Đọc truyện Nhất Phẩm Giang Sơn – Chương 53: Huynh đệ cùng đánh hổ
Sau khi bốn người lần lượt thi xong, tụ họp ở cửa thiền viện. Tô Thức thấy cảnh sắc trên núi tuyệt đẹp, liền đề nghị du ngoạn một phen. Tô Triệt lại lo lắng không biết lúc nào yết bảng, nói hay là đừng chạy lung tung, tránh chậm trễ việc chính.
– Đừng lo, trễ một chút sợ gì.
Tô Thức hoàn toàn không để ý.
Mấy ngày nay tiếp xúc, Trần Khác phát hiện Tô Thức kỳ thật đối với nghiệp khoa cử hứng thú không nhiều, chỉ là vì hy vọng tha thiết của cha mẹ mới không thể không miễn cưỡng vào… Bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện bỏ nhà đi.
– Hay là đừng đi, sau này học ở đây bảo đảm ngươi chơi ngán luôn.
Trần Khác tán đồng nói với Tô Triệt:
– Hay là chúng ta đi lên sân, tìm chỗ gió mát, vừa ăn điểm tâm vừa chờ đi.
– Cũng được.
Tính khí của Tô Thức rất rốt, liền cười nói:
– Sau này không cho phép từ chối.
– Hì, ngươi cho rằng ta không thích chơi à?
Bốn người vừa nói vừa cười trở lại sân giảng kinh, nhanh chóng chiếm một chỗ bóng mát. Từ trong hòm sách lấy ra vải dầu trải lên đất, sau đó mở hộp thức ăn của mỗi người ra. Nhìn thấy trong hộp thức ăn của Trần Khác có hai loại, một loại là bánh đường hoa quế, một loại là bánh cuốn. Trong hộp thức ăn của Ngũ Lang là vịt quay, cá muối, trứng gà luộc. Trong hộp của huynh đệ Tô Thức lại đơn giản vô cùng, là bánh hạt kê, bánh bột, loại thức ăn hình tròn vô cùng bình thường.
– Tô gia tỷ tỷ thật là nghiêm khắc với bản thân, rộng rãi tiếp đãi người ta mà.
Buổi trưa là Tô Bát Nương một tay chuẩn bị, Trần Khác thấy khác biệt rõ ràng như vậy, liền cười nói:
– Trở về nói với tỷ ấy, chúng ta đều là ăn cùng.
– Bát tỷ đệ nhất định không ngờ được đâu,.
Tô Thức hì hì cười nói:
– Lòng nữ nhân như kim đáy biển, ngươi không cần quá cảm động.
– Nói tỷ tỷ mình như vậy à.
Trần Khác bất đắc dĩ nói.
– Là có lòng tốt nhắc nhở ngươi.
Tô Thức bốc lấy một miếng bánh cuộn, một phát cắn tới phân nữa:
– Khởi động đi.
– Chậm một chút, để lại cho ta một chút.
Bốn thiếu niên hi hi ha ha bắt đầu tranh giành, tất nhiên không có gì ngon bằng ăn cùng.
– Ha ha, xem bọn họ, giống như chó dành ăn…
Một âm thanh vang lên bên tai, đánh gãy thời gian vui vẻ của bọn thiếu niên.
Các thiếu niên quay đầu lại trợn mắt nhìn, liền thấy ba thiếu niên mặc áo gấm dưới sự vây quanh của gia đinh, thư đồng đi qua. Lúc nãy nói câu đó chính là một người ở giữa trong số bọn họ.
– Đứng lại!
Trần Khác bỗng nhiên đứng dậy nói:
– Nói ai là chó?
Ngũ Lang cũng đứng dậy theo, mặt nghiêm nghị đứng bên cạnh Trần Khác.
– Thế nào, người nói chính là mày.
Thấy có người khiêu khích, mấy thiếu niên quay đầu qua, một đứa lớn hơn trong đó nheo nheo mắt nói:
– Không phục à.
– Thì ra là chó đang sủa.
Trần Khác cười lớn lên:
– Chó ngoan, chó ngoan.
– Ngứa ngáy rồi à, thằng nhóc?
Một gia đinh cao lớn vạm vỡ xoắn một bên tay áo lộ ra hình xăm lòe loẹt nói:
– Ông nội xé tét miệng của mày.
– Xé cái đầu thối ngươi!
Trần Khác cười lạnh một tiếng, bỏ vạt áo vào dây thắt lưng. Ngũ Lang cũng kéo tay áo, vừa nhìn hai huynh đệ này chính là muốn đánh nhau.
– Dừng lại dừng lại.
Tô Thức đứng giữa hai bên ngăn lại, ba phải nói:
– Nước lũ vào miếu Long Vương, đều là người trong nhà.
Liền nói với Trần Khác:
– Đây là biểu huynh đệ Trình gia đệ.
Lại nói với huynh đệ Trình gia nói:
– Đây là thế giao của nhà bọn ta.
– Thì ra là quen biết à.
Trình Chi Nguyên đó ngoài cười nhưng trong không cười nói:
– Không ngờ ngươi lại đi theo đám chó này, nhìn cái mặt của ngươi. Bỏ đi…
Còn chưa dứt lời, một khúc xương có chút thịt bay ra, đánh trúng lên má y.
Trình Chi Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Trần Khác đang ở đó lắc đầu:
– Quả nhiên là ba ngày không luyện tay thì không tốt, vốn là muốn đánh cái miệng chó.
– Sợ cái gì?
Thấy nhị ca bị nhục, Trình Chi Tường tức giận như giương nanh múa vuốt nói:
– Nhặt lấy cái vừa ném đó đi!
Một đám tùy tùng liền nhặt lên, huynh đệ Tô Thức khẩn trương ra sức ngăn lại.
– Bọn mày muốn làm gì!
Hai âm thanh tức giận đồng thời vang lên, không ngờ là Đại Lang và Nhị Lang Trần Gia, dẫn theo Tứ Lang rất lâu không thấy, xuất hiện trong sân, hai người làm anh, ngăn các đệ đệ ở sau lưng, trợn mắt nhìn nói:
– Đây là chỗ nào, bọn mày còn dám đánh người! Có tin, ta lập tức bẩm báo chấp sự, trục xuất bọn mày xuất núi.
Huynh đệ Trình gia hơi sửng sốt, liền lập tức cười to nói:
– Chỉ quản đánh, nhưng xem ông ta làm sao đuổi ta ra khỏi cửa.
– Chư vị làm chứng, là bọn họ động thủ trước.
Trần Đại Lang ôm quyền lớn tiếng với mọi người đến xem náo nhiệt:
– Huynh đệ chúng tôi bất đắc dĩ mới trả đòn!
– Khi đánh hổ cần anh em đồng tâm hiệp lực, khi đánh trận cần cha con cùng lên. Năm huynh đệ chúng tôi không thể làm mất mặt Trần gia!
Trần Nhị Lang cũng thay đổi hình tượng bình tĩnh ngày thường, trở nên phấn khởi hẳn lên. Đứa con của Trần Hi Lượng dạy ra, không có ai nhu nhược hèn yếu.
– Bọn chúng người quá đông, tính thêm ta nữa!
Một thiếu niên thân hình gầy yếu không biết lúc nào xuất hiện bên cạnh huynh đệ Trần gia:
– Bản nhân Tống Đoan Bình, thích nhất bênh vực kẻ yếu.
– Tất cả dừng tay!
Sau đó một giọng nghiêm khắc quát lớn vang lên, một công tử nhẹ nhàng xuất hiện giữa sân.
– Đại ca…
Huynh đệ Trình gia nhất thời không còn dáng vẻ bệ vệ, bởi vì người đi tới chính là Trình Chi Tài con cả của Trình gia.
– Thư viện là nơi quan trọng, tụ tập ồn ào, mặt mũi của Trình gia đều bị các đệ làm mất hết rồi!
Trình Chi Tài nghiêm mặt nói:
– Muốn đánh ra ngoài mà đánh! Đừng ở đây làm mất mặt!
Nói xong vung tay lên nói:
– Tránh qua một bên!
– Biết rồi…
Ba huynh đệ đành dẫn gia đinh bỏ đi.
Thấy không có náo nhiệt đáng xem, mọi người cũng tản ra.
Trình Chi Tài hướng về huynh đệ Trần gia ôm quyền, vẻ mặt xin lỗi nói:
– Tiểu đệ từ nhỏ kiêu căng hư rồi, thật là xin lỗi.
– Hai đứa nhà ta cũng là tính xấu, giơ tay không đánh người mặt cười.
Trần Đại Lang đáp lễ cười nói:
– Cũng có nhiều chỗ đắc tội.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, xem như là cho dấu chấm tròn trên bức tranh xung đột. Trình Chi Trài mới chuyển hướng nói với Tô Thức, Tô Triệt:
– Hòa Trọng, Đồng Thúc, huynh đệ chúng ta đã lâu không tụ rồi, chúng ta ở bên đó có chiếu, qua cùng uống rượi.
Tô Thức sẽ không từ chối người, y nhìn Tô Triệt khó xử, liền thấy Tô Triệt lắc đầu nói:
– Bên này cũng ăn rồi, ngày tháng còn dài, lần sau nhé.
Trình Chi Tài cho rằng sẽ dễ dàng lôi léo hai người, ai ngờ Tô Triệt một chút cũng không nể mặt, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút tức giận, nhưng nhanh chóng ôn hòa cười nói:
– Nếu đã như vậy, vậy thì lần sau đi.
Nói xong chắp tay, nói một tiếng cáo từ.
……
– Đa tạ vị huynh đài tương trợ, dám hỏi cao tính đại danh! Huynh đệ Trần gia hướng về phía người trượng nghĩa trợ quyền đó tạ ơn nói.
– Đã nói một lần rồi, ta tên Tống Đoan Bình.
Người thanh niên gầy yếu đó cười ha hả nói.
– Ồ, huynh chính là thế huynh của nhà Tống bá bá?
Trần Khác giật mình nói, hắn đột nhiên nhớ tới Tống Phụ từng nhắc qua cái tên này.
– Chính là ngu huynh.
Người thanh niên cười híp mắt nhìn Trần Khác nói:
– Đệ chính là Trần Tam Ca hả? Cha huynh cả ngày đều nhắc tới đệ!
– Thì ra là người một nhà!
Trần Khác vô cùng mừng rỡ nói:
– Đệ giới thiệu với huynh!
Tất cả mọi người theo thứ tự giới thiệu, hành lễ với người thanh niên, câu chuyện còn chưa nói xong, rất nhanh đã hòa nhập.
Ngược lại huynh đệ Trần gia có chút xấu hổ.
– Tam Lang, chúng ta là huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ.
Biết Trần Khác tính khí không tốt, Nhị Lang mở miệng tương trợ nói:
– Đại Lang và Tứ Lang trước đây chưa từng có chỗ không phải với chúng ta.
Trần Khác mặt không chút thay đổi nhìn hai huynh đệ thúc bối, nhìn hai người tới mức sợ hãi, mới nhe răng cười nói:
– Đệ cũng không có thù lâu, nếu không phải Tứ Lang đưa thuốc đưa cơm, mấy người bọn đệ có thể sớm bệnh chết, đói chết rồi.
– Nếu không phải đại ca bảo huynh đi tìm cha, bọn đệ còn không biết chịu bao nhiêu cực khổ.
Nhị Lang lại nói cho Đại Lang:
– Đệ cũng nhìn thấy rồi, huynh ấy vì chúng ta mà bị đại bá đánh.
– Chuyện qua rồi, đừng nhắc tới nữa.
Đại Lang rất có khí chất đại ca, khoát tay chặn lại nói:
– Trên đời này ở đâu có người thân hơn huynh đệ? Chuyện gì cũng không thể lay động tình cảm của chúng ta!
– Đại ca nói đúng, mấy huynh đệ cùng gật đầu.
Một đám người nói nói cười cười, thời gian qua rất nhanh, chớp mắt thì tới giờ mùi rồi. Viên chấp sự đó dẫn theo ba vị trung niên nho sĩ đi ra nói:
– Ba vị này chính là đường trưởng của tam đường nhân, nghĩa, lễ. Đợi chút nữa ba vị này xướng tên, được gọi tới thì tụ hợp trước họ.
Ba vị đường trưởng cầm một tờ danh sách bắt đầu cao giọng xướng tên, người được gọi tới tên cuối cùng trái tim thấp thỏm cũng buông xuống, vui vẻ chạy tới, đứng nghiêm trước mặt đường trưởng nhà mình. Không gọi tới chỉ có thể càng ngày càng căng thẳng…
Ba học đường, ước chừng mỗi đường sáu mươi người, danh sách một trăm tám mươi người rất nhanh đọc xong. Chuyện làm Trần Khác khó có thể tin đã xảy ra… trong ba huynh đệ bọn họ, với hai huynh đệ Tô Thức, lại chỉ có Ngũ Lang được trúng tuyển nghĩa đường. Còn lại, Tứ Lang, Tô Thức, Tô Triệt với hắn tất cả đểu không ở nhóm này.
Ngược lại tứ thiếu Trình Gia, ngoại trừ Trình Chi Tài lão đại, tất cả đều có tên trên bảng.
– Chẳng lẽ chúng ta đều rớt rồi?
Huynh đệ Tô gia lộ vẻ sầu thảm nói:
– Trở về làm sao ăn nói đây?
Tứ Lang cũng cuối đầu, uể oải nói không nên lời.
– Chưa chắc.
Chỉ có Trần Khác giữ bình tĩnh:
– Ta thấy chắc chắc còn có cửa khác.
Nói đùa sao, cuộc thi phải hắc ám lắm mới có thể ngay cả Tô Thức cũng rớt bảng?
Mọi người ban đầu chỉ nói rằng hắn là đang an ủi, nhưng ngay sau đó Viên chấp trượng liền chứng minh phán đoán của hắn:
– Thí sinh dưới đây đọc tới tên họ theo ta lên trung tự.
– Tô Thức, Trần Khác, Trình Chi Tài… Tô Triệt, Trần Thung… Tống Đoan Bình…
Thêm sáu người này tổng cộng ba mươi người nhất thời từ địa ngục lên thiên đường, trong ánh mắt ngưỡng một của mọi người bước ra khỏi hàng.
Không để cho hỏi nhiều, Viên chấp sự liền bảo bọn họ đi theo mình, rời khỏi sân giảng kinh, dọc theo đường bậc thang đá lên trung tự. Trong khe núi bên con đường nhỏ có một dòng suối nhỏ đang chảy xuống, người đi trên bậc thang đá chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách, nhưng không thấy khe suối ẩn trong rừng núi trùng trùng. Làm người ta đột nhiên sinh ra cảm giác bức tranh sơn thủy tươi đẹp.
Tuy che lấp dày đặc, cảnh sắc tuyệt đẹp, nhưng một mạch lên trung tự, cũng khiến đám học trò mệt đến mức không đứng thẳng lưng nổi. Trần Khác kiên trì rèn luyện không ngừng vẫn có thể thần sắc bình thường. Nhưng so với Tống Đoan Bình hắn vẫn kém một chút.
Chờ những học trò này thở dốc xong, viên chấp trượng nhắc nhở bọn chúng chỉnh sửa y quan. Còn có những cái chân thối đó, tốt nhất đi rửa chân, tránh đợi lát nữa vào trong cởi giày thì rất mất mặt.