Đọc truyện Nhất Nộ Bạt Kiếm – Chương 2: Mai Độc
Đoàn xe ngựa ngừng lại.
Lợi Tiểu Cát đã chuẩn bị nhảy xuống sông cứu ông già.
Đúng lúc đó, người trong xe hỏi: “Chuyện gì?”
Chu Như Thị trả lời ngay: “Một ông già, bị rơi xuống sông.”
Người trong xe không cần nghĩ ngợi, lập tức nói: “Đi tiếp.”
Đây là mệnh lệnh.
Không ai được ngừng lại.
Thậm chí cũng không được cứu người.
Bọn Lợi Tiểu Cát chỉ đành trơ mắt nhìn ông già chấp chới giữa dòng sông lạnh lẽo, tuy thấy nhẫn tâm, nhưng cũng không dám chống lệnh.
Xe đi qua cầu gỗ.
Đột nhiên, dưới sông trồi lên một người, trong tay cầm một cây Bát Trượng Trường Mâu, từ dưới gầm cầu đâm qua ván cầu, đâm vào gầm xe rồi xuyên qua mui xe!
Lợi Tiểu Cát lạc giọng kêu lên hoảng hốt: “Công tử!”
Sắc mặt Tường Ca Nhi lập tức thay đổi: “Đồ khốn kiếp!”
Bên kia bờ sông đã có một người hai tay cầm một thanh Long Hành Đại Đao nặng ít nhất hai trăm cân gầm rú lao tới. Thân hình y khôi vĩ, mặt nần nẫn thịt, môi dày như hai miếng thịt sống, râu mọc tua tủa như gai, dưới chân nước bắn tung tóe. Y chạy ngược hướng ánh sáng, thoạt trông tựa hồ như khắp người tỏa ra hàng trăm tia sáng bàng bạc.
Khí thế lao sầm sập tới ấy, không ai cản nổi.
Cùng lúc ấy, ở phía bờ sông còn lại cũng có một người, tựa hồ đạp trên mặt nước lướt tới như trên đất bằng, thân pháp linh động cực kỳ, trong tay múa một sợi xích màu bạc cực mảnh, nếu không nhờ sắc nước làm nổi bật lên, lại phát ra tiếng rít veo véo, không ai biết được trong tay y lại có một món binh khí như thế.
Hai người lao tới tạo thành thế gọng kìm, trong nháy mắt đã áp lại gần đoàn xe ngựa.
Bốn người phía trước đoàn xe gặp nguy mà không loạn, lập tức ghìm cương lại, hai người bên trái, hai người bên phải, nâng kích rút kiếm, chuẩn bị nghênh chiến.
Ba kỵ sĩ ở phía sau cũng ngưng thần giới bị.
Ngay lúc này, đột nhiên, một người bật dậy từ trong ngôi miếu Thổ địa bên cạnh cây cầu.
Đây cơ hồ như một người khổng lồ.
Một người khổng lồ bằng thép.
Khi bước đi, hắn giống hệt một pho tượng đồng biết cử động.
Một pho tượng đồng lớn như vậy, lúc đầu lại có thể khom mình ẩn trong ngôi miếu Thổ địa nhỏ bé, thật khiến người ta không sao tưởng tượng nổi.
Trên tay pho tượng ấy là một cây búa lớn có hai lưỡi.
Khi y di chuyển, cây búa lớn đã mau chóng biến dài ra.
Thân hình y cao lớn, nhưng động tác cực nhanh!
Y vừa hiện thân, vốn đã áp sát cây cầu, mà y còn hành động rất nhanh, cây búa trong tay lại dài, cây búa quét một vòng, trúng vào móng chân của ba thớt ngựa, sáu móng gãy, tức thì người nghiêng ngựa ngả, quét búa lần thứ hai thì chém rụng đầu ba người, quét búa lần thứ ba thì chém bay đầu ngựa.
Sau đó y mau chóng áp sát lại gần cỗ xe!
Cũng trong khoảnh khắc ấy, kỵ sĩ cầm kiếm và cầm kích tất cả đều chết trong tay người cầm đao và kẻ sử dụng ngân tiên, máu tuôn trào từ các thi thể, làn nước sông cũng dập dềnh mấy vạt đỏ hồng tanh tưởi!
Lúc này, ông già bị ngã xuống sông cũng mau chóng phóng vọt lên bờ, chặn ngay đầu cầu, hai tay vẫn giấu trong ống tay áo, toàn thân ướt đẫm, nhưng lão đứng đó, trông chẳng khác gì một vị đại tướng chỉ huy mười vạn đại quân vô địch chốn sa trường.
Thích khách cầm mâu giữa dòng sông, tung một đòn đã đắc thủ, cũng nhảy vọt lên trụ cầu.
Nếu như nói: Thích khách mai phục dưới sông là trung tâm điểm, người múa đại đao từ bên trái xông tới, người sử ngân tiên từ bên phải lao tới, đại hán dùng búa lớn ở phía sau, ông già chặn ở phía trước, tổng cộng có năm người, vừa khéo hình thành một trận thế ác độc tất sát, giống như hình một bông hoa mai. Trận thế tất ám này được gọi là: “Mai Độc”.
Tự ái tân mai hảo,
Hành tầm nhất kính tà.
Bất giáo nhân tảo thạch,
Khục tổn lạc lai hoa. 1
Sau tháng Chạp, trước xuân mới, hương hoa thoang thoảng, đó là lúc hoa mai khoe sắc.
Đẹp lạnh lùng.
Càng lạnh càng ngạo nghễ, càng lạnh càng đẹp.
Nếu không trải qua cái lạnh thấu xương, làm sao biết hoa mai nức mùi hương?
Người ta nói lúc Lôi Tổn còn sống, chỉ yêu ba thứ.
Yêu nữ nhân, bao gồm con gái cưng của lão.
Yêu nhân tài, nhất là Địch Phi Kinh.
Yêu quyền lực, cho nên mới xây dựng Lục Phân Bán đường.
Thật ra lão còn yêu một thứ nữa:
Lão yêu hoa mai.
Lão thích thưởng mai, vịnh mai, vì yêu mai, cho nên mới từng sắp đặt một kế hoạch để ám sát “kẻ địch lão ưa thích nhất”, Tô Mộng Chẩm.
Chỉ cần Tô Mộng Chẩm vẫn mang bệnh.
Chỉ cần y có một ngày đi qua cây cầu nhỏ này.
Chỉ cần lão có thể triệu tập được năm người: Lôi Thằng, Lôi Phách, Lôi Đằng, Lôi Minh, Lôi Sơn.
Bây giờ, họ quả nhiên đã đến rồi.
Đến từ Giang Nam Phích Lịch đường.
Mục đích của họ chỉ có một: thực hiện kế hoạch Mai Độc.
Trả thù cho Lôi Tổn.
“Phải giết Tô Mộng Chẩm!”
Trường mâu đã đâm xuyên qua mui xe, chắc chắn người trong xe khó mà thoát nổi.
Nhưng năm người này không hề lùi mà tiến tới.
Họ phải đuổi tận giết tuyệt, còn phải lôi xác của Tô Mộng Chẩm ra, phanh thây muôn mảnh.
Lôi Tổn là đệ tử xuất sắc nhất của Giang Nam Phích Lịch đường, lão nắm đại quyền ở kinh sư, kết giao với triều thần, đối với Lôi môn đương nhiên cũng có lợi, Giang Nam Lôi gia chế tạo thuốc nổ, buôn lậu hỏa khí, nếu không được triều đình chấp nhận và ủng hộ, chắc chắn sẽ không được thuận tiện. Lôi Tổn vừa chết, đại quyền của Lục Phân Bán đường liền rơi vào tay Địch Phi Kinh, họ càng căm hận Tô Mộng Chẩm đến thấu xương.
Họ là huynh đệ của Lôi Tổn.
Lôi Tổn từng nâng đỡ họ.
Họ quyết tâm trả thù cho Lôi Tổn.
Lợi Tiểu Cát, Tường Ca Nhi, Chu Như Thị, Âu Dương Ý Ý cũng dốc toàn tâm toàn lực bảo vệ cỗ xe, cho dù Tô Mộng Chẩm ở trong xe đã mất mạng, nhưng họ vẫn phải giữ lại cái xác của y.
Có điều binh khí của kẻ địch thật sự quá dài, quá mãnh liệt, quá khó ứng phó.
Nếu không muốn cùng tan xương nát thịt với cỗ xe thì phải lách người tránh đòn tấn công của những món binh khí dài này.
Chỉ có Lợi Tiểu Cát vẫn còn trên xe bởi lúc Lôi Sơn ở dưới gầm cầu, cây trường mâu trên tay y đã đâm vào trong xe.
Lôi Sơn chỉ có hai tay không, vừa nhảy vọt đã lên tới nơi, tung ra một loạt đòn tấn công dồn dập, Lợi Tiểu Cát thấy chiêu phá chiêu, nửa bước cũng không nhường.
Lôi Sơn móc ra hai viên Lôi Chấn Tử định ném vào trong xe, Lợi Tiểu Cát tức thì chuyển thủ thành công, tấn công liên tiếp khiến Lôi Sơn không có cơ hội ném Lôi Chấn Tử.
Lúc này, chợt nghe một tiếng hú chói tai.
Ông già ngã sông khi nãy, đã phi thân từ đầu cầu lướt tới phía trước cỗ xe, Lợi Tiểu Cát toan cản trở, nhưng lão đã tung cước hất y ra xa, tay trái vén rèm, tay phải toan bổ xuống, đột nhiên…
Lão thét lớn một tiếng.
Thân ngã ngửa ra sau.
Trên trán có một dấu ấn đỏ.
Dấu ấn đỏ nhỏ xíu, vô cùng nhỏ.
Khi lão ngã xuống, dấu ấn đỏ đột nhiên loang rộng, vầng trán toác ra, ánh máu chợt hiện, ầm một tiếng, Lôi Chấn Tử trên người lão nổ tung, sau đó, mọi người mới thấy một ngón tay.
Ngón giữa.
Ngón giữa trắng trẻo, thon dài.
Ngón tay này, thò ra từ bên trong rèm xe, giờ đang từ từ thu về.
Ngón tay này chẳng những lấy mạng Lôi Thằng mà còn khiến toàn thể những người có mặt ở hiện trường đều chấn động.
Cuộc đấu khựng lại.
Ai cũng nhìn kỹ ngón tay ấy.
Ngón tay đã thu về.
Mọi người đành nhìn rèm xe.
Vải rèm xe rất dày, lại còn thêu phượng hoàng kỳ lân, không ai nhìn rõ sự vật phía sau nó.
Lôi Sơn áo quần ướt nhem, không biết bởi nước sông, hay là mồ hôi.
Y gầm lớn một tiếng, tung mình lên vung quyền, đánh thẳng vào mui xe.
Thân hình Lôi Sơn cao lớn, dồn sức tấn công như vậy, chắc cả cỗ xe cũng bị y đấm vỡ.
Nhưng cỗ xe không vỡ.
Mà thân thể y lại vỡ.
Sống mũi y vỡ rồi, thân người y bay ra ngoài xa hơn trượng, rơi tõm xuống nước, máu tươi lập tức loang ra mặt nước, y không thể nào trở dậy được nữa.
Nơi rèm xe lại thò ra một ngón tay.
Lần này là ngón cái.
Một ngón cái vểnh lên thành một hình cung mỹ lệ, tựa như đang khen ngợi chiến tích của ai đó.
Lôi Phách cầm Long Hành Đại Đao, Lôi Minh múa ngân tiên, và người khổng lồ Lôi Đằng hệt như pho tượng đồng đột nhiên cảm thấy cổ họng đắng nghét, toàn thân lạnh run bần bật.
Tiết trời đầu đông, khiến người ta lạnh lẽo, mùa xuân sang năm vẫn còn xa lắm.
Âu Dương Ý Ý, Chu Như Thị, Tường Ca Nhi nhìn họ, thần sắc giống như nhìn ba ngôi mộ. Cuối cùng, vẫn là Lôi Đằng gằn giọng quát lớn: “Ngươi không phải là Tô Mộng Chẩm! Ngươi là…”
Xe ngựa đột nhiên chuyển động.
Lợi Tiểu Cát đã nhảy xuống khỏi xe ngựa, cỗ xe tự động lăn đi, lao về phía Lôi Đằng.
Lôi Đằng gầm lớn, quyết tâm liều mạng, vung búa xông lên, một búa chém vỡ cỗ xe ngựa làm đôi.
Xe ngựa đổ xuống sau nhát búa, lăn ầm xuống sông.
Trong xe không có ai, chỉ có một đoạn mâu gãy.
Lôi Đằng ngẩng đầu thì phát hiện một chuyện:
Hai huynh đệ còn lại của y, Lôi Minh và Lôi Phách đều đã nằm ngửa dưới sông, trên cổ họng đều có một cái lỗ, nước sông tràn vào, rồi cùng máu đỏ chảy ngược ra.
Một người áo gấm, thản nhiên đứng trên xác của họ, lần này y thò ra hai ngón tay.
Một trái một phải.
Đều là ngón út.
Ngón tay trắng muốt, thon dài nhỏ nhắn.
Ngón tay không hề dính một giọt máu.
Lôi Đằng gầm lớn, vung búa, tự bẻ gãy đôi, trở tay chém hai lưỡi búa vào hai bên huyệt thái dương của mình.
“Bạch Sầu Phi… người của Lục Phân Bán đường và Lôi gia… nhất định sẽ tính… tính với ngươi mối huyết hải thâm thù này!”
Người áo gấm thấy y chết như thế, có vẻ rất luyến tiếc, sau đó nói với giọng thương cảm: “Khiêng họ về, hậu táng cho họ.”
Chu Như Thị đáp: “Vâng!”
“Hiếm thấy, không ngờ họ có thể trung thành liều chết vì Lôi Tổn như thế,” Bạch Sầu Phi tựa như cảm thán. “Người trung thành nên được chôn cất tử tế.”
Lợi Tiểu Cát không kìm được bèn hỏi: “Bạch phó lâu chủ, sao người trong xe lại là ngài?”
Bạch Sầu Phi thản nhiên hỏi ngược lại: “Lẽ nào không thể là ta?” Lợi Tiểu Cát nhất thời cứng họng.
“Muốn giết Tô lâu chủ?” Bạch Sầu Phi lạnh lùng “hừ” khẽ một tiếng, đưa hai bàn tay lên, ngắm nghía từng ngón tay: “Trước tiên phải giết được ta!”
Vậy là, từ ngày hôm đó, lời đồn “Muốn giết Tô Mộng Chẩm, phải diệt Bạch Sầu Phi” lan khắp Kinh thành, ai ai cũng biết, không lâu sau, cả giang hồ hắc bạch lưỡng đạo cũng đồn đãi ầm ĩ:
“Muốn giết Tô, phải giết Bạch.”
“Bạch chết, Tô khó sống.”
Thế nhưng trận chiến này lại có hai người quan sát ở cự ly tương đối gần, nhưng tuyệt đối không ai phát giác.
Hai người này, một người chính là Địch Phi Kinh đang nắm giữ đại cục của Lục Phân Bán đường, người kia là Lâm Ca Ca từng phản bội Lục Phân Bán đường.
Địch Phi Kinh chắp tay sau lưng, cúi đầu, tựa như thưởng thức phong cảnh.
Lâm Ca Ca đứng sau lưng y.
Y đứng một mình với phản đồ Lâm Ca Ca, chẳng lẽ không sợ gã sinh lòng khác, mưu toan ám sát hay sao?
Địch Phi Kinh rốt cuộc đang nghĩ gì?
Lâm Ca Ca cũng không biết.
Y đang đợi.
Y đợi Địch Phi Kinh hỏi.
Y biết Địch Phi Kinh nhất định có điều muốn hỏi.
Quả nhiên Địch Phi Kinh đã cất tiếng: “Là ngươi cung cấp tin tức, nói cho Lôi môn Ngũ Đại Thiên Vương biết Tô Mộng Chẩm chắc chắn sẽ đi qua cây cầu nhỏ này?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tại sao ngươi muốn bọn chúng làm thế?”
“Lôi môn Ngũ Đại Thiên Vương từ Giang Nam xa xôi tới đây, mục đích là muốn trả thù cho Lôi tổng đường chủ, họ thấy chúng ta không chịu công kích, sớm sinh lòng bất mãn, chi bằng cứ để họ đi thử, thành công đương nhiên là tốt, thất bại cũng chẳng sao.”
“Còn ngươi?”
“Ta?”
“Đối với việc lâu nay Lục Phân Bán đường không có hành động phản công, ngươi có ý kiến thế nào?”
“Ta không dám nói là mình biết rõ sách lược của Địch đại đường chủ, nhưng ít nhất ta có thể tin rằng, đại đường chủ chắc chắn đã có tính toán, hơn nữa, bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi, chắc chắn sẽ hy sinh oan uổng đánh cỏ động rắn, xem ra, những chuyện vô ích uổng công thế này, Địch đại đường chủ quyết chẳng nhúng tay làm đâu.”
“Nhưng vì tin tức bí mật của ngươi cung cấp, Lôi môn Ngũ Đại Thiên Vương đều chết ở cây cầu nhỏ này, ngươi không sợ người của Giang Nam Phích Lịch đường trừng phạt sao?”
“Ta là người của Lục Phân Bán đường, muốn phạt, phải do Lục Phân Bán đường phạt ta, ta cam tâm tình nguyện, chẳng nói lời nào. Kỳ thực, Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi 2, ta đã bảo với họ rồi, mạo hiểm ám sát Tô Mộng Chẩm chỉ có chuốc lấy cái chết mà thôi, họ lại không chịu nghe, chẳng trách được ta.”
“Không phải là không trách được ngươi, mà là chết hết cả rồi, muốn trách cũng không thể.”
“Muốn làm việc thì không thể sợ người trách, đây là lời tổng đường chủ năm xưa thường nhắc nhở.”
“Ngươi đã không còn là tên tép riu năm xưa, Kim Phong Tế Vũ lâu lẽ ra phải nhìn ngươi bằng con mắt khác mới phải.”
“Cũng nhờ đại đường chủ ta mới có thể sống đến ngày hôm nay, nếu ta không biết sửa lỗi lúc trước, thì sẽ phụ ơn đại đường chủ tha mạng, cũng phụ cả sự hậu ái của tổng đường chủ năm xưa.”
“Toàn là lời thừa thãi, ngươi vốn là nhân tài, sống bừa qua ngày thì chỉ uổng phí cuộc đời. Con người có thể có lỗi với kẻ khác, nhưng không thể có lỗi với bản thân, trước đây ngươi toàn làm những chuyện tự hủy hoại mình, coi như đã uổng phí nửa đời rồi.”
“Phải.”
“Ngươi có biết Lôi môn Ngũ Đại Thiên Vương vì cớ gì mà thất bại thân vong hay không?”
“Bọn họ quá chủ quan, suy nghĩ thiếu chu đáo, khinh địch cho nên mất mạng. Bọn họ đánh giá sai Tô Mộng Chẩm, lại bỏ quên Bạch Sầu Phi. Ngoài ra kế hoạch Mai Độc của Lôi tổng đường chủ cũng có… chút…”
“Ngươi cứ việc nói.”
“Ba tháng nay ta đã tra cứu hết các quyển tư liệu, hành động Mai Độc mà Lôi tổng đường chủ sắp đặt rất giống với chuyện năm xưa Thẩm Hổ Thiền ám sát Sát Thủ Vương Tỉnh Vô Danh ở Tùng Lâm khê, Tâm Nguyệt kiều.”
“Ồ?”
“Tỉnh Vô Danh là trưởng lão có vai vế cao nhất ở Hải Nhãn bang. Mười lăm tuổi, Thẩm Hổ Thiền đã hạ chiến thư, nhưng Tỉnh Vô Danh không hề khinh địch, đề phòng nghiêm ngặt. Có một hôm, lão dẫn hơn bảy mươi vệ sĩ đi qua Tâm Nguyệt kiều, dưới cầu đột nhiên có một cây ngân thương đâm lên, xuyên vào kiệu, kẻ đột kích còn chưa kịp buông tay, thì Tỉnh Vô Danh cải trang thành một tên hộ vệ đã lao tới, có điều, lão không ngờ… cú đột kích ấy chỉ là đòn hờ, kẻ đó chính là Đường Bảo Ngưu. Thẩm Hổ Thiền thật sự ẩn mình dưới nước, khi lão vọt xuống, đã lập tức phóng lên, Tỉnh Vô Danh rốt cuộc vẫn chết dưới đao của Thẩm Hổ Thiền. Phục kích dưới gầm cầu, cách này rất giống với chuyện Thẩm Hổ Thiền giết Tỉnh Vô Danh, Tô Mộng Chẩm không thể không cảnh giác.”
“Vậy đối với việc Bạch Sầu Phi một hơi giết chết năm đại cao thủ, ngươi có ý kiến gì?”
“Thật ra Tô Mộng Chẩm không đáng sợ, kẻ đáng sợ là Bạch Sầu Phi. Tô Mộng Chẩm võ công dẫu có cao mấy đi chăng nữa cũng chỉ là cọp què một chân, còn Bạch Sầu Phi lại là con báo đã mọc cánh. Hiện nay trong Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm ngã bệnh, Vương Tiểu Thạch không màng sự vụ trong lâu, Dương Vô Tà lo tổ chức, chỉ có Bạch Sầu Phi từng bước đi lên, uy tín nổi bật, địa vị ngày một vươn cao, hơn nữa kẻ này còn có thủ đoạn phi thường.”
“Cho nên muốn hủy Kim Phong Tế Vũ lâu trước tiên phải giết chết Tô Mộng Chẩm, muốn giết chết Tô Mộng Chẩm cần phải trừ Bạch Sầu Phi?”
“Phải.”
“Suy đoán của ngươi xem ra có tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn thiên lệch.”
“Ta lớn gan nói nhiều như thế thật sự là muốn được đại đường chủ ban dạy.”
“Những điều ngươi vừa nói, thật ra không phải chỉ là ý kiến bình thường mà là suy luận thành bại. Thông thường, khi có sự việc gì đó xảy ra, thường có những ý kiến hậu tri hậu giác, nói rằng bản thân sớm đã đoán được việc này, luận điểm của ngươi vừa rồi cũng có thể tạm coi là tinh tế chính xác, miễn cưỡng có thể liệt vào loại hậu tri tiên giác. Nhưng hãy thử nghĩ xem: giả sử lần này Lôi môn Ngũ Đại Thiên Vương đắc thủ, sau này người trên giang hồ sẽ nghĩ thế nào? Rất có thể sẽ nói: sĩ khí khả dụng, hóa bi thương thành sức mạnh, Lôi môn Ngũ Đại Thiên Vương kế thừa di chí của Lôi Tổn, báo được thâm thù. Cũng có thể nói: sau khi Tô Mộng Chẩm giết Lôi Tổn, vì quá sơ ý, tưởng Địch mỗ không dám phản kích, nào ngờ người của Lôi môn Giang Nam Phích Lịch đường không sợ chết, mới phải mất mạng. Giả sử trong trận này Bạch Sầu Phi bị giết, kẻ lắm điều lại nói: Bạch Sầu Phi không biết tự lượng sức mình, muốn làm Tô Mộng Chẩm thứ hai, kết quả, bị Tô Mộng Chẩm dùng kế ‘ly miêu tráo thái tử’ đưa ra làm vật hy sinh. Tóm lại, cho dù như thế nào, kẻ nghị luận đều có lý, biết thấy gió bẻ đà, mượn gió chuyển hướng, cho nên, đây không phải là bàn đúng hay sai mà là thành bại luận anh hùng. Thành, những điều đã làm sẽ trở thành sự chọn lựa sáng suốt; bại, nhất cử nhất động đều trở thành cái cớ cho người ta chê cười, những lời này không thể nghe được.”
“Đại đường chủ nói phải, khi ta đang đưa ra bình luận, đích xác là có chịu ảnh hưởng của kết quả thành bại trước mắt, làm trở ngại khả năng phân biệt.”
“Con người ai cũng thế, chuyện này không thể trách được ngươi, có điều có hai điểm, cho dù thành bại, đều phải chú ý: thứ nhất, Lôi Sơn, Lôi Đằng, Lôi Thằng, Lôi Minh, Lôi Phách đích xác là hảo huynh đệ của tổng đường chủ. Cho dù Lôi tổng đường chủ chết rồi, họ cũng không quên ân tình của ông ta. Một người nếu không có huynh đệ cùng trải hoạn nạn thì rất dễ có thái độ tự cho mình thanh cao hơn người, cố viện cớ làm ra vẻ không cần những chuyện kết nghĩa liên minh nhảm nhí, nhưng sự thực là, những kẻ đó muốn cũng không được, căn bản không hề biết trên đời này có huynh đệ chân chính, cũng giống như được tri âm vậy, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Ta không hề kết bái với bất cứ kẻ nào, cho nên nói ra những lời này cũng là tự mắng mình, có thể coi là công bằng rồi. Bởi thế, chúng ta không thể xem thường lực lượng này. Nếu Tô Mộng Chẩm và Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch cũng có mối giao tình ấy, thì tuyệt đối không thể nào coi thường được, bởi Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, bất luận mưu lược hay võ công, đều hơn hẳn Lôi môn Ngũ Đại Thiên Vương.”
“…”
“Thứ hai, tuy hôm nay Bạch Sầu Phi đại thắng, nhưng ít nhất y đã phạm phải hai sai lầm. Một là y ra tay quá sớm, ta thấy bốn người Cát Tường Như Ý, chưa chắc đã không đối phó được với Lôi môn Tứ Đại Thiên Vương, Bạch Sầu Phi vội ra tay, chắc chắn là có mục đích riêng. Phải chăng y muốn khoe tài? Tại sao phải khoe tài cho bốn thủ hạ xem? Thực sự khiến người ta khó hiểu. Hai là, Bạch Sầu Phi không nên hậu táng năm người của Lôi gia, bởi vì làm như thế thì ai ai cũng biết y là hung thủ, sau này người của Lôi gia ở Giang Nam quyết không tha cho y, làm thế chẳng khác gì kết mối thâm thù với Lôi môn.”
“Ý của đại đường chủ là…”
“Bạch Sầu Phi làm như thế, chắc chắn có nguyên cớ của y, y không phải là kẻ ngốc.”
“Theo ý của thuộc hạ, mối quan hệ giữa ba người Tô, Bạch, Vương không hề tốt như người ta nghĩ.”
“Sao lại nói thế?”
“Nếu họ thật sự can đảm tương chiếu, cùng trải gian nguy, Vương Tiểu Thạch thật sự không cần rời bỏ Kim Phong Tế Vũ lâu trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đến Kim Thạch phường vừa bán tranh vừa nắn xương cho người ta. Vương Tiểu Thạch đương nhiên cũng không phải là kẻ ngốc.”
“Kẻ ngốc trong Kinh thành càng lúc càng ít rồi, những kẻ có tư chất hơi kém đều chìm nghỉm, chỉ còn lại kẻ mạnh vươn lên, quá nhiều người vươn lên, chèn ép lẫn nhau, giẫm đạp nhau để dành một chỗ đứng.” Địch Phi Kinh thong thả nói: “Tô Mộng Chẩm cũng từng sai Dương Vô Tà đến thuyết phục, điều kiện là trao cho ta chiếc ghế thứ tư, đồng thời vẫn nắm giữ Lục Phân Bán đường, nhưng phải giải quyết Lôi Tổn trước. Lúc đó, ta giả vờ chấp thuận, để tiện cho tổng đường chủ thực hiện đại kế phản kích. Trong tình hình đó, ta có gia nhập hay không đối với y là điều rất quan trọng, nhưng Tô Mộng Chẩm vẫn chỉ để ta làm lão tứ, từ đây, có thể thấy y coi trọng hai người này thế nào. Nếu Vương Tiểu Thạch thật sự không có chí ở đây thì đã không lưu lại trong thành rồi, thiên hạ to lớn, nếu muốn bán chữ bán tranh, nắn gân trị thương, có chỗ nào mà không làm được? Cho nên ta cảm thấy muốn hủy Kim Phong Tế Vũ lâu, trước tiên phải giết Tô Mộng Chẩm. Muốn giết Tô Mộng Chẩm, trước tiên phải diệt Bạch Sầu Phi. Muốn diệt Bạch Sầu Phi trước tiên phải giải quyết Vương Tiểu Thạch.”
Khi y luận đoán tình hình, lý lẽ rõ ràng, có đầu có đũa, giọng điệu cũng ôn tồn bình tĩnh, giống như kể một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy. “Tô Mộng Chẩm giống như Tử Vi tinh đứng đầu trong Bắc Đẩu tinh, lãnh tụ quần hùng, hùng tài đại lược; Bạch Sầu Phi là Thất Sát tinh, phá ải công thành cho y, hơn nữa lại có thể một mình gánh vác một phương; Vương Tiểu Thạch thì tựa như Phá Quân tinh, xung phong trận tiền, uy chấn biên cương, Dương Vô Tà là Thiên Tướng tinh, giúp y nắm giữ quyền bính, trù mưu lập kế, còn Quách Đông Thần, Đao Nam Thần lại như Tả Phù, Hữu Bật, hộ vệ hô ứng. Bởi vậy, tổ hợp bốn con người này là những mắt xích nối tiếp liền mạch vô cùng, phòng hộ nghiêm ngặt, trước khi chưa phát hiện được nhược điểm của họ mà liều lĩnh phát động tấn công thì cho dù hùng tài đại lược, võ công trùm đời như tổng đường chủ, cũng thất bại như thường.”
Lâm Ca Ca rụt rè hỏi: “Vậy, bây giờ chúng ta chỉ đành lẳng lặng đợi thời cơ sao?”
“Một mặt đợi, mặt khác lại đốt lửa, đào đất, tưới nước, Kim Phong Tế Vũ lâu tựa như một đám cây cối mọc chung với nhau, cho dù có vững chãi đến mấy cũng không chống chọi nổi sự bào mòn lâu dài, chúng ta cứ tiếp tục đợi, khi đối thủ hết kiên nhẫn, sơ hở sẽ lộ ra, đồng thời, cục thế cũng rất có thể sẽ chuyển biến có lợi cho chúng ta.” Địch Phi Kinh đút hai tay vào ống tay áo, động tác đó rất giống với thói quen của Lôi Tổn thuở còn sinh tiền, nói: “Huống chi, bây giờ sẽ có người tìm đến Vương Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thạch cũng sẽ đi gây chuyện phiền phức cho kẻ khác.”
Từ sau lần bại trận một năm trước, Lâm Ca Ca trở nên rụt rè, chuyện gì cũng cẩn thận xử lý, không hỏi điều không nên hỏi, khi nên hỏi thì nhất định hỏi, cho nên sau khi cân nhắc, y mới thành thật hỏi: “Ai gây phiền phức cho Vương Tiểu Thạch?”
Y đoán rằng, Địch Phi Kinh nói vậy, chính là để cho y hỏi.
Nếu hỏi rồi, ắt Địch Phi Kinh sẽ nói.
Quả nhiên Địch Phi Kinh đáp: “Long bát thái gia.”
Lâm Ca Ca không khỏi thấy lòng mình sáng bừng lên: bất cứ ai dây dưa với Long bát thái gia, cả đời này sợ rằng cũng không dám gây phiền phức nữa, thậm chí là không thể gây phiền phức được nữa. Ai cũng biết đằng sau Long bát thái gia có kẻ nào chống lưng. Trên dưới triều đình đều có lời rằng: thà đắc tội với hoàng đế còn hơn đắc tội với người này.
Lâm Ca Ca cảm thấy rất may mắn.
Y biết mình hỏi đúng.
Vương Tiểu Thạch đã gây ra phiền phức lớn như vậy, Địch Phi Kinh tự nhiên rất sẵn lòng nói cho người khác biết.
Bởi vậy, y lại hỏi thêm: “Vương Tiểu Thạch định đi tìm ai gây phiền phức?”
Nụ cười bí hiểm trên gương mặt khiến Địch Phi Kinh trông có vẻ tà khí hơn.
Lần này câu trả lời của y chỉ có hai chữ: “Tiên sinh.”
Địch Phi Kinh mỉm cười, trong lòng chợt sực nhận ra: mình đã theo Lôi tổng đường chủ quá lâu, vẫn quen là một người quan sát, khi Lôi tổng đường chủ hỏi ý kiến, y mới luận đoán, đưa ra kiến giải, nhưng giờ khi Lôi Tổn không còn nữa, y lại vô thức tạo ra cục diện thuộc hạ thỉnh giáo ý kiến mình, rồi mới chịu nói ra một số kiến giải độc đáo.
Thế tức là sao?
Để bộ hạ hiểu nhiều về mình, sẽ mang đến điều lợi gì?
Còn để thuộc hạ quá hiểu mình, chắc chắn sẽ đem đến nguy cơ cực lớn.
Lôi Tổn chết rồi, bây giờ y đang ngồi ở chỗ của Lôi Tổn, làm việc của Lôi Tổn, địa vị đồng đẳng với Lôi Tổn.
Y chính là Lôi Tổn.
Y sao đến giờ vẫn là Địch Phi Kinh.
Cho dù y vẫn là Địch Phi Kinh, nhưng Địch Phi Kinh đã không còn là Địch Phi Kinh nữa rồi!
Trong lúc lòng y đang cuộn trào bao cơn sóng, Lâm Ca Ca tựa hồ vẫn bị hai chữ “Tiên sinh” làm cho sững người, nhất thời không nói được gì, cũng chẳng nghĩ ra điều gì để hỏi.
1. Đại ý: ta vốn yêu hoa mai, đi đường vòng lối khác, chẳng cho ai quét tước, sợ giập cánh hoa yêu.
2. Câu trong bài “Lương Châu Từ” của Vương Hàn. Nguyên văn toàn bài như sau:
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?