Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 125: Người tuyết không đầu


Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 125: Người tuyết không đầu

Edit: Leo

Cơ quan trong địa cung, hoàng kim thần giáp, những thứ thuộc về lăng tẩm của Xiêm Lan đại đế đã qua hơn hai tháng, tựa truyền thuyết về quốc gia cổ ngàn năm trở nên xa xăm mà không chân thật.

Nhưng Mộ Thanh vẫn nhớ rõ ràng, chỉ là không muốn giải thích cho Hô Diên Hạo.

Nàng không muốn đáp, lại thấy Bộ Tích Hoan nhẹ nhàng nhướng mày.

Chuyện trong địa cung đều là Nguyệt Sát báo tin cho hắn, thoát khỏi cát lún, phá cơ quan, tìm đường ra, nghe được mà chính hắn cũng kinh hãi, lúc này nàng ngồi ở trước mặt, nếu nói những chuyện trong địa cung có lẽ sẽ là một hồi đặc sắc.

Nguyên Tu cũng buông chén đũa nhìn về phía Mộ Thanh, chuyện trong điện tròn dưới địa cung ngày đó, hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Mộ Thanh liếc nhìn hai người, chậm rãi nói: “Xiêm Lan đại đế xem thiên văn biết được nước sông Tháp Mã sẽ cạn khô, trước tiên ông ta quyết định dẫn dắt bách tính di chuyển tránh nạn, khi đó nước sông tất nhiên chưa cạn. Nước Xiêm Lan cổ ở sâu trong đại mạc, dân chúng một đường di chuyển, không có nước là không được, bọn họ chắc chắn sẽ đi dọc theo sông Tháp Mã tìm kiếm nơi ở mới. Sau đó bọn họ đi tới thảo nguyên Ô Nhĩ Khố Lặc, gặp được hồ Tang Trác Thần, phát hiện sông ngầm, sông ngầm này nhất định cách sông Tháp Mã không xa, Xiêm Lan đại đế lại xây dựng lăng tẩm cách hồ Tang Trác Thần trăm dặm, ta đoán nơi đó hẳn là sông Tháp Mã. Các bộ tộc trên thảo nguyên thờ phụng thần linh tín ngưỡng riêng, duy chỉ có Thần hồ Tang Trác là tín ngưỡng chung của bọn họ, có thể thấy được người thảo nguyên sùng bái nguồn nước thế nào. Đại mạc càng ỷ lại nguồn nước, người Xiêm Lan sùng bái với thần hồ hẳn là càng sâu nặng, sông Tháp Mã là gốc rễ dựng nước của Xiêm Lan quốc, đối với Xiêm Lan đại đế càng có ý nghĩa phi phàm, ông ta xây dụng lăng tẩm ở gần sông Tháp Mã, hẳn là có ý vĩnh viễn bầu bạn với thần. Đường ra của điện tròn là cửa Thủy, một là bởi vì nước sông Tháp Mã trải qua ngàn năm chắc chắn đã khô cạn, thứ hai là vì Xiêm Lan đại đế xây dựng cung điện này vì muốn lựa chọn người thừa kế, tiến được đến điện tròn ngoài dũng cảm túc trí, còn cần phải kế thừa ý chí của hắn. Ý chí của hắn là sùng bái thần sông, cho nên ta đoán đường ra nhất định ở cửa Thủy.”

Nói xong, bốn bề không một tiếng động.

Hô Diên Hạo cầm túi rượu da dê, miệng túi rượu đã quên nhét lại, hương rượu mạnh chợt xông vào mũi lên não, đậm đà lại cay nồng, dư hương không dứt.

Say nghiện, như nàng.

Tài trí như vậy quả nhiên thích hợp làm Vương hậu của hắn, chỉ là không biết tư sắc thế nào.

Bộ Tích Hoan cúi đầu gắp đồ đồ ăn, khóe môi ngậm ý cười như trong dự định.

Ừ, quả nhiên là đặc sắc.

Chỉ có Nguyên Tu vẫn ngồi yên, trong mắt có sự tán thưởng, ngoài miệng tiếp tục hỏi: “Ngày ấy Địch Vương ra khỏi điện trước, chúng ta ở phía sau trì hoãn chút thời gian mới ra được, vừa ra khỏi thì cửa điện đóng, ta cảm thấy việc này không phải trùng hợp, ngươi cảm thấy thế nào?”


Ngày ấy Mộ Thanh ở trong điện bị đụng đầu, sau khi hôn mê thì không biết những chuyện khác, nàng không phải người thích hỏi chuyện, cho dù Nguyệt Sát ở bên cạnh, mấy ngày nay nàng cũng chưa hỏi qua một câu, hôm nay nghe Nguyên Tu nói mới biết có việc như thế, suy nghĩ một lát nói: “Khi đó ta không tỉnh, nghe ngươi nói như vậy chưa chắc có thể suy đoán chuẩn xác, chỉ có thể phỏng đoán trên đài đồng có cơ quan, nếu có người ở trên đó, cửa điện sẽ không đóng, mà một khi đi hết, cửa sẽ đóng lại. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, địa cung đã bị che lấp, chân tướng thế nào có lẽ đã vĩnh viễn chôn cùng địa cung.”

Nguyên Tu gật gật đầu, chuyện trên thế gian không thể nào đều biết rõ ràng, chân tướng có lẽ chỉ Xiêm Lan đại đế mới biết.

Dứt lời, Mộ Thanh lại im lặng, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Bộ Tích Hoan ngước mắt trông thấy Hô Diên Hạo nhìn chằm chằm Mộ Thanh, ánh mắt càng lúc càng lạnh, lại quét mắt nhìn trên bàn, thấy đồ ăn trước mặt Mộ Thanh chỉ động một chút, lúc này mới lười buông đũa.

Cạch!

Âm thanh tuy nhẹ, nhưng bộ khoái đứng hầu ở xa xa lại kinh sợ, vội quỳ xuống.

“Huyện thành châu phủ dọc đường không một nơi nào hiểu ý, đều là đồ ăn thế này.” Bộ Tích Hoan lạnh nhạt phất tay áo, có vẻ mệt mỏi, cổ tay áo thêu mây hồng tơ vàng chỉ bạc, ánh đèn trong tiệm chiếu lên chỉ thấy lạnh lẽo chói mắt.

Bộ khoái quỳ rạp trên đất, không dám lên tiếng, thầm nghĩ một bàn này đều là đồ ăn đặc sắc của Việt Châu, Phụng huyện tuy nhỏ, lại là giao giới giữa Tây Bắc và Việt Châu, chiếm địa lợi. Phụng huyện là nơi đầu tiên tiếp giá của Việt Châu, Thánh Thượng hẳn là lần đầu ăn những thức ăn này, không nên chán ngán mới phải. Chẳng lẽ là đồ ăn không hợp khẩu vị của Thánh Thượng?

Đang suy đoán như vậy, chợt nghe giọng nói của Đế vương lại truyền tới.

“Suốt ngày ăn mặn, trẫm dính cuống họng, gọi đầu bếp làm chút cháo trắng rau dưa tới.”

Bộ Tích Hoan nói hờ hững, bộ khoái quỳ trên mặt đất lại suýt nữa phun ra một búng máu. Thì ra không phải ăn không quen, mà là ăn mặn đến chán rồi?

Thánh giá tới Phụng huyện, tri huyện đại nhân sao dám lấy cháo trắng rau dưa chiêu đãi? Dồn hết tâm sức mời đầu bếp nổi danh từ Việt Châu tới chuẩn bị, một bàn đồ ăn đặc sắc này lại không bằng cháo trắng rau dưa?

Bộ khoái thầm than quân tâm khó dò, ngoài miệng lại không dám nói gì, vội lui ra truyền chỉ.


Một lát sau, cháo trắng rau dưa được bưng đi lên, Bộ Tích Hoan ban mỗi người một chén, nhìn Mộ Thanh uống cháo trắng, khóe môi dắt ý cười.

Nàng thích thức ăn thanh đạm, khi ở trong cung đã là như vậy, đồ ăn quá cầu kì lại không thích, ngược lại những món ăn bình thường trong nhà thì ăn được nhiều hơn, thật ra cũng không phải kén ăn, nếu không phải đồ ăn thanh đạm, thức ăn mặn nàng cũng ăn, chỉ là ăn không nhiều. Hiện tại đang trong giai đoạn ăn để lớn, thức ăn không nhiều chất không tốt, nhưng hắn cũng không muốn nàng ăn ít, đành phải chờ dọn cơm xong lại gọi chút đồ ăn thanh đạm, như vậy có thể để nàng nhiều thêm chút, thân thể cũng khỏe hơn.

Đã nhiều ngày, lần nào ăn cơm Bộ Tích Hoan cũng bắt bẻ đồ ăn của những châu phủ đưa lên quá chán ngấy, ngày ngày gọi thêm cháo trắng rau dưa, Nguyên Tu và Hô Diên Hạo tập thành thói quen, thấy hắn mỗi lần đều ăn một chén, chỉ cho rằng đế vương mắc bệnh nhà giàu, thức ăn mặn ăn chán, mới coi cháo trắng tầm thường của bá tánh là sơn hào hải vị.

Chỉ có Mộ Thanh khi ăn cháo thì chậm chạp, giống như biết đến tâm ý cẩn thận của người nọ, nên phá lệ quý trọng.

Một cái bàn vuông, bốn người ngồi vây quanh, không khí cổ quái khó chịu, lại có chút tình ý ẩn sâu, lặng yên không một tiếng động.

Một bữa cơm khó chịu ăn xong, Bộ Tích Hoan miễn cho Nguyên Tu hộ tống, tự mình trở lại Khách Lai Cư. Hô Diên Hạo thấy tối nay lại không cơ hội cùng Mộ Thanh ở một chỗ, cho nên cũng rời đi, bên ngoài khách điếm là một đội vương quân khoác áo lông cừu đội mũ tuyết, thời gian ăn một bữa cơm đủ khiến bọn họ biến thành người tuyết, thấy Hô Diên Hạo trở ra, rung tuyết trên đầu vai đi theo hắn trở về dịch quán.

Trăng lười trốn sau bóng mây, tuyết lớn rơi giữa màn đêm, trên đường phố sớm không còn một ai, khi Hô Diên Hạo đi ra cũng không mang theo đèn lồng, cứ như vậy cả đoàn người sờ soạng trở về.

Đợi gió tuyết che kín bóng dáng đoàn người, dưới mái hiên bên ngoài khách điếm có bóng dáng quân Tây Bắc đứng thẳng, một người trong đó nhổ ngụm nước bọt tạo thành một cái lỗ trên nền tuyết.

Người nọ oán hận nói: “Đám nhãi con người Hồ! Giết tướng sĩ ta, quẫy nhiễu bá tánh ta, hiện tại còn nghênh ngang ở trong dịch quán của Đại Hưng.”

Đứng canh gác bên ngoài khách điếm đều là thân binh của Nguyên Tu, người bên cạnh nghe thế nói: “Chờ Đại tướng quân trở về triều, khiến việc nghị hòa này thất bại, chúng ta lại có thể giết đám người Hồ!”

“Đúng! Giết!” Người nọ hung tợn nói, “Chẳng những phải giết đám nhãi con người Hồ đó, trong triều đám cẩu quan chủ hòa cũng nên giết! Thôn bọn ta có một cái quy định, kẻ nhiều chuyện khua môi múa mép sẽ bị cắt đầu lưỡi, khâu miệng lại! Đám cẩu quan muốn nghị hòa với người Hồ, ta thấy cũng nên làm như vậy!”

Chủ hòa trong triều chính là Nguyên Tương Quốc, phụ thân của Đại tướng quân, nói hình phạt cắt lưỡi khâu miệng này chẳng qua chỉ là nói cho đã miệng, người nghe nghe một cũng chút thôi, không tiếp lời, dưới mái hiên trở nên im lặng.


Gió bắc gào thét, tuyết lớn không dứt, đêm nay Phụng huyện rơi một đêm tuyết, tri huyện cũng một đêm không ngủ, xoa xoa tay đi qua đi lại ở đại đường của huyện nha. Trận tuyết này quá lớn, đừng khiến Thánh giá ở tại Phụng huyện, tối nay chắc chắn sập mấy gian nhà lạnh chết vài người. Thánh Thượng ngu ngốc, nhất định sẽ không để ý tới sống chết của vài tên dân đen, nhưng Nguyên đại tướng quân lại là chiến thần Đại Hưng, làm người chính trực, nếu trở về triều ở trước mặt tướng quốc nói cái gì, tiền đồ của hắn coi như vô vọng.

Lo lắng một đêm, đến khi bình minh cuối cùng tuyết cũng ngừng, tri huyện Phụng huyện lệnh nha dịch lên phố quét tuyết, ngay cả đám sai vặt của mấy gã phú hộ trong thành cũng phải ra đường hỗ trợ, ra lệnh cần phải quét sạch đường trước buổi trưa, chớ chậm trễ Thánh giá rời đi.

Nhưng chuyện trên thế gian này vốn sợ cái gì thì cái đó tới, ngày mới sáng, tuyết trên đường phố còn chưa dọn xong, tiểu nhị của khách điếm Phúc Thuận đã vội chạy ra ngoài đường, vừa chạy vừa gào lên kinh hãi, chỉ tay vào phía khách điếm, sắc mặt hoảng sợ nói không nên lời lời.

Khách điếm Phúc Thuận tối hôm qua đón đoàn sứ thần nghị hòa trong triều, bộ khoái quét tuyết trên đường vừa thấy khách điếm Phúc Thuận xảy ra chuyện lập tức cảm thấy không ổn, vừa muốn vào xem xét, bên trong lập tức lao ra một đội hộ vệ giáp sắt, chia làm hai đường chạy đến nơi nghỉ ngơi của thánh giá là Khách Lai cư cùng với nơi nghỉ của quân Tây Bắc khách điếm Vĩnh Đức.

Cấp báo ——

Đại học sĩ Lý Bản của Thái Hòa Điện, đêm qua bị ám sát!

Lý Bản bị ám sát, hộ vệ bẩm báo lại như thế.

Nguyên Tu cho rằng Phụng huyện có thích khách, phái một đội quân đến Khách Lai Cư  bảo vệ an nguy của Thánh giá, còn bản thân theo hộ vệ tới khách điếm Phúc Thuận.

Sau khi xem xét tình huống, khuôn mặt âm trầm trở về, gõ cửa phòng Mộ Thanh.

“Sao lúc này mới đến tìm ta?” Mộ Thanh mới dậy, cơm sáng còn đang dùng dở, Nguyên Tu tới gõ cửa mới biết xảy ra chuyện.

“Lúc đầu ta cho rằng là thích khách.” Nguyên Tu nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt vốn sáng trong bây giờ như nhiễm khói mù.

Việc nghị hòa thiên hạ đều biết, Lý Bản là đại thần trong đoàn sứ thần nghị hòa, hắn nghe nói Lý Bản bị ám sát, mới đầu tưởng rằng có người lòng mang bất mãn lẩn vào Phụng huyện, ban đêm nhân cơ hội ám sát. Đêm qua tuyết rơi cả đêm, sáng nay cửa thành chưa mở, thích khách hiển nhiên còn ở trong thành, muốn bắt thích khách chỉ cần điều tra từng nhà là có thể. Quan trong triều bị giết, chuyện tuy lớn, nhưng thích khách dễ điều tra, không cần phải Mộ Thanh ra tay, lại không ngờ……

“Hiện giờ thì sao?” Mộ Thanh buông chén đũa, với khoác áo khoác rồi đi ra ngoài cửa phòng.

Nguyên Tu chờ ở ngoài cửa, vẻ mặt không biết nên giải thích thế nào, chỉ trầm giọng nói: “Ngươi đi xem sẽ biết.”

*

Khách điếm Phúc Thuận.


Khi Mộ Thanh tới nơi, sảnh chính đầy người, Bộ Tích Hoan ngồi ở giữa bàn phẩm trà, bên trái là nhóm quan văn nghị hòa trong triều, phía bên phải quỳ là đám tri huyện và huyện thừa của Phụng huyện, hai bên trái phải đều mang sắc mặt kinh hoàng.

Cửa phòng chữ giáp của lầu hai mở ra, ngoài cửa có hai hộ vệ áo sắt đứng canh giữ.

Mộ Thanh vừa bước vào sảnh chính lập tức nhíu mày, “Mùi máu tươi thật nồng, người chết ở trong phòng sao?”

“Thật biết sử dụng cái mũi.” Bộ Tích Hoan chế nhạo một câu, “Trẫm nghe nói ái khanh xử án xưa nay có tiếng, vậy lên nhìn một chút đi.”

Đây là biện pháp để tránh cho Mộ Thanh hành lễ quân thần, trực tiếp để nàng lên lầu tra án.

“Tạ ơn bệ hạ.” Mộ Thanh đáp một tiếng rồi đi lên lầu.

Án mạng xảy ra ở Phụng huyện, sảnh lớn có tri huyện Phụng huyện, nghiệm thi thể có ngỗ tác, tra án có bộ khoái, thẩm án có huyện quan, võ tướng tham gia tra án thật ra không hợp quy củ, nhưng lúc này mỗi người kinh sợ chưa hoàn hồn, không ai có tâm tư sửa sai, một đám triều quan huyện quan ngẩng đầu, nhìn Mộ Thanh lên lầu vào phòng.

Trong phòng bài trí đơn giản, một giường một bàn một bình phong, chỉ nhìn một vòng đã thấy hết cả phòng, chỉ là bài trí trên bàn có phần kinh khủng.

Một nửa chiếc rèm đỏ trên giường bị giật xuống trải ở trên bàn tròn, giữa bàn đặt một cái đầu người, hai mắt mở to, môi hơi mở, máu nhuốm đỏ cằm. Hai bên đầu người đặt hai chén trà, một chén đầy nước trà, một chén đựng cái lưỡi.

Cả bàn giống như một cái bàn thờ, mà sau bàn có cánh cửa sổ, cửa sổ đóng lại, tranh chữ treo ở trên tường bị lật ngược lại, bên trên chấm máu viết hai hàng chữ to —— Gian tặc bán nước phải chém giết! Tế anh linh tướng sĩ Tây Bắc!

Đầu người nọ quả thật là Lý Bản, nhưng trong phòng chỉ có một cái đầu người, không nhìn thấy thi thể của hắn.

Trên mành giường có máu bắn tung toé, trên mặt đất sau bàn cũng có vũng máu lớn, trong phòng không có dấu chân máu lung tung, chỉ ở trên tường bên dưới cửa sổ có một dấu chân dính máu trượt xuống. Mộ Thanh đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn xuống thấy đó là sân sau của khách điếm Phúc Thuận, trong góc của sân sau có một gốc cây già, tán cây đọng một lớp tuyết thật dày, dưới tàng cây có một người tuyết.

Người tuyết kia mập trắng, cao cỡ nửa người, không có đầu, mặt nhìn về phía Tây Bắc, đưa lưng về phía cửa sổ, quỳ rạp trên đất, giống như một ngọn núi thấp.

Trước cây đều là dấu chân, có lẽ là sáng sớm có người thấy dưới tàng cây có người tuyết nên đến xem, chạm vào cánh tay tuyết rơi xuống, lộ ra một đoạn quan bào nhị phẩm màu ráng hồng, lúc này mới biết bên trong có thi thể, không dám xem xét nữa.

Mộ Thanh nhíu mày, xoay người ra khỏi phòng, đi thẳng đến sân sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.