Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 43: Vũ trụ chi binh


Đọc truyện Nhất Niệm Thiên Chủ – Chương 43: Vũ trụ chi binh

“Leng keng.” Từ trong Bá Hộ Kim Tháp đi ra một sợi tơ màu xám quang mang, nó bay thẳng tới Lạc Thiên mi tâm, xuyên thẳng vào linh hồn của hắn. Khi sợi tơ này bay vào Lạc Thiên cảm nhận được mình và Bá Hộ Kim Tháp có một cỗ liên hệ, cảm giác như nó là thân thể mình một bộ phận, cái này còn liên hệ gần hơn lúc hắn có được Thiên Tinh Tháp.

“Thành công.” Rùa Thần nhìn Lạc Thiên vậy mà thật sự bước qua một bước cuối cùng lúc thì không thể tin kêu to một tiếng. Cái này cũng không trách hắn thất thố, phải biết mỗi đời Lạc Tộc đều từng thử qua đều thất bại, nhưng Lạc Thiên vậy mà thành công. Phải biết các kỷ nguyên trước Lạc Tộc có thể nói mỗi đời đều là thiên phú vô song cùng thế hệ, mỗi một đời đều có thể trấn áp một thế hệ, nhưng như vậy mà vẫn không thành công, vậy mà bây giờ Lạc thiên lại thành công, cái này khiến hắn sao không thát thố.

“Thành công, ha ha ha.” Lạc Thiên nhìn mình vậy mà thành công không khỏi cười như điên. Cái này đối với hắn mà nói đích thật là đáng vui mừng lớn, một phần là vì hắn thành công, nhưng một phần lớn là hắn có thể làm được những điều mà tổ tiên hắn trước không làm được, cái này mới thật sự là điều mà hắn đáng vui mừng nhất.

“Tiểu tử, làm không tồi, không hổ là thập thải huyết mạch.” Rùa Thần nhìn Lạc Thiên tán thán không thôi nói, Vừa rồi khi Lạc Thiên sử dụng Hư Vô Thiên Kinh lúc hắn đã nhận ra Lạc Thiên đã thức tỉnh được thập thải huyết mạch.

“Đa tạ tiền bối thành toàn.” Lạc Thiên cúi đầu về Rùa Thần một lần nữa rồi cười nói, còn về vì sao Rùa Thần biết hắn có thập thải huyết mạch lúc thì Lạc Thiên đoán được. Dù sao hắn từng qua lại với Lạc Tộc rất nhiều năm nên khá hiểu tình huống của Lạc Tộc, cho nên có thể một cái liếc là nhận ra hắn thập thải huyết mạch lúc cũng không phải là điều gì khó.

“Ta không giúp gì ngươi cả, tất cả đều là nghị lực cùng thiên phú của ngươi mà thôi.” Rùa Thần cười khẽ lắc đầu nói, cái này cũng là hắn lời nói thật, bởi vì từ đầu đến cuối đều là Lạc Thiên tự làm ra đến chứ không phải là hắn cho.

“Dù sao vẫn phải cảm ơn tiền bối.” Lạc Thiên thu hồi tâm tình bình tĩnh rồi nói.

“Được rồi, ngươi khôi phục thương thế đi rồi hãy nói sau.” Rùa Thần cũng không nói gì về vấn đề này nữa rồi nhìn Lạc Thiên nói.

“Vậy thì phiền toái mượn tiền bối nơi đây một lát.” Lạc Thiên cũng gật đầu rồi nói. Hắn bị thương rất nặng nên cần một chỗ trị thương, mà nơi này vừa vặn thích hợp.

Ngôi xuống xếp bằng Lạc Thiên quanh thân nổi lên nhàn nhạt lục quang, từng sợi sinh cơ vây quay Lạc Thiên bắt đầu chữa thương cho hắn. Lần này thương thế cũng không nhẹ nên cần một đoạn thời gian dài.

Hai năm trôi qua, Lạc Thiên thương thế đã khôi phục hoàn toàn, hắn không khỏi lấy ra Bá Hộ Kim Tháp nhìn một cái. Từ khi hắn hắn và Bá Hộ Kim Tháp nối lên liên hệ lúc hắn đã biết thông tin về cái tháp này.


Nó đẳng cấp là Vũ Trụ Chi Binh, hơn nữa còn xếp top sáu trong mười món của Thập Thiên Vũ Trụ trong mấy cái kỷ nguyên qua, tính năng có thể công kích cùng phòng thủ, trấn thủ thời không, còn có thể hút đối thủ vào hoặc ở bên ngoài trực tiếp dùng áp lực đề chết đối thủ.

Vũ Trụ Chi Binh là bảo vật mạnh nhất trong Thâp Thiên Vũ Trụ, mỗi một kỷ nguyên sinh ra một cái đã là rất đáng gờm, thậm chí có kỷ nguyên đều không thể tạo ra một cái, nó mỗi một món đều là có sức mạnh kinh thiên, tại Vũ Trụ Chi Binh phía dưới vạn vật đều bị trấn áp cùng trấn giết, không có lựa chọn thứ ba.

Giống như Cửu Xích Phong Thiên của Lạc Thiên, nó từ tầng một tới tầng ba có thể nói là Chí Tôn bảo vương trung chi vương, còn nếu có thêm sáu tầng sau vậy thì đẳng cấp của nó là Vũ Trụ Chi Binh, hơn nữa nó còn xếp hạng đệ nhất. Cái này là năm đó tổ tiên các đời Lạc Tộc nghiên cứu mà thành, bọn họ từng lật tung cả Thập Thiên lên chỉ vì tìm kiếm thứ tốt nhất để chế tạo Cửu Xích Phong Thiên, như vậy có thể nghĩ ghê gớm như thế nào.

Hiển giờ Lạc Thiên có được một món đã xem như đại tạo hóa, còn có thể tìm được vài món nữa không thì hắn không nghĩ tới, với hắn mà nói chỉ cần có thể tìm đủ Cửu Xích Phong Thiên vậy là đủ rồi, cũng không hi vọng xa vời.

“Tiểu tử, ngươi đã nhận được Bá Hộ Kim Tháp, như vậy cũng là lúc tiếp nhận tẩy lễ của Lạc Tộc đi.” Rùa Thần vẫn cứ như lúc đầu chậm rãi nói nhìn Lạc Thiên.

“Hả?, không lẽ đời trước tổ tiên đã từng để lại một ít đồ ở đây sao?.” Lạc Thiên có ngoài nói rằng, hiển nhiên lần này hắn tới chỉ vì Bá Hộ Kim Tháp, không ngờ lại có ngoài ý muốn kinh hỉ.

“Ha ha, nói đúng ra là không phải là để cho ngươi, mà là để là chuẩn bị cho các hậu nhân sau này khi muốn lấy Bá Hộ Kim Tháp.” Rùa Thần như đọc được suy nghĩ của Lạc Thiên rồi nói tiếp :” Vốn dĩ tổ tiên các ngươi sợ hậu nhân khi tiếp nhận thử thách của Bá Hộ Kim Tháp bị thương nên trực tiếp xây dựng một cái Đàm Dược, mà cái đàm dược này chỉ có tác dụng với Lạc Tộc, ngoài trừ trị thương ra còn có thể giúp huyết mạch tẩy lễ.”

“Ra vậy.” Lạc Thiên chợt hiểu, bởi vì lúc đó chỉ có Lạc Tộc biết được tung tích của Bá Hộ Kim Tháp, mà các đời đều muốn có được món đồ này, nhưng họ lại sợ hậu nhân xảy ra ngoài ý muốn nên trực tiếp xây dựng một cái Đàm Dược, có thể thấy được Lạc Tộc tổ tiên để ý con cháu như thế nào.

“Đa tạ tiền bối, nhưng tiểu tử còn có đệ tử cùng vài người quen nên phải ra ngoài một lúc.” Lạc Thiên như có điều suy nghĩ rồi nhìn Rùa Thần nói, bởi vì hắn biết lần này tẩy lễ rất có thể rất lâu nên phải nói một tiếng với Phượng Duyên ba người để tránh họ lo lắng.

“Được, đi nhanh rồi trở về.” Rùa Thần cũng đáp ứng, dù sao đã là bất tử như hắn thì có chờ một chút thời gian cũng không sao.


“Vậy tiểu tử đi trước một thời gian.” Lạc Thiên cúi bái một cái rồi đi ra Rùa Thần Điện.

Tại một vùng phế tích trong, Phượng Duyên ba người đang ngưng trọng nhìn một cái hang động, xung quanh bọn họ cũng tụ tập rất nhiều người, có Thác Nhạc cùng Tằng Nhất đám người. Bọn họ tụ tập tại đây chỉ vì một vật trong hang động, nhưng mà trong đó như có một đôi mắt đầy uy áp nhìn bọn họ nên không dám hành động.

“Thật phiền phức, nếu có Thiên huynh ở đây vậy thì tốt rồi, trực tiếp trấn sát là được.” Quân Thiếu Lâm nhìn hang động bất đắc dĩ nói. Hiển nhiên bọn họ ở đây hơn năm mươi năm cũng đủ dày vò.

Kim Quy Không Gian chỉ mở được trăm năm, bây giờ đã gần sáu mươi năm, bọn họ cũng sắp chán ở trong này lắm rồi.

“Tiểu tử, sư phụ ta từng dạy, tu đạo dài dằng dẵng trong đều phải dựa vào chính mình mà không phải dựa vào sư phụ ta hay ai khác.” Phượng Duyên nhìn Quân Thiếu Lâm ra vẻ tiền bối giáo huấn tiểu bối nói. Người không hiểu nàng còn tưởng nàng thật là cao nhân đắc đạo.

“Ta hiểu.” Quân Thiếu Lâm nhìn Phượng Duyên ra vẻ cao nhân đắc đạo lúc không khỏi khóe môi co quắt nói, mấy năm nay mỗi lần hắn nói một cái gì sai sót là nàng lại “tiểu tử, sư phụ ta nói …”. Cái này làm hắn sắp điên lên rồi.

“Hì hì.” Bên kia San San nhìn hai người không khỏi cười khẽ một cái, nàng cười là như vậy thiên địa sáng sủa, là như vậy mị lực. Mấy năm trước từ lúc có được mười cái Chân Ngã Thần Hỏa lúc Phượng Duyên càng ngày càng thay đổi, hai người cũng không biết nàng trở nên thành thục hay là thế nào, nhưng cái này khiến hai người cũng bất đắc dĩ.

“Các vị, ta đã điều tra được trong đó là một cây Trăm vạn năm Tham Sinh Niên, nếu các vị hợp lực lại có lẽ có thể chế trụ tới con yêu thú trong đó một lát, tới lúc đó một người trong số chúng ta lẻn vào lấy đi Tham Sinh Niên, còn về sau này chúng ta theo người nào bỏ ra công sức lớn nhất để chia đồ, như vậy các vị không có ý kiến chứ.” Tằng Nhất nhìn San San ba người rồi chuyển tới Thác Nhạc nói. Hiển nhiên trong đám người cũng chỉ có bốn người là khiến hắn để mắt, còn những người còn lại hắn không để ý nhiều.

“Nếu Tằng Nhất huynh đã nói như vậy, bọn ta cũng không có gì không được.” Thác Nhạc đứng trước đám người của Thác Tung Sơn lạnh nhạt nói.


Hiển nhiên hắn nói như vậy không phải là nể mặt Tằng Nhất, mà là bên trong có một con thập tam giai yếu thú đỉnh phong không phải dễ chơi, bọn họ đều bị áp chế cảnh giới, thậm chí lúc hồi phục lại cũng không nhất định có thể làm gì được con yêu thú kia.

“Cứ vậy đi.” Quân Thiếu Lâm nhìn hai nữ một cái rồi cũng quyết định. Nếu là linh dược bình thường bọn họ còn không cần, dù sao chuyến này dã thu hoạch không tệ. Nhưng mà Tham Sinh Niên lại khác, nó không những gia tăng tuổi thọ, thậm chí sau khi đi ra phục dụng vào có thể giúp bọn họ tăng cao vài cảnh giới nhỏ, điều này đáng được liều mạng, dù sao tu sĩ ai không phải mạnh vì gạo bạo vì tiền mà tăng cảnh giới lên.

“Đã như vậy thì quyết định như vậy đi.” Tằng Nhất thấy mọi người đồng ý lúc cũng không nhiều lời trực tiếp ra tay.

“Vèo–.” Một kiếm mang theo Đế Vương khí thế quét ngang vạn vực mà ra, một kiếm này sắc bén mà tràn đầy uy nghiêm, tựa như vạn giới dưới một kiếm này đều phải phục bái.

“Ầm.” Hang động bị san bằng bình địa tại một kiếm, phía trong lộ ra một con vượn, con vượn này toàn thân màu đen, hắc khí quanh quẩn như muốn đem thế gian kéo vào bóng tối.

“Không ra tay còn chờ gì nữa.” Thác Nhạc nhìn mấy người cuồng quát, trực tiếp lấy kiếm ra chém xuống nhất chiêu.

“Vèo.” Một kiếm mang theo kiếm cương lao tới, kiếm cương như muốn chém vỡ đại địa, tinh hà vỡ nát, nơi đi qua đều lọ ra một vét kiếm mang.

Quân Thiếu Lâm ba người nhìn nhau cũng thâm gia trận chiến. Phía sau mấy tu sĩ cũng trực tiếp tế ra binh khí đánh tới, hiển nhiên chuẩn bị quần ẩu với con vượn này. Cứ như vậy một trận phúc sát bắt đầu diên ra.

“Ầm.” Đại địa vỡ nát, từng chỗ bị đánh xuyên thành thâm uyên, mỗi nơi đều có kiếm quang đao mang tràn ngập, các trăm vạn dặm đại địa đều bị đánh cho chìm xuống.

“Mở.” San San trực tiếp mở ra thần thể, mở ra Chân Ngã Thần Hỏa, đây là lần đầu tiên nàng sử dụng toàn lực trong Kim Quy Không Gian.

Nhất đao chém xuống, như ức vạn vẫn thạch, trăm vạn quân lực lượng lấy vô biên bá đạo chém xuống.

“Mở.” Quân Thiếu Lâm cũng trực tiếp mở ra Tiên Thể cùng trên đầu hắn hiện lên chín cái Chân Ngã Thần Hỏa, hiển nhiên hắn thiên phú cũng rất mạnh, trực tiếp mở ra chín cái.


“Vèo.” Một kích đâm thủng không gian, nhanh tới mức thời gian đều bị chậm một nhịp, thương ý sắc bén cắt đứt không gian mà theo tới.

“Cửu Chân Ngã Thần Hỏa!.” Nhìn Quân Thiếu Lâm xuất thân không kém gì mình mà lại có thể có được chín cái Chân Ngã Thần Hỏa lúc Tằng Nhất, Thác Nhạc cùng mấy vị thiên tài không khỏi đó kỵ nhìn nhiều vại cái, hiển nhiên bọn họ cũng là lần đầu thấy Quân Thiếu Lâm sử dụng Chân Ngã Thần Hỏa.

Nếu như Quân Thiếu Lâm sau lưng có thế lực như San San thì họ không nói gì, nhưng xuất thân của hắn cũng không hơn được bọn họ là bao, vậy mà có thể trùng kích được chín cái, cái này sao không khiến bọn họ ghen ghét đó kỵ được.

“Ầm.” Hắc Vượn bị nhiều người công kích thể thể liên tiếp lùi về sau. Nó giận giữ “Gào.” Một tiếng, rồi đánh tới nhất quyền đang gần nó Phượng Duyên cùng Thác Nhạc. Tại tiếng gầm dưới mọi người chỉ cảm thấy trước ngực như bị trùng kích, có một số người yếu ớt trực tiếp ho ra máu.

Nhìn thấy Hắc Vượn đánh tới nhất quyền lúc, Thác Nhạc biến sắc, hắn biết nếu mình đỡ một quyền này thì e rằng thi cốt không còn, không kịp nghĩ nhiều tránh ra sau Phượng Duyên.

“Vèo.” Cùng lúc đó Quân Thiếu Lâm không biết lúc nào đâm ra một kích rồi đẩy ra Phượng Duyên “Ầm” Một quyền đánh bay Quân Thiếu Lâm, mặc dù hắn mặc Đế Giáp nhưng vẫn bị thương rất nặng.

“Quân Thiếu Lâm.” Phượng Duyên cùng San San thấy Quân Thiếu Lâm bị thương thì sắc mặt đại biến cuồng kêu.

“Gào.” Cùng lúc đó ở không gian không xa khu vực chiến đấu cũng có rất nhiều tiếng gào vang lên, mỗi một tiếng như chấn vỡ sơn hà, vạn vực lắc lư.

“Mau vào lấy Tham Sinh Niên, nếu không sẽ không kịp.” Quân Thiếu Lâm nghe được xung quanh tiếng gào sắc mặt đại biến không để ý thương thế hét lớn, nói xong lại nhất kích trảm vỡ tinh thần đâm tới.

“Ta tới.” Thác Nhạc thấy thế dừng lại chiến đấu không quan tâm tới Phượng Duyên cùng Quân Thiếu Lâm chạy tới nơi sinh trưởng của Tham Sinh Niên.

“Không thấy đâu.” Vừa vào đã không thấy Tham Sinh Niên lúc Thác Nhạc biến sắc hét lớn.

Cùng lúc đó mấy người đang chiến đấu nghe Thác Nhạc nói thì biến sắc, bọn họ vì một cây này Tham Sinh Niên có thể nói là tổn thất cực lớn, bây giờ nếu không có vậy thì xem như nước đổ lá môn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.