Đọc truyện Nhất Niệm Thiên Chủ – Chương 29: Kim quy sơn
Kim Quy Sơn, là một tòa không quá hùng vĩ cũng không quá đặc biệt thần phong, nó đặc biệt chỉ vì bên ngoài trong rất giống một con Quy, người ngoài xem ra nó chỉ giống như một con Quy khổng lồ đang nằm ở đấy, nhưng nhìn như con Quy bình thường vậy mà khiến người cảm giác tựa hồ con Quy này nó nằm ở đấy từ lúc thiên địa còn chưa mở, tựa hồ dù thiên địa có phá diệt nó cũng sẽ vẫn nằm ở đây.
Tại Kim Quy Sơn hiện tại có rất nhiều tu sĩ. Tại Sơn núi phía dưới có tiểu tu sĩ nhìn tòa thần phong như Quy kia nhìn người bên cạnh bàn tán.: “Nghe nói lần này Thác Nhạc cùng Thác Tung Sơn các đệ tử khác cũng tới”
“Đúng vậy nhà, hơn nữa nghe nói Tằng Nhất thái tử của Ngạo Long đế Quốc cũng tới.” Cũng có tiểu tu sĩ bàn tán :” Mấy ngày trước ta nghe tin San San tiên tử đã trở về, lần này cũng sẽ tới!.”
“Thật sao, nghe nói San San tiên tử chưa tới ba nghàn tuổi đã là Vũ Đế, hơn nữa còn là một tôn Vũ Đế có mười cái Chân Ngã Thần Hỏa.” Cũng có tu sĩ cuồng nhiệt khi nhắc tới San San tiên tử. phải biết San San tiên tử không những khuôn mặt quốc sắc thiên hương mà thiên phú còn là có một không hai.
Một tôn Vũ Đế có mười cái Chân Ngã Thần Hỏa có thể nghĩ, phải biết cho dù các đại lục khác mạnh hơn Trường Minh đại lục nhiều cũng rất hiếm thấy mười cái Chân Ngã Thần Hỏa, huống chi có mười cái Chân Ngã Thần Hỏa như nàng, cái này đã chứng minh nàng thiên phú xuất sắc cỡ nào, hơn nữa nàng ngoại trừ nàng là con gái của Ngọc San Thành ra còn là đệ tử của một truyền thừa Cự Vô Phách môn phái.
“—Rống.” Mấy tu sĩ đang bàn tán thì một tiếng rống vang lên, chỉ thấy một đầu mấy nghàn trượng Tứ Dực Kê Giao đang lao tới, đây là một loài Kê có huyết thống gần với Giao Long, nó bên ngoài nhìn như Kê lại như Giao, phía dưới có lớp vảy nhàn nhạt màu đen giống như kê, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể hóa Giao, phía trên có bốn đôi cánh như che đậy thiên không.
Phía trên nó chở lấy một đoàn người, cầm đầu là một nam tử khuôn mặt thanh tú, hắn đứng trên Tứ Dục Kê Giao cao cao tại thượng tựa hồ hắn là Đế Vương nhìn xuống.
“Tằng Nhất thái tử.” Nhìn năm tử mọi người biến sắc, Phải biết Tằng Nhất thái tử là người thừa kế của Ngạo Thiên Thánh Quốc, mặc dù hắn không có thiên phú giống như San tiên tử nhưng cũng là một tôn Vũ Đế có tám cái Chân Ngã Thần Hỏa, hơn nữa phía sau còn có một con quái vật khổng lò Ngạo Thiên Thánh Quốc, cái này khiến rất nhiều người kiêng kỵ.
“—Rống.” –Hú.” Từng tôn khổng lồ vô cùng yêu thú chờ từng đoàn người tới, hiển nhiên đều là truyền thừa của Kim Ngọc Vực.
“Tới rồi, San San tiên tử.” Một tu sĩ nhìn một phía rồi cuồng nhiệt kêu. Cùng lúc đó hầu như tất cả mọi người quay đầu lại, đập vào mắt là một nữ tử lục y, không ai biết nàng đến từ lúc nào. Nàng đứng một mình tại một đồi núi lại là như vậy dị thế mà độc lập, tựa hồ dù nàng đứng tại một góc khuất cũng không thể khiến bất kỳ ai bỏ đi sự hiện hữu của nàng.
Nàng như chân trời thần nữ hạ sơn, khuôn mặt gần như hoàn mỹ từng li từng tí, lông mi Như Nguyệt, nàng siêu phàm thoát tục, dáng người thon thả, nàng có cặp chân dài khiến nhiều người vừa nhìn đã khó dời mắt, đặc biệt là đôi mắt long lanh màu xanh lục như biết nói cùng nhìn thấu lòng người kia.
Chú ý mọi người nhìn mình San San không thèm để ý vẫn đứng ở đó, nàng nhìn xung quanh một vòng, khi muốn thu hồi đôi mắt bỗng nhiên dừng lại, theo hướng nàng nhìn thấy một nam một nữ đang xếp bằng, nữ tử dáng người nóng bỏng, nhưng khí chất của nàng không yêu diễm mà lại mang theo một loại khí chất nhu nhược, người này nàng biết, là Phượng Duyên, xem như có gặp qua vài lần.
Còn nam tử kia, hắn ngồi xếp bằng như mọi thứ không liên quan tới mình, hắn khí chất cô độc mà dị thế, trên lông mày mang theo nhàn nhạt tang thương không hợp tuổi, tựa hộ hắn cảm nhận được gì đó bỗng nhiên mở mắt.
Đó là như thế nào ánh mắt, một đôi mắt bề ngoài mang theo bình tĩnh mà hờ hững, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được sâu trong đôi mắt đó là một loại cô độc tịch mịch, cô độc tựa hồ vì hắn không hợp với thế giới này, còn tịch mịch lại như hắn cao thủ bất thắng hàn. Một khắc kia trái tim nàng không hiểu run rẩy một cái, thậm chí có xung động đi tới bên cạnh hắn, để nàng có thể làm bạn cùng làm đối thủ để hắn không còn cô độc cùng tịch mịch.
“Mình đây là sao vậy!.” Cuối cùng San San thu hồi tâm tình không khỏi cười khổ một tiếng.
“Sao vậy sư phụ.” Phượng Duyên nhìn Lạc Thiên mở mắt tò mò nhìn theo :” Đó không phải là San San tỷ tỷ sao?.”.
Phượng Duyên vừa mới nhắc tới người trước đã thấy nàng tiến tới, nhìn Lạc Thiên một cái rồi nhìn Phượng Duyên cười nói :” Phượng Duyên muội muội, đã lâu không gặp.”
“San San tỷ, đã lâu không gặp.” Phượng Duyên cũng có chút mỉm cười nhìn San San cười nói, hiển nhiên hai người có quen biết.
“Vị này là.” San San hai người hàn huyên một lát rồi nàng như vô ý nhìn Lạc Thiên khẽ cười hỏi.
“Đây là sư phụ của ta.” Phượng Duyên bình tĩnh cười nói, tựa hồ không quan tâm sư phụ của nàng chỉ là một tiểu tu sĩ mới Trúc Cơ.
“Tiểu nữ San San gặp qua công tử!.” San San hơi bất ngờ trước câu trả lời của Phượng Duyên rồi mỉm cười nhìn Lạc Thiên.
“Lạc Thiên.” Lạc Thiên gật đầu rồi nhìn nàng một lần bình tĩnh nói :”Thần Huyết, Thần Thể, tâm tính rất tốt, rất không tệ.”
Hiển nhiên hắn có thể nhìn thấu nàng tư chất, Nhị Thần Chi Tư, là Thần Huyết cùng Thần Thể cấp bậc, thiên phú như vậy dù là Thập Thiên Vũ trụ cũng xem như đỉnh phong.
“Đa tạ công tử khen tặng.” San San có chút kinh hãi nhìn Lạc Thiên rồi bình tĩnh khom người nói tiếng cảm ơn.
Nhưng kỳ thực trong nội tâm nàng đã sớm nổi sóng, phải biết thiên phú của nàng ngoại trừ phụ thân cùng sư phụ của nàng ra không ai biết, vậy mà giờ này lại có người liếc mắt một cái đã nhận ra, còn bảo “Rất không tê” cái từ này.
“Không phải là khen tặng mà là nói thật, Thập Thiên Vũ Trụ trong ta đã gặp vài người có Nhị Thần Chi Tư như ngươi nhưng không phải ai cũng có tâm tĩnh cùng thiên phú như ngươi.” Lạc Thiên lắc đầu bình tĩnh nói, kiếp trước có loại gì thiên tài hắn chưa gặp cùng chưa đánh qua, hắn vừa nhìn đã biết San San nữ tử xem như là đỉnh cấp trong đó.
“Sư phụ, ngươi từng đi qua hết Thập Thiên Vũ Trụ sao?.” Phượng Duyên có chút tò mò nhìn Lạc Thiên, phải biết mặc dù nàng gọi hắn là sư phụ nhưng dù vậy Lạc Thiên cũng chỉ mới là Trúc Cơ cảnh, muốn đi cái khác Vũ Trụ ít nhất đều phải cấp Tôn Chủ hoặc tình huống đặc biệt mới có thể, vậy mà hiện giờ Lạc Thiên lại nói như hắn đã từng đi qua, cái này khiến nàng tò mò cùng hướng tới.
San San nư tử cũng tò mò lắng nghe, hiển nhiên bề ngoài nhìn như chỉ là một cái Trúc Cơ tiểu tu sĩ nhưng nàng lần đầu nhìn thấy hắn đã thấy hắn khác với tất cả mọi người nên nàng cũng rất hiếu kỳ.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Đối với cái này Lạc Thiên cười khẽ gõ đầu nàng rồi nói, kỳ thật không phải tất cả Vũ Trụ hắn đều đi, hắn cũng chỉ mới có đi qua ba cái trong Thập Thiên Vũ Trụ mà thôi. Thử nghĩ một cái Vũ Trụ đã rộng lớn tới nỗi Tôn Chủ cũng không thể đi hết mỗi góc, chứ chưa nói gì Thập Thiên Vũ Trụ.
“Thôi đi, chưa đi thì nói chưa đi, còn ra vẻ thần bí.” Phượng Duyên thất vọng lầm bầm nói nhỏ.
“—Két.” Đột nhiên một thanh âm cực lớn vang lên, thanh âm như vang lên tại trong lòng người, chỉ thấy cái sườn núi hình miệng Quy bỗng nhiên mở ra thành một cái lỗ đen, nó tựa hồ có thể thôn phệ tất cả, quản chi ngươi biết nó không có nguy hiểm nhưng khi nhìn một cái cũng không khỏi khiến người rùng mình.
“Đã mở rồi sao.” Có một số tu sĩ ngăn cản nội tâm sợ hãi mang theo ánh mắt cực nóng nhìn lỗ đen, hiển nhiên nếu vào trong tìm được một lần tạo hóa đều có thể khiến họ thoát thai hoán cốt.
“Sư phụ, chúng ta vào sao?.” Phượng Duyên cũng hiếu kỳ nhìn lấy lỗ đen rồi quay đầu nói với Lạc Thiên.
“Để bọn họ vào trước đi.” Lạc Thiên bình tĩnh nói rồi không để ý nữa, nếu món đồ trong đó là của hắn thì sẽ là của hắn, nếu không phải của hắn vậy trực tiếp cướp là được rồi.
Mà San San thấy Lạc Thiên như vậy cũng không vội, với nàng mà nói lần này có thể vào được Kim Quy Sơn chẳng qua là trùng hợp mà thôi, trong đó bảo vật đối với nàng mà nói không có ý nghĩa, nàng chỉ tò mò với Lạc Thiên nên muốn đi cùng hắn.
“—Vèo.” Từng đoàn từng đoàn người lao vào lỗ đen, cũng không tới bao lâu hầu như tất cả đều đi vào. Chỉ còn lại đoàn người Tằng Nhất thái tử vẫn chưa đi vào, hắn nhàn nhạt thâm ý liếc qua Lạc Thiên cùng Phượng Duyên rồi chuyển qua San San, cuối cùng không nói một lời dẫn người đi vào.
“Vào thôi.” Một nén nhang sau Lạc Thiên nhìn hai người rồi bình tĩnh nói, đối với San San muốn đồng hành hán cũng không phản đối, chỉ cần không cản đường hắn thì mọi chuyện đều có thể.
“—Vèo.” Ba người tiến vào lúc đã là một không gian khác, tại đây như một mảnh thiên địa mới. “—Ong.” Vừa vào Lạc Thiên hai mắt dâng trào thao thao bất tuyệt quang mang, hai mắt hắn như hai vầng Thái Dương chiếu rọi vạn giới, hắn hai mắt chiếu qua mỗi nơi mỗi chỗ tọa độ của không gian này, tại đôi mắt phía dưới quản chi chỗ tối nhất của thế gian cũng bị soi sáng.
Đang đi tìm bảo vật tất cả mọi người bỗng nhiên rùng mình, bọn họ tựa hồ cảm giác được có cái gì rất kinh khủng đang nhìn bọn họ, chỉ là chớp mắt lại biến mất nên rất nhiều người tưởng ảo giác rồi tiếp túc.
“Không Gian Chi mâu.” San San cùng Phượng Duyên giật mình nhìn hai mắt dâng trào quang mang của Lạc Thiên, các nàng đều có lai lịch lớn, vừa nhìn là đã biết là cái gì nhãn lực, hiển nhiên không ngờ Lạc Thiên chỉ có Trúc Cơ tiểu tu sĩ lại sử dụng thủ đoạn của Thánh Tôn mới có thể làm được, hơn nữa còn phải là Thánh Tôn tinh thông không gian chi lực. Phải biết muốn dùng Không Gian chi lực áp súc vào hai mắt phải Thánh Tôn mới có thể làm được, cái này làm sao không khiến hai người giật mình.
“Bên này.” Lạc Thiên không chú ý hai nàng đi về một phía, vừa rồi hắn sử dụng Hư Vô Thiên kinh diễn hóa ra Không Gian Chi Mâu đã tìm khắp mọi nơi tọa độ của không gian này, chỉ có một chỗ là hắn không thể tìm được, nghĩ đến đó có lẽ là nơi cất dấu thứ hắn cần.
Cả ba đi theo phương hướng đi tới, trên đường đi nhàn nhã, Lạc Thiên không vội đi lấy món đồ kia, thỉnh thoảng gặp một số yêu thú đều bị San san cùng Phượng Duyên trực tiếp trấn sát, tại đây chỉ có Thập giai cùng Thập nhất giai yêu thú là cao nhất, đối với Nhị Thần Chi Tư cùng mười cái Chân Ngã Thần Hỏa như San San mà nói đều là tiện tay trấn sát.
“Nghe nói phía trước có một chỗ có thể giúp người mài luyện Bản Mệnh Chiêu Thức.” Ba ngày sau đó, San San cùng Phường Duyên sau khi đi xung quanh trở về nhìn Lạc Thiên cười nói, hiển nhiên mấy ngày ở chung ba người quan hệ cũng xem như quen thuộc. Mà lần này các nàng ra ngoài lại nhận được tin tức có một tế đàn có thể giúp người mài luyện cùng giúp tu sĩ sáng tạo Bản Mệnh Chiêu Thức cho nên trở về nói với Lạc Thiên.
Mấy ngày ở chung hai người có thể đoán được nội tình một ít, nếu không vận dụng một số thủ đoạn mà các nàng không biết ra thì hắn kỳ thật vãn là một Trúc Cơ đỉnh phong tu sĩ, cái này kết luận thật khiến các nàng giật mình, phải biết từ xưa tới nay dù tu sĩ hay thiên tài có quỷ dị tới đâu cũng có giới hạn, vậy mà Lạc Thiên theo bọn họ thấy dường như cái đầm, sâu không giới hạn.