Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 45: Lê thận & thuận thiên kiếm


Đọc truyện Nhất Niệm Thiên Chủ – Chương 45: Lê thận & thuận thiên kiếm

Khi cái bọc trứng vỡ nát lúc, phía trong lộ ra một nam tử với khuôn mặt hoàn mỹ Vô Song, dáng người kỳ tu, trần truồng như nhộng. Quanh thân hắn tản mát ra những bất diệt chi khí và vô cùng vô tận sinh cơ, hắn ngồi tại đó như đã ngồi từ lúc thiên địa còn chưa mở, giờ khắc này như trở thành Vĩnh Hằng.

Nam tử bỗng nhiên mở mắt, lúc hắn mở mắt thiên địa run rẩy, Tiên Thần quỳ lạy, Ma Tôn đều vì hắn phục bái. Tại đôi mắt này phía dưới cái gì Mộng Ảo Chư Thiên, cái gì Thâm Uyên chỗ tối đều là như vậy chân thật, tựa hồ tại đôi mắt này đã không gì có thể che dấu, mọi thứ là như vậy lộ ra bản chất của nó.

“Bảy phần chín.” Lạc Thiên thở một hơi nhẹ nỉ non. Lần này tiến vào trạng thái Minh Ngộ lúc hắn vậy mà có thể tìm hiểu được bảy phần chín. Bây giờ chỉ dựa vào bảy phần chín hắn đã không biết mạnh hơn trước bao nhiêu lần.

“Tiểu tử, lần này tẩy lễ như thế nào?.” Rùa Thần nhìn Lạc Thiên tò mò chậm rãi hổi. Hắn cũng muốn biết tiểu tử này sau khi tẩn lễ sẽ tìm hiểu được mấy phần Hư Vô Thiên Kinh, hiển nhiên hắn đã từng xem như đồng bọn của Lạc Tộc nên cũng khá hiểu biết về bộ tộc này.

“Đa tạ tiền bối, tiểu tử tìm hiểu được bảy phần chín của Hư Vô Thiên Kinh.” Lạc Thiên cũng không có gì dấu diếm, bởi vì hắn biết con Rùa này cùng Lạc Tộc quan hệ như thế nào, hơn nữa hắn cũng không tin con rùa này không biết được hắn tìm hiểu bao nhiêu phần nên nói thẳng.

“Không tồi, ngươi so sánh với phụ thân ngươi lúc còn trẻ mạnh hơn rất nhiều.” Rùa Thần tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, chỉ là tán thưởng một chút mà thôi.

Đối với cái này Lạc Thiên cười không nói, hắn cũng có đọc qua cổ thư có nói qua về phụ thân hắn, biết phụ thân hắn năm đó cũng tới qua, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, hơn nữa phận làm con cũng không dám nói mình hơn hay thua phụ thân nên đành dữ im lặng.

“Được rồi, ngươi có gì muốn nói thì nói đi, ta còn phải về nghỉ ngời.” Thấy Lạc Thiên đã tẩy lễ xong Rùa Thần chậm rãi đuổi khách.

“Tiểu tử có một món đồ mong tiền bối giám hộ.” Lạc Thiên nghe vậy lập tức lấy ra một cái chuôi kiếm. Chuôi kiếm này là lúc trước hắn dùng Sinh Mệnh Ngọc Tuyền cùng Ngọc Tuyền Thụ lá cây để đổi, hiển nhiên hắn đã đoán được một phần nào nhưng không dám xác định nên mới đem ra cho Rùa Thần xem. Dù sao đều là người một nhà, hơn nữa chỉ có một chuôi kiếm cũng không phát huy được chút tác dụng nào nên cũng không sợ bị cướp.

“Di.” Vừa nhìn thấy chuôi kiếm lúc Rùa Thần khẽ di một tiếng, gương mặt rùa trước hiếm thấy lộ lên một tia kinh ngạc, tựa hồ nó nhận ra thanh chuôi kiếm này.


“Tiền bối biết lai lịch của nó sao?.” Lạc Thiên thấy Rùa Thần phản ứng lập tức hỏi, hiển nhiên hắn cũng muốn xác nhận xem mình đoán có đúng không.

“Tiểu tử, ta thật không biết ngươi vận khí tại sao lại tốt như vậy, vậy mà thứ này cũng bị ngươi tìm được.” Rùa Thần nhìn chuôi kiếm một cái rồi khuôn mặt không thể tưởng tượng được nhìn Lạc Thiên nói.

“Mong tiền bối chỉ giáo cho.” Lạc Thiên đối với cái này cười không nói.

“Đây là một bộ phận của một thanh kiếm. Hơn nữa thanh kiếm này lai lịch cực kỳ kinh thiên, e rằng Cửu Xích Phong Thiên của Lạc Tộc các ngươi cũng có chỗ thua kém.” Rùa Thần ngữ khí có chút nhớ lại cảm khái nói, hiển nhiên hắn biết chuôi kiếm này cùng biết nó đại diện cho cái gì.

Lạc Thiên nghe vậy không nói mà chờ Rùa Thần nói tiếp.

“Chuôi kiếm này là một phần của một thanh kiếm tên là Thuận Thiên Kiếm, nó là một món Thiên Địa Chi Binh, do thiên địa sở sinh mà ra.” Rùa Thần nhìn chuôi kiếm trịnh trọng rồi nói tiếp :” Năm đó vào Kỷ Nguyên Hỗn Độn lúc thiên hạ đại loạn, các truyền thừa cùng các Thần Quốc nổi lên xung đột, và như vậy một trận đại loan cũng bắt đầu mở ra. Trong năm tháng đại loạn đó, tất cả truyền thừa cùng Thần Quốc tranh đấu khiến cho Thập Thiên Vũ Trụ tàn phá không chịu nổi…”

“…Cũng chính là vào lúc này một nam tử hoành không xuất thế, không ai biết hắn từ đâu, mọi người chỉ biết tên của hắn là Lê Thận cùng với một thanh kiếm tên Thuận Thiên Kiếm, lúc đó hắn xuất thế thành lập một thế lực, tại trong năm tháng dày vò thế lực của hắn bắt đầu bao trùm lấy Thập Thiên Vũ Trụ. Điều này khiến cho mọi người bắt đầu đề phòng hắn…”

“… Cũng là lúc đó một trận chiến xảy ra, rất nhiều Tôn Chủ của các truyền thừa cùng Thần Quốc hợp lực lại vây giết Lê Thận. Trận chiến đó có thể nói đánh cho trời long đát lở, thời không đảo loạn, thậm chí ngay cả Vũ Trụ Chi Binh cũng vận dụng, nhưng dù vậy cuối cùng Lê Thận vẫn lấy một người một kiếm trấn giết tất cả Tôn Chủ vây giết hắn….”

“…Sau đó hắn dùng một người một kiếm trấn áp một cái kỷ nguyên đình chỉ chiến loạn. Một thời gian sau chiến loạn đình chỉ lúc hắn vậy mà hư không tiêu thất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại một truyền thuyết về hắn và thanh kiếm Thuận Thiên Kiếm.”

Nói tới đây dù là tồn tại như Rùa Thần cũng không khỏi cảm thán một tiếng.


“Một người trấn áp một kỷ nguyên!.” Nghe tới đây Lạc Thiên không khỏi tưởng tượng năm đó người kia bá khí vô song, bễ nghễ thiên hạ, hắn không thể tưởng tượng được một người có thể trấn áp một cái kỷ nguyên là mạnh như thế nào.

“Đúng vậy.” Rùa Thần cũng gật đầu rồi nhìn chuôi kiếm nói tiếp :” Năm đó Lê Thận trấn áp một kỷ nguyên một phần đều là vì Thuận Thiên Kiếm, không có thanh kiếm đấy như vậy dù Lê Thận có mạnh tới đâu cũng không thể làm được. Thanh kiếm này thậm chí đã từng chém vỡ Vũ Trụ Chi Binh. Cũng chính là lúc đó người đời tôn nó là Thiên Địa Chi Binh.”

“Vậy ngài biết lưỡi gươm kia ở đâu sao?.” Đã biết được lai lịch của chuôi kiếm này Lạc Thiên không khỏi chờ mong nhìn Rùa Thần,bởi vì hắn nếu có thể có được thanh kiếm này vậy sau này dù có đối mặt Cổ Ma thì hắn cũng sẽ có thêm một phần thắng.

“Không biết, kỳ thật năm đó tổ tiên các đời của ngươi cũng đã từng tìm kiếm qua nhưng không có kết quả, sau đó bọn họ cũng dần dần từ bỏ.” Rùa Thần tiếc nuối lắc đầu chạm rãi nói, hiển nhiên hắn cũng muốn kiến thức Thuận Thiên Kiếm rốt cuộc mạnh tới mức nào nhưng không có cơ hội.

“Nhưng nếu ngươi tìm kiếm được chuôi kiếm này vậy ngươi và nó xem như có duyên, nói không chừng sau này ngươi hẳn sẽ tìm được nó.” Rùa Thần chợt dùng ánh mắt sáng chói nhìn Lạc Thiên rồi nói. Hiển nhiên đây là một điều đáng để chờ đợi.

“Cái này sau này hãy nói đi.” Lạc Thiên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng không đặt hi vọng vào mình có thể tìm kiếm được lưỡi kiếm hay không.

“Được rồi, những gì đã nói đã cho ta cũng đã làm, sau này đều phải dựa vào chính ngươi, mọi sự hãy cẩn thận.” Cuối cùng Rùa Thần nhìn Lạc Thiên chậm rãi trục khách nói. Hôm nay những gì đã làm được hắn cũng đã làm, cũng xem như là không thẹn với Lạc Tộc.

“Tiểu tử cáo từ.” Nghe Rùa Thần trục khách Lạc Thiên cũng cáo từ. Trước khi đi còn dùng hậu bối bái lễ trưởng bối một lần rồi rời đi.

” Hi vọng ngươi có thể sớm trưởng thành, Cổ Ma mặc dù bị tổ tiên của ngươi đánh trọng thương nhưng cũng sắp khỏi hẳn, tới lúc đó hi vọng ngươi có thể chống đỡ được.” Nhìn Lạc Thiên rời đi Rùa Thần không khỏi ngẩn người suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói thầm, nói xong rồi lặn xuống mặt nước.


Một lần nữa xuất hiện lúc Lạc Thiên đã xuất hiện trong biệt viện, mặc dù hơn ba ngàn năm không trở về nhưng nơi đây vẫn là như vậy sạch sẽ, hiển nhiên là có người thường xuyên tới quét dọn. Không cần đoán Lạc Thiên cũng biết là Phượng Duyên sai người làm.

“Ở lại vài hôm rồi đi lấy tầng thứ hai của Cửu Xich Phong Thiên.” Lạc Thiên nhìn về hướng Trường Minh Vực rồi nỉ non nói. Nói xong vào phòng nghỉ ngơi. Hắn có thể cảm giác được vài cặp mắt đang nhìn hắn nhưng mà hắn không để ý.

Mà ở lúc Lạc Thiên nghỉ ngơi lúc tại một tòa Sơn Phong to lớn như chọc thủng thương khung, khí thế bàng bạc, tại đây Vũ Đế cùng Vũ Tôn thậm chí là Luyên Hư cảnh đều đi khắp nơi.

Tại lúc này trong một tòa điện tràn đầy uy nghiêm, một người đang quỳ ở trước một trung niên, thần sắc ở giữa mang theo sợ hãi đang nói cái gì đó.

“Nói vậy người kia là kẻ đã giết Nhạc Nhi?.” Trung niên khuôn mặt uy nghiêm, khí thế áp đảo chư thiên lạnh nhạt nhìn người đang quỳ ở trước.

“Vâng Môn Chủ, hắn tên là Lạc Thiên, chính là kẻ đã giết thiếu chủ cùng các thiên tài của các môn phái khác.” Nam tử quỳ một gối trên trán tràn đầy mồ hôi run giọng nói. Mặc dù trước mặt môn Chủ không tỏa ra kinh thiên uy thế nhưng nhàn nhạt sát khí cùng cảnh giới áp chế làm hắn suýt sụp đổ.

“Rất tốt, ngươi đi ra đi.” Trung niên lạnh nhạt nhìn nam tử rồi nói.

“Giết con trai bản tọa, cũng là lúc nên trả nợ.” Chờ nam tử rời đi trung niên khuôn mặt âm trầm lên, hắn thì thầm nói, hắn là Thác Luân, phụ thân của Thác Nhạc cũng là môn chủ của Thác Tung Sơn. Là một tôn Thánh Tôn đỉnh phong, lần này nghe tin được kẻ giết con trai mình lộ diện lúc lập tức muốn đi báo thù.

Cùng lúc đó ở một tòa Cung Điện trần đầy Đế Vương khí tức trong, một trung niên đầu đội đế quan, người mặc hoàng bào cũng đang âm trầm nhìn trước một tên thuộc hạ, hắn chậm rãi uy nghiêm nói :” Ngươi chắc hắn xuất hiện chứ?.”.

“Nô tài dùng tính mạng để đảm bảo, hắn là kẻ đã giết Thái Tử.” Tên thuộc hạ run giọng nói, hắn lần này đang làm việc thì nghe thuộc hạ nói kẻ giết Thái Tử đã trở về biệt viện nên lập tức tới báo với Vua.

“Tốt tốt, một tên Nhân Tôn cảnh tiểu tử không ngờ lại giết được Thái Tử của Ngạo Thiên Thánh Quốc chúng ta, nếu như để hắn sống thì trẫm mặt mũi cùng Thánh Quốc ta uy nghiêm ở đâu.” Trung niên khuôn mặt âm trầm nói. Hắn là Tằng Ngạo, Vua của Ngạo Thiên Thánh Quốc.


Lần này nghe được kẻ đã giết con mình xuất hiện nên muốn báo thù, Thái Tử một Quốc bị giết mà không báo thù vậy thì sao có thể trị an, nên lần này hắn muốn đích thân ra tay nên chậm rãi nói với thuộc hạ :” Gọi Cấm vệ quân tới, trẫm muốn đích thân róc xương, chém tên tiểu tử này thành từng khúc.”

“Vâng.” Tên thuộc hạ lập tức biến mất, hắn không dám ở lại đây thêm nữa, bởi vì sát ý từ bệ hạ của hắn quá nồng nặc, cái này khiến hắn khó chịu.

Cùng lúc đó, Kim Ngọc Vực các nơi gió nổi mưa phùn, hiển nhiên rất nhiều thế lực biết được Lạc Thiên xuất hiện nên chuẩn bị xuất chinh trả thù. Bọn họ muốn lấy lại mặt mũi, bị một tên Nhân Tôn giết mất đệ tử mà không báo thù vậy sau này ai dám gia nhập thế lực bọn họ, nhưng bởi vì tên tiểu tử này chỉ Nhân Tôn vậy mà có thể giết được nhiều như vậy Vũ Đế bị áp chế cảnh giới nên bọn họ phải cẩn thận không thể lật thuyền trong mương được.

Đang ngồi nghỉ ngơi Lạc Thiên bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt hắn xuyên thủng hư không nhìn về bên ngoài Ngọc San Thành. Ở nơi đó tụ tập rất nhiều môn phái, vừa nhìn Lạc Thiên đoán được bọn họ tới làm gì. Hắn không khỏi nở nụ cười rồi biến mất tại phòng.

“ Đã lâu không gặp Tằng Ngạo huynh.” Bên ngoài Ngọc San Thành, Thác Luân nhìn vị Vua của Ngạo Thiên Thánh Quốc nhàn nhạt nói. Thần thái ở giữa là như vậy bình tĩnh, tựa hồ Quốc Chủ một Thánh Quốc cũng không thể để hắn khiêm tốn.

“Đích thật là đa lâu không gặp, Thác Luân huynh lần này tới là muốn cho nhi tử báo thù đi.” Tằng Ngạo cũng không để ý của hắn mà chậm rãi sắc bén nói. Thần thái ở giữa như Đức Vua nhìn bề tôi vậy, là như vậy cao cao tại thượng.

“Như nhau mà thôi.” Đối với Tằng Ngạo lời nói Thác Luân cũng lập tức trả đũa. Hiển nhiên hai người cũng xem như là đối thủ cũ.

“Ha ha, hai vị đã lâu không gặp.” Bỗng nhiên một thanh âm vang lên, mọi người quay đầu lại chỉ thấy một trung niên tầm ba năm tuổi đang đứng ở thiên không, hắn khuôn mặt vậy mà có mấy phần giống San San.

“San Tề Quân, thành chủ Ngọc San Thành.” Nhìn thấy trung niên này lúc mấy tiểu môn phái muốn tới báo thủ không khỏi biến sắc, mà Tằng Ngạo cùng Thác Luân gương mặt ngưng trọng, thậm chí là kiêng kỵ.

Bọn họ không phải kiêng kỵ thực lực cùng thế lực của San Tề Quân mà con gái San San của hắn, nghe nói nàng đã bái vào một truyện thừa cự vô phách, San San thiên phú tuyệt luân thậm chí trùng kích được mười cái Chân Ngã Thần Hỏa.

Thậm chí bọn họ còn nghe nói San San đã trở thành truyền nhân của cự vô phách kia, nhận hết bồi dưỡng. Mà bọn họ còn nghe nói tiểu tử giết con trai cùng đệ tử của bọn họ cùng San San quan hệ rất tốt, bây giờ nhìn San Tề Quân xuất hiện lúc thì bọn họ biết mọi chuyện không dễ dàng như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.