Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 135: Vì quân cầu tài


Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 135: Vì quân cầu tài

Edit: Leo

“Dân phụ bái kiến tướng quân.” Dương thị chỉ ngẩn người một lát đã bước ra khỏi phòng, vừa xuống bậc đã quỳ, “Hôm nay đa tạ tướng quân ủng hộ con ta, vốn nên ở huyện nha khấu đầu cảm tạ, nhưng khi ấy tình hình hỗn loạn, tướng quân rời đi trước nên không kịp.”

Mộ Thanh nâng Dương thị dậy, nói: “Ta chẳng qua chỉ nói vài câu, đại xá là ý của Thánh Thượng, phu nhân nhớ kỹ ơn nghĩa Thánh Thượng là được rồi.”

Nguyệt Sát nghe vậy hơi nhướng mày, liếc mắt nhìn sau gáy đã trùm kín mũ của Mộ Thanh, nữ nhân này thật ra cũng biết nói chuyện, lúc ở trước mặt chủ nhân cũng có thể nói như vậy thì tốt rồi.

Dương thị cười: “Nhớ kỹ, đều nhớ kỹ! Dân phụ từ huyện nha trở về đã kêu Viễn nhi đến phố thịt ở thành Nam mua mười cân thịt ba chỉ, mới vừa làm xong một nồi bánh bao nhân thịt, định rằng hấp chín sẽ đưa qua chỗ Thánh Thượng và tướng quân. Ngày mai Thánh giá khởi hành về kinh, dân phụ không có gì báo đáp, chỉ có hai nồi bánh bao thịt này để tiễn đưa Thánh Thượng và tướng quân, món ăn thôn dã, mong đừng ghét bỏ.”

Vừa rồi thấy hai tiểu cô nương ở trong phòng bếp bận việc, Mộ Thanh đã nhìn thấy trên kệ bếp đặt bánh bao, còn tưởng Dương thị được miễn tội chết, gia đình vì nàng chúc mừng, không ngờ lại làm cho ân nhân, mười cân thịt với nhà họ Thôi mà nói là số tiền không nhỏ.

“Bao cũng được, trên đường ăn, một nhà phu nhân cũng có phần.” Mộ Thanh thu ánh mắt từ phòng bếp trở về.

Dương thị và Thôi Viễn lại sửng sốt, không biết lời này của Mộ Thanh có ý gì.

Mộ Thanh: “Vào nhà rồi nói.”

Dương thị lúc này mới nhớ ra còn đang đứng ở trong sân, vội mời Mộ Thanh và Nguyệt Sát vào phòng, Mộ Thanh cởi bỏ áo khoác lông chồn tía, giũ giũ tuyết, vuốt xuôi lông chồn mới giao cho Nguyệt Sát. Dương thị mời Mộ Thanh ngồi xuống bàn, Thôi Viễn đưa trà nóng tới, Dương thị nói: “Trà cũ lâu năm, tướng quân đừng chê.”

Mộ Thanh nhấp miệng, cảm thấy thân thể ấm hơn chút, nói: “Tại hạ xuất thân tiện tịch, trong nhà nghèo khó, không bắt bẻ những thứ này, ấm người là được rồi.”


Dương thị gật đầu cười, lúc này mới hỏi: “Lời vừa rồi của tướng quân là có ý gì?”

Mộ Thanh ủ chén trà ấm trong tay, nói: “Phu nhân là người thông tuệ, Lý Bản chết, biết Lý gia nhất định sẽ trả thù, nên cầu mong Đại tướng quân che chở Thôi Viễn, sao lại không nghĩ đến chuyện vụ án tham ô ngân lượng trợ cấp bại lộ, một nhà khó có thể yên lành?”

Nụ cười Dương thị hơi cứng lại, Thôi Viễn hiển nhiên chưa nghĩ tới việc này, tức khắc nhíu mày nói: “Thánh Thượng và Đại tướng quân không phải đã nói sẽ tra rõ án này sao? Đám cẩu quan quan đó tự thân khó thoát, sao còn có tâm tư tới đối phó nhà ta?”

Dương thị vẫy vẫy tay, ngăn cản Thôi Viễn tiếp tục nói, lại quay sang phía Mộ Thanh: “Tướng quân chớ trách, con ta sinh ở nhà nghèo, chỉ biết nỗi khổ của bá tánh mà không biết mánh khóe chốn quan trường, lòng người âm hiểm.”

Mộ Thanh liếc nhìn Thôi Viễn, thiếu niên này văn nhã thanh tú, phong độ trí thức, giống như văn nhân, luận lõi đời khéo đưa đẩy, hắn kém xa Hàn Kỳ Sơ, nhưng đó là vì hắn lịch duyệt nông cạn, mà không phải vụng về cổ hủ. Hắn hôm nay cứu mẹ, đoạt tội trạng xông ra khỏi huyện nha là dũng, đọc tội trạng kích động dân tâm là mưu, có dũng có mưu, lại là hiếu tử, quả thật nhân tài, nếu được rèn luyện, ngày sau nhất định có thể đảm đương chức trách lớn.

Triều đình đã hủ bại, chế độ hủ bại phải bị phá hủy, cạo xương khử độc, cắt thịt thay máu, cân nhắc đề bạt con cháu nhà nghèo là việc cải cách triều đình phải làm, khi đó mới chiêu hiền nạp sĩ không bằng hiện tại bồi dưỡng người có thể dùng.

“Không dối gạt tướng quân, dân phụ cũng lo lắng chuyện này.” Dương thị than một tiếng, “Khi còn nhỏ nhà mẹ đẻ dân phụ làm quan, chuyện quan trường dân phụ có biết một vài, ngân lượng trợ cấp bị tham ô, có kẻ mua quan, chắc chắn có kẻ bán tước, án này nhất định liên lụy rất lớn, Thánh Thượng và Đại tướng quân muốn tra rõ án này, lực cản không nhỏ, đám cẩu quan đó vì lợi ích bản thân có lẽ sẽ kết minh gây khó dễ, vụ án có thể tra ra hay không khó mà nói, đến lúc đó không giải quyết được gì, sau này quay lại tìm một nhà dân phụ báo thù, chỉ sợ khó mà kết thúc yên lành.”

Lời này tuy nói cho Mộ Thanh nghe, nhưng thực chất là nói cho Thôi Viễn.

Thôi Viễn nghe xong mới biết mình suy nghĩ nông cạn.

Lúc này lại thấy Mộ Thanh lắc lắc đầu, nói: “Chẳng cần đến sau này, dân giết quan không dễ, quan giết dân chẳng phải dễ như trở bàn tay? Hôm nay chuyện làm lớn, nếu có kẻ muốn lấy tính mạng một nhà phu nhân xả giận, Thánh giá đi rồi có thể lập tức ra tay.”


“Bọn họ sao dám như thế?” Thôi Viễn kinh sợ, mẫu thân giết quan, Thánh Thượng đại xá, hắn còn tưởng rằng hung hiểm đã qua.

“Sao không dám? Trong mắt đám tham quan đó không có vương pháp, chuyện gì đều làm được. Ta xuất thân từ ngỗ tác, khi ở Giang Nam bởi vì một vụ án mà đắc tội hầu môn thế gia, kẻ nọ cấu kết với tri huyện mua sát thủ lấy tính mạng của ta, nếu khi đó ta chết, sẽ chẳng ai tra được đến đầu quan phủ, chỉ cho rằng sát thủ làm. Tình cảnh một nhà phu nhân hiện tại cũng không khác ta khi đó bao nhiêu, bởi vậy mới đến bẩm báo, hy vọng phu nhân sớm ngày rời khỏi Phụng huyện.” Mộ Thanh nói.

Dương thị nghe vậy kinh ngạc, “Vốn tưởng rằng tướng quân là hưởng ứng lệnh triệu tập tòng quân Tây Bắc, hóa ra bị buộc đi xa?”

“Đúng là cẩu quan!” Thôi Viễn mắng, hắn lúc này mới hiểu vì sao hôm nay Mộ Thanh giúp bọn họ, thì ra là cùng cảnh sinh thông cảm, đều bị tham quan làm hại.

“Tướng quân bị buộc đi xa chưa chắc không phải chuyện tốt, hiện giờ tướng quân đã là quan cao ngũ phẩm, về triều thụ phong vinh hoa càng tăng lên, ngày sau áo gấm về làng, đại thù có thể báo, ngẫm lại cũng là chuyện thống khoái.” Dương thị cười nói, trên mặt lại vẫn có u sầu. Tri huyện Phụng Huyện vừa bị cách chức bắt giữ, trong triều muốn phái huyện quan tới còn cần chút thời gian, hộ tịch một nhà bọn họ ở Phụng huyện, tri huyện mới không tới, hộ tịch khó dời, lộ dẫn khó làm, có thể đi nơi nào? Hơn nữa, triều đình ngu ngốc, cẩu quan khắp nơi, chỉ cần công văn hộ tịch còn ở trong tay quan phủ, bọn họ dời đi chỗ nào cũng không thoát được.

Trong lòng Dương thị u sầu, nàng vạch trần chuyện tham ô ngân lượng trợ cấp là bởi vì lòng mang ý định trả thù, nàng sẽ chết, nhi nữ đã xin Nguyên đại tướng quân che chở, nàng nào còn sợ trả thù? Ngờ đâu Thánh Thượng nhân từ đại xá thiên hạ, nàng vô tội. Lần này không tiện lại phó thác Nguyên đại tướng quân che chở, mà tính mạng nhi nữ lại đáng lo.

Sớm biết như thế, lúc trước còn không bằng phán nàng mang tội, ít nhất có thể bảo vệ được con.

“Chuyện thống khoái bực này, nếu như phu nhân muốn cũng được, ngày mai theo ta khởi hành vào kinh.” Mộ Thanh nói.

Mẹ con Dương thị ngơ ngẩn nhìn phía Mộ Thanh.


“Ta biết hộ tịch khó dời, lộ dẫn khó làm, đã tới nhắc nhở phu nhân, tự sẽ cũng nghĩ tới biện pháp giải quyết. Phu nhân dời đến nơi nào cũng giống nhau, chỉ có đi theo Tây Bắc quân vào kinh mới có thể tránh bị hại.”

“Chuyện này……” Dương thị nhìn Mộ Thanh, đột nhiên không thể tin có vận may bực này.

“Vào kinh đối với con đường tương lai của lệnh lang cũng có chỗ lợi, con cháu nhà nghèo cần bái làm môn sinh hoặc khách khanh cho sĩ tộc, từ sĩ tộc tiến cử mới có thể làm quan, nói vậy biện pháp ban đầu phu nhân tính toán để lệnh lang nhập sĩ không thể dùng. Tuy ta không phải xuất thân sĩ tộc, nhưng có Thánh Thượng và Đại tướng quân, mấy năm nay lệnh lang gian khổ học tập khổ đọc mới không uổng phí.” Giọng nói của Mộ Thanh tuy bình thản, nhưng từng câu lại chọc đến nội tâm Dương thị.

Nhà mẹ đẻ của nàng vốn dòng dõi quan gia, tuy sau đó sa sút nhưng năm đó tổ phụ cũng có môn sinh làm quan trên kinh thành, nàng vốn tính toán lại qua hai năm sẽ để nhi tử bái nhập làm môn sinh cho Tri châu Thanh Châu ba năm, để Tri châu đại nhân tiến cử nhập sĩ, nhưng nàng đi nhầm đường, giết Lý Bản, vạch trần chuyện trợ cấp ngân lượng, đắc tội quá nhiều người, những môn sinh năm đó của tổ phụ sợ rằng cũng không dám giúp nàng.

An nguy cả nhà, con đường làm quan của nhi tử, những việc này vốn là chuyện nàng nên nhọc lòng suy nghĩ sau khi trở về, không ngờ ân nhân lại tới thăm, ngay cả đường đi cũng sắp xếp tốt.

Dương thị vội đứng dậy, hành lễ với Mộ Thanh, cảm kích nói: “Dân phụ đa tạ tướng quân, nếu thật có thể đi theo tướng quân vào kinh đó là vận may của một nhà dân thị, nhưng hôm nay tướng quân đã giúp hết lòng, nếu lại đưa chúng ta vào kinh sẽ khó tránh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích trong triều, một nhà dân phụ tuy muốn sống, lại không nghĩ hại ân nhân.”

“Nếu ta đã tra án này, chắc chắn trở thành cái gai trong mắt triều đình, giúp hay không giúp một nhà phu nhân đều giống nhau.” Hơn nữa, nàng trở về triều chính là vì vụ án của cha, nàng cùng đám người trong triều nhất định khó chung sống hoà bình, sớm hay muộn đều là địch, cần gì để ý những người đó hận nàng nhiều hay là ít?

“Tất nhiên việc này đều do phu nhân quyết định, nếu không muốn vào kinh, ta cũng tôn trọng ý nguyện của phu nhân. Ngày mai sẽ khởi hành về triều, tối nay phu nhân có thể suy xét, là đi là ở mong sớm mai tại khách điếm Vĩnh Đức phu nhân có thể đưa một cái tin.” Mộ Thanh nói xong đặt chén trà xuống bàn đứng dậy, chuẩn bị trở về.

“Như tướng quân nói, một chuyến này tới là muốn chỉ một con đường sống cho nhà dân phụ, nếu dân phụ từ chối chẳng phải quá không biết tốt xấu? Dân phụ cũng không phải người làm ra vẻ, tướng quân đã nói như thế, dân phụ đồng ý ngay tại đây, chỉ là không thể đi theo tướng quân ăn ở miễn phí, nếu tướng quân không chê, sau này tới kinh thành, trong phủ thiếu người hầu hạ, dân phụ có thể làm chút việc thô nặng.” Dương thị nói, tuy là nữ đầu bếp, am hiểu làm đồ ăn điểm tâm, nhưng Mộ Thanh là người Giang Nam, chưa chắc đã ăn quen đồ ăn nơi này, nàng không nhắc tới việc phụ trách cơm canh, những việc vặt thô nặng khác nàng cũng làm được.

Mộ Thanh trở về triều thụ phong, trong triều lại có ý định thành lập Thủy quân, có lẽ sẽ phải ở Thịnh Kinh một vài năm, có phủ riêng là điều tất yếu. Nếu đã có chỗ ở sẽ phải thuê người chăm nom, người bên cạnh có thể tin tưởng không nhiều, chỉ có bốn thân binh, nếu Dương thị vào phủ, cũng xem như có người để dùng.

Chuyến này Mộ Thanh vốn vì Thôi Viễn mà đến, lại không ngờ tìm được người để dùng cho chính mình, lập tức gật đầu, đồng ý với nguyện vọng của Dương thị.

Dương thị vui mừng, vội gọi hai nữ nhi vào nhà, cùng nhau dập đầu, nhận Mộ Thanh là chủ.


Sáng sớm mai phải khởi hành, một nhà Dương thị còn phải thu thập hành lý, Mộ Thanh không tiện quấy rầy, nói xong chuyện chính lập tức cáo từ.

Vừa ra ngoài, bước chân Mộ Thanh lập tức dừng lại, Nguyên Tu đứng trước ở cửa, không biết tới bao lâu.

“Đại tướng quân thật sự là chu toàn, tướng quân chúng ta tới Thôi gia, đại tướng quân cũng đi theo làm thủ vệ.” Nguyệt Sát hiển nhiên sớm biết có người ở ngoài cửa, hắn và Nguyên Tu tiếp xúc không ít, đối với bộ pháp của Nguyên Tu sớm quen thuộc, bởi vậy mới không ra ngoài xem.

Nguyên Tu không đáp, chỉ nhìn Mộ Thanh, nói: “Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo.”

Cửa tuy đóng lại, cách sân nhưng lời nói ở trong phòng hắn vẫn có thể nghe thấy.

“Đại tướng quân cầm tinh con thỏ sao?” Mộ Thanh hỏi.

Nguyên Tu hơi nhíu mày, nghe không hiểu.

“Lỗ tai dài.” Mộ Thanh lãnh đạm nói, xoay người rời đi.

Mặt trời lặn về tây, ráng chiều chiều một đường, thiếu niên đạp tuyết mà đi, áo khoác tung bay, tàn tuyết theo gió, đọng trên mặt nam tử phía sau, hơi lạnh.

Nguyên Tu lau mặt, khẽ cười, tâm tình bị đè nén bỗng nhiên đỡ hơn rất nhiều.

So với việc bị đè nén, không bằng làm nhiều chuyện một chút!

Đợi trở về triều, hắn thật sự muốn xem là kẻ nào dám động ngân lượng trợ cấp gia quyến tướng sĩ Tây Bắc quân của hắn, mười năm này giết đủ ngoại địch, cũng không ngại giết thêm nội tặc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.