Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 10: Đừng nói dối trước mặt ta


Đọc truyện Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác) – Chương 10: Đừng nói dối trước mặt ta

“Hơn nửa tháng trước, thành Biện Hà xảy ra án lớn gì, muốn cha ta đến khám nghiệm tử thi?” Mộ Thanh nhìn lão đầu lưng còng gầy, thay đổi vấn
đề hỏi.

Hắn chẳng qua chỉ là người coi nghĩa trang, hỏi hung thủ là ai, hắn
chưa chắc đã biết. Nhưng trong thành xảy ra án gì, hắn không thể không
biết.

“Ta nào có biết.” Không ngờ, lão đầu lại phủ nhận, “Ta chẳng qua chỉ
là một kẻ trông coi nghĩa trang, án mạng ở phủ thứ sử nào đến lượt bộ
xương già như ta hỏi đến?”

Ánh mắt Mộ Thanh nghiêm túc, đèn lồng trắng trên mặt đất chiếu lên
một bên sườn mặt của nàng, khiến cho màu da ố vàng lại ánh lên như tuyết trắng, trắng đến nỗi có thể so với thi thể không còn độ ấm trên mặt
đất.

Ánh mắt lão đầu lóe lên, lui về phía sau, sừng sộ nói: “Tiểu tử nhà
ngươi, sao lại không biết tin người khác? Nếu có thể làm quan sai cho
phủ thứ sử, ta còn ở trong nghĩa trang này trông coi thi thể làm gì? Làm nghề này, có người nào không phải nhà nghèo bần túng?”

Mộ Thanh không nói tiếp, lưỡi dao trong tay sắc nhọn, trong bóng tối như gió phá tuyết mà đến, ánh tuyết quấn lại đau mắt người.

Đao tới gần, một tấc!

Nàng không tin, nàng chỉ tin một câu châm ngôn của nghề này —— thân
thể người chết sẽ không nói dối, biểu tình người sống sẽ nói thật.

Kiếp trước của nàng, có một môn khoa học còn rất mới, lại được cục an ninh cùng trinh sát hình sự của các quốc gia vô cùng coi trọng, gọi là
tâm lý học vi biểu tình.


Cái gì gọi là vi biểu tình, tức là những biểu hiện rất nhỏ bé trên
khuôn mặt của con người, chỉ lướt qua trong giây lát, người không được
trải qua huấn luyện chuyên nghiệp khó có thể nhìn thấy được. Nhưng chính những biểu tình khó có thể trông thấy này, mới tiết lộ suy nghĩ chân
thật của nội tâm con người.

Có thể nhìn thấy những biểu tình này, nhìn thấu nội tâm chân thật,
được gọi là vi biểu tình tâm lý học gia, hay có một tên gọi chính xác
hơn——chuyên gia độc tâm.

Kiếp trước của Mộ Thanh, ở cục an ninh cùng trinh sát hình sự của các quốc gia đều có chuyên gia vi biểu tình, chuyên môn dùng để phân định
gián điệp cùng tội phạm chuyên nghiệp. Trên quốc tế, vi biểu tình tâm lý học gia không nhiều, Mộ Thanh lại đúng là một trong số đó. Nguyên nhân
bởi vì ngành này rất khó, nàng vừa về nước đã được mời đến hệ thống bảo
vệ quốc gia.

Trên đời này, người có bản lĩnh nói dối trước mặt nàng, còn chưa sinh ra!

Nàng xác định lão nhân này đang nói dối, vẻ mặt của hắn quá mức
nghiêm túc. Trên đời này tất nhiên có kẻ không sợ chết, nhưng không ai
lại không khẩn trương khi bị uy hiếp đến tính mạng, cho dù người giỏi
che giấu cũng sẽ lộ ra những biểu hiện rất nhỏ. Nhưng biểu tình của lão
nhân này quá mức nghiêm túc, ngay cả sự khẩn trương cũng bị che dấu dưới vẻ nghiêm túc.

Chỉ khi nào con người xuất phát từ tâm lý kháng cự, mới có thể giảm
bớt biểu tình trên mặt cùng động tác tứ chi, cho nên những người nói lời bịa đặt thường tỏ ra nghiêm túc hơn những người bình thường.

Theo như suy đoán lẽ thường, cuộc sống sinh hoạt của dân chúng khá
nhàm chán, một khi có án mạng xảy ra, chắc chắn sẽ được lan truyền rộng

rãi. Án của phủ thứ sử mặc dù không tới phiên lão nhân này hỏi đến,
nhưng hắn không thể không nghe được cái gì, hơn nữa hắn lại coi quản ở
nghĩa trang, tiếp xúc nhiều với quan sai, tin tức chắc chắn biết được
nhanh hơn, đáng tin cậy hơn dân chúng bên ngoài.

“Án này, phủ thứ sử nghiêm cấm loan tin bàn tán, nha dịch đến nghĩa
trang mà để lộ một chữ cũng sẽ rơi đầu! Không tin ngươi có thể ra ngoài
hỏi thăm, trong thành một chút tin đồn cũng không có, án mạng này…
rất quái quỷ!” Lão đầu nhìn đao trong tay Mộ Thanh, giống như bị ánh đao làm hoảng sợ, đồng tử đục ngầu khẽ co rụt, trừng mắt nhìn.

Mũi đao lại áp sát hơn một tấc!

Đồng tử thu nhỏ lại, tần suất chớp mắt tăng cao, hắn vẫn đang nói dối!

Lão đầu cả kinh, nhìn đao trong tay thiếu niên, cả giận nói: “Được, được! Ngươi cứ một đao giết chết bộ xương già này là được!”

Chưa nói xong, ánh đao đã lóe lên, gió đêm thổi qua phòng lớn, có chút lạnh, yết hầu lại bị dao dí sát hơn.

Hai mắt lão đầu trừng lớn, vẻ giận dữ nháy mắt cứng ngắc, tiểu tử này… ra tay thật sao?!

Mộ Thanh không muốn đả thương lão nhân này, nhưng hắn biết rõ nội
tình chuyện cha bị hại chết, lại cố ý giấu diếm, nàng không dám cam đoan đối mặt với hắn, bình tĩnh của nàng có thể duy trì bao lâu.

Cha đã chết, nàng nghiệm xem thi thể, đưa ra nguyên nhân ban đầu, tập trung phạm vi hung thủ, đã dùng hết bình tĩnh của nàng đời này. Nàng
chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó, vì cha mà làm chuyện một nữ
nhi phải làm.


Đêm hè gió nhẹ, ánh đèn leo lắt chiếu lên mặt thiếu niên. Khuôn mặt
xấu xí, mi thô mắt híp, không giống một khuôn mặt có khí thế, tất cả khí thế đều tỏa ra từ mũi đao, mũi đao lạnh như băng, để trên làn da ấm áp, như thể lúc nào cũng có thể nếm vị máu tươi.

Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, lão đầu hít một
tiếng, “Ta không nói cũng là vì muốn tốt cho ngươi thôi, cho dù ngươi có biết, thù này ngươi cũng không báo được.”

“Báo được hay không là chuyện của ta.”

“Ngươi!” Lão đầu nghẹn họng, trừng mắt, bỗng nhiên vươn ngón tay, chỉ lên trên trời, “Chuyện này, cùng vị kia có liên quan! Thù này ngươi báo được không?”

Mộ Thanh nhìn trời, trong lòng hiểu ý, ánh mắt thay đổi, giọng điệu âm trầm, “Nói rõ ràng một chút!”

“Rõ ràng thêm nữa ta cũng không biết, nghĩa trang này là nơi ngỗ tác
thường ra vào, ta cũng chỉ là khi ban đêm uống rượu, nghe được từ một
ngỗ tác trong phủ thứ sử. Ngươi cũng biết, đương kim…” Giọng nói lão đầu trong gió lùa hơi run rẩy, “Đương kim Thánh Thượng yêu nam phong,
hành cung trong Biện Hà ba ngàn nam phi, nhưng không một người nào có
thể kéo dài con nối dõi tông đường. Tháng sáu hàng năm Thánh giá đến
hành cung, cho tới bây giờ cũng đã mười năm rồi, nhưng chưa một lần mang theo nữ tử! Nhưng lần này, lại dẫn theo một vị nương nương đến, có thể
thấy được vị nương nương này được Thánh Thượng sủng ái bao nhiêu. Nhưng
vị nương nương này không biết tại sao, vừa đến Biện Hà… lại chết!
Thánh Thượng giận dữ, lệnh cho phủ thứ sử điều tra rõ nguyên nhân cái
chết, truy bắt hung thủ.”

“Người đã chết, muốn tra nguyên nhân chết, trước tiên phải xem nghiệm thi thể. Nhưng thân phận nương nương kia tôn quý, lại là nữ tử, có ngỗ
tác nào dám xem thân thể của nàng? Nếu xem xong, không phải là bị móc
mắt, chặt tay sao? Cho dù có người dám nghiệm, tìm ra được nguyên nhân
chết, đây cũng chính là bí ẩn của hoàng thất! Biết được bí mật bậc này,
chẳng lẽ không phải tai họa? Ngỗ tác phủ thứ sử láu cá, nghe được tin
đồn lập tức cáo ốm ở nhà, dùng mánh né qua. Mệnh lệnh của Thánh Thượng
khó tránh, Mộ lão lại là ngỗ tác nổi danh ở Giang Nam, chuyện này liền
rơi xuống đầu hắn. Chao ôi!”


Lão đầu thở dài, “Thời điểm Mộ lão bị nâng đến đây, ta ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, có thể là uống độc rượu mà chết.”

Hắn giương mắt nhìn Mộ Thanh, lắc đầu than thở, “Hiện tại ngươi đã
biết, ngươi nói xem, thù này ngươi có thể báo được hay không?”

Mộ Thanh không trả lời, chỉ xoay người đi ra ngoài, giống như khi nàng đi vào, bóng dáng đơn bạc trong gió đêm quyết đoán.

Lão đầu sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, rướn cổ gọi lại: “Tiểu tử ngu ngốc nhà ngươi! Thật sự muốn đi báo thù? Này này! Đó là tội lớn
liên lụy cửu tộc!”

Mộ Thanh không quay đầu lại, người đã đi tới cửa viện.

Lão đầu gấp đến độ dậm chân, “Ngươi muốn chọc vào trời, cũng đừng nói là nghe chuyện ở nơi của ta! Ôi, ta biết không thể nói ra mà! Ta bị
ngươi hại chết rồi! Ta bị ngươi hại chết rồi…”

Hắn gấp đến độ xoay quanh, thoáng nhìn xác chết trên mặt đất, ngẩn
người, vội vàng chạy đi, xa xa hô lớn: “Xác chết làm sao bây giờ? Ngươi
không đem về?”

Mộ Thanh đã đi ra khỏi cửa, giọng nói lạc ở trong gió, “Gửi lại một đêm, sáng sớm mai, ta đến lĩnh.”

—— Nói ngoài lề ——

Về vấn đề vi biểu tình, ta cố gắng giải thích giản đơn, không quá
chuyên nghiệp, sợ nói những từ ngữ học thuật, độc giả chưa từng tiếp xúc đến những danh từ này xem không hiểu.

Giải thích như vậy, có được hay không?

Hai thân phận của Mộ Thanh cô nương, pháp y cùng tâm lý học gia,
chuyện xưa sẽ tiến lên dần dần, chậm rãi bày ra trước mặt mọi người.
Trước mắt là mười chương, hai vạn chữ, chuyện xưa mới mở ra hữu hạn, ta
cố gắng viết từ từ, hi vọng mọi người có thể kiên trì ủng hộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.