Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 20: Thông thiên tháp


Đọc truyện Nhất Niệm Thiên Chủ – Chương 20: Thông thiên tháp

Sáng sớm ngày mai cửa phòng của Lạc Thiên mở ra, cảm nhận xung quanh đã không có Lạc Tuyết khí tức Lạc Thiên quyết định đi xem xung quanh một vòng, hắn cũng không thể mỗi ngày đều ở trong phòng tu luyện được.

Đi tới quảng trưởng Ngọc Thanh phái nhìn xung quanh, ở đây vẫn là như hôm qua người tới tấp nập vậy,. Lần này Lạc Thiên đi tới bảng nhiệm vụ nhìn một chút, lần này hắn cũng muốn đi ra rèn luyện một chút để quen thuộc với Ban Sơ Phàm Thể.

“Huyền bảng nhiệm vụ: Giết một ngũ giai Ma Tộc được mười điểm tích lũy, Giết một lục giai được năm mươi điểm tích lũy, Giết một thất giai được một trăm điểm tích lũy…”

“Nguyên bảng nhiệm vụ : Tìm một thành viên cùng đi săn giết Giác Ngân Mã.”

“….. .”

Nhàn nhạt liếc bảng nhiệm vụ kia rồi quay đầu rời đi. Lần này hắn muốn đến Thông Thiên Tháp của Ngọc Thanh Phái để đo lường chiến lực. Thông Thiên Tháp có thể nói là được sử dụng để đo lường chiến lực chuẩn xác nhất trong thập thiên vũ trụ.

Thông Thiên tại Ngọc Thanh phái có thể xem là được chào đón nhất trong tam đại địa điểm của Ngọc Thanh Phái. Tháp này có năm mươi tầng, mỗi một tầng là đại diện cho một phần chiến lực của thí sinh.

Đi tới nhìn tòa kia cao chót vót khoảng chừng vạn trượng kia Lạc Thiên không khỏi cảm khái. Trước đây lúc hắn vừa đột phá Phá Cung cảnh hắn cùng đã từng tới Thông Thiên Tháp thí luyện chiến lực qua, lúc đó hắn vẫn chỉ là Phá Cung cảnh, mặc dù Tứ Thần Chi Tư chưa hoàn toàn giác tỉnh qua nhưng vẫn có thể đi lên tới tầng thứ 32.

Kiếp này hắn có thể dựa vào kinh nghiệm cùng hoàn toàn chưởng khống sức mạnh nên cùng cảnh giới có thể nói là vượt qua trước kia rất nhiều.

Tiến tới nhìn tòa kia đồ sộ tháp cao, Lạc Thiên nhìn mấy đệ tử đang được Thiên Kính chiếu sáng đang chiến đấu trong Thông Thiên Tháp kia không khỏi nở nụ cười.


Vì để các đệ tử có động lực nên những thiên tài khi xông vào Thông Thiên Tháp thường được thông qua Thiên Kính phản chiếu hình ảnh đang chiến đấu, có thể nói những người được Thiên Kính chiếu sáng đều là thiên chi kiêu tử của Ngọc Thanh Phái .

Khi nhìn lên bảng xếp hạng của Thông Thiên tháp Lạc Thiên hơi bất ngờ khi thấy hai cái tên quen thuộc.

Xếp hạng đệ nhất tên Ngọc Nhan. Ở bảng xếp hạng nàng vậy mà có thể dùng Địa Tôn cảnh xông tới tầng thứ 31, mà phía sau là Lạc Tuyết nàng vậy mà xông tới tầng 28, hắn thật không ngờ nha đầu này vừa mới thức tỉnh Hồng Mông Thần thể đã có thể phát huy tới mức độ này.

Còn phía sau mấy cái tên như Tào Lâm.. Tống Bảo Thanh chỉ tới tầng 12, 11 … . Hiển nhiên hai nàng này đã vượt qua thiên tài của bản thổ Thiên Đồ đại lục.

Lạc Thiên nhàn nhạt liếc qua rồi đi tới lấy thẻ lệnh bài đăng ký xông Thông Thiên Tháp. Lệnh bài là Nam Cung Vân trước đó đưa cho hắn, có lệnh bài này có thể xác nhận hắn là đệ tử của Ngọc Thanh Phái.

“Tên, tuổi, cảnh giới?.:“ Nhìn chỉ mới Phá Cung cảnh tiểu tu sĩ vậy mà muốn tới xông Thông Thiên Tháp tên trưởng lão không khỏi nhìn nhiều một cái. Chỉ là khiến hắn thất vọng ngoại trừ bề ngoài tốt xem ra không nhìn được cái gì khác.

“Lạc Thiên, tuổi 37, cảnh giới Phá Cung nhất trọng.” Lạc Thiên không thèm để ý tên trưởng lão nhìn mình bình tĩnh nói.

“Được rồi, vào đi” Trưởng lão nhìn Lạc Thiên không một cái rồi không để ý tới hắn nữa. Hiển nhiên khi biết đã 37 tuổi mà mới có Phá Cung nhất trọng nên không thèm để ý nữa . Phải biết rằng tại 37 tuổi mà mới có thể đột phá Phá Cung nhất trọng tại Thiên Huyền giới chỉ có thể xem như hạng kém mà thôi, chính vì vậy hắn không hề xem trọng tên tiểu tử này.

Lạc Thiên đối với trưởng lão coi thường chỉ cười nhạt rồi tiến vào Thông Thiên Tháp.

Khi bước vào Thông Thiên Tháp Lạc Thiên bị truyền tống tới một nơi khác. Lần nữa xuất hiện đã tại một lôi đài, chiều rộng khoảng chừng mười dặm, hiển nhiên Thông Thiên Tháp căn cứ vào cảnh giới để tùy ý truyền tống tới lôi đài.


Đúng lúc này tại trước mặt Lạc Thiên có bạch quang lóe lên, trước mặt đã xuất hiện một hư ảnh chiến y nam tử, diện mục bình phàm, khí thế là Phá Cung nhất trọng, phía sau hắn có một cái giá đỡ, tại trên giá đỡ có các loại binh khí tu luyện gia thường dùng như kiếm, đao, côn… .Hiển nhiên là tùy theo đối thủ sử dụng binh khí mà phán xét.

Không nói hai lời Lạc Thiên xuất ra một chỉ, tại một chỉ này phía dưới chiến y nam tử ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, trực tiếp biến mất tại lôi đài.

Tại hư ảnh chiến y biến mắt nửa nén nhang thì bạch quang lại lóe lên, hư ảnh nam tử lại một lần nữa xuất hiện, chỉ là khí thế hư ảnh này lại mạnh hơn trước một chút, dĩ nhiên là Phá Cung nhị trọng.

Nhìn hư ảnh xuất hiện lần nữa Lạc Thiên không kinh ngạc, trức tiếp một chỉ. Cứ như vậy một thời gian Lạc Thiên đã nhanh xông tới tầng thứ 35.

Tại Lạc Thiên xông tới tầng thứ hai mươi. Bên ngoài Thông Thiên Tháp đã tụ tập vô số đệ tử, trong đó bao gồm cả Lạc Phong, Nam Cung Vân cùng Lạc Tuyết, thậm chí là Ngọc Nhan cùng các trưởng lão của Ngọc Thanh Phái đều tới xem, hiển nhiên khi biết được có Phá Cung nhất trọng tiểu tu sĩ vậy mà xông tới tầng 30 nên quyết định tới xem một lần hư thực.

“Tiểu tử này là ai vậy, môn phái chúng ta từ bao có một thiên tài như vậy, tại sao ta chưa từng nghe nói.” Một trưởng lão trong đó nhìn lên Thiên Kính trong đang chiến đấu Lạc Thiên rung động nói. Hắn là đại trưởng lão Tiêu Nhiên của Ngọc Thanh Phái, lần này đang xử lý sự vụ thì bỗng nhiên nghe đệ tử tới báo có người xong tới tầng 30 nên tới xem hư thật, chỉ là không ngờ bây giờ đã là tầng 35.

“Bẩm đại trưởng lão, nghe nói người này là con trai đệ tử hạch tâm Lạc Phong cùng Nam Cung Vân.” Một trên trưởng lão sau lưng Tiêu Nhiên cung kính trả lời.

“Chậc chậc, không ngờ hai người kia vậy mà vận khí như vậy, sinh ra một Lạc Tuyết đã đủ khiến người hâm mộ, vậy mà còn sinh ra một tên chỉ có hơn chứ không có kém Lạc Tuyết.” Đại trưởng lão Tiêu Nhiên một mặt hâm mộ nói.

“Đây là con trai các ngươi sao?.” Tại bên kia một góc bên kia, một lão giả diện mục uy nghiêm nhìn Lạc Phong cùng Nam Cung Vân kinh ngạc nói. Hắn là Chấp Pháp Sự trưởng lão Đông Thắng. Theo hắn biết Lạc Phong cùng Nam Cung Vân có hai đứa con, một là Lạc Tuyết, hai là một đứa con trai đã mất tích khi còn 12 tuổi. Vốn dĩ hắn nghĩ một Lạc Tuyết có thể xông vào tầng 28 đã là thiên địa ban phúc cho hai người rồi, vậy mà không ngờ đại ca của Lạc Tuyết vậy mà còn muốn kinh diễm hơn Lạc Tuyết.


“Vâng sư phụ. Tiểu tử này gần đây mới trở về, vậy mà không ở trong phòng tu luyện lại chạy ra đây làm gì không biết.” Lạc Phong có chút rèn sắt không thành thép nói, chỉ là thần thái ở giữa một mặt đắc ý cùng tự hào nói. Hiển nhiên chỉ riêng có thể sinh ra hai thiên chi kiêu tử như Lạc Thiên cùng Lạc Tuyết đã đủ khiến rất nhiều người hâm mộ.

“Tiểu tử ngươi quả thật là tốt vận khí, vậy mà có thể sinh ra hai đứa con như vậy.” Đông Thắng nhìn Lạc Phong đắc ý cũng không thèm để ý cười nói.

“Tất nhiên, từ nhỏ ta thế nhưng chưa từng thấy có ai có chiến lực như ca ca đấy.” Còn chưa chờ Lạc Phong trả lời Lạc Tuyết đã đắc ý khoe khoang nói.

Phải biết rằng tu sĩ lúc cảnh giới còn thấp thì rất khó mà vượt cấp chiến đấu, bởi vì giai đoạn này tu sĩ huyết mạch, thể chất, khống chế chiến lực đều rất khó mà nắm dữ hoàn toàn. Thường phải đến cảnh giới càng cao thì huyết mạch , thể chất mới càng phát huy được tác dụng, cái này rất giống một đứa trẻ ba tuổi cầm được kiếm nhưng không biết các sử dụng. Mà Lạc Thiên hiển nhiên có thể hoàn toàn nắm dữ được những này.

“Đích thật, ở Thiên Đồ đại lục ngoài trừ Ngọc Nhan cùng ngươi ra đã không có ai có thể so với hắn.” Đối với Lạc Tuyết khoe khoang Đông Thắng cũng không phản bác. Bởi vì ở Thiên Đồ đại lục đích thật còn chưa có ai vượt qua được tầng thứ 20 của Thông Thiên Tháp chứ đừng nói là tầng 35 như Lạc Thiên.

“Chỉ là sau này tiểu tử kia rất có thể sẽ thường xuyên gặp ám sát đấy.” Đông Thắng ngưng trọng nhìn Lạc Phong cùng Nam Cung Vân nói. Hiển nhiên với thiên phú của Lạc Thiên rất dễ khiến người khác kiêng kỵ. Giống như Lạc Tuyết vậy, với thiên phú của nàng nếu chưa tới cảnh giới có thể tự bảo vệ thì tông môn sẽ không để cho nàng rời đi.

“Cái này con sẽ suy nghĩ lại.” Đối với vấn đề này Lạc Phong cùng Nam Cung Vân nhìn nhau một lát rồi khẽ than nói.

Tại lôi đài trong, Lạc Thiên đang cùng hư ảnh chiến y nam tử kịch chiến, hiện giờ hắn đã xông tới tầng 36, tuy rằng có thể dùng thời gian ngắn đánh bại hư ảnh nhưng Lạc Thiên vẫn ung dung không bọi. Hắn là muốn quen thuộc với Ban Sơ Phàm Thể nên từ đầu đều chỉ dùng ngang nhau sức mạnh để đánh về hư ảnh.

“Xẹt.” Lạc Thiên rút kiếm ra, nhất kiếm lăng không đánh ra, hai cỗ kiếm ý phá không lao tới, tại một kiếm này phía dưới thần phật đều phải tránh lui, không gian đều như muốn xé rách.

Thấy Lạc Thiên chém ra nhất kiếm hư ảnh cũng lấy ra một thanh kiếm sau giá đỡ, khi kiếm vào trong tay hư ảnh, một cỗ lăng lệ sắc bén tản mát ra không gian, như muốn đem vạn vật đều cẳt xé, liệt không lao tới.

Hư ảnh không nói chém ra nhất kiếm, tại một kiếm này phía dưới thiên địa đều bị chia cắt, nguyên lực bạo động như muốn no bạo không gian.

“Oành.” Hai kiếm đụng vào nhau, vang lên một tiếng như trời sấm, một kiếm đoạn thiên địa kia cũng không thể đón đỡ, cuối cùng kiếm thế không giảm lao tới chém nát hư ảnh.


Nhìn hư ảnh biến mất Lạc Thiên ngồi xếp bằng tu dưỡng, mặc dù chỉ có nửa nén nhang để hồi phục nhưng với Lạc Thiên mà nói đã là quá đủ. Đối với hắn mà nói chỉ cần nửa nén nhang thì hắn có thể dựa vào trăm ngàn trượng Nê Hoàn Cung để hồi phục lại bảy phần nguyên lực.

Nửa nén nhang qua đi, lần nữa đã xuất hiện một Địa Tôn thật trọng hư ảnh. Nhìn hư ảnh Lạc Thiên bắt đầu ngưng trọng đối chiến, bởi vì hắn bây giờ chiến lực nếu không dùng Hư Vô Thiên Kinh thì chỉ có thể miễn cưỡng đối đầu với Địa Tôn Lục trọng mà thôi, còn thất trọng thì không dám nói có thể chiến thắng.

“Âm Dương Nhất Kiếm.” Lạc Thiên sử dùng kình lực của chỉ phong sát nhập vào chém nhất kiếm. Tại một kiếm này phía dưới âm dương tương dung, như muốn chia cắt thiên địa thành âm dương, một kiếm này dưới ba ngàn thế giới đều phải ảm đạm phai mờ.

Hư ảnh cũng xong lên chém ra nhất kiếm, lấy tuyệt đối lực lượng trấn ấp, tại một kiếm này phía dưới quản chi một kiếm âm dương tương dung cũng bị phân thành hai. Một kiếm vô kiên bất tồi, sắc bén như muốn chém đoạn thương thiên, khí thế vô địch lao tới Lạc Thiên.

“Oành.” Bạch cùng lam hai màu quấn quanh Lạc thiên, tại hai màu này bảo vệ phía dưới quản chi ngươi có thể chém đoạn thương khung cũng không thể phá vỡ được hai màu bạch lam. Lạc Thiên cầm kiếm lao thẳng tới chém giết cùng hư ảnh, cả hai đều dùng cận chiến chém nhau, mỗi một kiếm đều là sắc bén tàn nhẫn, mỗi một kiếm đều là muốn lấy mạng đối phương như vậy.

“Leng keng.” Binh khí chém vào Lạc Thiên như dao cùn chém sắt vậy, lúc này phương thức chiến đấu đã không dùng ưu nhã để hình dung được nữa, cả hai ngươi một kiếm ta một kiếm. Bên ngoài người xem đều sởn cả gai ốc khi nhìn một người một hư ảnh chém giết.

“Hừ.” Lạc Thiên đau đớn hừ một tiếng lui ra mười trượng rồi thu kiếm, quần áo tả tơi bình tĩnh mà nhìn hư ảnh. Tại đối diện hư ảnh thấy Lạc Thiên đứng im cũng không động, trên hư ảnh đã có rất nhiều vết chém, hiển nhiên mỗi khi bị chém trúng hư ảnh đều sẽ lưu lại một lỗ hổng .

“Hận Địa Vô Sinh chỉ.” Lạc Thiên vận dụng còn sót lại nguyên lực dồn vào một chỉ. Một chỉ chưa đánh tới đã như thương thiên đè lên, như có ức quân lực lượng ập tới.

Một chỉ này có thể xuyên vỡ đại đạo, ngự không như xuyên qua tinh hà, tựa hồ nó vượt qua ức vạn tinh hà mà tới, một chỉ này có thể oanh sát sinh linh, chém giết đến thiên hoang địa lão.

Thấy một chỉ bá tuyệt thiên hoang kia hư ảnh ánh mắt chưa từng ba động chém ra tam kiếm, tam kiếm như từ quá khứ, hiện tại cùng tương lai mà đến, tam kiếm tương dung như có thể chặt vỡ nhân quả tuần hoàn.

Tại tam kiếm phía dưới khiến lòng người phát lạnh, tựa hồ nó bất cứ lúc nào cũng có thể khiến ngươi biến mất trong thời gian trường hà không lưu dấu vết vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.