Nhất Niệm Thiên Chủ

Chương 18: Ngọc nhan


Đọc truyện Nhất Niệm Thiên Chủ – Chương 18: Ngọc nhan

Tại đây mười lăm năm trôi qua Lạc Thiên cảnh giới vẫn là Phá Cung nhất trọng. Chỉ là mười năm qua đi Lạc Thiên dưới chỉ đạo của Lạc Chiến đã tìm hiểu được sáu phần năm của Hư Vô Thiên Kinh.

Bây giờ nếu hắn sử dụng Thời Không Chi Lực e rằng mạnh hơn trước rất nhiều lần, bởi vì hắn có Ban Sơ Phàm Thể làm trụ cột cùng với Hư Vô Thiên Kinh diễn hóa ra Thời Không Chi lực nên mạnh hơn bản được các đời của Lạc Tộc tách ra từ Hư Vô Thiên Kinh.

“Tiểu Thiên, bây giờ con đã được truyền thừa của tộc ta, những gì có thể dạy, những gì có thể nói ta cũng đã truyền lại cho con, con đường phía trước đều phải dựa vào con.” Lạc Chiến nguyên thần mờ nhạt nhìn cháu nội của mình từ ái nói, bây giờ truyền thừa đã truyền xuống, hắn cũng là lúc nên tan biến.

“Ông nội.” Lạc Thiên con mắt có chút ẩm ướt nhìn Lạc Chiến, cuối cùng hắn phục bái trước Lạc Chiến dập đầu ba lay.

“Cháu ngoan, gặp lại được cháu thì đời này ta đã không còn gì tâm nguyện nữa, nhưng phải nhớ kỹ một điều, nếu không thể tìm được tầng thứ chín của Cửu Xích Phong Thiên thì không nên đối đầu với Cổ Ma, sau này hãy bảo trọng.” Cuối cùng Lạc Chiến ung dung nhìn Lạc Thiên cười khẽ nói. Một tia nguyên thần cuối cùng cũng đã mờ nhạt, tia nguyên thần này mang theo chấp niệm của hắn nên khi đã hoàn thành chấp niệm thì nó sẽ tan biến.

“Cung tiễn ông nội.” Lạc Thiên con ngươi đọng lại nước mắt cuối cùng vẫn không nhịn được rơi xuống, phục bái một lần nữa tiễn đưa chấp niệm của Lạc Chiến .

Đứng dậy nhìn xung quanh đã không còn bóng dáng của Lạc Chiến, Lạc Thiên đi tới đầm máu truyền thừa ngồi xếp bằng tu luyện, hắn muốn dùng máu trong đầm để tăng lên đối với Hư Vô Thiên Kinh hiệu suất tu luyện, nếu hắn không tận dụng thời gian này tu luyện thì chính hắn cũng cảm thấy đáng tiếc.

Phải biết cái đầm máu này là bổn nguyên huyết mạch các đời Lạc Tộc sau khi gặp ngoài ý muốn tạo hóa mà thành, bọn họ mỗi đời đều tu luyện qua Hư Vô Thiên Kinh nên những dòng máu này có thể giúp con cháu đời sau dễ dàng tìm hiểu Hư Vô Thiên Kinh hơn. tuy rằng trong đầm máu đã bị hắn hấp thu gần hết khi dung hợp thành Ban Sơ Phàm Thể nhưng vẫn còn lại một chút, nếu để qua một chút thời gian thì những dòng máu này cũng sẽ tan biến, như vậy thì quá lãng phí.

Vừa ngồi đã là mười năm, cũng chính là hai mươi lăm năm từ lúc hắn đi tới Vấn Thiên Sơn Mạch. Tại trong đầm Lạc Thiên bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt vẫn là tang thương, vẫn là thâm thúy như vậy. Lại mười năm qua đi hắn đã tìm hiểu thêm được một ly, chính là sáu phần sáu.

“Cũng là lúc trở về rồi.” Cảm nhận được thiên địa xung quanh dần dần hiện ra bản chất của nó, Lạc Thiên nỉ non nói. Lần này hắn đã rời đi hai mươi lăm năm cũng là lúc nên trở về.


Một lần nữa đi ra Vấn Thiên Sơn Mạch, cảm nhận được lúc này nó vẫn như là lúc ban đầu Lạc Thiên tới vậy, vẫn là như vậy không có sinh cơ, vẫn là như vậy hoang vu, Lạc Thiên không khỏi cảm khái, có lẽ cuộc đời của hắn được bắt từ đây đi.

Cái ngày Lạc Thiên nhận được truyền thừa, mọi thứ thuộc về hắn đã chú định sẽ lệch đi quý tích vốn có của nó, mặc dù bởi vì Hư Vô Thiên Kinh mà hắn không cần phải chịu tới Nhân Quả ràng buộc, nhưng có rất nhiều thứ hắn vẫn phải đi làm, điều này không vì cái gì khác, chỉ vì hắn họ Lạc.

Thu hồi cảm xúc, đi ra Vấn Thiên Sơn Mạch, Lạc Thiên không vội trở về mà ngồi xuống xếp bằng tĩnh dưỡng. Ba ngày qua đi, hắn vẫn cứ ngồi như vậy, tựa hồ nếu không có ai gọi thì hắn sẽ không tỉnh lại.

Đang ngồi xếp bằng Lạc Thiên bỗng nhiên mở mắt, hắn nhìn về phía trước bình tĩnh nói :” Cuối cùng cũng chịu xuất hiện sao.”.

Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một nam tử, hắn anh tư vô song, người mặc tử y tôn lên vẻ cao quý, khi hắn đứng ở đấy sẽ khiến người cảm giác như là hắn đại diện cho mảnh thiên địa này, tựa hồ thập thiên vũ trụ, chư thiên vạn giới đều phải lấy hắn làm trung tâm vậy. Tôn Chủ, vừa nhìn đã biết đây là một vị Tôn Chủ.

“Đã lâu không gặp.” Nam tử người mặc tử y nhìn Lạc Thiên tùy ý cười nói.

“Đúng vậy, chỉ là bây giờ ta nên gọi thẳng tên ngươi Thanh Sơn Thánh Giả hay là Thanh Sơn Tôn Giả?.” Lạc Thiên nhìn nam tử nhàn nhạt nói.

“Vạn năm qua đi tính tình của ngươi vẫn hờ hững như vậy, còn về tên gọi như thế nào thì tùy ngươi không quan trọng. Chỉ là ta thật bất ngờ khi ngươi vậy mà là Thiếu Chủ của Thiên Tinh Cung!.” Nam tử mang theo ngữ khí không quan trọng cùng cảm khái nhìn Lạc Thiên chậm rãi nói .

“Cái này quan trọng sao, dù ta có là Thiếu Chủ trong cùng thế hệ hay lại là Thiếu Chủ của Thiên Tinh Cung thì ta vẫn là ta mà thôi.” Đối với cái này Lạc Thiên tỏ vẻ không ý kiến nói, dừng lại một lát rồi hắn nói tiếp :” Chỉ là ta không ngờ ngươi vậy mà lại đột phá thành Tôn Chủ.”


“Ha ha, cái này cũng chỉ là may mắn mà thôi, nếu không phải có mấy vị lão tổ trợ giúp e rằng ta bây giờ vẫn bồi hồi ở Thánh Tôn cũng không biết chừng.” Nghe Lạc Thiên nói Thanh Sơn cười khiêm tốn nói.

“Được rồi, mấy lão già kia muốn ngươi tới đây gặp ta không phải chỉ ôn chuyện thôi đi?.” Lạc Thiên ánh mắt thâm thúy như nhìn xuyên lòng người đối với Thanh Sơn chậm rãi nói .

“Ngươi vẫn là trực tiếp như vậy. Lần này mấy vị lão tổ muốn ta tới đây chính là muốn xác nhận vài chuyện.” Đối với ánh mắt thâm thúy như nhìn xuyên lòng người kia Thanh Sơn vẫn chậm rãi nói.

“Xem ra mấy lão già kia chuẩn bị một đại thanh tẩy Vô Cực Vũ Trụ đi.” Đối với chuyện này Lạc Thiên không thèm để ý nói, Vô Cực Vũ Trụ đối với hắn mà nói chỉ là khách qua đường mà thôi, khi giải quyết xong một số chuyện riêng hắn sẽ rời đi.

“Đúng vậy, Lần này mấy vị lão tổ cùng với một số truyền thừa khác đã ra lệnh thanh trừ một số kẻ có liên quan tới Âm La Điện, bọn họ còn mời ngươi đi gặp bọn họ một chuyến.” Thanh Sơn cũng thừa nhận việc này rồi nhìn Lạc Thien nói.

“Gặp mặt thì hãy để sau đi, ta còn muốn yên tĩnh một đoạn thời gian.” Đối với việc gặp mặt Lạc Thiên không thèm để ý nói. Hắn mới lười để ý mấy chuyện của Vô Cực Vũ Trụ ấy .

“Đã vậy ta sẽ chuyển lời lại.” Thanh sơn nhìn thái độ Lạc Thiên dở khóc dở cười, trước khi đi hắn còn nói :”À, lần trước ta có gặp Hoặc Thiên, nàng có biết về chuyện ám sát lần này, nói không chừng nàng sẽ tới tìm ngươi đấy.”.

“Hoặc Thiên sao?.” Đối với cái tên này Lạc Thiên vạn phần bất đắc dĩ. Đối với người con gái này hắn cũng không biết làm sao đối mặt, năm đó lúc hắn còn trẻ từng bị đại tổ sư cùng nàng hố một vố, có thể nói sau chuyện lần kia hắn cùng đại tổ sư suýt trở mặt, chỉ là cuối cùng mấy vị tổ sư khác khuyên can cùng xảy ra một ít tình tiết nên chuyện này cũng dần quên lãng, vốn nghĩ sau này có thời gian sẽ giải quyết chuyện này nhưng bây giờ xem ra phải đối mặt sớm hơn dự liệu .


“Thôi thôi, xe tới tất có đường.” Lạc Thiên thu hồi cảm xúc khẽ cười khổ nói . Nói xong lắc mình một cái đã biến mất ngay tại chỗ .

Tại dưới chân núi Ngọc Thanh Phái, một nam tử tuổi tầm hai mươi với khuôn mặt hoàn mỹ như được chắp vá, khí chất xuất chúng, một đầu tóc trắng dài tới hông cộng thêm một áo choàng màu trắng càng tôn thêm cao quý, thê mỹ mà tang thương.

Ngọc Thanh Phái, có thể nói là một trong tam đại môn phái mạnh nhất của Thiên Huyền giới. Nghe nói năm đó là do một vị gọi là Ngọc Thanh Vũ Đế sáng lập mà thành, tại thời kỳ đỉnh cao của Ngọc Thanh Phái có thể nói là bễ nghễ Thần Đồ đại lục.

Vừa bước vào đại môn Ngọc Thanh phái đã thấy có bốn cái Địa Tôn cảnh canh gác, tại đại môn trên có một cái bảng hiệu mang theo nhàn nhạt đế úy, bảng hiệu này vừa nhìn đã biết đây chính là do Vũ Đế tự tay vẽ xuống.

Khi thấy một tên tiểu tử chỉ có Phá Cung nhất trọng muốn đi vào, bốn tên canh giữ tiến lên ngăn cản. Một tên trong đó nói :” Đây là Ngọc Thanh Phái, không phần sự đi chỗ khác.”

Nhìn bốn tên canh gác Lạc Thiên hai mắt phun ra nhàn nhạt quang mang rồi không để ý. Bốn tên canh gác khi bị Lạc Thiên nhìn một cái bỗng nhiên miệng trở về chỗ cũ tựa như chưa xảy ra chuyện gì vậy.

Đối với bôn tên gác đại môn Lạc Thiên lười nói chuyện, trực tiếp dùng huyễn thuật ảnh hưởng tâm trí của họ rồi đi vào Ngọc Thanh Phái. Đây là một loại thôi miên của huyễn thuật, khi bọn họ nhìn thấy Lạc Thiên thì đã bị hắn ý niệm sử dụng huyễn thuật thôi miên.

Có thể nói khi Lạc Thiên tu luyện Hư Vô Thiên Kinh thì với việc sử dụng thủ đoạn của mình cũng dễ dàng rất nhiều, hắn có thể trực tiếp dùng niệm lực để diễn hóa ra mọi loại chiêu thức mà hắn có thể sử dụng. Chẳng qua Lạc Thiên vẫn thích sử dụng huyết nhục chi khu để chiến đấu nên sau này hắn sẽ rất ít sử dụng.

Huyễn Thuật tại trong tu luyện giả chỉ có ba loại tác dụng, đó là gây ảnh hưởng tâm trí cho đối phương rồi tiến vào Nê Hoàn Cung tàn phá tinh thần, linh hồn hoặc thôi miên đối thù. Có thể nói thủ đoạn của huyễn thuật chỉ có thể áp dụng với người có tinh thần hoặc linh hồn yếu hơn mình nên ở trong tu luyện rất ít được sử dụng khi chiến đấu.

Tại trung tâm Ngọc Thanh Phái đã thấy rất nhiều đệ tử đi qua đi lại, tại đây mỗi lúc đều có đệ tử đi ra ngoài lịch lãm hoặc là trở về, có thể nói là rất não nhiệt. Vừa tiến vào Lạc Thiên đã sử dụng không gian chi lực để cảm ứng mọi tọa độ của Ngọc Thanh phái, khi xác nhận được vị trí của Lạc Tuyết, Nam Cung Vân cùng Lạc Phong hắn lập tức đi tới, chẳng qua Lạc Tuyết đang ở một nơi gần đây nên hắn lựa chọn đi gặp nàng trước.


“Đứng lại,” Chẳng qua vừa định đi tìm Lạc Tuyết đã nghe được một thanh âm thanh thúy như chim hót vang lên. Lạc thiên có chút kỳ quái quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là một nữ tử tuổi tầm 18 , tuyệt mỹ dung nhan trên mang theo một cỗ anh khí, khí chất như tiên tử lại như yêu nữ, nàng phong thái vô song, mặc một bộ xanh lục phác họa đường cong mê người, khiến người ta vừa nhìn đã muốn chảy ròng máu mũi.

“Ngươi là ai, tại sao chỉ mới Phá Cung cảnh mà lại có thể vào được Ngọc Thanh Phái?.” Tuyết mỹ nữ tử nhìn Lạc Thiên nghi ngờ hỏi. Phải biết tại Ngọc Thanh phái không tuyển chọn đệ tử dưới Nhân Tôn cảnh làm đệ tử nên một tiểu tử chỉ mới Phá Cung cảnh xuất hiện tại đây rất dễ khiến người nghi ngờ.

Tại Ngọc Thanh Phái có chia cấp độ, Nhân Tôn cảnh là ngoại môn đệ tử, Địa Tôn cảnh là nội môn, Thiên Tôn là chân truyền, còn Vương Tôn là hạch tâm đệ tử, Hoàng Tôn có thể làm trưởng lão.

“Ta tới đây để tìm người.” Nhìn tuyệt mỹ nữ tử kia Lạc Thiên bình tĩnh mang theo một tia hờ hững nói .

“Tới tìm người cũng phải ở dưới nũi thông báo rồi có người dẫn vào, mà ngươi tại sao không có người dẫn vào?.” Nữ tử kia đối với Lạc Thiên biểu hiện bình tĩnh mà hờ hững không hiểu sao trong lòng khó chịu nói.

Tại Ngọc Thanh Phái nàng có thể nói là một trong tam đại mỹ nhân đẹp nhất, vậy mà cái này tiểu tu sĩ dĩ nhiên đối với nàng sắc đẹp không thèm để ý, Mặc dù nàng không thèm để ý tới cái nhìn của người khác nhưng khi có người bình tĩnh mà nhìn nàng thì cái này sẽ khiến nàng hoài nghi về sắc đẹp của mình.

“Không biết, có người bảo ta tự đi tìm nên ta tự mình đi mà thôi.” Đối với câu hỏi của nàng Lạc Thiên không kiên nhẫn nói. Đối với người lạ hắn đều không thích nói nhiều, quản chi ngươi tuyệt mỹ hay thiên tư tuyệt luân hắn từ trước tới giờ đều là như vậy .

“Mặc kệ, nếu không có người dẫn mà nói vậy ngươi phải đi cùng ta đi gặp chấp pháp sự để xác nhận.” Thấy Lạc Thiên vậy mà dám đối với nàng tỏ ra không kiên nhẫn dáng vẻ nữ tử sắc mặt âm u nói. Nàng vốn đang đi trên đường bỗng nhiên thì thấy Lạc Thiên, thấy hắn bóng lưng mang theo nhàn nhạt tang thương mà đau thương khí chất không hợp với tuổi tác nên tò mò hỏi, vậy mà không ngờ cái này tiểu tu sĩ lại đáng ghét như vậy.

“Đúng vậy, Ngọc Nhan sư tỷ nói đúng, tiểu tử này rất có thể là nội gian do Ma Tộc phái tới, chúng ta nên bắt hắn đưa tới chấp pháp sự để điều tra.” Một nam tử khuôn mặt anh tuấn, mặc một bộ đạo bào màu vàng nhìn Ngọc Nhan nói. Hắn trước giờ vẫn muốn tán tỉnh Ngọc Nhan nên khi thấy mặt nàng âm u với một tiểu tu sĩ thì cảm thấy cơ hội đã tới nên muốn bỏ đá xuống giếng lấy lòng nàng nói.

“Phải phải, Trường Phong sư huynh nói đúng, chúng ta nên bắt tiểu tử này tới chấp pháp sự.” Mấy tên xung quanh thấy Trường Phong nói vậy cũng cuồng nhiệt nhìn Ngọc Nhan rồi ẩn dấu đi gật đầu phụ họa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.