lừa gạt, nhưng xương cốt sẽ không nói
dối. Trước khi chết có những tổn thương gì, chắc chắn sẽ được thể hiển ở trên xương.” Mộ Thanh nói.
Xác chết có độ hủ bại cao cùng xương cốt là không thể xem nghiệm, rất nhiều ngỗ tác đều cho là như vậy. Mộ Thanh nhớ rõ khi nàng theo cha đến nghĩa trang, gặp phải những xác chết có độ hủ bại cao, cha đều viết
trong thi đan là “không có bằng chứng để nghiệm xem” trình lên nha môn.
Mới đầu nàng cảm thấy kinh sợ, sau còn biết được Đại Hưng có luật lệ đồ
tể có thể khám nghiệm tử thi, cho nên hiểu được trình độ ngỗ tác ở thời
đại này lạc hậu bao nhiêu. Ngỗ tác khám nghiệm tử thi mà không thể giải
phẫu thi thể đã là không hoàn thiện, hơn nữa một số phương pháp còn tồn
tại không ít sai lầm. Giống lúc trước ở Triệu gia thôn, Triệu Đồ Tử khám nghiệm người treo cổ lại căn cứ vào chuyện đầu lưỡi có vươn ra ngoài
miệng hay không, đúng là sai lầm chết người.
Khi nàng còn bé, muốn hướng dẫn cha khám nghiệm tử thi theo phương
pháp đúng đắn mất không ít tâm tư. Sau đó, thanh danh ngỗ tác của cha và con gái Mộ gia ở Giang Nam nổi lên, cũng là bởi vì rất có khả năng khám nghiệm thi thể và phá án.
“Thi thể này đã phình lên, cơ và thịt ở vùng gáy bắt đầu phân giải,
rất khó nhìn ra nguyên nhân chết. Ta không dám cam đoan trên xương của
nàng chắc chắn có lưu thương tích, nhưng nếu đã mở quan tài, ta nhất
định phải khám nghiệm triệt để!”
Cha vì khám nghiệm khối thi thể này mà chết, nàng nhất định phải tự
tay nghiệm xác chết này một lần, nhất định phải nhìn xem nàng chết như
thế nào!
Bộ Tích Hoan nhìn con ngươi kiên định của Mộ Thanh, vừa rồi nàng còn
hỏi ý tứ của hắn, nhưng hiện tại cho dù hắn có phản đối cũng vô dụng,
nàng nhất định phải nghiệm. Hắn cúi đầu, đáy mắt mang theo ý cười,
khoanh tay nói: “Đi chuẩn bị.”
Hai gã hắc y nhân thả người biến mất ở trong rừng, Mộ Thanh lại hơi sửng sốt, không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Bộ Tích Hoan đi tới trước quan tài, ánh mắt dừng lại ở bên trong, lúc này Mộ Thanh mới phát hiện từ lúc mở quan tài hắn vẫn chưa lại gần. Cây đuốc chiếu lên khuôn mặt nam tử, dung nhan kia rõ ràng như minh châu,
đáy mắt lại có vẻ u ám.
Mộ Thanh nhìn Bộ Tích Hoan, đáy mắt có chút nghi hoặc. Mở quan tài,
nghiệm thi cốt, nếu Liễu phi là người hắn yêu, hắn nhất định sẽ không
đáp ứng dễ dàng như thế, một chút thần sắc giãy dụa thống khổ cũng không có. Nhưng nếu không phải, vì sao lúc này mới lại gần quan tài, lộ ra vẻ mặt thế kia?
“Ngươi có thể không nhìn.” Nàng nói.
Giọng nói của nàng giống như bừng tỉnh nam tử, hắn hơi ngẩn ra, khi
nâng mắt thần sắc rõ ràng hơn vài phần, lập tức cười nhạt nhẽo, xoay
người tránh ra, khoanh tay đứng ở một bên, nhìn về nơi xa, không để ý
đến tình hình trong quan tài nữa.
Hai gã hắc y nhân quay lại rất nhanh, nghĩa trang này cách hành cung
gần nhất, bọn họ nhất định đi vào hành cung trung trộm nồi nấu, sau lưng còn vác theo hai bó củi lớn. Nồi được đặt xuống mặt đất, miệng nồi bành to, thân nồi khá sâu, bên trên có cái nắp che, mở ra nhìn vào, bên
trong đã đổ hơn nửa nồi nước.
Nhóm lửa, bắc nồi, nấu nước, hai gã hắc y nhân làm rất nhanh nhẹn, nhưng làm xong những việc này, bọn họ không giúp gì được nữa.
Mộ Thanh cũng không cần bọn họ hỗ trợ, tự mình đi đến bên cạnh quan
tài, cởi mũ trên đầu thi thể xuống, đem tất cả các vật chôn cùng ra
ngoài, nhưng triều phục rất khó cởi, bởi vì độ hủ bại của xác chết Liễu
phi cao, có nơi đã bắt đầu tự tan, nàng vừa nắm lấy, tay chân xác chết
đã mềm oặt rớt xuống dưới.
Đêm lạnh như nước, thiếu niên cầm một cánh tay của nữ thi đi về phía
nồi nước, mấy cành lan trên tay tay áo gấm trắng trong ánh trăng như nở
rộ, nhìn từ phía sau có cảm giác thanh lãnh trác tuyệt, nhưng người phía trước nhìn vào chỉ thấy quỷ khí dày đặc.
Nồi mặc dù lớn, nhưng thi thể không phải nấu một lần là xong, Mộ
Thanh đành phải đem từng nhóm đến, đầu, hai tay, hai chân… Nàng đi
đi lại lại giữa quan tài và nồi nấu, những ánh mắt khác cũng dõi theo
từng chuyển động của nàng. Gió đêm thổi, rừng đêm xào xạc, đuốc thắp
sáng một vùng, vẫn không tiêu tan cảm giác lành lạnh sau lưng.
Mộ Thanh chuyển hết thi thể, nàng đem nắp gỗ đậy lại, ngồi ở một bên chờ đợi.
Bộ Tích Hoan đi tới, ngồi bên cạnh nàng.
Mộ Thanh thấy hắn ngồi xuống thì xê dịch về bên cạnh, cách xa nam tử
một chút. Cử chỉ này tuy là ghét bỏ, nhưng cũng là thói quen của nàng.
Khi khám nghiệm tử thi, nhất là xác chết đã thối rữa nặng, nàng có thói
quen cách xa người khác, bởi vì rất ít người có chịu đựng được mùi vị
này. Trước kia, thời điểm như thế này, ngay cả đồng nghiệp cũng sẽ cách
xa người bên ngành pháp y như các nàng, lâu ngày đã thành thói quen.
Thiếu niên ngồi ôm đầu gối, ánh mắt nhìn về cánh rừng xa xa, nam tử
quay đầu nhìn nàng, đáy mắt có ý cười nhợt nhạt. Nàng nghĩ hắn không
nhìn ra được? Mặc dù nàng cách xa hắn, nhưng lại cố ý chọn chiều gió
không ảnh hưởng đến hắn.
Rốt cuộc vẫn là nữ tử, vẫn để ý trên người có mùi vị thịt nát xương khô.
“Nếu đã như thế, hà cớ gì phải chọn con đường này?” Nam tử bình tĩnh nhìn nàng, miễn cưỡng hỏi.
Mộ Thanh quay đầu, qua một lát mới hiểu được nam tử đang nói chuyện
gì, sắc mặt nàng tức khắc trở nên lạnh lùng, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Ngươi đã nghe qua câu? Phạt tù thì không nặng bằng phán tử hình,
phán tử hình coi trọng nhất là làm rõ ràng thực tế vụ án, làm rõ ràng
thực tế vụ án không thể so được với kiểm nghiệm tốt thi thể. Bởi vì căn
cứ đầu tiên và mấu chốt quyết định sự sống chết, tội lỗi, giải oan của
hung phạm đều lấy từ đó.”
Lời này là của pháp y học nổi tiếng Nam Tống – Tống Từ, Mộ Thanh vẫn
luôn tôn sùng những lời này, mỗi khi khám nghiệm tử thi, nhớ tới lời ấy, không dám cho phép chính mình khinh thường bất cẩn.
“Ngỗ tác mặc dù là tiện dịch, nhưng đúng sai của một vụ án, oan khuất của một người chết, sinh tử của một nghi phạm, chỗ nào cũng nằm trong
tay ngỗ tác. Bệ hạ có thể cười nhạt, nói đúng sai vụ án đã có nha môn
giải quyết, sinh tử nghi phạm đã có quan phủ quyết định, khi nào đến
lượt ngỗ tác nhúng tay vào? Nhưng mỗi khi gặp án tử, gặp xác chết, nha
dịch công sai ai cũng tìm cách tránh xa, coi thi khí là xui xẻo, coi
khám nghiệm tử thi vì là chuyện hèn kém, lấy cái gì để trông cậy vào bọn họ có thể xử án tìm hung thủ? Bắt nhầm hung thủ, đó là hai vụ án oan.
Bệ hạ có thể không cảm thấy hai vụ án oan quan trọng bao nhiêu, vài vụ
án oan so với thiên hạ của bệ hạ chỉ như hạt cát giữa sa mạc. Nhưng với
người chết, hung thủ chính là sinh tử của tính mạng của họ, giang sơn
của bệ hạ cũng chẳng thể so sánh!”
Màn đêm thăm thẳm, giọng nói của thiếu niên vang lên giữa núi rừng,
từng chữ leng keng, trước một cái nồi luận giang sơn thiên hạ. Nam tử
bên cạnh nhìn nàng, chẳng biết từ khi nào ngồi thẳng người, con ngươi
mất vẻ lười biếng, trở nên thâm trầm như biển lớn.
“Nhân sinh trên đời, chung quy thì vẫn có lý tưởng, thương nhân mong
buôn bán phát đạt, nông dân mong mùa màng bội thu, cũng giống như bậc đế vương đều hy vọng mình có thể trở thành minh quân, còn ta chỉ có tâm
nguyện không phụ sở học một đời, cầu cho thiên hạ không có án oan.” Mộ
Thanh nhìn núi rừng xa xa, nàng biết, sở cầu cả đời này của nàng chỉ có
thể nói ngoài miệng. Ở trong vương triều phong kiến, nữ tử không thể làm quan, mặc dù làm quan, cũng không thể vừa mở miệng đã muốn lật đổ công
lý quý nhân, công lý? Khó! (Rất suất, câu này làm sùng bái của ta đối với Thanh tỷ tăng lên vùn vụt!!)
Bên cạnh rất lâu không có tiếng động, nhưng chung quy vẫn luôn có một
ánh mắt chăm chú nhìn nàng, thâm trầm, khiếp người, tìm tòi nghiên cứu.
Sau một lúc lâu, nghe người kia hỏi: “Ngươi cảm thấy, một ngày nào đó trẫm có thể trở thành minh quân hay không?”
Mộ Thanh quay đầu, ánh mắt có chút giật mình, ngữ khí khó hiểu, “Bệ hạ vốn là minh quân.”
Giống như đêm nay, hắn vốn có thể mang nàng đến phủ Thứ Sử, nhưng lại mang nàng đến nghiệm thi thể Liễu phi. Một người có thể để thần tử
trước, quân vương sau, chính là người thông minh thấu hiểu đạo dùng
người. Hơn nữa lúc trước nàng đã nhận ra, hắn là người khai sáng, biết
dùng người, ngực mang Càn Khôn —— mặc dù không biết vì sao phải dùng
hình ảnh hôn quân để gặp người, nhưng hắn vốn là một minh quân.
Nam tử bỗng nhiên ngẩn ra, gió núi thổi bay ống tay áo hoa lệ. Trong
đáy mắt kia, phút chốc cởi bỏ vẻ thâm trầm, cởi bỏ vẻ khiếp người, cởi
bỏ vẻ tìm tòi nghiên cứu, không còn biếng nhác, không còn xuân ý, chỉ
thấy đôi con ngươi như sao sáng, ôn nhu che cả bầu trời.
Nồi trước mặt ùng ục ùng sôi, Mộ Thanh đứng dậy mở nắp nhìn xem, tìm
một chiếc gậy gỗ đảo nhẹ, không để ý ánh mắt của nam tử phía sau đang
dừng trên người nàng. Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn trời đêm, xem tình trạng
trong nồi này, dự tính sáng sớm có thể nghiệm cốt.
—— Nói ngoài lề ——
Trong chương này, luật lệ liên quan đến thi thể ở Đại Hưng không phải viết lung tung, mà xuất phát từ bộ luật của Đại Đường – Đường luật sơ
nghị.
“Phạt tù thì không nặng bằng phán tử hình, phán tử hình coi trọng
nhất là làm rõ ràng thực tế vụ án, làm rõ ràng thực tế vụ án không
thể so được với kiểm nghiệm tốt thi thể. Bởi vì căn cứ đầu tiên và mấu
chốt quyết định sự sống chết, tội lỗi, giải oan của hung phạm đều lấy từ đó” – Tống Từ.