Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 55: Ác bá


Đọc truyện Nhất Phẩm Giang Sơn – Chương 55: Ác bá

– Học trò biết lỗi rồi….
Công tử gia tộc lớn đã quen với chuyện xem xét thời cơ. Trình Chi Tài đã sớm hỏi thăm qua bối cảnh của Vương Phương, thật sự làm cho lão tiên sinh tức giận, lão tiên sinh cũng sẽ không bán cho Trình gia chút mặt mũi nào đâu.

– Biết sai thì sửa, còn gì tốt hơn chứ.
Vương Phương thản nhiên nói:
– Các anh sau này, cho dù là phú thơ hay hành văn, thì cũng nhớ kỹ trong văn có vật. Văn là để truyền tải đạo, không phải để khoe khoang những từ ngữ trau chuốt của các anh, nhớ kỹ nhớ kỹ.

– Học trò cẩn thụ giáo….
Các học sinh cùng nhau cúi người thi lễ trả lời.

– Viên chấp sự sẽ nói cho các anh nghe quy trình của thư viện, bổn tọa xuống núi đây.
Vương Phương đứng dậy.

– Cung tiễn Sơn trưởng….
Lễ phép quy củ trong trường học, nghiêm túc và cẩn thận hơn trong xã hội nhiều. Tuy Trần Khác không trải qua quá trình học tập như những người khác, nhưng hắn có một người cha tận tình khuyên bảo, đều đem những gì ông biết dạy hết cho hắn.

– Học quy thư viện Trung Nham.
Viên chấp sự lạnh lùng quét mắt qua đám học sinh bên dưới:
– Thường xuyên hỏi thăm cha mẹ; đầu giữa tháng cung yết thánh hiền. Rèn luyện cách sống cư xử; cử chỉ ngăn nắp nghiêm túc. Ăn uống phải tiết kiệm; không can thiệp chuyện bên ngoài. Đi ngồi theo thứ tự; nghiêm cấm nói xấu phá hoại. Không tranh cãi với bạn bè; không nói chuyện phiếm rảnh rỗi. Ngày ngày nghe giảng kinh thư; ngày ngày đề cương học tập. Thông hiểu thời thế lý lẽ; tìm đọc cổ văn thi phú. Đọc sách phải đọc thật kỹ; phải chuẩn bị xong bài tập sớm. Học buổi tối cũng phải dậy sớm;bị trách lầm phải gắng tranh luận! Mười tám quy tắc phía trên, mọi người phải ghi nhớ kỹ, mỗi ngày buổi sáng đều phải đọc thuộc lòng, thận trọng lời nói hành động, nếu phạm sai lầm sẽ trừng phạt nghiêm khắc!

– Chúng học trò sẽ ghi nhớ….
Các học sinh đồng thanh đáp trả.

– Tốt, hôm nay tạm thời giải tán.
Viên chấp sự nói:
– Ngày mai thư viện chính thức khai giảng, đúng vào giờ Mão (5 đến 7 giờ sáng).
Rồi lại nói:
– Theo quy chế, học trò của huyện phải học ngoại trú, nhưng Sơn trưởng thương tiếc các em, đặt biệt phá lệ cho các em. Nếu có học trò nào của huyện này muốn tạm trú, đến phòng bên cạnh báo danh với ta!

Viên chấp sự vừa mới rời khỏi, tất cả học sinh cùng một lúc ngồi rạp xuống mặt đất, xoa xoa hai chân không nghe theo lệnh, kêu khổ với nhau. Mọi người từ nhỏ đều quen chiều chuộng, chưa bao giờ ngồi quỳ thời gian dài như thế cả.

– Muốn tạm trú không?
Trần Khác chống đầu gối, chậm rãi đứng dậy.

– Không, đệ tính học ngoại trú.
Tô Thức nói:
– Mẫu thân và tỷ tỷ của đệ đều đến Thanh Thần, không phải là vì muốn mỗi ngày gặp nhau sao?

– Ừ.
Trần Khác cười nói:
– Ta cũng không tính ở trọ trong trường, ngay cả ngủ cũng có người quản, rất gò bó.
Nói xong hắn kéo Tứ Lang qua nói:
– Đệ cũng về nhà ở đi.

– Đại ca đã an bài tốt chỗ ở cho đệ rồi.

Tứ Lang là người tao nhã nhất trong số các huynh đệ Trần gia, mà hai vợ chồng xấu xa Trần Hi Thế lại có hai đứa con quý hóa như vậy, thật sự là ông trời không có mắt mà.

– Có thể ở thì cứ ở, không ở được thì cứ đi.
Trần Tam Lang là người cứng cỏi nhất trong số các huynh đệ Trần gia:
– Nhà so với nhà trường tốt hơn rất nhiều, chúng ta có thể tiếp xúc nhau nhiều hơn.

– Vậy được rồi.
Câu cuối cùng đã thuyết phục Tứ Lang.

– Nhà đệ còn chỗ không?
Tống Đoan Bình đến gần, cười ha hả nói:
– Đủ để một chiếc giường là được.

– Nếu đệ dám nói không, Tống bá bá sẽ cầm đao giết mất.
Trần Khác cười to nói:
– Cùng đi thôi!

Mọi người thu dọn gọn gàng tủ sách, cười nói bước ra, đột nhiên bị một trợ giáo gọi lại:
– Vị nào là Tô Thức?

– Là tôi.

– Theo tôi, Sơn trưởng có lời mời.

Tô Thức mơ mơ màng màng đi theo. Qua một khoảng thời gian một chén trà thì trở về, trong tay cầm theo một lá thư nói:
– Thì ra Sơn trưởng và phụ thân là bạn cũ, bảo ta mang lá thư này về.

– Thì ra là thế.
Thời gian không còn sớm nữa, mọi người chạy chậm xuống núi. Tới chân núi, Ngũ Lang đã đợi dài cả cổ:
– Nhị ca nói, họ dọn lên Thượng tự rồi, xuống núi không thuận lợi, không cần mỗi ngày đều về.

– Cũng tốt.
Trần Khác nói:
– Chúng ta nhanh chóng về nhà thôi.

Đoàn người rời khỏi Trung Nham tự, đi về hướng thị trấn.

Trời chiều nhuộm đỏ không trung, gió thổi ngọn lúa lung lay, làm cho tâm trạng của những chàng trai trở nên vui sướng như trút được gánh nặng. Lưng đeo tủ sách, ngươi đuổi ta chạy, tiếng cười vang vọng khắp đồng vắng….. Cho đến khi bị đoàn người Trình gia chặn ở con đập.

…….

Ba huynh đệ Trình Chi Nguyên đều vào Hạ tự, vì vậy tan học rất sớm, cố ý ở đây chặn lại huynh đệ Trần gia.

Vừa thấy hai người anh lớn không có mặt, Trình Chi Nguyên hoàn toàn không e dè gì cả. Gã ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, nói:

– Bây giờ cách thư viện khoảng sáu bảy dặm, đánh các ngươi cũng như không đánh, đúng chứ?

– Câu này phải là ta nói mới đúng.
Trần Khác ném tủ sách xuống mặt đất, hoạt động gân cốt nói:
– Ta đã sớm không vừa mắt các ngươi rồi!
Ông nội nó, dám cả ngày ở trước mặt ông đây cưỡi ngựa rêu rao, chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra ta ngay cả con lừa cũng không có để cưỡi sao?!

Lửa ghen tị cháy hừng hực trong lòng, Trần Khác nắn cổ tay, vẻ mặt vui vẻ nói:
– Xông lên nào!

– Ách….
Huynh đệ Trình gia hơi giật mình, trong lòng thầm nói còn có người da ngứa thiếu đánh nữa à? Trong mắt bọn họ, ba tên gia đinh bên mình đều là người luyện võ, chắc chắn có thể xử lý đám nhãi con này. Vì vậy mà giương nanh múa vuốt nói:
– Còn nói lời vô nghĩa gì nữa, xông lên!

– Chỉ cần một mình “Kim hoa thử” ta là đủ!
Một tên gia đinh bước ra khỏi hàng. Đời Tống có Hạ cửu lưu (xã hội xưa Trung Quốc chia làm ba loại người Thượng, Trung và Hạ cửu lưu, Hạ cửu lưu gồm những người như sư gia, nha sai, tôi tớ…) thích đặt tên hiệu, “Kim hoa thử” chính là tên hiệu của người này. Chỉ thấy tên gia đinh cởi áo ra, trên người toàn hình xăm, vẻ mặt bình tĩnh nói:
– Nhóc con, cùng lên đi!

– Lên!
Trần Khác khẽ quát một tiếng, cùng Ngũ Lang xông lên. Tên Kim hoa thử kia còn chưa phản ứng kịp thì đã bị Trần Khác đá một cú ngã xuống đất. Sau đó bị Ngũ Lang cầm một chân lên, quát lớn một tiếng, quăng tên gia đinh xuống ruộng lúa.

– Ai u….
Lúc này mới nghe được tiếng kêu thảm thiết từ trong ruộng truyền đến.

Các huynh đệ Trần gia ăn thịt bò lớn lên, từ nhỏ đã luyện tập quyền cước, dọn dẹp mấy tên côn đồ cả người có hai ba phần thịt này, chín mười tên cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Huynh đệ Trình gia trợn tròn mắt, vốn tưởng rằng mình ức hiếp nhỏ yếu, ai ngờ lại bị đá ngược lại.

– Các ngươi đánh lén, các ngươi hai đánh một, thắng cũng không có gì giỏi!
Trình Chi Nghi thúc giục hai tên gia đinh còn lại đi lên ứng chiến.

– Hai tên này để cho ta.
Trần Khác và Ngũ Lang còn chưa có động tác gì thì một thân ảnh nhảy đến phía trước, vô cùng thành thạo đánh đến hai tên gia đinh đứng dậy không nổi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bọn gia đinh vô dụng rên rỉ đứng lên:
– Đáng ghét, người ta còn chưa báo tên nữa….

– Áo rồng không cần danh hiệu.
Người đánh xong thu tay lại, giả vờ giả vịt bày ra một tư thế nói:
– Còn ta thì không giống. Ta gọi là người ôm chuyện bất bình của thiên hạ Tống Đoan Bình!


…….

– Ha ha ha ha ha….
Trần Khác nhe răng cười ác độc, bước đến gần huynh đệ Trần gia. Ngày xưa chỉ đánh qua du côn lưu manh, còn chưa hưởng qua đám thế gia công tử da non thịt béo này a.

Ba thư đồng đều là những đứa trẻ mới lớn, thấy ba tên gia đinh ngày thường giễu võ giương oai đều ngã xuống đất, sợ đến mức lùi về sau. Huynh đệ Trình gia ngồi trên lưng ngựa cũng không còn cảm giác từ trên cao nhìn xuống nữa, lập tức lúng túng nói:
– Ngươi, đừng làm bậy đấy, ngươi biết chúng ta là ai không hả?

– Ta mặc kệ ngươi là ai!
Trần Khác chỉ ngón tay vào ba người Trình Chi Nguyên, nói:
– Hôm nay các ngươi nhớ kỹ cho ta. Ở Thanh Thần này, là rồng thì cuộn lại, là hổ thì nằm xuống cho ta!
Lúc nói những lời này, khí chất thổ phỉ của hắn cao ngút trời, nào còn cái khí chất tao nhã của người đọc sách nữa chứ.

– Bỏ đi bỏ đi.
Giống như không thể nhìn Trần Khác chịu ức hiếp, Tô Thức cũng không có cách nào nhìn huynh đệ Trình gia bị đánh, vội vàng kéo Tam Lang lại nói:
– Tam ca, coi như đệ cầu xin ca đấy, lần này đừng chấp nhặt với y nữa. Nếu không đệ cũng không có cách nào ăn nói với mẫu thân đâu.
Y tức giận chỉ vào huynh đệ Trình Chi Nguyên nói:
– Các ngươi học kẻ xấu đánh người, ta sẽ nói cho cậu biết, trừng phạt nặng các ngươi!

– Chuyện này, còn chưa tính xong đâu.
Huynh đệ Trình gia mặt xám như tro tàn. Trình Chi Nguyên bỏ lại một câu, quay đầu ngựa muốn rời khỏi…. Nhưng đột nhiên cảm thấy chân mình bị ai nắm chặt, cúi đầu xuống mới thấy chân mình bị Ngũ Lang đen nhẻm của Trần gia nắm chặt. Chợt nhớ đến cảnh tượng quăng người lúc nãy, gã không hề nghi ngờ, đối phương chỉ dùng một chút sức này thì mình bay xa trăm dặm rồi.

– Ngươi muốn tính xong xuôi như thế nào đây?
Trần Khác lạnh lùng nói.

– Ý của ta là….
Trình Chi Nguyên miễn cưỡng cười nói:
– Hôm nào ở tửu lầu bày một bàn tiệc, coi như xin lỗi ca ca Trần gia.
Gã là tránh voi chẳng xấu mặt nào.

– Ai thèm ăn cơm rác rưởi của ngươi chứ!
Trần Khác híp mắt nói:
– Nể mặt mũi của Tô Thức, ta tha thứ các ngươi lần này. Nhưng từ nay về sau không được ở đất Thanh Thần cưỡi ngựa nữa, nếu ta thấy một lần sẽ đánh một lần!

– Này, cái này thì liên quan gì?
Trình Chi Nguyên hoàn toàn không hiểu.

– Vì các ngươi cản trở giao thông, ảnh hưởng bộ mặt thành phố!
Trần Khác rất khí phách vung tay xuống, chẳng lẽ hắn lại nói vì ông đây chính là ghen tị chúng mày đấy sao?

……

Lúc về đến nhà thì trời sắp tối đen rồi, các trưởng bối của hai nhà đã sớm chuẩn bị tốt bữa tối phong phú, chỉ chờ họ trở về ăn thôi.

Nghe bọn nhỏ đều trúng tuyển, các trưởng bối hiển nhiên là vô cùng vui mừng, bảo bọn nhỏ nhanh đi rửa tay vào bàn ăn.

Rửa sạch tay, Tô Thức lấy lá thư Vương Phương ra đưa cho phụ thân.

Tô Tuân mở lá thư ra đọc, nhìn về hướng con gái yêu đang đưa khăn mặt cho các ca ca, cười nói:
– Tiểu Muội hôm nay vì sao cả ngày không vui?


– Đâu có….
Tô Tiểu Muội cười nói:
– Các ca ca đều thi đậu vào thư viện, nữ nhi vui còn không kịp nữa là.

– Vậy sao nguyên ngày đều cau mày lại vậy.
Tô Tuân cười ha hả nói:
– Cái miệng nhỏ nhắn sắp treo được bình dầu rồi đấy!

– Đó là lo lắng cho các ca ca thôi.
Tô Tiểu Muội làm mặt quỷ cười nói:
– Bây giờ thì không cần lo nữa rồi.

– Ồ, vậy là phụ thân hiểu sai rồi.
Tô Tuân làm vẻ mặt giật mình nói:
– Phụ thân còn tưởng con hâm mộ các ca ca có thể đến trường chứ.

– Không có đâu….
Tiểu Muội cười tươi như hoa, đôi mắt hồng hồng.

– Phu quân, có ai làm phụ thân giống như chàng không?
Trình phu nhân oán trách liếc Tô Tuân một cái.

– Ha ha ha…
Tô Tuân không để ý đến phu nhân mình, tiếp tục trêu đùa con gái yêu, nói:
– Nếu con không hâm mộ các ca ca, vậy phụ thân sẽ nói với Vương lão phu tử, để phu tử tìm con gái nhà khác vậy.

– Làm gì vậy?
Tiểu Muội rất thông minh, nghe vậy lập tức mở to hai con mắt, mong chờ nhìn lão cha đáng giận:
– Vương lão phu tử muốn thu nhận nữ đệ tử sao?

– Thông minh.
Tô Tuân vuốt râu cười nói:
– Vương lão phu tử có một nữ nhi, lớn hơn con một tuổi. Năm trước sau khi lễ tang mẫu thân thì vẫn luôn ở trong thư viện, cảm thấy rất cô độc không vui vẻ. Vương lão phu tử nhớ ta có một nữ nhi lan tâm huệ chất, nên viết thư hỏi ta, có thể đưa con đến đọc sách với cô bé đó hay không.
Nói xong, trêu cợt nhìn Tiểu Muội, nói:
– Ý con như thế nào?

Đời Tống con gái bình dân trước tuổi cập kê có thể đến thư viện, đến trường học biết chữ cũng không phải chuyện lạ gì. Huống chi Vương Phương người ta có thể cam đoan không để con gái và con trai ở chung một chỗ, Tô Thức không có gì phải lo lắng cả.

– Tất cả nghe theo ý phụ thân.
Tiểu Muội cười đến hai con mắt thành đường cong.

– Ta không muốn để con đi cho lắm.
Tô Tuân lắc đầu nói:
– Con gái à, đọc nhiều sách như vậy làm chi, vẫn là học thêu thùa may vá quan trọng hơn.

– Phải đọc sách mới có thể biết lý lẽ chứ.
Cái gọi là người trong cuộc thường u muội chính là như vậy đấy. Tất cả mọi người đều biết Tô Tuân đang cố ý trêu chọc nàng, Tiểu Muội lại gấp đến độ sắp òa khóc:
– Phụ thân cũng không muốn nữ nhi biến thành loại nữ nhân ngu muội nhàm chán đó đúng không….

– Ha ha ha….
Cả nhà đều bị nha đầu mười mấy tuổi này chọc cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.