Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 107: Không hiểu phong tình
Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh, nàng vừa mới ốm dậy, khuôn mặt có chút tái nhợt, ánh đèn chiếu lên, chẳng được mấy miếng thịt, vết cắt dài hơn hai tấc trên thái dương còn lớn hơn cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nàng nửa nằm nửa ngồi, ánh đèn bên tháp nhu hòa chiếu rọi, đầu vai mỏng manh như tờ giấy. Ngoài cửa sổ gió tây lạnh lẽo, càng thêm vẻ quạnh quẽ cho người trong phòng.
Mới ba tháng không gặp, nàng đã ép buộc mình thành bộ dáng như thế này, còn nói với hắn vẫn tốt.
Bộ Tích Hoan nở nụ cười, cúi đầu khuấy bát thuốc trong tay, đáy mắt lại mờ mịt không rõ, chỉ thản nhiên ừ một tiếng, nói: “Đầu óc vẫn suy nghĩ nhanh lắm, vừa tỉnh đã có sức lực ngồi dậy, có lẽ hết bệnh rồi.”
Hắn nói vẻ lười biếng chán nản, Mộ Thanh khẽ giật mình, nói: “Tâm tình của ngươi không tốt.”
Bộ Tích Hoan thản nhiên giương mắt, tâm tình của hắn có thể tốt sao?
Nhìn vẻ thanh minh trong con ngươi của nàng, biết rõ nàng có khả năng sát ngôn quan sắc, hắn vẫn nở nụ cười, múc một muôi thuốc đưa đến trước miệng thổi, rồi mới đưa qua, không chút để ý nói: “Không có, rất tốt. Uống thuốc trước đi đã.”
Rất tốt?
“Môi cười mắt không cười là rất tốt? Năng lực chuyên nghiệp của ta xảy ra vấn đề, hay là khả năng lý giải cảm xúc của ngươi xảy ra vấn đề?” Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng nàng vừa tỉnh, vẫn còn choáng váng, ảnh hưởng đến sức quan sát và phán đoán.
Bộ Tích Hoan không nói, chỉ ý cười là càng thêm sâu, đáy mắt có chút cảm giác mát như có nước. Hắn thu lại cái thìa đã lạnh, một lần nữa khuấy thuốc trong bát, lại thổi một chút mới đưa qua.
Mộ Thanh không nhìn chén thuốc, chỉ nhìn hắn, hỏi: “Nơi này là phủ Đại tướng quân, ta mê man bao lâu rồi? Ta bị thương ở trán, mặt nạ chắc chắn bị cắt rách, Nguyên Tu hẳn đã phát hiện ra thân phận của ta. Hắn an bài ta ở trong phủ này, chắc chắn sẽ phái người gác, ngươi ở chỗ này, canh giữ là Nguyệt Sát sao? Ngươi cải trang thành thân binh của ai? Bộ quần áo này tốt nhất nên thay ra, bằng không để người khác nhìn thấy sẽ…”
“Ôi!” Nàng lời còn chưa dứt, lại nghe thấy một tiếng thở dài.
Bộ Tích Hoan không biết khi nào đem chén thuốc thu trở về, một tay bưng bát ngọc, một tay duỗi về phía này, nhẹ nhàng gõ cái trán của nàng, giống như quát khẽ, lại giống như bất đắc dĩ, thở dài: “Nghỉ ngơi một chút, vừa mới tỉnh!”
Cái trán chạm đến đầu ngón tay ấm áp, bị gõ một cái, hơi đau. Mộ Thanh yên tĩnh lại, thấy Bộ Tích Hoan đứng dậy, nói: “Thuốc nguội rồi.”
Hắn bước đến bên cửa sổ, mở cửa sổ đưa chén thuốc ra ngoài, ngoài cửa sổ lập tức có một đôi bàn tay duỗi đến nhận lấy, Bộ Tích Hoan nói: “Hâm nóng thuốc lại đưa lên, kêu phòng bếp thêm đưa chút cháo trắng.”
Người bên ngoài cửa sổ không nói chuyện, tiếp nhận lấy bát thuốc rồi rời đi.
Bộ Tích Hoan trở về ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay Mộ Thanh. Ở Biện Hà hắn đã có thói quen này, thích nắm tay nàng, Mộ Thanh vốn định rút ra, nhưng còn chưa động, đã thấy hắn lật bàn tay nàng lên, ngón tay như ngọc đặt lên cổ tay nàng.
“Ngươi biết bắt mạch sao?” Mộ Thanh có chút bất ngờ, cũng có chút nghi hoặc. Khi hôn mê dường như nàng nằm mơ, mơ thấy cha bắt mạch cho nàng, lời nói trong mộng không quá nhớ rõ, ngay cả có đúng là giấc mơ ấy hay không nàng đều không chắc chắn lắm, nhưng lúc này bị Bộ Tích Hoan bắt mạch, trong lòng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Ta còn biết rất nhiều thứ, sau này nàng sẽ biết.” Bộ Tích Hoan vẫn chăm chú, ánh mắt dừng ở cổ tay nàng, mặc dù vẫn lạnh nhạt, nhưng vẻ lười nhác đã thu lại.
Mộ Thanh thấy hắn hơi cúi đầu, ánh mắt trầm tĩnh, giống như noãn ngọc ngưng đọng giữa tháng năm. Chỉ một câu nói rất bình thường, lại khiến người nghe cảm thấy sâu xa. Sau một lúc lâu, hắn bắt mạch xong, kéo tay áo của nàng xuống phủ kín cẩn thận, mới nói: “Từ tháng mười một trở đi, Tây Bắc sẽ trở lạnh, đêm mùa đông ở chốn này quả thật không dễ chịu, mấy ngày nay đã bắt đầu có gió lạnh, nàng phải chú ý nghỉ ngơi, qua mùa đông này thì cơ thể của nàng mới hết mầm bệnh.”
Từ sau khi cha mất, nàng chẳng còn quan tâm đến việc nghỉ ngơi. Khi ở Biện Hà vì tìm hung thủ mà gắng sức tra xét, sau đó hành quân ngàn dặm, dầm mưa trên thảo nguyên, bị thương ở thôn Thượng Du, tới biên quan còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đến doanh trại địch khổ chiến, lại gặp nạn trong địa cung. Liên tục mấy tháng, không ngừng không nghỉ, lúc trước cơ thể nhiễm phong hàn còn chưa khỏi hẳn, lại ngâm nước lạnh trong địa cung, bệnh mới đến rào rạt như thế. Thân thể này của nàng còn phải tĩnh dưỡng qua mùa đông, nếu không sau này sẽ để lại di chứng.
Đạo dưỡng sinh, Bộ Tích Hoan nói thật thản nhiên, giống như ngồi trên vị trí quân vương nhiều năm, cả ngày đều sống an nhàn sung sướng, không có chuyện gì làm nên học cả y thuật. Tam giáo cửu lưu* xưa nay, y thuật lại không nằm trong chín đạo phái lớn, không phải học thuật mà đế vương cần học. Trong triều có ngự y, dân gian có lang trung, giang hồ có thần y, cần gì vua một nước phải học y thuật?
*Tam giáo cửu lưu: 3 giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia và Nông gia.
Sáu tuổi Bộ Tích Hoan bắt đầu vào cung, ở chốn cung điện xa hoa mà lạnh lẽo ấy, ruốt cuộc hắn đã trải qua những ngày tháng như thế nào, khiến hắn cần phải học những thứ này?
Mộ Thanh có chút phân tâm, lòng bàn tay bị nhéo hai cái mới hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn lại, Bộ Tích Hoan đang đặt bàn tay nàng trong lòng bàn tay hắn ngắm nghía, lòng bàn tay hơi ngứa, khiến nàng giật mình.
Tay nàng khi khám nghiệm tử thi sẽ dính chút hủ khí của thi thể, mặc dù sau đó dùng thuốc rửa sạch, nhưng người khác đều sợ tránh không kịp. Dân chúng Đại Hưng đều sợ những gì liên quan đến âm ty, lúc trước khi ở huyện Cổ Thủy, cha con nàng xuống phố mua chút đồ gia dụng, sờ vào đồ mà không mua chủ quán sẽ sợ lây xúi quẩy. Chỉ có chính nàng cảm thấy bàn tay mình không hề bẩn, đó là đôi bàn tay an ủi vong linh, nhưng cũng chưa bao giờ có người ngắm nghía nó như vậy.
Bàn tay Bộ Tích Hoan rất đẹp, ngón tay thon dài lại mạnh mẽ, nhẹ nhàng phủ lên tay nàng, cử chỉ tùy ý lại mang phong tư tôn quý, mà tay nàng mặc dù trắng ngần như ngọc, nhưng lại bởi vì không hề chú ý bảo dưỡng, nên không thể so sánh với vẻ châu ngọc phong hoa của hắn.
Nàng vừa muốn thu tay về, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động.
Bộ Tích Hoan đứng dậy đi qua, mở cửa sổ tiếp nhận một hộp thức ăn, hộp được mở ra, bên trong là cháo trắng và bánh bao, đều là món ăn thanh đạm. Bộ Tích Hoan nhận hộp thức ăn lại bưng một bát thuốc, ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, trong phòng ánh nến hương cháo, an yên như mộng.
“Để ta tự làm.” Ngặt nỗi có người không hiểu phong tình, vừa mở miệng, đã phá vỡ mộng.
Bộ Tích Hoan giương mắt, tức giận lại chỉ biết bật cười, thấy Mộ Thanh duỗi tay về phía này, lại thở dài, bưng bát tránh đi, giọng nói lười biếng mà âm trầm: “Bát nóng.”
Mộ Thanh dừng tay lại, Bộ Tích Hoan cúi đầu tiếp tục quấy bát cháo, không để ý tới nàng, nhưng khóe mắt vẫn để ý thấy tay nàng thu về.
Mộ Thanh hiếm thấy có chút xấu hổ, người này vốn nên ở Giang Nam, lại đến Tây Bắc, chiếu cố nàng, còn tức giận, lại không hề nặng lời, ngược lại mang vài phần bất đắc dĩ. Mâu thuẫn phức tạp như thế là vì sao?
Đợi một lúc lâu, bát cháo trong tay Bộ Tích Hoan đã bớt nóng, hắn duỗi tay đưa cho nàng. Mộ Thanh tiếp nhận, thấy Bộ Tích Hoan đứng dậy đến bên bàn lấy cái bát gắp một ít dưa chua, lại ngồi trở lại bên giường, thấy hắn cầm bát ở trên tay, bàn tay kia trơn bóng như minh châu, làm cho dưa chua trong bát càng thêm xanh biếc mê người.
Mộ Thanh liếc nhìn, vừa rồi nàng muốn tự mình ăn cháo là vì không thích có người hầu hạ, đủ khả năng làm việc nàng sẽ tự làm. Từ khi nàng tỉnh lại, Bộ Tích Hoan luôn ở bên cạnh chiếu cố, tâm ý này của hắn nàng nhận. Bởi vậy, nàng không nói cái gì nữa, gắp dưa vào trong bát, cúi đầu ăn cháo.
Mấy ngày chưa được ăn cơm, lúc này dù là cháo trắng cũng cảm thấy hương vị hết sức ngọt ngào.
Mộ Thanh cúi đầu ăn, chưa nhìn thấy có người đáy mắt sinh ý cười, nuốt xuống một miếng cháo, lại hỏi: “Ngươi tới Tây Bắc là vì Nguyên Tu mất tích sao?”
Nàng chỉ có thể nghĩ ra lý do đó.
Tây Bắc là chốn quan trọng của biên quan, đế vương cũng không thể nói đến là đến, Nguyên Tu mất tích chính là cái cớ tốt nhất. Mấy năm nay, triều chính bị Nguyên đảng nắm giữ, Bộ Tích Hoan muốn thu hồi hoàng quyền về tay, lại không thể không kiêng kị thế lực của Nguyên đảng. Xưa nay đế vương kỵ nhất tướng mang nhiều binh, Nguyên Tu là con trai trưởng của Nguyên gia, Tây Bắc quân cung cấp cho quân của Nguyên gia, nếu muốn thu hồi hoàng quyền ở trong triều, trước phải trấn an đội quân hùng mạnh nhất Đại Hưng này. Nguyên Tu phòng thủ biên quan, mười năm chưa về kinh, Bộ Tích Hoan có lẽ không nắm được tâm ý của hắn, trong quân tuy có Ngụy Trác Chi và Nguyệt Sát, nhưng vẫn không bằng tận mắt nhìn đến.
Nếu Nguyên Tu bỏ mình, Nguyên gia đau mất con trai trưởng, lại phái một người khác đến thống lĩnh Tây Bắc quân, rốt cuộc vẫn không thể bằng Nguyên Tu, một đội quân không phục tùng trên dưới, uy hiếp sẽ không lớn như trước. Nếu Nguyên Tu bình an vô sự, đế giá tự thân tới trong quân tìm kiếm, cũng coi như có chút mặt mũi với Nguyên gia. Hơn nữa, tướng sĩ Tây Bắc vì thế sẽ có ấn tượng tốt hơn.
Một mũi tên trúng mấy con chim như thế, cớ sao không làm?
“Hử?” Bộ Tích Hoan nghe vậy, lại lười biếng nhíu mày, một tay nâng bát, một tay nâng cằm, hỉ giận không thấu, tâm tình tốt đẹp vừa vì sự cảm kích của nàng mà sinh ra, lập tức bị đánh tan.
Mộ Thanh sửng sốt, giương mắt nhìn hắn, “Không đúng?”
Nàng đoán lầm rồi?
“Nàng tới trong quân đã mấy tháng, cảm thấy Nguyên Tu thế nào?” Bộ Tích Hoan không đáp hỏi lại.
“Không tệ.” Mộ Thanh thành thật nói, “Kỵ binh hí, thương bạc xoay, giáo ngang đại mạc chấn động Hồ Lỗ. Viên môn hưng, giáp vàng rung, mười năm thủ biên anh hùng lang. Ta thuở nhỏ nghe đồn đại hai câu đồng dao này, hắn quả thật danh xứng với thực. Nguyên Tu tuy là con trai của Nguyên gia, nhưng lòng ở biên quan không ở triều đình, người này thẳng thắn hào sảng, xứng đáng được ca tụng.”
Nếu Bộ Tích Hoan đã hỏi, Mộ Thanh cũng nói thật, nàng biết hắn kiêng kị Nguyên gia rất nhiều, nhưng thân là đế vương, đối đãi nhân tài vốn nên loại trừ ân oán cá nhân. Theo nàng thấy, Nguyên Tu và người của Nguyên gia không giống nhau, người này một lòng vì nước, không nên vì mâu thuẫn giữa hoàng quyền và Nguyên gia mà hy sinh. Nếu hắn không thể tiếp tục trấn thủ biên quan Tây Bắc, Đại Hưng rất khó khiến cho Ngũ Hồ kinh sợ, dân chúng Tây Bắc cũng rất khó yên ổn. Bộ Tích Hoan thân là đế vương, nên quan tâm dân chúng Tây Bắc.
“Nguyên Tu là người thế nào, trong lòng ta hiểu rõ. Ta hỏi là, nàng cảm thấy hắn thế nào?” Bộ Tích Hoan nhìn Mộ Thanh chăm chú, con ngươi sâu đến nỗi khiến nàng có chút ngẩn ngơ.
Mộ Thanh giật mình một lát, ngẫm lại câu hỏi, hỏi: “Cái này và vấn đề vừa rồi có gì khác nhau sao?”
Vừa rồi không phải hắn hỏi nàng cảm thấy Nguyên Tu thế nào? Nàng đã trả lời rồi!
Mộ Thanh cảm thấy khó hiểu, Bộ Tích Hoan nhìn nàng trong chốc lát, cúi đầu, nở nụ cười.
Mộ Thanh cau mày, không biết hắn cười cái gì, nhưng nói lên Nguyên Tu, nàng nhớ tới lời nói dang dở khi vừa tỉnh lại, nói: “Bộ quần áo này của ngươi tốt nhất nên đổi sạch sẽ đi, nếu không để người khác nhìn thấy rất dễ nghi ngờ. Ngươi nếu ở trong phủ Đại tướng quân, chính là thân binh của Nguyên Tu, sau khi Nguyên Tu mất tích, thân binh của hắn đến địa cung tìm hắn, ngươi một thân phong trần mệt mỏi trở lại trong phủ sẽ không có ai nghi ngờ, nhưng nếu ở chỗ này bị phát hiện sẽ không tránh khỏi phiền toái. Ta ở trong phòng tĩnh dưỡng, cho dù Nguyên Tu phái người đưa thuốc đưa cơm, cũng không có thể phái một thân binh mới từ địa cung trở về được. Thủ hạ tướng lĩnh của hắn như huynh đệ tay chân, ngươi vừa từ địa cung trở về, theo như tính cách của Nguyên Tu, chắc chắn sẽ cho ngươi đi nghỉ ngơi, mà không phải là quần áo chưa kịp đổi đã đến đưa thuốc đưa cơm.”
Nàng phân tích một chuỗi dài, Bộ Tích Hoan lại chỉ ừm một tiếng, thấy nàng ăn xong rồi, cầm bát đặt lên trên bàn, quay người lại ý vị sâu xa nói: “Ta biết là phải thay bộ quần áo này, mà nàng cũng nên thay, chi bằng cùng nhau?”