Đọc truyện Nhất Niệm Trường Khanh – Chương 48: Họa Phúc Vô Thường (hạ) 1
Niệm Tư Huyền vào khách sảnh khi mọi người đều đã đông đủ, Du phi ngồi ghế chủ vị đang chuyện trò về phục sức nữ nhi.
– Lối họa tiết trên tay áo này của nhị tẩu là kiểu Tây Vực lưu truyền đến, trong cung cũng đang rất thích dùng a!
Ly thị thỏa mãn cười, khóe mắt hơi nheo lại:
– Nương nương quá khen, những thứ này thật sự không sánh bằng y phục của nương nương, chỉ một đôi mẫu đơn đính trên kim thoa kia, liền biết được Hoàng thượng đối với nương nương chính là vô cùng sủng ái!
Cố nhiên khiến cho Du phi nương nương vui vẻ là trách nhiệm của các nàng, bởi thế ai nấy đều ồn ào tìm cách vuốt mông ngựa. Du phi cười đến không khép được miệng, nàng nhìn một vòng bên dưới, đối chỉ Trịnh Nhữ Anh, mắng yêu:
– Giá y đã hoàn tất hay chưa mà lại đến đây…thêu không kịp thì không được trách cô mẫu đâu đấy!
Trịnh Nhữ Anh “a” lên một tiếng, vội vội vàng vàng đứng lên:
– Nương nương quá lời, được diện kiến nương nương chính là phúc phần của chất nữ!
Du phi đánh giá Trịnh Nhữ Anh một vòng, tuy rằng là thứ xuất nhưng bộ dáng không tệ, khí chất gọi là vừa đủ, gả đến Tưởng gia sẽ không mất mặt:
– Bản cung hồi phủ không tiện mang quá nhiều tư trang, có chút đồ chơi nhỏ thuận tiện coi như quà gặp mặt! Cũng không bao nhiêu đáng giá! Mọi người thoải mái chọn lựa!
Bên cạnh Du phi cung nữ hai hàng đều nâng rất nhiều khay tráp dùng để ban thưởng. Du phi tiến cung mười mấy năm, hồi phủ long trọng mới là đạo lý. Bởi thế khi lễ vật được ban xuống, ai nấy đều ít nhiều kinh ngạc. Từ vòng tay bạch ngọc, chuỗi hạt san hô đỏ, khuyên tai phỉ thúy,…cho đến hương liệu, son giấy, than vẽ mày, phấn mặc,…đều là đồ tiến cống cực phẩm. Đủ để thấy Du Phi được Thiên Thụy Đế sủng ái đến bậc nào.
Ly thị nâng vòng tay mã hồng ngọc thắm trong suốt lên, dường như không tin nổi:
– Chính là quá mức trân quý!
Du phi nhếch môi:
– Như Bình đang ốm, nhị tẩu vẫn phải nên chọn phần, tránh ủy khuất con bé!
Du phi nhìn mọi người trầm trồ lễ vật, hài lòng biểu hiện, lại vẫy tay Niệm Tư Huyền:
– Thế Ninh! Con đến đây!
Niệm Tư Huyền buông chuỗi san hô, vui vẻ thi lễ:
– Nương nương!
Du phi âu yếm cười sửa miệng:
– Gọi là cô mẫu! Lại đây, ngồi cạnh cô mẫu!
Niệm Tư Huyền tiến lên tháp dài mà Du phi đang tọa, nàng thong thả rót trà, Du phi thản nhiên như không, nâng tách trà mà nói:
– Tuyết Linh trà từ Nam Chu tiến cống, Ninh tỉ nhi đến mùa đông có thể thỏa thích dùng rồi!
Lồng ngực Niệm Tư Huyền nhói lên một nhịp, quả thật không sai, Du phi lần này được ân sủng hồi phủ nửa phần là muốn thuyết phục nàng tự nguyện gả đến Nam Chu Quốc. Niệm Tư Huyền dịu dàng cười, đôi tay siết lấy ấm trà.
Nam Chu Quốc là một đất nước phồn vinh, nắng nóng bốn mùa trải dài về hướng nam Đại Sở. Nam Chu Quốc tuy là nước nhỏ, nhưng cũng không chịu cúi đầu làm chư hầu, Quốc Vương Nam Chu luôn tự mình xưng Đế, bỏ mặc thánh chỉ phong Vương của Đại Sở.
Nam Chu Quốc về căn bản sẽ không cùng Đại Sở gây chiến, nhưng Thiên Thụy Đế về mặt chính trị cũng không thể chủ quan, vừa muốn cùng Nam Chu Quốc kết thân, lại muốn thể hiện Đại Sở bề trên ban ân huệ. Cả hai điều này, đơn giản nhất chỉ cần một mối hòa hôn là đủ.
Niệm Tư Huyền ngồi bên cạnh Du phi, Tuyết Linh trà trong tay hơi nóng bốc lên nghi ngút, giữa mùa hạ càng dễ khiến lòng người bức bối, nàng khẽ cười:
– Tuyết Linh trăm năm nay đều là thượng hạng tiến cống, cô mẫu thịnh sủng không suy mới có thể thỏa thích dùng!
Du phi chỉnh lại trâm cài trên mái tóc, tuy rằng lần này hồi phủ việc lớn nhất vẫn là giúp Thiên Thụy đế thuyết phục chất nữ tự nguyện gả đến Nam Chu, nhưng kỳ thực trong lòng Du phi nàng không mấy vui vẻ. Thượng Quan Hoàng hậu cũng là một đại gia tộc, vì sao không chọn nữ nhân bên đó tôn quý hơn nhiều, lại cứ ép uổng người của Trịnh gia. Dù rằng Chiêu Quốc công tước vị không nhỏ, nhưng mà cũng không mấy thực quyền, binh lực càng không có, Thiên Thụy đế trong lòng nhiều nghi kị, đến hài tử cũng không để nàng có.
Du phi phất phất tay áo, chọn một miếng đào ngọt cho vào miệng:
– Ninh tỉ nhi ngày mai đến đây, cô mẫu có mấy lời muốn nói riêng với con!
Niệm Tư Huyền cúi đầu đồng ý, Du phi nhàn thoại thêm nửa khắc thì muốn nghỉ ngơi, các nàng lại lui về viện tử.
Niệm Tư Huyền thong thả vòng qua hoa viên, lại nghĩ đến việc sắp gả đi, trong đầu không tự chủ nhớ lại dung mạo của Nam Chu Thái tử, bộ dáng xem chừng cũng là người sảng khoái, nét mặt cương liệt. Niệm Tư Huyền bước vào lương đình, nếu là hòa hôn, nàng đã được chắc chắn vị trí Thái tử phi. Niệm Tư Huyền thở dài, coi như cũng không tệ!
Lương đình chiều hạ, gió nhẹ thoảng qua hồ sen đem theo hương thơm thoang thoảng dễ chịu vào từng nếp áo. Hạ Lan Tu Kiệt không một lời tự nhiên tiến đến cạnh nàng ngồi xuống.
Niệm Tư Huyền có chút giật mình:
– Hầu gia!
Hạ Lan Tu Kiệt thoải mái tựa người vào thạch bàn, nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng:
– Nàng không chút lo lắng sao?
Niệm Tư Huyền cũng biết hắn nói về việc gì, chậm chạp lắc đầu:
– Sấm sét mưa móc đều là thiên ân! Huống hồ ta hiện tại đã nhận phong Công chúa, hòa hôn đến Nam Chu cũng không coi là thiệt thòi!
Hạ Lan Tu Kiệt nhếch môi cười:
– Đừng tự lừa mình lừa người! Đông cung Nam Chu có bao nhiêu mỹ nhân, trong lòng Nam Chu Thái tử ấy liệu đã có tri kỉ hồng nhan…huống hồ đến việc xuất thân hắn thế nào, hậu cung Nam Chu ra sao nàng đều không biết…
Niệm Tư Huyền mày liễu cau hẹp, đồng tử lấp lánh thoáng chốc tối đen. Hạ Lan Tu Kiệt dừng lại một giây, lại nói:
– Vậy nên tốt nhất nàng vẫn nên gả cho bản Hầu!
Niệm Tư Huyền hít một hơi sâu, ý tứ nhìn hắn:
– Hầu gia thật lòng muốn cưới ta vào cửa?
Hạ Lan Tu Kiệt mi gian hằn lên nếp nhăn rất nhẹ, Niệm Tư Huyền hướng mắt về liên hoa hồ sắc hồng rực rỡ:
– Hoàng đế ban ta ân điển hòa thân đến Nam Chu, ngoại trừ là nghĩ đến Quốc công phủ, còn chính là vì tam Công chúa…
Thiên Thụy Đế cho dù lòng dạ sắt đá bực nào, cũng không nhẫn tâm đẩy hài nữ thân sinh vào nơi hung hiểm. Mà nàng, xuất thân danh môn thế gia, lại là hồng nhan họa thủy khiến hai vị điện hạ Thái tử cùng Lăng Vương trở mặt. Ban nàng một tước hiệu, đưa nàng đến Nam Chu, nhất tiễn hạ song điêu, vô cùng thích hợp.
Hạ Lan Tu Kiệt tùy ý đứng lên, hắn vươn tay đẩy chiếc lồng đèn đỏ thẫm giữa lương đình:
– Bản hầu luyến tiếc nàng hơn cả tam muội!
Niệm Tư Huyền vành môi cong lên, nàng tiến về cạnh Hạ Lan Tu Kiệt, thì thầm:
– Hoặc là điện hạ thật sự muốn tam Công chúa phải là người hòa hôn! Nói cách khác, trong kế hoạch của người, còn có tam Công chúa!
Sắc trời đã đổ về chiều tà, những đám mây cuối trời dần nhuộm một sắc đỏ, Niệm Tư Huyền quay lưng băng qua hoa viên hồi viện. Hạ Lan Tu Kiệt một mình trong lương đình, bóng tối nhập nhoạng phủ lên thân ảnh hắn.
Trịnh Thương Diễm đèn lồng trên tay le lói một vùng sáng nhỏ bé, bước vào:
– Hầu gia!
Hạ Lan Tu Kiệt lắc lắc mớ tóc dài rũ qua thắt lưng, hắn không nhanh không chậm mà đứng dậy:
– Muội muội ngươi không giống ngươi, không dễ thuyết phục!
Trịnh Thương Diễm im lặng một hồi lâu, hắn ban đầu vốn được Thái tử nâng đỡ, về sau lại nhận công vụ điều động sang Kiến Xương Hầu – Hạ Lan Tu Kiệt. Làm việc cùng Hạ Lan Tu Kiệt hắn nhận ra người này không tầm thường, cứ thế tự nhiên mến phục mà đi theo Hạ Lan Tu Kiệt.
– Hầu gia không cần nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự thẳng! Huống hồ không muốn Trịnh Thế Ninh gả đi đâu chỉ một mình người!
Hạ Lan Tu Kiệt thở dài một tiếng:
– Hạ Lan Yến Minh mười ngày nữa đại hôn với Tưởng thị, Hạ Lan Lăng Quân…hắn chưa hẳn đã thật lòng cùng Trịnh Thế Ninh! Nếu chỉ nhất thời hứng thú thì sẽ không cố công tìm biện pháp giữ nàng ta ở lại!
Trịnh Thương Diễm gật gật đầu, như nhớ ra điều gì lại nói:
– Vừa rồi thuộc hạ có nhìn thấy Như Bình đến hoa viên!
– Bản Hầu không gặp, có lẽ nàng đi đường khác!
Bóng tối bủa vây Chiêu Quốc công phủ.
Trịnh Như Bình gục đầu bên cạnh bàn trà, suy nghĩ hỗn loạn một mảnh, đôi tay nàng siết lại, vành môi cũng đã bị cắn đến bật máu.
Trịnh Như Bình cùng Hạ Lan Tu Kiệt tuy không phải thanh mai trúc mã, nhưng tuyệt đối tình cảm xây đắp không phải một sớm một chiều. Không chỉ phụ thân nàng ủng hộ Hạ Lan Tu Kiệt mà chính hắn cũng đã từng liều thân cứu mạng nàng, Hạ Lan Tu Kiệt cùng nàng đã thề nguyền đính ước. Nàng tin vào lời hắn, đợi công thành danh toại liền đem tam thư lục lễ đến rước nàng.
Trịnh Như Bình chưa từng nghĩ đến ngày hôm nay Hạ Lan Tu Kiệt ngược lại ngỏ ý muốn cưới Trịnh Thế Ninh. Đối với Trịnh Như Bình, người đại tỉ đại phòng này chưa từng là uy hiếp. Tuy rằng Trịnh Thế Ninh từ khi còn là Quận chúa đã nổi danh đệ nhất mỹ nhân kinh sư, nhưng có phải vì thế mà đường tình duyên Trịnh Thế Ninh vô cùng lận đận. Đến hiện tại một tước phong Công chúa thì thanh danh lại không mấy tốt. Trịnh Như Bình trước kia còn thương cảm nàng ta, ngược lại không nghĩ đến Hạ Lan Tu Kiệt rồi cũng bị nàng ta mê hoặc.
Trịnh Như Bình bần thần một lúc lâu, lại thấy hạ nhân ngoài cửa tiến vào:
– Tiểu thư!
Trịnh Như Bình vội lau đi lệ nóng, khàn khàn giọng nói:
– Có việc gì?
– Nhị tiểu thư đang đợi ở trà thính nói là muốn gặp người!
Trịnh Như Bình chau mày ngạc nhiên, Trịnh Mẫn Doanh sau khi từ Lăng Vương phủ trở về chưa từng ra ngoài gặp người khác, hôm nay lại đích thân đến đây, Trịnh Như Bình mím môi, vội bước đến bàn gương chỉnh trang:
– Bảo nhị tỉ đợi ta một chút!
Trịnh Như Bình dặm thêm một lớp phấn dày dưới bầu mắt sưng đỏ, mang theo tâm trạng không mấy tốt mà tiếp đón Trịnh Mẫn Doanh.