Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 41: Họa phúc vô thường


Đọc truyện Nhất Phẩm Giang Sơn – Chương 41: Họa phúc vô thường

Trần Khác cũng không có mục đích gì khác, lập tức mang theo hai đứa em trai nhàn nhã dạo chơi trên đường, nhìn đám dân chúng tụ tập xem xiếc, nghe hát kịch, những thiếu niên đang chơi đuổi bắt, từng cửa hàng, tửu điếm mở cửa giống như những đóa hoa xuân đồng loạt hé nụ, ai ai cũng không chịu thua kém, bên kia líu lo tiếng rao như chim hoàng anh hót, bên này thơm ngát mùi hương từ những viên kẹo đường.

Ba anh em cái gì cũng không làm, chỉ vẻn vẹn đi tới như vậy, vừa đi vừa nghe vừa nhìn, cảm giác giống như uống được một chén rượu ngon, thật là sảng khoái cực kỳ.

Đang lúc hắn có chút xuất thần, đột nhiên nghe được có người gọi mình:

– Tam Lang!

Trần Khác quay đầu lại hướng phát ra tiếng gọi, nhìn thấy người bán rượu Lý Giản đi tới, phía sau y là hai tên gia đinh đang xách theo lễ vật.

– Thì ra là Lý đại thúc, ăn lễ lớn nha, thúc đang đi đâu vậy?
Trần Khác nở nụ cười, chắp tay nói.

Lý Giản muốn cười, lại cười không nổi nói:
– Đi kiếm ngươi chứ ai! Vừa lúc gặp được ngươi ở đây.

– Có chuyện gì thế ?

Lý Giản thở dài nói:
– Thứ nhất là vì đã lâu không gặp ngươi nên muốn thăm ngươi một chút, hai là, ai… Trước tiên về nhà ngươi rồi nói.

Trần Khác gật đầu, nhưng hắn thấy Lục Lang vẫn còn mê chơi nên gọi Ngũ Lang trông chừng em, rồi dẫn Lý Giản về nhà.

Về tới nhà, sau khi mời Lý Giản ngồi xuống, hắn lại không thấy được bóng dáng thím Trương đâu, Trần Khác chỉ còn cách tự mình đi pha cho khách một ấm trà.

Lý Giản kéo hắn lại nói:
– Không cần phiền toái như vậy. Ta hiện tại như đang ngồi trên đống lửa, làm gì còn tâm trạng mà uống trà nữa.

– Như vậy càng phải uống để hạ hỏa chứ.
Mặc dù Trần Khác nói như vậy, nhưng hắn quả thực không biết pha trà triều Tống, không thể làm gì khác hơn là bưng cho Lý Giản một chén nước trắng:

– Uống xong rồi hẵng nói.

– Ai…
Lý Giản bưng chén nước uống một hơi cạn sạch, thở dài não nề nói:
– Tai họa đến nơi rồi, Tam Lang à.

– …
Trần Khác khẽ cau mày, chờ y nói tiếp.

– Hôm qua ta bị Đại Lệnh gọi lên, y nói cho ta biết rượu Hoàng Kiều đã lọt vào danh sách cống phẩm của phủ Ích Châu!
Trên mặt Lý Giản đầy vẻ khổ sở nói:

– Từ năm nay trở đi, vào tháng chín hằng năm, đều phải để dành một trăm thùng rượu nguyên chất rồi để phủ Ích Châu mua lại.
Cái gọi là quot;mua lạiquot; chẳng qua chính là quan phủ quy định số lượng và giá tiền để ép người bán bán lại.

– Thế quan phủ định mua lại với giá ra sao ?
Trần Khác hỏi.

– Năm xâu tiền.


– Năm xâu tiền ?!

Trần Khác mở to hai mắt nói:
– Một thùng rượu nguyên chất khoảng sáu trăm cân, nếu tính cả vốn thì phải là mười bốn xâu tiền! Một trăm thùng rượu thì tổng cộng phải bù lỗ chín trăm xâu tiền còn chưa nói! Chúng ta một năm có thể ủ được bao nhiêu rượu đây?

– Năm ngoái là bảy mươi ngàn cân……
Thanh âm của Lý Giản chua chát nói:

– Dù sao cũng không thể đáp ứng nổi.

– Thúc không có nói cho Đại Lệnh rõ ràng sao?
Trần Khác quan sát y nói:

– Đây không phải cần rượu mà là cần mạng người đó!

Lý Giản ấm ức nói:
– Ta đương nhiên phải nói rõ rồi, nhưng Đại Lệnh nói đây là phụng chỉ làm việc, không được cò kè mặc cả…

– Đưa ra đây…
Trần Khác đưa tay nói.

– Đưa cái gì?
Lý Giản gần như sắp khóc.

– Công văn chứ gì nữa!
Trần Khác nhìn chằm chằm y nói:

– Dù sao thúc cũng phải cho ta xem công văn chứ, không phải như vậy trong lòng mới yên tâm hơn sao?

– Không có công văn, Đại Lệnh chỉ nói miệng cho ta thôi.
Lý Giản lắc đầu nói:

– Y nói để cho ta trở về chuẩn bị, đợi trước lúc chuyển đi tự khắc có công văn đưa tới.

– Hắc…
Trần Khác vân vê chiếc cằm nhẵn bóng nói:

– Thật là kỳ lạ a… Đại Lệnh còn nói gì nữa không ?

– Không có, y nói xong liền để cho ta trở về….
Lý Giản bất đắc dĩ nói.

– Thúc cứ như vậy ngoan ngoãn đi về à ?
Trần Khác khó tin nói.

– Không còn cách nào khác, nếu là Trần Đại Lệnh ta tất nhiên sẽ quấn chặt lấy.
Lý Giản buồn bực nói:

– Nhưng Tống Đại Lệnh này mới vừa nhậm chức đầu năm nay, cả một đám bộ sậu lạ mặt, ta chưa kịp hối lộ.

Với sự phát triển nhanh chóng của huyện Thanh Thần, lúc đầu bởi vì Trần tri huyện có thành tích xuất sắc nên mặc dù chưa hết nhiệm kỳ đã lập tức được thăng quan tiến chức, đầu năm vừa mới được thay bằng một vị Tống tri huyện.


………….

Thấy Trần Khác hồi lâu không nói, Lý Giản cuối cùng nhịn không được khóc lóc:

– Hồi trước cũng cảm thấy chuyện tiến cống là chuyện hết sức xa vời, ai ngờ lại rơi xuống đầu chúng ta.

– Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, nuôi người mập rồi tất nhiên là phải đem người làm thịt chứ sao.
Trần Khác thản nhiên nói:

– Cái này cũng không có gì phải ngạc nhiên, không nghĩ tới triều Tống này lại như vậy.

– Ai… Lúc bình thường chỉ cảm thấy mình đã là một nhân vật này nọ, vừa gặp chuyện mới biết được thì ra mình ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Lý Giản gạt lệ nói:

– Không thể làm gì được nữa rồi, chỉ có thể trơ cổ chờ người ta làm thịt thôi.

Trần Khác an ủi y nói:
– Vội cái gì, từ giờ đến tháng chín còn gần nửa năm nữa, chúng ta phải nghĩ biện pháp chứ.

Mặt Lý Giản như đưa đám:
– Chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp gì đây? Còn chưa nói đến tháng này phải có một trăm ngàn cân để giao hàng, cuối cùng là giao hay không giao đây?

– …

Trần Khác suy nghĩ trong chốc lát, hỏi:
– Còn bao nhiêu đơn đặt hàng?

Lý Giản suy nghĩ một chút nói:
– Nói ít thì một trăm mấy chục cân, nhưng thời gian cũng là sang năm sau mới giao. Chỉ là trước tháng chín phải giao hàng thì chỉ còn có năm mươi ngàn cân, đây đều là đơn hàng đã thanh toán toàn bộ.

Trần Khác trừng mắt nhìn y một cái nói:
– Ta kêu thúc chỉ lấy tiền cọc, nhưng thúc vẫn không nghe. Bây giờ thì hay rồi, tiến thoái lưỡng nan chưa?

Bộ dạng Lý Giản tội nghiệp nói:
– Tam Lang à, giờ ngươi nói những thứ vô dụng đó làm gì nữa, mau mau nghĩ cách giúp ta đi!

Sau một hồi trầm tư, Trần Khác quả quyết nói:
– Hàng nhất định phải giao, người không có chữ tín thì không làm ăn gì được, vả lại giấy trắng mực đen rõ ràng trong giao kèo, tại sao lại không giao hàng chứ! Hiện giờ quan trọng là không được nhận thêm đơn đặt hàng nữa, nhưng vẫn phải giao hàng đúng hẹn.

– Vậy một trăm thùng rượu kia thì tính làm sao?
Lý Giản trừng to mắt hỏi.

Trần Khác thản nhiên nói:
– Lại còn chưa thấy rõ sao? Muốn theo điều kiện để bán cho quan phủ, chúng ta hẳn là chết chắc. Còn nếu không thực hiện những đơn hàng cũ, chúng ta cũng sẽ chết, chẳng qua là nhanh hay chậm mà thôi. Đường nào cũng chết, vậy tại sao lại để người khác đâm sau lưng…

Lý Giản khóc ô ô nói:
– Ta không muốn chết a… Tam Lang, không còn cách nào khác sao?


Trần Khác trầm giọng nói:
– Thúc đợi một chút, đừng sốt ruột, hãy trở về khôi phục tinh thần rồi sau đó lại quay lại đây tìm ta. Giống như lời thúc vừa nói, không còn đường để đi nữa, chỉ có thể chờ chết, vậy chúng ta lúc này phải nghĩ biện pháp, đem chuyện này hiểu rõ ngọn ngành rồi mới nói chuyện đối sách.

Tiễn Lý Giản mang bộ dạng đưa đám đi khỏi, tâm tình Trần Khác hết sức trầm trọng, hắn đứng trong sân thật lâu không nói gì.

Hắn vốn cho rằng triều Đại Tống này quan không nhiễu dân, thế gian thuần phác, chỉ cần không phạm pháp, không làm hại ai, chi cần cuộc sống gia đình tạm ổn hắn xem như đã vui vẻ lắm rồi. Nhưng xem ra cuối cùng nơi này cũng không phải là chốn đào nguyên không buồn không lo, ngay cả bản thân mình cũng không thể nào mãi không buồn không lo được.

Lúc này, thím Trương từ bên ngoài quay về, trong tay đang cầm một túi hạt dưa rang, vừa thấy vẻ mặt Trần Khác thâm trầm, còn tưởng rằng hắn giận mình chạy sang nhà hàng xóm tán chuyện.

Trần Khác giờ này làm gì có tâm tư trách mắng bà ta, hắn hiểu rằng trong nhà không có nữ chủ nhân quản lý thì người hầu lấn lướt, trộm cắp lừa đảo là khó tránh khỏi, chẳng qua chỉ lạnh lùng lườm bà ta một cái, rồi xoay đi người vào phòng.

Ngồi trong phòng một lúc, hắn nghĩ đi nghĩ lại cả câu chuyện từ đầu đến cuối, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rồi lại không thể nói ra vấn đề nằm ở chỗ nào, phiền não nằm ở trên giường, đang mơ mơ màng màng thì nghe được có tiếng gõ cửa.

– Mời vào.

Trần Khác ngồi dậy, hắn tưởng thím Trương tới nhận sai, nhưng cửa vừa mở ra hắn mới phát hiện thì ra chính là Nhị ca Trần Thầm và một thiếu niên cao gầy đang đi vào. Thiến niên kia mặc dù khó giấu vẻ lo lắng hiện lên trên mặt, nhưng y vẫn trấn định tự nhiên, hướng Trần Khác chắp tay làm lễ.

Trần Khác mắt nhắm mắt mở, tùy tiện ôm quyền nói:
– Vị này là… ?

– Tam Lang, vị này là Tam Lang của nhà Tô bá bá, tự là Đồng Thúc.

Trần Khác híp mắt nhìn thanh niên kia, trong lòng tự nhủ tên tiểu tử ngươi không phải là chiếm tiện nghi của ta sao:

– Ách, Đồng Thúc… huynh. Là nhà Tô bá bá ở Mi Sơn ?

Trần Thầm thường ngày vẫn hay nói linh tinh, nhưng hôm nay đột nhiên lại nói rất lưu loát:

– Còn Tô bá bá nào ở đây nữa. Phụ thân để cho Đồng Thúc tới báo tin, bảo chúng ta đi Mi Sơn một chuyến.

– Phụ thân xảy ra chuyện gì sao ?
Trần Khác đột nhiên tỉnh táo hẳn.

Giọng nói của thanh niên cao gầy có chút ngập ngừng, khó nén lo lắng nói:

– Tam ca yên tâm, Trần thế thúc không có chuyện gì cả. Là trong nhà ta có người bệnh, nên mới tới mời Tam ca qua một chuyến để chữa trị.

– Ta làm gì biết y thuật. Tống bá bá không phải là đang ở chung với mấy người sao, sao không mời ông ấy xem bệnh cho?
Trần Khác nói.

– Đây chính là ý của Tống bá bá.
Đồng Thúc nói.

Bất kể thế nào thì mạng người là quan trọng, mau chóng đến đó là việc nên làm. Trần Khác vội vàng đóng cửa lại, dặn dò thím Trương mấy câu rồi lập tức lên đường.

Lúc đi ra ngoài, Đồng Thúc đi phía trước, hai huynh đệ Trần gia đi thụt lại phía sau, Trần Khác nhìn Nhị Lang, nhỏ giọng nói:
– Huynh đi theo làm gì ?

Mặc dù Nhị Lang có dáng vẻ của người lớn nhưng chẳng qua vóc người y có chút yếu ớt, nhìn so với đệ đệ của y cũng không khác là bao. Lúc này sắc mặt y chuyển sang màu đỏ nói:

– Có phải là huynh đệ không? Là huynh đệ thì đừng hỏi nữa.

– Hắc…
Trần Khác cười mập mờ, mặc dù hắn cũng không rõ ràng nội tình.

……..

Ba người đi tới bên tàu, chiếc thuyền đi đến Mi Sơn lúc này đã rời bến, Đồng Thúc thấy vậy thì chán nản nói:


– Chuyến sau không biết đến khi nào mới có!

– Kêu thuyền quay lại là được mà.
Trần Khác nói.

– Người ta có thể quay lại sao.

Đồng Thúc tự nhủ trong lòng, có lẽ sẽ có người có thể gọi thuyền quay lại, nhưng phải là những hương thân phụ lão có uy tín danh dự chứ không phải mấy tên tiểu tử choai choai như chúng ta.

Y chưa nói xong đã nghe thấy Trần Khác hét lớn.

– Ngột Na Khâu đại thúc, còn quay lại được không ?

Nghe thấy một tiếng gọi đột ngột này, làm cho người trên bến tàu rối rít nhìn qua, Đồng Thúc hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, trong lòng bất đắc dĩ cười khổ nói:

“Vị Tam Lang của Trần gia này tại sao giống hệt Nhị ca của ta đến vậy…”

Y vốn tưởng rằng người khác sẽ chê cười bọn họ, ai ngờ được những người đó lại vui vẻ giúp đỡ cùng nhau quát lên:

– Ngột Na Khâu lão đại, sao còn chưa quay lại đây!

Y còn giật mình hơn nữa khi thấy chiếc thuyền đã lướt xa mấy chục trượng bỗng nhiên dừng lại, rồi chậm rãi quay về bến. Sau khi thuyền cập bến, chủ thuyền neo thuyền lại tạm thời bằng dây thừng, sau đó hạ một tấm ván xuống nối liền thuyền và trên bờ. Lúc này ông mới đứng thẳng lên nhìn Trần Khác cười nói:

– Quả nhiên hôm nay là ngày may mắn, có thể được chở Tam Lang một lần!

“Này…. này… người huyện Thanh Thần lại chân thật nhiệt tình thế sao?”
Vẻ mặt Đông Thúc lúc này cực kỳ đặc sắc.

Không đành lòng nhìn y vì không hiểu mô tê gì mà hỏng mất đầu óc, Trần Thầm nhỏ giọng giải thích:

– Đây thực ra chính là chủ căn nhà mà gia đình ta hiện đang thuê, nhưng bọn ta cũng có chút tình cảm qua lại.

Khâu lão đại này chính là người năm đó chở người Trần gia đến huyện thành, lại cho bọn họ thuê căn nhà của ông. Lúc đó, ông bị Trần Khác lừa, gần như đem căn nhà cho Trần gia ở miễn phí, nên sau khi trở về bị vợ mắng một trận te tua. Nhưng ai ngờ sau khi Trần gia trả lại, cả căn nhà rực rỡ hẳn lên, nếu so với lúc ban đầu thì còn đẹp hơn rất nhiều, thế nên hàng tháng đều có người tới mướn.

Nhưng bà vợ của ông vui mừng quá đỗi, cũng không có ý cho mướn nữa, để lại căn nhà kia làm chỗ ở. Chỉ cần không đi làm, Khâu lão đại liền trở về nhà, từ đó ông không hề bất mãn vì bị Trần Khác ép giá, ngược lại còn muốn trả ơn hắn một chút.

Thuyền một lần nữa nhanh chóng rời khỏi huyện thành, Trần Khác cùng Khâu lão đại nói cảm ơn nhau mấy câu, rồi lại cùng Đồng Thúc nói chuyện hỏi thăm, kết quả là hắn biết được vị Đồng Thúc này lớn hơn hắn một tuổi. Trần Khác trong lòng khẽ động, hỏi:

– Đồng… Thúc, trong nhà ngươi có mấy anh chị em?

Đồng Thúc rất thân cận trả lời:

– Chỉ có một người anh, hai người chúng ta một người tự là Hòa Trọng, một người tự là Đồng Thúc, là bởi vì lúc đầu chúng ta còn có một người anh, nhưng đã mất sớm.

– Xin lỗi.
Trần Khác áy náy nói.

Thanh niên Đồng Thúc kia mặc dù mặt nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng sau khi quen biết lại thấy y rất tình cảm:

– Không sao, ta cũng cảm thấy tên tự của mình có chút vấn đề nên đã từng cầu xin phụ thân cho ta sửa lại đó.

Trần Khác nhịn hồi lâu, nhưng hắn vẫn không nhịn được nói:

– Ồ, vậy ta xin hỏi một câu không phải, đại danh của ngươi có phải là… Tô Triệt?

– Ừm, tiểu đệ chính là Tô Triệt.

Người thanh niên kia cũng không cảm thấy bất ngờ, nhẹ nhàng gật đầu nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.