Đọc truyện Nhất Phẩm Giang Sơn – Chương 59: Lão bách tính chúng ta, hôm nay quả rất vui vẻ
Chớp mắt thì đã qua bảy ngày rồi, hôm nay cũng là một ngày cuối thu, thời tiết rất tốt.
Ngày hôm trước, Tất đại quan nhân Tất Minh Tuấn đã dọn vào ở huyện nha Thanh Thần. Gã có thể ở lại nơi đó, không phải bởi vì thân phận quan doanh rượu thương của gã, mà còn nhờ quan hệ riêng tư với Tống Đại Lệnh.
Tống Đại Lệnh là em ruột của Tống phu phân, mà gã lại là biểu ca của Tống phu nhân, cho nên gã cũng là biểu ca của Tống Đại Lệnh.
Tối hôm qua hai người ở sau nha môn uống rượu mua vui, đến nửa đêm mới ôm kỹ nữ đi ngủ, hôm nay nếu không có chuyện gì, nhất định sẽ ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao mới thôi.
Mệt mỏi thức dậy, dưới sự hầu hạ của nha hoàn, rửa mặt chải đầu mặc quần áo xong, Tất Minh Tuấn đi đến sảnh chính, thấy Tống Đại Lệnh đã ăn mặc chỉnh tề, đang dùng bữa sáng.
– Tuổi trẻ thật tốt, thức dậy rất sớm….
Tất Minh Tuấn ngồi xuống, nhận bát cháo tổ yến do thị nữ dâng lên.
– Trong lòng có tâm sự, ngủ không được.
Tống Đại Lệnh hai mắt gấu mèo nói:
– Cho nên dậy sớm thôi.
Nói xong vẻ mặt trở nên âm trầm, nói:
– Không ngờ tên Lý Giản kia nhìn thì rất yếu đuối nhu nhược, ai ngờ lại là một tên lưu manh!
– Đúng là ngoài tính toán.
Tất Minh Tuấn phun ra một hơi trầm đục, nói:
– Vốn tưởng một thảo dân bần cùng bất ngờ phất lên, chỉ cần hù dọa thì có thể buộc y nghe theo lời chúng ta! Ai biết, thằng nhãi này đáo để muốn chết….
– Chuyện này thật khiến người ta không thoải mái chút nào cả….
Giọng điệu Tống Đại Lệnh mang theo oán giận, nói:
– Lúc trước ta mới nhậm chức, toàn nghe biểu ca chối từ, bây giờ xem ra, biểu ca lỗ mãng rồi.
– Biểu đệ nghĩ quá nhiều rồi.
Tất Minh Tuấn dửng dưng nói:
– Loại người ngu xuẩn không linh hoạt này, ở huyện nào mà chẳng có mấy người chứ! Trong tay đệ cầm quyền to của cả một huyện, không cho y biết Mã vương gia có ba con mắt, mai này sao có thể bảo người khác thuận theo mình đây.
Gã làm ra vẻ hời hợt nói:
– Cứ xử lý theo kế hoạch tối qua chúng ta đã thương lượng, hôm nay lập tức đi nghiệm thu, thằng oắt đó không lấy ra được một trăm thùng rượu ban đầu*, thì cứ nhốt y vào trong lao từ từ bào chế, ta không tin y có thể gắng gượng được bao lâu!
Nói xong hừ một tiếng, tiếp tục:
– Đồ dơ bẩn ngang ngược rượu mời không uống thích uống rượu phạt.
(*rượu ban đầu (原酒): là rượu bán thành phẩm đã qua quá trình lên men chưng cất chưa xác định tiêu chuẩn cấp bậc, cũng chưa được đóng gói dán nhãn hiệu, còn được gọi là rượu cơ sở, rượu gốc.)
– Ôi, lẽ ra ta nắm giữ một huyện dài trăm dặm, đùa nghịch một hiệu rượu nho nhỏ cũng không phải chuyện lớn gì.
Tống Đại Lệnh sắc mặt âm trầm không đoán được ý nói:
– Nhưng trong ý chỉ bảo cần tiến cống mười thùng, vả lại cũng không nói là rượu ban đầu…. Hơn nữa giá mua cũng đã rút hết bảy phần rồi.
– Cái này có gì không ổn chứ? Cho dù là ngày nào đó lộ ra, đệ cũng là đúng tình hợp lý thôi. Trên đường đưa cống phẩm, theo lệ thường phài thu ba phần “khấu trừ”, Tam Hiệp chảy xiết, số lượng tổn thất sẽ nhiều hơn, nếu có thêm càng nhiều thì yên tâm hơn. Còn về phần rượu ban đầu hay không phải rượu ban đầu, một người thường như đệ sao có thể phân biệt được chứ? Chỉ biết đem thứ tốt nhất dâng lên cho quan gia mà thôi. Còn về phần giá thu mua…. Triều đình trả xuống, tầng tầng xén bớt, đến tay đệ thì dư được bao nhiêu, chẳng lẽ chuyện này đệ cũng phải gánh trách nhiệm hay sao?
– Những chuyện đó ta đều biết….
Tống Đại Lệnh vẻ mặt đau khổ nói:
– Nhưng cũng phải xem quan trên có nguyện ý trong lòng hiểu rõ nhưng lại giả bộ không biết, một khi quan trên biết được sự thật, nhất định sẽ phải chịu khổ.
Tiếp tục với vẻ mặt lo lắng, nói:
– Điền đại nhân mới tới, sau khi nhậm chức luôn chỉnh đốn lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa), nghiêm cấm quan phủ quấy nhiễu dân, chuyện này chẳng may bị ai bẩm báo lên, hậu quả nhất định không nhỏ đâu!
– Sợ cái gì, quan mới nhậm chức ba ngọn lửa mà thôi.
Tất Minh Tuấn hờ hững nói:
– Đốt xong còn không phải vẫn trở thành bộ dạng cũ sao? Khẳng định là bị oanh oanh yến yến của thành Cẩm Quan câu hồn rồi, nào có thời gian đi hỏi hoạt động của huyện thành chứ?
– Chỉ hy vọng là như thế.
Tống Đại Lệnh vừa muốn dừng câu chuyện lại, cứ dùng bữa sáng trước đã, thì bỗng nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Ngẩng đầu lên thì đã thấy người hầu cận của mình đứng trước cửa:
– Chuyện gì?
– Bẩm quan.
Người hầu vẻ mặt quái dị nói:
– Hôm nay trên phố có náo nhiệt….
– Trên phố lúc nào mà chẳng náo nhiệt?
Tống Đại Lệnh không hài lòng nói.
– Nhưng hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt.
Người hầu cận nói:
– Trên lầu các tiệm ở ngoài phố đều treo biểu ngữ, chúc mừng hiệu rượu Hoàng Kiều vinh dự trở thành cống phẩm….
– Hoang đường!
Tống Đại Lệnh trong thoáng chốc trầm xuống:
– Chuyện này vẫn là bí mật của huyện mà, sao lại ồn ào đến cả đường phố đều biết hết thế?!
Rốt cuộc ngồi không được nữa, đi đến bức tường ở sân trước, trèo lên thang, nhìn ra phía ngoài. Chỉ thấy trên đường lớn, một tòa nhà tiếp một tòa nhà, trên lầu cao phủ lụa màu, quả nhiên đều treo biểu ngữ xanh đỏ, trên đó toàn viết các từ ngữ chúc mừng bắt mắt:
“Rượu ngon Hoàng Kiều, lừng danh cả nước! Một nhà thượng cống, toàn huyện quanh vinh!”
“Hôm nay Lý Ất thành Đãi Chiếu, cả huyện vinh danh nở nụ cười!”
Lý Ất chính là Lý Giản, hiện tại quý làm “Đãi Chiếu”, không thể hô thẳng tên gọi, mọi người đành dùng thứ bậc gọi y.
“Chào hỏi hiệu rượu Hoàng Kiều, học tập hiệu rượu Hoàng Kiều!”
“Chúc mừng Hoàng Kiều, chúc mừng Lý Ất, Đồ gỗ Phan Gian cung chúc!”
“….”
Hơn nữa dưới lầu những nơi đó, còn có múa lân chiêng trống, dây pháo nổ mừng, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ chờ đợi…. Tựa như toàn huyện đều cưới vợ vậy.
……
– Mẹ ơi….
Nhìn thấy cảnh tượng vui sướng này, Tống Đại Lệnh cảm thấy đầu choáng váng, suýt nữa thì ngã xuống thang rồi, trái phải vội vàng đỡ lấy gã.
– Muốn giấu diếm cũng không được nữa rồi….
Tất Minh Tuấn cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại trở thành như vậy.
– Khởi bẩm đại nhân.
Lại có sai dịch chạy đến nói:
– Bên hiệu rượu Hoàng Kiều sai người đến hỏi, rốt cuộc ngài khi nào sẽ qua đó? Lý lão bản đã ở đó bày sẵn tiệc rượu, chỉ chờ ngài qua đó liền mở tiệc.
– Mở cái rắm!
Tống Đại Lệnh từ thang nhảy xuống, ngã mông xuống đất, giơ tay đỡ mũ quan, hổn hển nói:
– Ngươi đi hỏi Lý Giản, rốt cuộc y đang xướng tuồng gì vậy?!
Thằng ngốc đều có thể nhìn ra, Lý Giản đang chiếu tướng gã.
– Vâng.
Sai dịch khẩn trương quay về.
– Biểu đệ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tất Minh Tuấn kéo Tống Đại Lệnh ngồi trên mặt đất lên, vẻ mặt luống cuống nói:
– Hay là tên Lý Giản kia, ăn phải tim hùm mật gấu?
– Kệ y ăn cái quái gì.
Tống Đại Lệnh mặt âm trầm nói:
– Phỏng chừng có cao nhân chỉ điểm, đoán được số lượng thu mua.
Gã phủi đất trên áo xuống, oán hận nói:
– Nên mới muốn ồn ào cho mọi người đều biết, khiến chúng ta không dám mở miệng sư tử!
– Hay là bắt bọn họ rút hết biểu ngữ xuống, không được ồn ào làm lớn nữa?
Tất Minh Tuấn lo lắng nói.
– Vớ vẩn.
Tống Đại Lệnh liếc gã một cái, nói:
– Ngươi không thấy bọn họ gọi Lý Giản là “Đãi Chiếu” sao? Cái này nói rõ, trong mắt đám dân chúng kia, là do tổ tông tám đời Lý Giản tích đức, hiệu rượu của y mới được quan gia nhìn trúng…. Thậm chí cả huyện đều vinh dự lây. Huyện thái gia như ta nếu không vui vầy cùng dân, thậm chí không cho bọn họ chúc mừng, đây không phải là có tật giật mình hay sao? Nước miếng tung bay ít cỡ nào cũng đủ dìm chết ta rồi!
– Quả là kế sách hiểm ác.
Tất Minh Tuấn chấn động nói:
– Chỉ là một giới thảo dân, lại dám đối kháng với quan phủ!
– Ừ….
Nghe xong lời thối thí của gã, Tống Đại Lệnh ngược lại bình tĩnh trở lại, âm trầm nói:
– Ngươi nói rất đúng, chỉ là một giới thảo dân, lại muốn phản chế quan phủ, thật đúng là si tâm vọng tưởng!
Sau đó gã gằn từng chữ:
– Lại không biết, ta là quan, y là dân, cho dù y có lý, ta cũng có thể sắp y thành mười tám kiểu dáng khác nhau!
– Ngươi đừng vội đến hỏi, nếu không lại cho rằng ta sợ y!
Nói xong gã gọi sai dịch lúc nãy tới, lớn tiếng nói:
– Chuẩn bị đồ nghi trượng (vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa) đầy đủ, bản quan phải đến hiệu rượu!
Tri huyện đại nhân ra lệnh, sai dịch người hầu trong huyện nha đều hành động, ước chừng qua một nén nhang mới chuẩn bị đầy đủ đồ nghi trượng.
Tống Đại Lệnh cũng thay một bộ quan phục màu xanh lá cổ cong tay rộng, vạt áo dưới vắt ngang qua, bên hông đeo thắt lưng bằng da thuộc, đầu đội mũ cứng có hai cánh, ngoại trừ trang phục hiến tế ra, thì đây là trang phục long trọng nhất.
Cái này đến lượt Tất Minh Tuấn không bỏ được, nhỏ giọng nói:
– Nếu đối phương cứ cắn chặt, thu mua của chúng ta làm sao bây giờ?
– Y có chứng cớ à?
Nha dịch vén màn kiệu lên, Tống Đại Lệnh ngồi vào kiệu lụa xanh bốn người nâng, thản nhiên nói:
– Chắc chắn là không có, nếu có cần gì làm trò này chứ?
Nói xong liếc Tất Minh Tuấn một cái, bình tĩnh nói:
– Bây giờ đã không còn là vấn đề rượu Hoàng Kiều nữa, mà chính là có điêu dân dám can đảm khiêu khích quyền uy của bản quan, ngươi cứ ở lại trong phủ, không cần để ý đến chuyện này nữa!
Nói xong, buông màn kiệu.
– Khởi kiệu!
Nha dịch kéo dài âm điệu.
Cửa chính của huyện nha từ từ mở rộng, lập tức có hai mươi nha dịch, cầm cờ xanh, dù xanh, quạt xanh, gậy đồng, bảng, đánh chiêng mở đường, dẫn dắt kiệu quan lụa xanh, thanh thế vô cùng lớn.
– Ra rồi, rốt cuộc ra rồi!
Thấy nghi trượng của Huyện thái gia, dân chúng đứng trên đường nghển cổ chờ đợi lập tức hoan hô, thúc giục:
– Nhanh múa! Nhanh đánh trống!
– Ngày đông không rét đậm keng, ngày đông không rét đậm keng….
Trên đường lớn, tiếng chiêng chống múa lân vang trời, tiếng pháo nổ, tiếng pháo bay lên trời lập tức vang lên, giống như một nồi cháo loãng vậy, vang đến nỗi không phân biệt được tiếng nào với tiếng nào. Một tòa lầu nối tiếp một tòa lầu trên đường lớn, đầu người đều cử động, tiếng hoan hô như sấm, đám người đi xem náo nhiệt đứng chật cứng đường lớn.
Người trong quan phủ không đủ, nha dịch đều đi đánh nghi trượng cả rồi, cũng không ai giúp Huyện thái gia quét đường phố, ít nhất có sáu con lân vây quanh nghi trượng của Huyện thái gia. Ngồi bên trong kiệu, nghe tiếng chiêng trống, tiếng pháo mừng đinh tai nhức óc bên ngoài, nhìn thấy những con sư giả mắt đỏ đỏ xanh xanh, Tống Đại Lệnh sắp chết mất.
Không còn cách nào khác nữa, gã đành phải bảo người vén màn kiệu lên, cười gượng nhìn ra ngoài chắp tay, ho vài tiếng nói:
– Chung vui chung vui! Cùng nhau hưởng vinh quang!
Gặp Huyện thái gia trả lời, nhóm múa lân càng thêm dũng cảm, bày ra mười tám kiểu khác nhau, khiến cho mọi người liên tục ủng hộ.
– Tốt…. Tốt…. Tốt….
Tuy rằng vô cùng thống hận, muốn cho đống đồ chơi lót mông này một mồi lửa đốt cháy hết tất cả cho rồi, Tống Đại Lệnh vẫn phải vuốt râu mỉm cười, làm ra bộ dạng cùng dân vui mừng.
Cho dù như thế nào đi nữa thì cỗ kiệu vẫn tiếp tục di chuyển về phía trước, Tống Đại Lệnh mới nhả một hơi, thì kinh hãi nhìn thấy, ở trước cửa tòa lầu gần nhất, lại có một đống múa sư đang chờ mình. Phóng mắt nhìn ra xa, đường đi vẫn còn rất dài, không biết có bao nhiêu cửa nhà đang chờ mình đây.
– Cứu mạng a!
Tống Đại Lệnh thật muốn phát điên, hận không thể nhảy xuống kiệu chạy trốn.
Nha dịch cũng không cầm nghi trượng nữa, tay nắm tay, người tiếp nối người, kiên trì hộ tống tri huyện đại nhân, tiến vào đám người đùn đẩy chúc mừng kia.