Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 131: Hung thủ
Edit: Leo
Tri huyện rời đi một canh giờ, chưa tới chính ngọ, hung thủ đã điều tra ra.
Điều khiến người ta khó tin nhất hung thủ lại là một phụ nhân.
“Đêm qua nữ đầu bếp của khách điếm Phúc Thuận có đến khách điếm Vĩnh Đức, vi thần đã hỏi đầu bếp của cả hai bên, chứng thực nữ đầu bếp là bị sai đến đưa dưa muối. Theo lời kể của đầu bếp bên khách điếm Vĩnh Đức, đêm qua Thánh Thượng giá lâm dùng bữa, muốn dùng cháo trắng dưa muối, mà trong khách điếm lại không có nên đầu bếp vội phái người sang khách điếm Phúc Thuận lấy một bình, nữ đầu bếp chính là người đưa đồ tới. Bởi vì không biết Thánh Thượng dùng có vừa miệng hay không, có cần thêm nữa hay không, cho nên đầu bếp mới để nữ đầu bếp kia ở lại, đợi Thánh Thượng dùng bữa trở về Khách Lai cư nữ đầu bếp kia mới trở về, khi đó đúng là giờ Tuất, trùng thời gian với lời Anh Duệ tướng quân.” Chính sảnh, tri huyện Phụng Huyện quỳ trên mặt đất hồi bẩm vụ án.
“Vi thần tức khắc trở về huyện nha tra xét nguyên quán của nữ đầu bếp kia, phụ nhân này là Dương thị, nguyên quán thủ ấp Cù Xuyên của Việt Châu, cha từng nhậm chức Huyện thừa tại huyện Vĩnh Dịch ấp Cù Xuyên, xuất thân thứ tộc, sau đó bởi vì bị cách chức, dẫn theo gia quyến tới Phụng huyện. Khi Dương thị chưa gả, cha mất vì bệnh, sau đó qua loa gả cho con trai của một nhà nghèo trong thành, trượng phu sau đó bị trưng binh tới biên quan Tây Bắc, tám năm trước biên quan gửi trở lại mũ áo và ngân lượng, nói là người đã chết ở đại mạc.”
Nguyên Tu nghe vậy đột nhiên nhìn chằm chằm xuống mặt đất, tám năm trước?
Phụng Huyện tri huyện lại nói: “Vi thần sai bộ khoái tới nhà Dương thị, cha mẹ chồng đều đã mất, trong nhà chỉ có một trai hai gái, con trai lớn mười lăm, hai nữ nhi song sinh tám tuổi, mấy năm nay ngoại trừ làm đầu bếp tại khách điếm Phúc Thuận, buổi tối còn may thêm áo tơi đấu lạp để kiếm tiền sinh hoạt. Bộ khoái tìm được trong nhà có kim to chỉ gai, hiện đã đưa đến huyện nha, nhưng chưa tìm thấy đao bổ củi, cũng không tìm được quân áo hay giầy ủng cũ của quân đội. Vi thần theo lời nói của Anh Duệ tướng quân, hỏi thăm láng giềng chung quanh, mọi người đều nói đêm qua ngủ say, tuyết to gió lớn, không nghe thấy tiếng Dương thị trở về. Nhưng chủ của khách điếm Phúc Thuận nói, trong khách điếm đều là nam tử, chỉ có Dương thị một nữ giới, đêm dài không tiện, cho nên qua giờ Tý thấy chư vị đại nhân đã nghỉ ngơi đã để Dương thị về nhà, con trai Dương thị cũng nói sau giờ Tý đêm qua Dương thị về đến nhà, lúc ấy hai muội muội đã ngủ say, hắn lại vẫn đang đọc sách nên có thể chứng minh. Nhưng……”
“Nhưng cái gì?” Nguyên Tu thấy tri huyện Phụng Huyện ậm ừ, vội hỏi.
“Nhưng con trai Dương thị nói tối hôm qua đọc sách đến tận canh năm mõ vang lên cũng không thấy mẫu thân ra bên ngoài, còn nói canh bốn Dương thị nấu một chén mì cho hắn.”
Canh bốn là giờ Sửu, cũng là thời gian hung thủ gây án.
Nếu lời nói của con trai Dương thị là thật, Dương thị không có thời gian gây án.
“Vi thần cho rằng, lời nói của con trai Dương thị tất nhiên là lời nói dối, chẳng qua để mẫu thoát tội. Dương thị là đầu bếp, thân hình chắc nịch, lại là gia quyến của quân liệt, đặc điểm rất giống với lời nói của Anh Duệ tướng quân. Hiện giờ Dương thị cùng với con trai đã bị đưa về huyện nha, không biết thánh thượng tính toán xử lý như thế nào?” Phụng Huyện tri huyện hỏi.
Bộ Tích Hoan ngồi một buổi sáng, lúc này nhìn đã mệt mỏi, nghe xong lười biếng đứng dậy nói: “Bãi giá tới huyện nha.”
*
Huyện nha.
Gần giữa trưa, tuyết mịn rơi chậm, Ngự Lâm vệ dùng trường thương làm rào chắn ngăn bá tánh ngoài ba trượng.
Tri huyện ngồi ngay ngắn ở chính đường, cả người căng cứng thẳng tắp, ánh mắt thỉnh thoảng lại quét đến phía sau tấm mành buông thõng ở bên cạnh.
Nguyên Tu cùng sứ đoàn nghị hòa trong triều ngồi phía sau làm bạn giá chờ phán xét, dưới công đường đặt một chiếc ghế dựa, trên ghế là một vị tướng quân tuổi niên thiếu, mũ quan bạc áo bào trắng, khuôn mặt vàng như nến, tướng mạo bình thường lại mang phong tư trác tuyệt. Trên công đường không nhóm than củi, bông tuyết theo gió bay vào, lạnh lẽo vô cùng, thiếu niên không khoác áo choàng, chỉ mặc một thân áo dài.
“Dẫn nghi phạm lên!” Tri huyện vỗ kinh đường mộc, bá tánh vây xem bên ngoài tức khắc yên tĩnh.
Bộ khoái dẫn theo hai người tiến vào công đường, một phụ nhân chắc nịch, gò má ngón tay bị gió lạnh cắt đến đỏ bừng, mặc bộ quần áo xám cũ, cổ tay áo hơi ngắn, giặt đến bạc trắng. Phía sau phụ nhân là một thiếu niên, áo vải thô xanh, cổ tay áo sạch sẽ không một nếp gấp.
Thiếu niên đỡ phụ nhân, hai người chậm chạp đi vào, khi quỳ xuống lại quỳ thẳng tắp.
Tri huyện hỏi: “Kẻ nào đang quỳ dưới công đường?”
Phụ nhân nói: “Dân nữ Dương thị.”
Thiếu niên nói: “Tiểu sinh Thôi Viễn.”
Mẹ con hai người đáp lời, giọng điệu lạnh nhạt, rũ mắt nhìn đất, không hề nhìn lên phía trên.
Tri huyện thấy hai người như thế, trong lòng bực bội. Nếu không phải Dương thị giết chết quan lớn trong triều, lúc này Thánh giá đã sớm rời khỏi Phụng huyện. Dưới sự cai quản của hắn lại phát sinh án mạng bực này, nếu trong triều truy cứu, tội danh trị huyện không nghiêm hắn chẳng thể chạy thoát được, cái mũ cánh chuồn trên đỉnh đầu không biết còn có thể giữ bao lâu.
Mà đáng giận Dương thị là hung thủ, còn mang điệu bộ như vậy, tri huyện không ngăn được tức giận trong lòng, vỗ mạnh kinh đường mộc một cái, cũng không vòng vèo đường ngang ngõ dọc như bình thường, trực tiếp hỏi: “Dương thị, thanh đao bổ củi cùng với đôi quân ủng đêm qua sau khi giết người ngươi giấu ở nơi nào rồi? Bổn huyện khuyên ngươi sớm khai nhận, tránh chịu đau khổ da thịt!”
“Tri huyện đại nhân hỏi đến di vật của trượng phu dân nữ sao?” Dương thị biết rõ còn cố hỏi, lãnh đạm nói, “Trượng phu của dân nữ chết trận chốn biên quan, xác không thể đưa về, trong quân chỉ gửi về áo choàng và quân ủng, dân nữ đã đắp mộ chôn hai thứ này, chôn đã gần tám năm. Nếu tri huyện đại nhân muốn xem, có thể phái người đi quật mộ.”
Phụng Huyện tri huyện nghe vậy, lửa giận đốt ruột, giương mắt nhìn phía cửa nha môn, thấy sau màn gió tuyết, bá tánh đang yên tĩnh trông vào đại đường.
Mười nhà trong Phụng huyện thì đến chín nhà có người tòng quân Tây Bắc, trong đó chết trận ít cũng có bốn năm nhà, trong thành này một nửa bá tánh là gia quyến của liệt quân, hắn sao dám đào mộ của trượng phu Dương thị? Cho dù là thánh thượng hạ chỉ, việc này cũng gây ra oán hận từ dân chúng.
Nếu là nhà người bình thường không nói làm gì, mộ của liệt quân Tây Bắc, không thể đào!
Dương thị nhất định nắm chắc nên mới dám nói những lời này trên công đường, thật sự là điêu phụ khó chơi!
Phụng Huyện tri huyện theo bản năng nhìn về phía Mộ Thanh, trông cậy vào người này.
“Thôi phu nhân.” Mộ Thanh lúc này mới mở miệng.
Dương thị ngẩn ra một lát, mới phản ứng lại có người đang gọi mình, từ khi được gả đi, láng giềng đều gọi là Thôi lang gia, lại chưa từng nghe có người gọi phu nhân, lúc này nàng ta mới kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Dương thị tuổi ngoài ba mươi, tóc mái đã xen lẫn màu bạc, khuôn mặt thô đỏ, mặt mày mang vài phần hung hãn của dân phố phường, đã sớm không còn tư dung của thiên kim tiểu thư dòng dõi thứ tộc, chỉ là sống lưng thẳng tắp kia vẫn cho thấy khí khái gia môn.
Nàng liếc mắt đánh giá Mộ Thanh, ánh mắt không giống nữ đầu bếp mà giống võ tướng, xem người như nạo xương, sắc bén không khác đao nhỏ.
“Xin hỏi tướng quân đây là?” Dương thị hỏi.
Bốp!
Mộ Thanh không đáp, tri huyện Phụng Huyện lại gõ kinh đường mộc, cao giọng khiển trách: “Điêu phụ! Đây là công đường huyện nha, há cho ngươi tùy hỏi?”
Dương thị nghe vậy vẻ mặt dửng dưng, cụp mắt xuống, không hề nhìn tri huyện.
Mộ Thanh nhíu mày quay đầu lại, liếc nhìn tri huyện đang ngồi trên cao, hỏi: “Tri huyện đại nhân có đau tay không?”
Tri huyện hơi giật mình, không biết tiểu tướng quân này sao lại quan tâm đến mình, vội nói: “Hạ quan không đau.”
“Nhưng ta đau tai.”(Chết cười mất thôi =)))
“……” Tri huyện căng da mặt, đôi tay đang ấn kinh đường mộc xấu hổ thu về.
Mộ Thanh quay đầu lại, nhìn về phía Dương thị nói: “Tây Bắc quân, Trung Lang tướng.”
Nàng không đề cập đến danh hào, chỉ nói chức quan, Dương thị lại ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Thiếu niên này, nhìn xấp xỉ tuổi với trưởng tử Thôi Viễn nhà mình, không ngờ lại là quan võ ngũ phẩm, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên. Tuổi nhỏ có công danh trong người nhưng không tỏ ra kiêu ngạo, nói chuyện với dân phụ mang tội danh giết quan như nàng cũng không thể hiện sự chán ghét khiển trách, Dương thị không khỏi nhìn Mộ Thanh nhiều hơn trong chốc lát, khom người hành lễ, “Dân phụ Dương thị, gặp qua tướng quân.”
Từ khi Dương thị vào trong đường, vẫn luôn tỏ vẻ rắn rỏi, ngay cả tri huyện cũng không liếc mắt nhìn, lúc này lại hành lễ với Mộ Thanh, khiến cho tri huyện tức giận đến nỗi lại chộp lấy kinh đường mộc.
“Không cần đa lễ, tỷ là gia quyến của liệt quân, ngồi đáp lời đi.” Mộ Thanh nhìn tri huyện, thấy hắn bỗng chốc thu tay lại, lúc này mới nói, “Dọn chỗ!”
Hả?
Tri huyện trố mắt, cho rằng mình nghe lầm, “Chuyện này……”
“Làm sao?”
“Tướng quân, thứ cho hạ quan nói thẳng, luật lệ trong triều ta không cho phép chuyện này.”
“Triều luật cũng không có luật để võ tướng thẩm vấn, không phải ta cũng đang hỏi đây sao?”
Tri huyện nghẹn lời, Dương thị lại đánh giá Mộ Thanh, vị tiểu tướng quân này muốn thẩm vấn? Nàng còn tưởng rằng nói mấy câu thôi.
“Nhưng Dương thị là nghi phạm!”
“Nghi phạm đã có luật lệ khiển trách, luật pháp công chính, chẳng sợ nghi phạm có ngồi xuống. Ta dọn chỗ cho Dương thị, bởi vì nàng là goá phụ của tướng sĩ biên quan, ta kính nàng tám năm niên hoa, độc thân dạy con, ngậm đắng nuốt cay. Kính là một chuyện, sai lại là chuyện khác.” Mộ Thanh nói.
Bên ngoài công đường, gió nổi, tuyết bay phơ phất, cửa công đường trải tuyết trắng, bên trong lại an tĩnh không một tiếng động.
Tay áo đỏ sau tấm rèm vung lên, tiếng chung trà leng keng, nghe một người trầm ngâm nói: “Triều luật công chính, chẳng sợ nghi phạm ngồi xuống, lời này thật ra có chút đạo lý, ban ngồi đi.”
Phụng Huyện tri huyện giật mình, cuống quít đứng dậy nói: “Vi thần lãnh chỉ, ban ngồi!”
Một chiếc ghế dựa dọn tới trước mặt Dương thị, Dương thị quỳ ở bên cạnh, thật lâu không đứng dậy.
“Mẫu thân.” Thôi Viễn nhẹ kêu một tiếng, đỡ nàng lên.
Dương thị nhìn sau rèm, lại nhìn về phía Mộ Thanh, giống như vì những lời này mà rối loạn trong lòng, thế nhưng quên tạ ơn đã ngồi xuống.
Mộ Thanh thấy nàng ngồi xuống lập tức hỏi: “Đao và quân ủng tỷ đã chôn dưới mộ của trượng phu rồi đúng không?”
Trong lòng Dương thị đang loạn, đột nhiên nghe thấy lời này, giật mình nhìn về phía Mộ Thanh, kinh sợ chưa kịp thu hồi trong mắt đã bán đứng nàng.
Mộ Thanh không đợi nàng biện giải đã nói tiếp: “Trong triều nghị hòa, đối với việc này tuy trong lòng tỷ có bất mãn, nhưng chưa nghĩ đến việc giết người cho hả giận. Đêm qua khi đưa dưa muối tới khách điếm Vĩnh Đức lúc gần đi nghe thấy lời nói của thân vệ, mới nảy ra ý định giết người, đêm qua thấy hộ vệ trong khách sạn đều lười nhác say rượu, tỷ cho rằng trời cao ban cho cơ hội tốt, cho nên trở về nhà mặc quân bào quân ủng của trượng phu, lấy đao bổ củi và kim chỉ. Đao dùng là đao của nhà mình, ta đoán tỷ muốn dùng chính đồ của nhà mình để giết gian nịnh, sau khi giết người, tang vật và hung khí đều đem chôn xuống mồ của trượng phu, có lẽ không phải vì muốn giấu kín hung y hung khí, mà là để tế trượng phu.”
Dương thị nhìn chằm chằm Mộ Thanh, kinh ngạc trong mắt dâng lên như thủy triều.
“Nhưng tỷ có nghĩ đến việc bộ khoái không thể tìm được đao bổ củi trong nhà tỷ chính là một sơ hở, trong nhà không có đao, củi bổ như thế nào? Một phụ nhân nuôi nấng hai gái một trai, ban đêm còn phải tranh thủ may áo tơi kiếm thêm tiền, cuộc sống tất nhiên nghèo khó, sao có thể bỏ tiền đi mua củi đốt?”
“Còn có dòng chữ bằng máu tỷ để lại, chỉ cần so sánh với chữ viết là bại lộ.”
“Trăm điều tính toán vẫn có sơ hở, tỷ vì tế vong linh trượng phu phạm phải án này, có từng nghĩ một khi bị phát hiện ra, cuộc sống của ba đứa con sau này sẽ thế nào?” Mộ Thanh hỏi.
Dương thị thật lâu không nói gì, một lúc sau mới tự giễu cười, nhìn về phía con trai lớn bên cạnh, “Con trai dân phụ đã khôn lớn, ngày sau có nó chăm sóc hai muội muội, dân phụ có thể yên tâm.”