Đọc truyện Nhất Nộ Bạt Kiếm – Chương 18: Tuyết, Mưa, Cờ, Kiếm, Tên
Câu nói chưa vang đến tai chúng nhân, hai mũi tụ tiễn đã xé không bay tới.
Tụ tiễn bay ra từ trong rừng.
Nơi hai mũi phi châm bắn ra, có thể nói là cách Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu gần nhất. Nơi phát xạ hoa mai xa hơn một chút, nhưng kình lực của người phát xạ hoa mai mạnh hơn, có thể bay tới trước mà chặn phi châm lại.
Về khoảng cách, quân cờ của người trong kiệu xa hơn người bắn hoa mai, còn Vương Tiểu Thạch thì ở xa Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu hơn so với Vô Tình, có điều người xa nhất chính là người phát tụ tiễn.
Y xuất thủ chậm hơn ai hết.
Nhưng ám khí của y nhanh nhất.
Hai mũi tên, cắm phập phập qua quân cờ, rồi nhất tề va vào phi châm, phi châm lại đâm vào cánh hoa, hoa mai, phi châm, quân cờ, tụ tiễn, nhất tề bị mảnh tuyết va trúng, bay ra xa hơn trượng, rồi nổ bùng lên đùng đoàng.
Thì ra trong quân cờ có thuốc nổ.
Cho dù Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu có thể tiếp lấy, chỉ e cũng sẽ nổ đến thịt nát xương tan.
Nếu không nhờ hai mũi tụ tiễn ấy, những ám khí này không thể va vào nhau văng ra xa được. Kết quả là, tuy quân cờ phát nổ, song cũng không ai bị thương.
Ám khí chỉ là mảnh tuyết, hoa mai, quân cờ, phi châm, nhưng thủ đoạn phát ra thật cao minh, đã đến mức hiếm thấy trên đời.
Nhưng đôi tụ tiễn này, phát sau mà đến trước, xa mà nhanh hơn gần, thủ pháp khéo léo chuẩn xác, uy lực kinh người, vãn hồi được cả cục diện.
Đây là loại tên gì?
Người nào mới có thể phát ra loại ám khí như thế này?
Vương Tiểu Thạch cũng sửng sốt.
Trời đất im lặng.
Dưới bầu trời chỉ có âm thanh của hoa tuyết rơi xuống đất. Từng mảnh hoa tuyết lặng lẽ lướt qua bầu trời đêm, tan biến dưới mặt đất, ngay cả khi lướt nhẹ trên không trung cũng chỉ có âm thanh tịch mịch cô liêu.
Hoa bay ven sông phát ra tiếng động còn nhỏ hơn cả tuyết rơi.
Lại một hồi sau, người trong kiệu phát ra tiếng thở dài. Sau đó cỗ kiệu chuyển động.
Kiệu kẽo kẹt lăn bánh.
Vương Tiểu Thạch không cản trở.
Bọn Đường Bảo Ngưu, Ôn Nhu, Chu Tiểu Yêu, Nhan Hạc Phát, Phương Hận Thiểu, Trương Nham, vẫn đang trong tầm bắn của người trong kiệu.
Điểm này Vương Tiểu Thạch rất rõ, Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu cũng rất rõ.
Trương Nham và Phương Hận Thiểu lúc nãy sửng sốt trước một loạt ám khí, đến giờ vẫn chưa định thần lại!
Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu đều sợ đến sững sờ cả người ra, hồn phách vẫn chưa định.
Đến khi cỗ kiệu đi xa, biến mất trong màn tuyết mơ hồ, Ôn Nhu mới kêu “ối” lên một tiếng, rồi nói: “Các người, sao các người để cho tên trứng gà thối đó bỏ chạy?”
Ngón tay búp măng của nàng như muốn đâm thẳng vào mũi Vương Tiểu Thạch: “Huynh, huynh, huynh, sao huynh để hắn bỏ chạy?”
Vương Tiểu Thạch hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ cô nương muốn giữ hắn ở đây ngắm tuyết sao?”
Ôn Nhu càng tức hơn: “Huynh…”
Đột nhiên Đường Bảo Ngưu hứng chí kêu lên: “Nào, chúng ta đuổi theo.” Nhưng không ai phụ họa, giọng nói của y lập tức nhỏ lại, thái độ hào hứng tức thì xẹp xuống: “Hắn không chạy được đâu, thế nào cũng có một ngày Đường cự hiệp này không tha cho hắn!”
Vương Tiểu Thạch không nói gì, gã chỉ bước tới bờ sông.
Hán tử trên cầu đã biến mất.
Chỉ để lại một tấm khăn gấm.
Trên tấm khăn là một đôi chim thêu còn dang dở.
Vương Tiểu Thạch nhặt lên, rồi đi xem gốc hoa mai.
Đó là một cội mai già.
Mai già nhưng hương vẫn còn mới.
Trên cây mai đương nhiên đã không còn bóng dáng địch nhân.
Vương Tiểu Thạch phát hiện dưới đất có mấy đóa hoa mai.
Một, hai, ba, bốn, năm… tổng cộng hai mươi lăm đóa.
Lúc này Vương Tiểu Thạch mới thở phào.
Hán tử ngồi trên trụ cầu phát ra phi châm là muốn ngăn cản Vô Tình phát ám khí ám hại Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu, hình như là bằng hữu chứ không phải kẻ địch.
Nếu là bằng hữu, đương nhiên võ công càng cao càng tốt.
Có điều, người ở trên cây mai dùng hoa mai làm ám khí, ý là muốn ngăn cản hán tử trên cầu xuất thủ cứu người, tựa như là địch nhân chứ không phải bằng hữu.
Địch nhân lấy hoa mai làm ám khí, nội công cao đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Chí ít, cả bản thân gã và Bạch Sầu Phi cũng không thể nào đạt đến cảnh giới này.
Một địch nhân như thế, chẳng những khiến người ta lo lắng, còn khiến người ta ưu phiền, song lại càng khiến cho người ta hứng thú.
Cũng may, xem ra tuy nội công của địch nhân này cao, nhưng khinh công lại không được giỏi lắm.
Bởi vì khi y xuất thủ đã chấn rơi hai mươi lăm đóa hoa mai.
Người ở trên cây, xuất thủ phóng ám khí, thời tiết này hoa mai nở sớm, đã gần đến mùa rụng cánh, chỉ cần có gió thổi nhẹ qua thì sẽ rơi xuống.
Có điều, chấn rơi cánh hoa thì vẫn là chấn rơi cánh hoa.
Vương Tiểu Thạch bước vào vạt rừng thưa.
Đó chính là nơi tụ tiễn phát ra.
Người phát tụ tiễn muốn ngăn cản Vô Tình đả thương Ôn Nhu và Đường Bảo Ngưu, đương nhiên không phải địch nhân. Trước khi Vương Tiểu Thạch bước tới, gã đã biết người phát ám khí bỏ đi rồi.
Gã đi đến sau vạt rừng.
Dưới mặt đất đầy tuyết, có hai dấu vết.
Dấu bánh xe lăn.
Vương Tiểu Thạch không khỏi ngẩn người.
Ôn Nhu thấy gã nhìn trái, ngó phải, xem Đông, dòm Tây, thấy cũng chướng mắt, lướt tới sờ trán Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch mặt thoáng đỏ, bất giác tránh ra, rụt cổ lại.
Ôn Nhu bật cười khúc khích: “Ha ha, cuối cùng ta đã thấy rồi!”
Phương Hận Thiểu cùng Ôn Nhu rất hiểu nhau, hơn nữa còn giỏi một xướng một họa, lập tức cất tiếng hỏi: “Cô nương phát hiện gì thế?”
Ôn Nhu vỗ tay cười nói: “Một nam nhân còn biết đỏ mặt, hiếm thấy, thật là hiếm thấy!”
Đường Bảo Ngưu bực dọc nói: “Có gì lạ lùng?”
Ôn Nhu nói: “Chẳng lẽ huynh cũng biết đỏ mặt? Huynh đỏ mặt cho ta xem!”
Đường Bảo Ngưu lập tức hai tay chống xuống đất, chân chổng lên trời, một hồi sau, cả mắt lẫn mặt đều đỏ ửng: “Xem đây, mặt ta chẳng phải cũng đỏ sao?”
Ôn Nhu giận dỗi nói: “Đỏ cái đầu huynh, giống hệt như mông khỉ!”
Phương Hận Thiểu thở dài: “Là thân nữ nhi, ăn nói như thế thật là thô lỗ, chẳng nhã nhặn tí nào!”
Ôn Nhu biết mình lỡ miệng, buông ra lời lẽ bất nhã, mặt đỏ ửng lên.
Trương Nham cười ha hả: “Ta thấy rồi, ta cũng thấy rồi!”
Phương Hận Thiểu cố ý hỏi: “Ngươi thấy cái gì?”
Trương Nham nói: “Cũng không có gì, một đại cô nương đỏ mặt mà thôi.”
Phương Hận Thiểu mỉa mai: “Đại cô nương đỏ mặt cũng chẳng lạ, nhưng đại cô nương dùng tay sờ mặt của đại nam nhân, khiến đại nam nhân e thẹn đến đỏ mặt, đây mới là Quan Vân Trường xứng với Hồng Phất, trời sinh một đôi đỏ thấu trời!”
Ôn Nhu tức quá nói: “Huynh nói gì? Đồ miệng chó, đồ trứng vịt thối! Ta đã sờ mặt hắn bao giờ?”
Phương Hận Thiểu bắt tay sau lưng, ngửa mặt nhìn trời, thong thả nói: “Không phải cô nương sờ, kẻ nào sờ là con cóc ghẻ”
Trương Nham kìm không được nói: “Vậy Tiểu Thạch Đầu là thịt thiên nga rồi phải không?”
“Đồ con heo chết tiệt!” Ôn Nhu tức giận mắng Trương Nham: “Huynh ở tù là đáng kiếp! Kiếp này ở tù, ở đến kiếp sau luôn đi!”
“Xúi quẩy xúi quẩy!” Trương Nham vội vàng xua tay, khổ não nói: “Đừng nhắc nữa, đừng rủa ta như thế chứ.”
“Ta có sờ mặt hắn hồi nào!” Ôn Nhu nói đầy vẻ oan ức: “Ta thấy hắn nhìn Đông ngó Tây, tưởng hắn lên cơn sốt, cho nên sờ trán hắn xem thử có nóng không mà thôi!”
Vương Tiểu Thạch vội giảng hòa: “Họ chỉ đùa thôi, cô nương càng cãi, họ càng thích!”
“Cũng tại huynh cả đấy!” Ôn Nhu vẫn vô cùng ấm ức: “Nếu không tại huynh nhìn trời ngó đất, ta cũng không bị vu oan thế này.”
“Vu oan?”
Phương Hận Thiểu kêu lớn: “Tội này tám kiếp rửa cũng không sạch đâu đấy.”
Trương Nham thè lưỡi nói: “Dù sao tội của ta cũng nhiều rồi, thêm một hai tội nữa cũng chẳng sao!”
Ôn Nhu chẳng thèm màng đến họ, hỏi Vương Tiểu Thạch: “Đúng rồi, huynh đang nhìn cái gì thế?”
“Không có gì.” Vương Tiểu Thạch đưa tấm khăn cho Ôn Nhu lẩm bẩm: “Lạ thật, sao một nam nhân mà lại thêu những thứ này.”
Nói chưa xong, Ôn Nhu vừa thấy tấm khăn, kêu “a” lên một tiếng, sắc mặt thay đổi, đứng sững ngay tại chỗ.
Vương Tiểu Thạch cũng lập tức chú ý ngay.
Gã hỏi: “Cô nương biết đây là đồ của ai hả?”
Ôn Nhu ngây người ra hồi lâu mới lắc lắc đầu.
Trương Nham cố tình lấn lướt truy vấn: “Cô nương nhất định biết.”
Ôn Nhu trừng mắt với gã, không thèm cãi, chỉ nói: “Không biết!” Rồi xoay người, bước đi một mạch.
Vương Tiểu Thạch, Trương Nham, Phương Hận Thiểu nhìn nhau ngạc nhiên, không ai biết rốt cuộc Ôn Nhu bị làm sao.
Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu cũng đứng ở xa trò chuyện, không nghe rõ họ đang nói chuyện gì.
Có điều họ dường như nhất thời không chú ý đến Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu xưa nay ưa náo nhiệt, mà giờ mặt đen như nhọ nồi.
Vương Tiểu Thạch tựa như cũng đang cười nói, nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Võ công của Tứ đại danh bổ, gã đã lãnh giáo Vô Tình và Lãnh Huyết, muốn giết Gia Cát tiên sinh, chỉ có thể dựa vào ba điều: một là đối phương không hề đề phòng, hai là đối phương tuổi già sức yếu; ba là phải dựa vào vận may.
Theo tình hình lúc nãy, người trong kiệu tựa như muốn lấy mạng Đường Bảo Ngưu và Ôn Nhu, y có một trợ thủ nội lực cao cường giúp đỡ, phải chăng người này chính là Thiết Thủ trong Tứ đại danh bổ.
Có điều, cũng có hai cao thủ âm thầm giúp mình, chẳng lẽ đó là người do Thái thái sư, Phó tướng gia phái tới?
Vương Tiểu Thạch lâu nay luôn cảm thấy có người theo dõi mình, nhưng không hề phát hiện được ai.
Rốt cuộc người đó trốn ở đâu?
Là do gã cảm giác sai lầm hay vì khinh công của địch thủ quá cao?
Không phải Vương Tiểu Thạch đang rầu rĩ.
Gã chỉ đang thắc mắc.
Kế hoạch giết người sẽ tiến hành như thế nào?
Có thể hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi hay không?
Cho nên nhân lúc Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu đang nói chuyện, gã khẽ hỏi Ôn Nhu, Đường Bảo Ngưu, Trương Nham, Phương Hận Thiểu một chuyện: “Nếu ta xảy ra chuyện, lại không thể rời khỏi Kinh thành, các người có cách gì giúp ta tìm một nơi ẩn mình tuyệt đối an toàn hay không?”
Có lẽ võ công của Trương Nham, Ôn Nhu, Phương Hận Thiểu, Đường Bảo Ngưu không phải cực giỏi, tài trí cũng không phải cực cao, nhưng lại là bằng hữu đáng tin cậy. Tuyệt đối đáng tin cậy.
Gã lập tức có câu trả lời.
Câu trả lời là: “Có!”
Người trả lời là Trương Nham.
Trương Nham có cách.
Xưa nay y luôn có cách.
Y lập tức dẫn Vương Tiểu Thạch đi xem.
Xem thử nơi ngày sau dùng để ẩn mình.
“Kẻ tiểu ẩn thì ẩn cư nơi hoang dã, bậc đại ẩn lại ẩn cư nơi phố chợ.”
Trương Nham dẫn Vương Tiểu Thạch đến phố chợ. Xưa nay Vương Tiểu Thạch rất thích phố chợ, gã cho rằng phố chợ có nhiều bậc hiệp nghĩa, hơn nữa là nơi ấm áp tình người, gã không thích ở những nơi sang trọng xa hoa, gã chỉ thích sống giữa chốn giang hồ, cảm nhận gió mát mưa phùn.
Trương Nham là kẻ lăn lộn trên giang hồ, đã cắm rễ sâu trên giang hồ.
Người giang hồ hành tẩu trên giang hồ, một chuyện quan trọng nhất chính là:
Bằng hữu.
Không có bằng hữu, người trên giang hồ nửa bước khó đi.
Thứ Trương Nham có chính là bằng hữu.
Tuy tuổi tác của y không lớn. Nhưng vai vế trong đám bằng hữu thì rất cao; mặt khác y chính là nghĩa tử của Trương Tam Ba, long đầu của tổ chức Thiên Cơ năm xưa. Vì vậy, trong giới giang hồ, y cũng được nể trọng.
Trong Kinh thành, y cũng có rất nhiều bằng hữu.
Một người chịu bán mạng cho bằng hữu, nhất định cũng sẽ có nhiều bằng hữu chịu bán mạng cho y.
Đây là hai trong số các bằng hữu ấy.
Một người tên là Ôn Mộng Thành.
Một người tên là Hoa Khô Phát.
Hai người họ hợp lại cũng có một danh hiệu, gọi là Mộng Phát nhị đảng, hai người đích xác từng liên thủ với nhau, lúc đó Mộng Phát nhị đảng cũng là một thế lực bên cạnh Mê Thiên Thất Thánh, Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, đáng tiếc, hai người không chịu hòa hảo với nhau đã mười một năm rồi.
Tròn mười một năm.
Nhân sinh có mấy cái mười năm?
Huống chi là mười một năm.
Trương Nham và hai người bằng hữu này nói ra cũng sáu năm chưa gặp.
Sáu năm trong đời người không phải là quá dài, cũng không thể nói quá ngắn, đủ cho người ta quên bẵng đi một người, cũng có thể khiến cho người ta nhớ một người khác tựa như đã đến lúc rượu nồng.
Trương Nham dẫn cả bọn đi gặp Hoa Khô Phát trước.
Vương Tiểu Thạch bảo Nhan Hạc Phát và Chu Tiểu Yêu đi trước, gã muốn Nhan Hạc Phát đi thăm dò một chuyện, mấy ngày nay Gia Cát tiên sinh vẫn theo lịch trình vào cung nghị sự, hay là có thay đổi gì khác?
Ngoài ra, gã muốn nhờ Ôn Nhu đi tìm một người.
Một thợ rèn.
Thợ rèn này là một hảo hán ngày trước gã quen biết trên giang hồ, gã không biết tên của y, cũng không biết y ở đâu, thậm chí cũng không biết công phu của y như thế nào, gã chỉ biết y là một trang hảo hán.
Thế là đủ rồi.
Kết bằng hữu không cần biết quá nhiều.
Gã cũng biết đối phương đang làm nghề rèn sắt trong Kinh thành.
Vậy là có đủ manh mối để tìm người này rồi, anh hùng không hỏi nơi xuất thân, anh hùng hào kiệt, trong lúc thất thế, nói không chừng cũng có người làm thợ rèn, có người bán thuốc, có người dựng tửu kỳ giữa trời chiều tuyết rơi.
Gã không biết tên của y, chỉ biết người ta gọi y là Phích Lịch Bát.
Phích Lịch Bát đương nhiên là một ngoại hiệu.
Gã muốn tìm người tên Phích Lịch Bát.
Một người bất phàm có thể chỉ ăn chơi cùng với một loại bằng hữu nào đó, nhưng khi làm chuyện đàng hoàng tử tế, y sẽ liên lạc với một loại bằng hữu khác, huống chi, những bằng hữu bên cạnh Vương Tiểu Thạch có thể rất ham vui, tham ăn, lười nhác, nhưng bẩm sinh xương cứng, khí khái bất phàm. Người bất phàm đương nhiên có bằng hữu bất phàm.
Một đám người bất phàm, đương nhiên sẽ làm chuyện bất phàm.