Đọc truyện Nhất Nộ Thành Tiên – Chương 5: Đại tiểu thư đa nghi
Translator: Nguyetmai
Vấn đề chắc chắn nằm ở món canh thịt thỏ ngày hôm nay.
Sau khi Tiêu Minh Y ăn nó, trong canh thịt thỏ sinh ra linh khí khiến toàn thân nàng ta nóng bừng lên vô cùng thoải mái. Nàng ta không muốn lãng phí, bèn ngồi xếp bằng, định hấp thụ linh khí đó để tu luyện.
Chưa bao lâu sau, cơ thể của nàng ta bắt đầu ngứa ngáy, từng nốt mẩn đỏ nổi lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, khiến nàng ta sợ đến mức hét toáng lên. Nhìn khuôn mặt nổi đầy mụn đỏ của mình trong gương, dù sao Tiêu Minh Y cũng chỉ là cô bé mới tám tuổi, sợ hãi đến mức khóc xé cổ họng.
Đại phu trong trấn lũ lượt chạy tới Tiêu gia trang, tất cả các loại canh thuốc cũng lũ lượt chảy vào bụng Tiêu Minh Y, nhưng vốn dĩ chẳng có tác dụng gì hết.
Trang chủ phu nhân khóc đến mức hai mắt như quả đào, cầu xin trang chủ tới Nguyên Đạo Tông lấy thuốc: “Thứ Minh Y ăn là thịt yêu thú cấp thấp, loại độc này nếu không có linh đan của Tiên gia thì không thể chữa trị được đâu.”
Trang chủ bực bội đi qua đi lại trong phòng: “Đan dược hiếm hoi đắt đỏ như vậy, chỉ có dùng linh thạch mới có thể mua được. Trong nhà tổng cộng chỉ có ba mươi viên linh thạch hạ phẩm, còn phải gom góp để hai năm nữa cho Minh Y vào Nguyên Đạo Tông có cái mà dùng. Để tôi xem thế nào đã, nếu ngày mai con bé vẫn không có chuyển biến tốt, thì tôi sẽ tới Tông môn cầu xin giúp đỡ vậy.”
Đúng lúc này, Thủy Tâm thấp giọng bẩm báo: “Bẩm trang chủ, tiểu nha đầu rửa rau ở nhà bếp kia tới ạ. Con bé nói con bé có cách chữa cho đại tiểu thư.”
Trang chủ và phu nhân trao đổi với nhau bằng ánh mắt rồi nói: “Cho con bé vào đi.”
Thủy Tâm đi tới cửa viện, hù dọa nàng: “Con bé đáng thương này, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu trước mặt trang chủ và phu nhân mà ngươi nói xằng nói bậy, không chữa được cho tiểu thư thì họ sẽ lập tức đánh chết ngươi đấy!”
Trong lòng Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, chẳng phải mình đúng là con bé đáng thương hay sao? Kiếp trước trong nhẫn chứa đồ của nàng có tới hơn triệu linh thạch, đã bao giờ phải dùng thủ đoạn thế này với một đứa bé tám tuổi để có được một viên linh thạch hạ phẩm, mua một túi thảo dược cấp thấp cơ chứ?! Thật đúng là mất hết thể diện.
Nàng cúi đầu: “Đa tạ Thủy Tâm tỷ tỷ đã nhắc nhở.”
Thủy Tâm nghi ngờ nhìn nàng một cái, thầm nghĩ lẽ nào nha đầu này tinh mắt nhìn thấy có kẻ hạ độc trong canh thịt thỏ hay sao? Nếu thực sự là vậy, thì có thể rửa sạch hiềm nghi của mình rồi.
Nghĩ vậy, ánh mắt cô ta nhìn Tiêu Liên Nhi cũng dịu đi rất nhiều. Thấy chiếc áo khoác trên người nàng vừa bẩn vừa ẩm ướt, sau lưng còn bị quất rách một mảng, cô ta bèn vẫy tay sai nha đầu cầm một chiếc áo khoác cũ tới cho Tiêu Liên Nhi thay, sau đó mới đưa nàng vào trong phòng chính.
Khoảnh khắc tấm rèm bông được kéo lên, hơi ấm trong phòng lập tức phả vào mặt. Tiêu Liên Nhi siết chặt nắm tay, nàng tuyệt đối không thể thất bại được.
Bước vào trong phòng, nàng quỳ xuống đất, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ thỉnh an trang chủ và phu nhân.”
Trang chủ thấy nàng còn nhỏ tuổi nên lúc quất roi cũng chỉ sượt qua lưng nàng. Ông ta không ngờ rằng tiểu nha đầu lúc đó bị roi quất cũng không rên lên một tiếng đó, mới thoáng sau đã chạy tới mật báo rồi. Chẳng lẽ con bé nhìn thấy người hạ độc thật ư?
Ông ta từ tốn hỏi: “Ngươi chạy việc vặt trong nhà bếp phải không? Hôm nay là ngươi chịu trách nhiệm rửa đồ ăn hả?”
“Dạ vâng, năm nay nô tỳ tám tuổi, đã làm việc vặt ở nhà bếp được hai năm rồi ạ. Nhờ có trang chủ và phu nhân tốt bụng thu nhận, cho Liên Nhi có cơm để ăn. Bất luận thế nào, nô tỳ cũng không thể nhẫn tâm nhìn đại tiểu thư sinh bệnh được!”
Trang chủ lẳng lặng nhìn tiểu nha đầu trước mặt.
Ông ta vốn dĩ không tin rằng một đứa bé tám tuổi có thể chữa khỏi cho con gái mình: “Ngươi ngẩng đầu lên nào.”
Tiêu Liên Nhi sợ hãi ngẩng đầu.
Trang chủ quan sát nàng kỹ càng. Ánh mắt tiểu nha đầu này không hề trốn tránh, thậm chí không hề run rẩy, mặc cho ông ta quan sát từ trên xuống dưới. Dáng vẻ thẳng thắn này khiến trang chủ hơi tin vào lời mà nàng nói.
Ông ta trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Đại tiểu thư ăn canh thịt thỏ xong thì phát bệnh, ngươi có biết con bé trúng độc gì không?”
Lời của trang chủ ẩn giấu sự sắc bén. Tiêu Liên Nhi nói nàng biết chữa như thế nào, như vậy chắc chắn nàng cũng biết là ai đã hạ độc.
Chỉ tiếc rằng đó đã là chuyện của hơn một trăm năm trước rồi, Tiêu Liên Nhi thực sự không biết trong gan thỏ đó chứa thứ độc gì. Nàng chỉ còn nhớ chuyện đó và cách giải độc mà thôi, cuối cùng mèo mù vớ cá rán, nàng lại thoát được nghi vấn mà trang chủ đề ra.
“Nô tỳ cũng không biết ạ. Lúc nô tỳ còn nhỏ có nghe mẹ từng nhắc đến một chuyện, rằng có người ăn loại thỏ đó xong sẽ bị nổi mụn đỏ toàn thân, uống thuốc gì cũng không có tác dụng, chỉ có dùng nước rau cần dại trên núi để tắm rửa thì những mụn đó mới biến mất.”
Trang chủ nghe tới đây thì thấy rất nghi ngờ: “Mẹ của ngươi là…”
Mắt Tiêu Liên Nhi rưng rưng: “Nô tỳ là đứa bé bị bỏ rơi, được mẹ nhặt về gia trang nuôi lớn. Mẹ nô tỳ bị bệnh đã qua đời rồi ạ. Trước đây bà ấy làm việc ở nhà bếp.”
Trang chủ phu nhân thấp giọng hỏi ma ma quản gia bên cạnh, nhận được câu trả lời: “Lão gia, hai năm trước Tiêu ma ma ở nhà bếp bị bệnh qua đời. Lúc trước các loại thịt yêu thú đều do bà ấy nấu. Là những món mà người thích ăn nhất đấy ạ.”
Trang chủ còn nhớ hình như trong trang có một đầu bếp nữ rất am hiểu về chế biến thịt yêu thú. Mà đầu bếp nữ thường hay làm thịt yêu thú có thể biết được một số thứ cấm kỵ trong thực phẩm cũng không phải việc gì lạ, vì thế ông ta mới bỏ đi sự nghi ngờ của mình.
Ông ta lại gặng hỏi thêm một lần nữa: “Nấu nước rau cần dại thực sự có hiệu quả sao?”
Tiêu Liên Nhi ra sức gật đầu: “Lời mẹ nô tỳ nói sẽ không sai đâu ạ. Mẹ nô tỳ còn từng nói hoẵng hương thì không cần phải nấu với gia vị, vì khi thịt được nướng chín thì sẽ tự sinh ra hương vị. Cá phi bạch trong Kính Hồ ở núi Thanh Mục mà nấu với quả túy tiên cấp một thì sẽ có thể tăng gấp đôi linh khí…”
Kiếp trước, nàng thường ở nơi hoang dã quanh năm, tuy nàng đã tích cốc* từ lâu, nhưng vẫn còn ham ăn uống, nên nàng vẫn thường tự nấu để ăn. Nàng kể một loạt các phương pháp nấu ăn ngon nhất của vài loại yêu thú đẳng cấp thấp, cố tình hướng lời nói về linh thảo.
(*) Tích cốc: Người tu tiên chỉ hấp thụ linh khí để duy trì sự sống chứ không dựa vào ăn uống nữa.
“Mẹ nô tỳ còn dạy nô tỳ phân biệt linh thảo, nói cho nô tỳ loại nào mới là tốt nhất.” Tiêu Liên Nhi cũng không nói quá nhiều, thi thoảng biểu lộ vẻ mặt buồn bã rất đúng lúc đúng chỗ, cúi đầu thấp xuống.
Trang chủ đập rầm một cái xuống bàn, gằn giọng quát: “Nếu ngươi biết, tại sao lúc trước không chịu nói?”
Cơ thể Tiêu Liên Nhi không ngừng run rẩy: “Nô… nô tỳ còn chưa kịp… Sau đó… Sau đó mới nhớ ra những lời mẹ từng nói, bèn vội vàng tới đây bẩm báo ạ.”
Những lời giải thích này cũng rất hợp lý. Trang chủ đặt tay lên cổ tay của Tiêu Liên Nhi, dùng chân khí thăm dò vào trong cơ thể nàng, rồi lại nhanh chóng thu tay lại.
Kinh mạch bị đóng băng không thể tu luyện được, lại là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên trong trang, ắt hẳn không có gan cấu kết với người ngoài hãm hại con gái mình. Xem ra, đúng là ăn nhầm thật. Nghĩ vậy, trang chủ lặng lẽ thở phào một hơi.
“Lôi mụ Vương đã lọc và rửa thịt thỏ ra đánh mười trượng! Sau đó đi đun nước rau cần dại cho đại tiểu thư tắm.” Trang chủ đã bỏ đi sự nghi ngờ với Tiêu Liên Nhi, cất tiếng sai hạ nhân.
Chờ đến khi Tiêu Minh Y tắm nước rau cần dại xong, thấy các vết mẩn đỏ trên người hoàn toàn biến mất hết, da dẻ lại hồi phục sự mịn màng như cũ, nàng ta vui vẻ chạy ra: “Cha! Mẹ! Con khỏi thật rồi!”
Giờ thì trang chủ và phu nhân mới thực sự thấy yên lòng. Trang chủ phu nhân cười nói: “Đứa bé này thật thông minh, còn biết nhớ ơn người khác. Nếu con bé đã biết trồng linh thảo như thế nào, lại hiểu cách nấu nướng thịt yêu thú, để con bé tới hầu Minh Y thì còn gì thích hợp hơn nữa.”
“Ừm.” Trang chủ cũng đồng ý với suy nghĩ đó. Ông ta cầm lọ cao thuốc đưa cho Tiêu Liên Nhi, “Thấy ngươi trung thành vì chủ như vậy, ta thưởng cho ngươi đó. Thuốc này chữa vết roi quất rất hiệu quả. Sau này phải hầu hạ tiểu thư cho cẩn thận, biết chưa hả?”
Thành công rồi! Tiêu Liên Nhi nhận lấy lọ cao thuốc, kích động dập đầu nói: “Tạ ơn trang chủ đã ban thuốc. Nô tỳ nhất định sẽ dùng hết tâm hết sức để phục vụ đại tiểu thư.”
Vợ chồng trang chủ lại an ủi Tiêu Minh Y một hồi, để Tiêu Liên Nhi ở lại rồi mới rời đi.
Vừa tắm nước thuốc xong, làn da Tiêu Minh Y bóng nhẵn mịn màng, mắt sáng long lanh, trắng trẻo đáng yêu.
Một cô bé dễ thương biết bao.
Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, vừa rồi con bé đã chịu khổ vì mình, sau này nàng nhất định sẽ nghĩ cách để hồi báo con bé mới được.
Tâm trạng của Tiêu Minh Y đang rất tốt, nàng ta phất bàn tay nhỏ bé: “Nếu cha mẹ đã nói ngươi hiểu cách trồng linh thảo thế nào, thì ngươi đi làm việc ở vườn thuốc đi.”
Không ngờ lại có thể đến thẳng vườn thuốc! Tình hình còn tốt hơn dự tính của nàng rất nhiều. Tiêu Liên Nhi cố đè nén sự kích động, quỳ xuống dập đầu với Tiêu Minh Y: “Đa tạ đại tiểu thư.”
“Vội vã gì chứ? Ta còn chưa nói xong mà. Nếu để ta phát hiện ngươi ăn trộm linh thảo thì ta sẽ chặt đứt ngón tay của ngươi đấy. Đã hiểu chưa?” Tiêu Minh Y búng tay một cái, một luồng gió như lưỡi dao bắn thẳng về phía Tiêu Liên Nhi.
Một cô bé đáng yêu là thế mà động một cái là muốn chặt đứt ngón tay người khác? Tiêu Liên Nhi hơi ngạc nhiên. Nàng biết Tiêu Minh Y chẳng qua cũng chỉ định hù dọa mình mà thôi, bèn hùa theo kêu to một tiếng rồi ôm đầu co rúm lại.
Lưỡi đao gió lướt qua đỉnh đầu Tiêu Liên Nhi, cắt đứt dây buộc tóc của nàng, làm mái tóc nàng xõa xuống.
“Đúng là nhát gan!” Tiêu Minh Y khinh thường bĩu môi.
Tiêu Liên Nhi nhoài ra đất, lại càng ra sức thể hiện lòng trung thành của mình: “Nô tỳ tuyệt đối không dám ăn trộm linh thảo của đại tiểu thư ạ!”
Dáng vẻ sợ hãi co ro cúm rúm của nàng khiến cho Tiêu Minh Y vô cùng vui vẻ. Nàng ta cười to, sai Thủy Tâm: “Đưa nó đi tắm rửa sạch sẽ rồi thay bộ đồ khác đi. Cứ để nó ở luôn trong căn nhà nhỏ bên cạnh vườn thuốc ấy.”
Dưới lòng đất địa phận của Tiêu gia trang có nguồn linh mạch vụn vỡ cực kỳ nhỏ. Viện của Tiêu Minh Y và viện mà vợ chồng trang chủ ở nằm trên chính chuỗi linh mạch vụn đó.
Vườn thuốc nằm ở hậu viện, chỉ rộng có một mẫu, bên cạnh có dựng một căn nhà gỗ nhỏ. Bên cạnh nhà có đào một cái giếng, độ nồng đậm của linh khí nơi này rõ ràng vượt xa các nơi khác.
Đừng coi thường Tiêu Minh Y nhỏ tuổi, thực ra nàng ta quản lý vườn thuốc vô cùng nghiêm chỉnh, từng luống từng luống linh thảo được trồng rất ngay ngắn.
Đi một vòng quanh vườn thuốc, trong lòng Tiêu Liên Nhi hơi thất vọng. Trừ một luống hoa Liệt Dương ra thì các loại linh thảo khác đều là thuộc tính Thủy và thuộc tính Mộc, hơn nữa, còn là loại linh thảo cấp thấp tầm thường nhất.
Tiêu Minh Y có thể bắn ra lưỡi đao gió màu xanh trắng thì chứng tỏ thể chất của nàng ta là hệ Thủy Mộc, hai loại linh thảo này có thể giúp nàng ta thăng cấp tu vi.
Tiêu Liên Nhi hơi tiếc nuối, nếu Tiêu Minh Y là thể chất hệ Hỏa thì tốt biết bao, như vậy còn có thể hưởng ké nàng ta chút linh thảo để tiêu hóa dược lực trong cơ thể mình.
Nhớ đến kiếp trước nàng ra sức bán mạng cướp đoạt tiên thảo dị quả về lại chẳng hề giữ lại cho bản thân mà đưa hết cho Hàn Tu Văn đó, Tiêu Liên Nhi chỉ muốn tát cho mình một cái thật mạnh.
Khi ấy, sư tôn luôn nhìn nàng rồi thở dài: “Con bé ngốc!”
Nàng còn không ngốc sao? Ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn được nữa!
Tiêu Liên Nhi gạt hết những cảm xúc đó ra khỏi đầu, cầm cuốc trồng hoa cẩn thận cuốc tơi mảnh đất khô cằn. Đến giếng nước, linh khí thoang thoảng ập vào mặt khiến nàng không kìm được uống một hớp. Luồng hơi thấm vào ruột gan rồi tuôn lên cổ họng. Nàng thỏa mãn thở ra một hơi, chờ đến khi tưới xong hết từng luống cây thì mặt trời cũng đã lên cao.
Ánh nắng vừa xuất hiện, luống hoa Liệt Dương kia lập tức có sáu nụ hoa dần hé nở, tất cả đều chuyển động hoa tâm của mình, quay sang đón ánh mặt trời.
Thân của hoa Liệt Dương phải cao bằng một người bình thường, đóa hoa vừa đúng cao tới mũi của Tiêu Liên Nhi. Hít vào luồng khí nóng nhàn nhạt phát ra từ hoa tâm, nàng cảm thấy cả cơ thể ấm áp, vô cùng dễ chịu.
“Liên Nhi!” Thủy Tâm xách giỏ trúc tới, đứng ở ngoài nhà gỗ tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sai nàng, “Đi hái năm cành hoa lại đây. Đại tiểu thư muốn cắm hoa.”
Tiêu Liên Nhi cầm giỏ trúc rồi hơi tò mò hỏi: “Hôm nay có sáu cành hoa nở, sao chỉ cắt năm cành thôi ạ?”
Thủy Tâm lười biếng đáp: “Tiểu thư có nói rồi, mỗi ngày cắt năm cành hoa ở luống hoa đó, không cắt nụ hoa, thì hoa này mới có thể nở hàng ngày không hết được.”
Xem ra trong lòng Tiêu Minh Y cũng nắm được những kiến thức rất cơ bản về linh thảo trong vườn thuốc này, mình không thể thừa nước đục thả câu để hái thêm được. Tiêu Liên Nhi nghe lời gật đầu đáp: “Ta biết rồi.”
Nàng chạy vào trong vườn, chọn cắt lấy năm cành hoa, đặt vào giỏ trúc rồi đưa cho Thủy Tâm, nói: “Mấy công việc vất vả này sao có thể phiền tỷ tỷ được, sau này ngày ngày ta sẽ cắt năm cành hoa rồi đưa sang cho tỷ tỷ là được rồi.”
Có một nha đầu chăm chỉ chịu khó thế này để sai bảo, Thủy Tâm cũng không đón lấy chiếc giỏ mà quay đầu bước đi: “Xách theo.”
“Vâng ạ.” Trong lòng Tiêu Liên Nhi thốt lên đầy kích động, hôm nay phải chăng nàng có thể đổi năm cành hoa này để lấy năm cành hoa trước đó?
Đi tới cửa phòng, Thủy Tâm không để nàng vào trong mà nhận lấy giỏ trúc rồi đổi hoa cũ đưa cho nàng: “Mang vứt đi.”
Tiêu Liên Nhi cẩn thận ôm hoa vào trong lòng, quay về vườn thuốc.
Hoa được nuôi bằng nước giếng chứa linh khí, mới cắm một ngày trong bình nên vẫn chưa héo đi.
Tiêu Liên Nhi không kịp chờ đợi, vội vàng ngắt những cánh hoa Liệt Dương tươi non kia nhét vào miệng mình. Luồng hơi nóng hổi ấm áp dâng lên từ bụng, nguyên tố hệ Hỏa sinh ra trong cơ thể nhiều hơn hẳn khi nàng ăn cánh hoa héo lúc trước.
Ăn hết năm bông hoa kia, luồng khí nguyên tố hệ Hỏa ở ngay vùng bụng của nàng. Tiêu Liên Nhi ngồi xếp bằng, dùng thần thức dẫn dắt luồng khí chăm chút đan điền.
Giống như rót gáo nước sôi lên mặt băng, dược lực của hoa lan Hàn Tinh kết tinh va chạm với nguyên tố hệ Hỏa, tạo ra một đám sương mù mỏng, thoát ra từng chút theo lỗ chân lông trên toàn thân nàng. Khi phần nguyên tố hệ Hỏa cuối cùng gần như tan biến hết, Tiêu Liên Nhi quan sát đan điền của mình. Dược lực kết tinh từ lan Hàn Tinh giống như một viên đá bị nước chảy mài mòn qua năm tháng, bỗng xuất hiện một vết lõm to cỡ lòng bàn tay.
Phải làm tan hết dược lực phủ kín đan điền, đả thông kinh mạch toàn thân thì mới có thể tu luyện được. Con đường nàng cần phải đi vẫn còn dài lắm. Tiêu Liên Nhi cúi đầu thở dài thườn thượt.
Đúng lúc này, tiếng của Thủy Tâm vang lên ngoài cửa: “Liên Nhi, đại tiểu thư đến!”
Tiêu Liên Nhi sững sờ, vội giấu cành hoa vào trong chăn. Nàng dụi dụi mắt, làm ra vẻ vừa tỉnh giấc, rồi đi ra mở cửa.
Tiêu Minh Y đứng ngoài cửa, nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò từ đầu đến chân, rồi đột nhiên hỏi: “Mấy cành hoa mà Thủy Tâm sai người đi vứt đó, ngươi vứt đi đâu rồi?”
Nên trả lời là bị mình ăn rồi, hay nên nói là vùi vào trong đất rồi đây? Tiêu Liên Nhi cúi đầu, hỏi lại Tiêu Minh Y với vẻ rất đáng thương: “Đại tiểu thư, mấy cành hoa thay ra đó, vẫn còn dùng nữa sao ạ?”
Dáng vẻ của nàng như thể sợ sẽ làm sai chuyện gì đó vậy.
Tiêu Minh Y trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi đừng có coi như làm ruộng ở nông thôn, cái gì cũng có thể vùi loạn xuống dưới đất làm phân bón được! Cẩn thận thiêu cháy cả vườn thuốc của ta đấy!”
“Nô tỳ không chôn xuống đất ạ! Mẹ nô tỳ từng nói vườn thuốc của Tiên gia không thể tùy tiện bón phân linh tinh xuống đất được.” Đến giờ trái tim đang treo ngược cành cây của Tiêu Liên Nhi mới quay về vị trí cũ.
“Ừm, ngươi biết là được rồi.” Tiêu Minh Y ra hiệu cho Tiêu Liên Nhi đi ra. Nàng ta đi vòng quanh vườn thuốc một vòng, thấy mỗi gốc thảo dược đều đã được tưới nước thì hài lòng gật gù nói, “Cũng được đấy.”
Nàng ta đưa tay ra, Thủy Tâm bèn đưa giỏ và xẻng làm vườn cho nàng ta. Tiêu Minh Y nhận lấy định xuống vườn hái linh thảo.
“Đại tiểu thư, mấy việc tay chân nặng nhọc này để nô tỳ làm cho ạ. Nếu nô tỳ làm không đúng, thì người cứ dạy nô tỳ là được.” Tiêu Liên Nhi chủ động nhận việc.
Tiêu Minh Y cũng không muốn xuống vườn làm bẩn giày, nghe vậy bèn đưa giỏ cho nàng, nói: “Hái khóm trúc Thủy Gian kia đi.”
Tiêu Liên Nhi bước xuống vườn, cẩn thận đào đất ra, xới lên một khóm trúc Thủy Gian hoàn chỉnh đủ thân đủ rễ.
Tiêu Minh Y yên tâm rồi, lại sai nàng hái tiếp một bụi cỏ Phong Đằng nữa.
Chờ Tiêu Liên Nhi hái xong hai khóm thảo dược kia, Tiêu Minh Y đột ngột túm lấy cổ tay nàng. Nàng ta vận chân khí thăm dò, phát hiện ra kinh mạch của nàng bị hơi lạnh đóng kín, hoàn toàn không thể tu luyện được, lúc này nàng ta mới bỏ đi nghi ngờ trong lòng: “Nếu ngươi đã biết cách hái như thế nào, thì sau này ta muốn có loại linh thảo nào, ngươi hãy đi thẳng ra vườn hái cho ta luôn đi!”
“Vâng ạ!”
Tiễn Tiêu Minh Y đi xong, Tiêu Liên Nhi thở phào một hơi, không kìm lòng được, khẽ liếc sang luống hoa Liệt Dương ở bên cạnh đó.
Năm cành ngày hôm nay nàng vừa cắt đã mọc ra cành mới dài hơn một tấc, chỉ có sáu cành kết thành nụ hoa. Trên luống hoa Liệt Dương kia, chỉ còn một bông cô độc nở rộ, dụ dỗ Tiêu Liên Nhi thò tay hái xuống.
Nàng lại thở dài thườn thượt, cố gắng kiềm chế lòng tham bé nhỏ của mình.
Tuy Tiêu Minh Y còn nhỏ, nhưng trời sinh tính tình đa nghi. Nàng ta sinh lòng nghi ngờ từ chính cách hái thảo dược của mình, chờ khi thăm dò kinh mạch của mình xong thì mới yên tâm. Ai mà biết được liệu Tiêu Minh Y có nhất thời nổi hứng bắt nàng cắt bông hoa còn lại đưa sang bên đó hay không. Nàng cũng chẳng dám mạo hiểm.
Từ hôm ấy trở đi, hàng ngày Tiêu Liên Nhi đều vô cùng cẩn thận ăn cánh hoa Liệt Dương, rồi chôn cành ở mảnh đất bên ngoài vườn trúc, không thu hút sự chú ý và hoài nghi của bất cứ kẻ nào.
Chớp mắt đã một năm trôi qua, dược lực kết tinh bao lấy đan điền của Tiêu Liên Nhi giờ chỉ còn lại một lớp rất mỏng manh.
Nàng đã trải qua sinh nhật tròn chín tuổi của mình. Đến bao giờ mới có thể giành được đủ linh thảo để đả thông kinh mạch toàn thân đây? Tiêu Liên Nhi thở dài, ngán ngẩm nhìn lên núi Thanh Mục.
Tin tốt và tin xấu lúc nào cũng đến cùng một lúc.
Tiêu Minh Y quyết định vào Nguyên Đạo Tông sớm một năm.
Tin tức xấu là, Tiêu Minh Y muốn đưa Thủy Tâm đi cùng đến Nguyên Đạo Tông để làm đệ tử tạp dịch hầu hạ mình.
“Thủy Tâm, xin lỗi nhé, người đi Nguyên Đạo Tông cùng đại tiểu thư, chỉ có thể là ta mà thôi.” Bất luận thế nào, Tiêu Liên Nhi cũng sẽ không bỏ cuộc.