Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 92: Mặc Kệ Thiên Đường Hay Địa Ngục, Hãy Thật Lòng Yêu Một Lần


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 92: Mặc Kệ Thiên Đường Hay Địa Ngục, Hãy Thật Lòng Yêu Một Lần

Phó Nhiễm không nhớ cô đã đồng ý hay từ chối. Cô tỉnh dậy sớm hơn Minh Thành Hữu, bên tai hoàn toàn yên ắng.

Đập vào mắt là khuôn mặt của Minh Thành Hữu, không chút tỳ vết, nhẵn mịn gần như không nhìn thấy một sợi lông tơ.

Tối qua không nhìn kỹ, lúc này cô mới phát hiện anh mặc bộ đồ ngủ, cổ áo mở rộng, phần cơ bắp vùng ngực lấp ló lộ ra. Một cánh tay của anh vắt ngang đặt lên eo cô. Phó Nhiễm nhìn chăm chú lồng ngực phập phồng lên xuống không ngừng của anh.

Minh Thành Hữu ngủ rất ngon, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Hiếm có một đêm anh không hề mất ngủ như đêm qua. Khi mở mắt ra, nhìn thấy Phó Nhiễm gần trong gang tấc, anh gối cằm lên đỉnh đầu cô, cọ cọ, trong lòng có một cảm giác mãn nguyện khó nói thành lời: “Tỉnh rồi à?”.

Phó Nhiễm giơ cánh tay lên quay người đi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả thế giới chỉ còn một màu trắng.

Cằm của Minh Thành Hữu cọ qua cọ lại trên gáy cô. Phó Nhiễm đưa tay vỗ vỗ lên trán anh: “Yên nào”.

Phản ứng khác lạ ở một nơi nào đó đừng có nói với cô là anh không biết.

Phó Nhiễm kẹp chặt hai chân, không dám nhúc nhích bừa bãi.

Khi y tá bước vào, thấy trên giường có hai người nằm thì đứng sững tại chỗ. Minh Thành Hữu quay đầu lại, khuôn mặt ẩn hiện vẻ không vui: “Vào đây lẽ nào không biết gõ cửa?”.

“Tôi xin lỗi… Tôi quên mất.”

Y tá theo thói quên đi khắp các phòng kiểm tra bệnh nhân, làm gì có quy tắc nào như vậy.

Phó Nhiễm như con mèo bị giẫm phải đuôi, lấy tay huých anh không nể nang: “Xuống, xuống!”.

“Em ra tay chỗ nào vậy!” Minh Thành Hữu bắt lấy tay cô: “Chết đấy có biết không?”.

Hai người co ro trong một chiếc chăn, người y tá chỉ nhìn thấy bên ngoài chăn hết phồng lên rồi lại xẹp xuống. Cô ấy đứng im không dám tiến lên, khó khăn muốn lên tiếng nói câu gì nhưng lại sợ quầy rấy tâm trạng nhàn tản tao nhã của Minh Thành Hữu rồi bị tống cổ ra ngoài. Phó Nhiễm đỏ bừng mặt, định cầm gối đánh anh.

Minh Thành Hữu vén chăn xuống giường. Cô thư ký ho khẽ vài tiếng, cầm chai nước truyền dịch đi tới bên giường Phó Nhiễm: “Hôm nay vẫn là ba chai, giống như hôm qua, tiêu viêm”.

Minh Thành Hữu nhìn thấy y tá chuẩn bị bắt đầu, anh đè một bên gối lên góc chăn, đổ người qua lấy tay che chặt mắt Phó Nhiễm: “Cứ như trẻ con vậy, ngoan nào, chỉ nhói một cái như kiến chích thôi, không đau đâu”.

“Phì…” Cô y tá không nhịn được cười.

Phó Nhiễm cạy tay Minh Thành Hữu ra. Lại dám coi cô như đứa trẻ ba tuổi dễ qua mặt. Cô y tá kéo mu bàn tay cô qua, đâm mũi tiêm vào một cách thuần thục. Minh Thành Hữu buông tay ngồi dậy: “Ngủ đến nỗi anh mỏi hết cả hông, đau hết cả lưng, cái giường này còn chẳng thoải mái bằng giường ở nhà”.

Phó Nhiễm đặt tay lên ngực, hôm nay chỉ đổi mũi tiêm một lần. Cô y tá đi ra khỏi phòng, Minh Thành Hữu đánh răng rửa mặt xong rồi thay quần áo: “Em còn muốn ăn cháo không?”.

Khẩu vị đã tốt hơn nhiều nên Phó Nhiễm lắc đầu.

Minh Thành Hữu lấy điện thoại trong bệnh gọi đi, chẳng mấy chốc đã có xe đồ ăn đẩy vào, là bữa sáng dưới căng tin bệnh viện, phong phú lại đầy đủ dinh dưỡng.

Phó Nhiễm bụng đói cồn cào, sau khi nâng người dậy mới nhớ ra một chuyện. Cô nhìn theo cái bụng đi qua đi lại của Minh Thành Hữu, trong hơi thở của Phó Nhiễm còn thoang thoảng mùi hương thơm mát từ nước súc miệng của anh, khiến tinh thần người ta sảng khoái. Cô lại dựa người về giường: “Anh ăn đi, em không ăn đâu”.

“Chẳng phải ban nãy em nói em đói sao?” Minh Thành Hữu lần lượt đặt các món ăn lên bàn.

Phó Nhiễm bặm môi, lát sau mới lên tiếng: “Em chưa đánh răng”.

Minh Thành Hữu chợt hiểu ra: “Trong nhà vệ sinh có nước súc miệng, để anh mang tới cho em nhé”.

“Không cần đâu.” Phó Nhiễm đứng lên định vén chăn: “Anh cầm chai nước truyền cho em, em tự qua đó”.

Cô vừa mới dứt lời đã nhìn thấy Minh Thành Hữu đi vào trong nhà vệ sinh, khi đi ra đã cầm theo chai nước súc miệng và hai chiếc cốc.

Phó Nhiễm giơ tay đón lấy. Minh Thành Hữu đưa chai nước súc miệng cho cô. Phó Nhiễm súc qua miệng, Minh Thành Hữu ghé chiếc cốc không tới bên miệng cô. Phó Nhiễm ngập ngừng ngẩng lên nhìn anh, rồi mới ngoan ngoãn nhổ vào chiếc cốc, sau đó cô lại thấy anh đưa chiếc cốc còn lại bên trong có nước ấm cho mình.

Minh Thành Hữu đi vào nhà vệ sinh quay ra, nhìn thấy Phó Nhiễm cầm đũa gắp một chiếc bánh bao nhỏ nhét vào miệng. Anh sải bước đi tới, cầm chiếc khăn mặt trong tay định lau mặt cho cô. Phó Nhiễm cầm chặt chiếc bánh bao: “Anh làm gì vậy?”.

“Bẩn chết đi, chưa rửa mặt đã ăn à?”

Phó Nhiễm nhắm mắt lại, mặc cho anh nghiêm túc và tỉ mỉ lau mặt hộ mình. Minh Thành Hữu đón lấy chiếc đũa trong tay cô, lau cẩn thận cả bàn tay của cô: “Tay kia nữa”.

Hiếm có dịp Phó Nhiễm nghe lời anh như thế, cô đưa cả bàn tay đang truyền nước ra.

Minh Thành Hữu tránh phần mu bàn tay. Anh cúi đầu, khuôn mặt sáng sủa, ngũ quan vẫn rất đặc biệt, nội bật như thế. Khóe miệng Phó Nhiễm vô thức rướn lên, sự cứng rắn đã tích lũy hơn hai mươi năm trời nào đó trong lòng đang từ từ mềm nhũn ra.

“Em cười ngốc nghếch cái gì thế hả?” Minh Thành Hữu mỉm cười, đặt lại đũa vào tay Phó Nhiễm.

“Anh mới ngốc ấy.” Phó Nhiễm không nhìn anh nữa, bắt đầu ăn uống.

Truyền xong ba chai cũng phải tới chiều, Phó Nhiễm nhàm chán tựa vào đầu giường. Nhìn theo cái bóng bận rộn của Minh Thành Hữu, cô cố nhịn cười. Tối qua cô nói để anh tự làm, anh đúng là không sai bảo ai nữa.


“Anh đến công ty đi, truyền nước xong em sẽ tự về.”

Minh Thành Hữu lấy khăn lau tay: “Hôm nay ở công ty không có việc gì, cũng không biết lát nữa bác Tống có cho em xuất viện không”.

Phó Nhiễm giơ tay lên: “Nói gì em cũng phải về, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa”.

Gần đến giờ kiểm tra phòng, bác sỹ Tống có vào một lần, đứng cạnh giường Phó Nhiễm kiểm tra cẩn thận xem chừng ra dáng lắm. Rồi ông ấy gật đầu: “Ừm, truyền nước xong là có thể xuất viện”.

Phó Nhiễm không có gì bất ngờ, vì vết thương thế nào bản thân cô là người hiểu rõ nhất, không cần thiết phải chuyện bé xé ra to.

Bữa trưa để tránh phiền phức, cộng thêm thức ăn trong bệnh viện cũng khá ngon, Phó Nhiễm kiên quyết không ra ngoài ăn. Truyền nước xong, cô vào nhà vệ sinh thay quần áo, cũng không có gì phải thu dọn để mang đi. Minh Thành Hữu nắm tay cô đi ra khỏi bệnh viện: “Em ở đây đợi anh, anh lái xe qua”.

Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về nhà: “Anh không vào trong nữa. Vết thương này chắc chắn là em không giấu được đâu. Chìa khóa anh đặt ở đây, lát nữa sẽ sai người lái xe của em qua”.

“Được.”

Phó Nhiễm đứng ở cửa thay giày đi vào phòng khách, trong nhà chỉ có thím Trần và Phạm Nhàn. Phó Nhiễm mặc chiếc áo lông, cánh tay giấu trong áo nên không nhìn rõ tình trạng vết thương. Phạm Nhàn thấy cô về bèn vẫy tay: “Tiểu Nhiễm, nhìn bức tranh thêu mẹ mới nhờ người mua được này, cách thêu quả là tuyệt đỉnh”.

Phó Nhiễm bước qua. Phạm Nhàn đứng dậy bắt lấy cánh tay cô, trùng hợp là lại cầm đúng vào vết thương.

Cô đau đớn kêu lên thành tiếng.

“Con sao vậy?” Phạm Nhàn căng thẳng buông tay ra: “Cánh tay con bị làm sao vậy?”.

“À, đường trơn quá nên con không cẩn thận bị ngã thôi ạ.” Phó Nhiễm buông thõng tay bên mình. Phạm Nhàn thấy tinh thần của cô không tốt: “Chẳng phải hôm qua con tới nhà họ Vưu chúc Tết ư? Sao lại tới ở qua đêm ở nhà bạn?”.

Những lời đau đớn khó khăn lắm cô mới quên đi được lại trào dâng. Phạm Nhàn ghé tới trước mặt cô, sự quan tâm và lo lắng trong ánh mắt khiến Phó Nhiễm càng thêm khó chịu. Cô dang tay ôm chặt lấy bà: “Mẹ, có chuyện này con không biết là thật hay giả”.

“Chuyện gì vậy?” Phạm Nhàn vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

Phó Nhiễm tựa đầu vào vai Phạm Nhàn, những lời muốn nói nghẹn lại rất lâu trong cổ họng. Cô dồn nén quá lâu, cuối cùng cũng tìm được người để giãi bày. Phó Nhiễm kể lại hết cho Phạm Nhàn nghe những chuyện sau khi cô tới nhà họ Vưu và những lời Vưu Chiêu Phúc nói với cô.

Phạm Nhàn lùi ra sau, giữ chặt cánh tay Phó Nhiễm. Trong mắt bà chỉ hiện lên vẻ khó tin: “Chuyện năm đó là do Minh Vân Phong sai khiến ư?”.

“Họ nói vậy ạ.”

Sắc mặt Phạm Nhàn lạnh hẳn đi. Bà đẩy bức thêu hai mặt nổi tiếng trên mặt bàn ra, ánh mắt lướt qua Phó Nhiễm nhìn về phía xa: “Nhưng Minh Vân Phong trước khi chết rõ ràng đã nói với con ông ta chỉ vô tình bắt gặp cơ mà?”.

Phó Nhiễm suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu không hề do dự.

Phạm Nhàn không hỏi kỹ nữa, cũng không nói thêm câu nào về chuyện này. Bà vỗ vai Phó Nhiễm: “Vưu Chiêu Phúc nói mười câu thì sai chín câu. Con mà để ý chẳng phải tức chết sao. Nghe lời mẹ, chuyện này dù vô tình hay hữu ý thì cũng có thay đổi được gì đâu? Không cần phải khiến mình thêm bực”.

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của bà đã khiến tâm trạng nặng nề của Phó Nhiễm như được rộng mở. Tính cô vốn cũng không cố chấp đến mức nào, sau khi nghĩ xong, cô cũng không thấy có gì nghiêm trọng: “Vâng, mẹ nói phải ạ”.

“Con ăn cơm chưa?”

“Con ăn rồi ạ.”

Phạm Nhàn cẩn thận nâng cánh tay Phó Nhiễm lên: “Con đi khám bác sỹ chưa? Có nặng lắm không, Tết nhất thế này, đúng là xui xẻo mà”.

“Mẹ, không sao đâu ạ, con chỉ bị thương ngoài da thôi.” Phó Nhiễm cầm mấy mẫu thêu trên bàn lên: “Đẹp thật, không hổ danh là hàng thêu Tô Châu”.

“Đây là mẫu thêu bình phong hai mặt, lát mẹ mang vào bày trong phòng con.” Phạm Nhàn nhìn giờ, thấy vẫn còn sớm: “Con đi nghỉ một lát đi”.

Phó Nhiễm gật đầu đồng ý. Phạm Nhàn nhìn theo bóng con gái đi lên gác. Đợi Phó Nhiễm lên hẳn rồi, bà mới ngồi dựa vào sofa, từ từ nghĩ lại những lời Phó Nhiễm kể, phân tích rõ ràng.

Phó Nhiễm chắc chắn không hiểu lý do Vưu Chiêu Phúc nói như vậy nhưng mỗi một suy nghĩ nhạy cảm trong lòng Phạm Nhàn lại càng thêm cẩn trọng hơn, bà lờ mờ cảm nhận được có điều gì không ổn.

Bà ấn chuông cửa nhà họ Vưu, Thẩm Tố Phân ra mở cửa, không thể ngờ được là Phạm Nhàn.

Bà ta ngây người một lúc rồi mới nghĩ tới việc chuẩn bị dép lê cho Phạm Nhàn: “Mời bà vào, mời bà vào”.

Phạm Nhàn bước vào phòng khách, tất cả đều được trang hoàng đẹp đẽ, đúng là có thể dùng từ “sang trọng xa họa” để hình dung, Thẩm Tố Phân dẫn bà tới bên ghế: “Mời bà ngồi”.

“Nhụy Nhụy không có nhà sao?”

“Đúng thế, nó cùng bạn ra ngoài chơi rồi, nó chẳng ở nhà được mấy lúc đâu.” Thẩm Tố Phân bận rộn pha trà. Vưu Chiêu Phúc lại ra ngoài đánh mạt chược rồi, trong nhà chỉ còn mình bà ta, cả ngày rảnh rang không biết làm gì.

“Bà không cần bận rộn, bà cũng ngồi đi.” Phạm Nhàn chỉ tay vào chiếc sofa đối diện. Thẩm Tố Phân nhìn cách ăn vận của Phạm Nhàn. Bà ta thận trọng giật giật gấu áo. Dáng vẻ này, ngược lại giống như Phạm Nhàn mới là chủ nhà vậy.

“Hôm qua Tiểu Nhiễm từ nhà ông bà về, không biết là có chuyện gì mà tinh thần hoảng hốt, còn ngã gãy tay nữa.”


Thẩm Tố Phân vừa đặt mông xuống ghế lại đứng bật dậy: “Sao? Tiểu Nhiễm có làm sao không? Có nghiêm trọng không?”.

Phạm Nhàn ngước mắt nhìn bà ta: “Tay thì không sao nhưng trong lòng rất khó chịu. Tâm trạng nó cả ngày không ổn định, tôi nhìn thấy hết, đúng là con gái mình chỉ có mình thương”.

Thẩm Tố Phân run rẩy đứng đực tại chỗ, rồi sau đó mới từ từ ngồi xuống: “Con bé này, sao lại không cẩn thận vậy chứ?”.

Phạm Nhàn không cho bà ta thời gian “hồi phục”: “Chắc chắn ông bà cũng có nghe tin, thời gian gần đây Tiểu Nhiễm và Thành Hữu qua lại khá thân thiết”. Phạm Nhàn nhìn Thẩm Tố Phân không chớp mắt, muốn nhìn ra được chút manh mối nào đó từ bà ta: “Nhưng vào thời điểm quan trọng này, tôi không hiểu hai ông bà chen một chân vào chuyện này là có ý gì?”.

Đối mặt với Phạm Nhàn, Thẩm Tố Phân nào có chống đỡ nổi: “Không phải, chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho Tiểu Nhiễm thôi, nó nên biết Minh Vân Phong là hạng người như thế nào”.

Thẩm Tố Phân đã chuẩn bị tinh thần nhưng lại nghe thấy Phạm Nhàn thở dài: “Tiểu Nhiễm đúng là ngốc nghếch, lúc vừa về nhà họ Phó, tôi đã yêu cầu nó cắt đứt mọi quan hệ với gia đình bên này. Với hành vi năm xưa của hai người, chúng tôi không truy cứu đã là quá nương tay rồi. Nhưng nó không chịu, nói dù gì cũng có ơn dưỡng dục. Nói thật, bao nhiêu ấm ức hai mươi năm trước con gái tôi phải chịu tôi đã không tính với mấy người rồi”. Ngữ khí của Phạm Nhàn không khỏi kích động: “Nhưng các người dựa vào đâu mà bây giờ lại tiếp tục tước đi hạnh phúc của nó?”.

“Chúng… Chúng tôi không có.” Thẩm Tố Phân xấu hổ vô cùng, né tránh quay mặt đi.

“Tôi có thể nói rõ ràng với ông bà, cho dù năm xưa đích thực do Minh Vân Phong sai khiến thì cũng không liên quan gì tới Tiểu Nhiễm và Thành Hữu cả.” Phạm Nhàn nhớ lại cảnh Phó Nhiễm ôm lấy bà, nói rằng có một chuyện không biết thật hay giả mà lòng đau nhói: “Hai ông bà nói vậy là có lý do phải không?”.

Thẩm Tố Phân cắn chặt môi dưới, nước mắt đã chực trào ra.

Phạm Nhàn nhìn thấy vậy, những suy đoán trong lòng dường như càng sáng tỏ hơn, nỗi đau trong lòng càng như thắt chặt con tim: “Chuyện Minh Vân Phong chứng kiến không một ai biết, chỉ có lần Nhụy Nhụy tới nhà, tôi vô tình tiết lộ cho nó”.

Đáy mắt Thẩm Tố Phân lướt qua một tia hoảng hốt: “Chuyện này không liên quan đến Nhụy Nhụy”.

“Thẩm Tố Phân.” Phạm Nhàn mềm giọng hơn: “Ở trong mắt bà, hai đứa con gái có thật là được đối xử tốt ngang nhau không?”.

Đối phương sững sờ không nói nên lời.

“Hôm nay tôi không ngại dốc hết lòng này để nói chuyện với bà. Cho dù hành vi của ông bà năm xưa khiến tôi vô cùng khinh thường. Nhưng sau khi Nhụy Nhụy trở về, tôi vẫn coi con bé như con gái ruột của mình, cái ăn cái mặc chưa thiếu cái nào. Có mấy lần nó thậm chí còn lại Tiểu Nhiễm đau thấu tim gan. Nhưng bà thì sao?”

Thẩm Tố Phân che mặt, rưng rức khóc, hoặc có lẽ vì bà ta không biết nên giải thích thế nào: “Tôi vẫn luôn coi Tiểu Nhiễm như đứa con dứt ruột đẻ ra, tôi không lừa bà đâu”.

“Vậy được.” Phạm Nhàn quay đi, nhìn bức chân dung vẽ Vưu Ưng Nhụy treo trên tường: “Có lẽ tôi nên hỏi bà thế này, khi hạnh phúc của hai đứa con gái mà bà đều coi là con ruột gắn chặt vào nhau, bà sẽ chọn tác thành cho đứa nào?”.

Thẩm Tố Phân bỏ tay xuống, tròn mắt nhìn Phạm Nhàn: “Bà… Bà biết hết rồi ư?”.

Phạm Nhàn nhíu đôi mày lại: “Giấy làm sao bọc được lửa”.

Tâm trạng hoảng hốt trong mắt Thẩm Tố Phân càng thêm đậm: “Không thể trách Nhụy Nhụy được, không thể trách nó được…”.

Vưu Ưng Nhụy mở cửa đi vào, sững người khi nhìn thấy Phạm Nhàn đang ngồi trên sofa, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Tố Phân, cô ta thảng thốt: “Mẹ, sao mẹ lại qua đây?”.

Cô ta giẫm thẳng giày cao gót vào trong, còn chưa thay dép.

Những lời tới bên miệng của Thẩm Tố Phân bị bà ta ép quay lại, Vưu Ưng Nhụy ngồi xuống cạnh Phạm Nhàn: “Sao mẹ qua mà không báo với con một tiếng?”.

“Chẳng phải mẹ muốn tạo bất ngờ cho con sao?” Phạm Nhàn vỗ nhẹ nhàng mu bàn tay của Vưu Ưng Nhụy: “Mẹ vừa nói chuyện với mẹ con về con. Vừa nói tới đoạn sôi nổi thì con về”.

“Thế ạ?” Vưu Ưng Nhụy nhìn Thẩm Tố Phân bằng ánh mắt không chắc chắn: “Đang nói gì thế ạ?”.

Phạm Nhàn mỉm cười không nói, chỉ nhìn Thẩm Tố Phân.

Vưu Ưng Nhụy căng thẳng trong lòng: “Không phải đang nói xấu gì con đấy chứ?”.

Thẩm Tố Phân nghe xong, càng cụp mắt sâu hơn.

Phạm Nhàn cầm túi xách bên cạnh lên: “Mẹ phải về đây, Nhụy Nhụy, con tiễn mẹ ra ngoài đi”.

Trái tim Vưu Ưng Nhụy như lỡ nhịp, cô ta quét mắt nhìn về phía Thẩm Tố Phân đang cúi gằm.

Phạm Nhàn và Vưu Ưng Nhụy đi ra khỏi tòa nhà chung cư. Vưu Ưng Nhụy khoác tay Phạm Nhàn, nhìn thấy ô tô riêng của nhà họ Phó đỗ ngay gần đó: “Mẹ, con cùng mẹ đi dạo một chút nhé?”.

“Không cần đâu.” Phạm Nhàn dừng bước, hướng ánh mắt lên trên: “Nhụy Nhụy…”.

Cô ta thấp thỏm lên tiếng: “Mẹ?”.

“Con vẫn còn thích Thành Hữu đúng không?”

Ánh mắt Vưu Ưng Nhụy có thêm phần hoảng sợ, cô ta không biết Thẩm Tố Phân rốt cuộc đã nói với Phạm Nhàn bao nhiêu chuyện: “Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?”.


“Chuyện bố mẹ con nói với Tiểu Nhiễm, con đừng nói với mẹ là không liên quan đến con. Con luôn miệng nói rằng đã từ bỏ rồi, buông tay rồi, vì sao con giở trò này? Nhụy Nhụy, bây giờ con đã có cuộc sống của mình, không cần phải làm tổn thương mẹ như vậy.”

Vưu Ưng Nhụy cuộn chặt bàn tay được vẽ móng tinh xảo lại, đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay: “Mẹ.”

Cô ta khó chịu vô cùng. Trước kia Phạm Nhàn luôn coi cô ta như bảo bối, bây giờ chỉ vì chuyện của Phó Nhiễm mà bà lại nói cô ta làm tổn thương bà?

Trong lòng Phạm Nhàn có còn đứa con gái này không?

Nghe xong lời cô ta nói, có lẽ Phạm Nhàn đã hiểu. Vưu Ưng Nhụy nhìn thấy Phạm Nhàn bước xuống thềm, cô ta đuổi theo nắm lấy tay bà: “Mẹ, con sai rồi, con sai rồi mẹ hãy tha lỗi cho con. Con không có ý gì khác, càng không cố tình phá hoại. Con yêu thầm anh ấy nhiều năm, chỉ là… chỉ là trong lòng luôn có một nút thắt không thể tháo gỡ. Tiểu Nhiễm năm xưa rời bỏ anh ấy quá dễ dàng, vậy mà bây giờ lại thản nhiên hưởng thụ những điều tốt đẹp của anh ấy. Con thật sự không có ý gì đâu. Mẹ, con chỉ nhất thời bị ma đưa lối, quỷ dẫn đường mà thôi. Mẹ đừng trách con.”

Vưu Ưng Nhụy ra sức kéo tay Phạm Nhàn, chỉ thiếu nước quỳ xuống trước mặt bà. Phạm Nhàn nghĩ tới chuyện bao năm nay cô ta yêu thầm, quả thực cũng không dễ dàng gì. Bà mềm lòng, tay kia đỡ Vưu Ưng Nhụy lên: “Nhụy Nhụy, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng đâu”.

“Mẹ, con hiểu ạ. Con đã thật sự từ bỏ Thành Hữu rồi, chỉ tại một phút sai lầm. Con sai rồi, sau này sẽ không bao giờ có chuyện ấy xảy ra nữa. Con xin thề đấy.”

Phạm Nhàn đưa tay khẽ xoa đầu Vưu Ưng Nhụy: “Con nói thật cho mẹ biết đi, có phải con sống không được vui không?”.

Vưu Ưng Nhụy lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ, anh ấy đối với con rất tốt, rất tốt. Con vốn dĩ chỉ vì không cam lòng, giờ nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi với anh ấy. Mẹ yên tâm, con thật sự rất hạnh phúc”.

Dù sao cũng đã chung sống suốt hai mươi năm, không phải con ruột thì cũng là con.

Phạm Nhàn hoàn toàn không cứng rắn như khi đối mặt với Thẩm Tố Phân lúc trước, bà nhẹ nhàng nói: “Nhụy Nhụy, mẹ tin là con không cố ý. Chuyện này tới đây chấm dứt, mẹ hy vọng cả con và Tiểu Nhiễm đều sẽ có được hạnh phúc”.

Vưu Ưng Nhụy tiễn Phạm Nhàn vào trong xe, nhìn người tài xế lái xe ra khỏi khu chung cư.

Chiếc xe đen từ từ xa dần trong mắt cô ta. Vưu Ưng Nhụy gạt nước mắt, hướng về phía Phạm Nhàn vừa đi, thầm hỏi: Mẹ, nếu hạnh phúc của con và Phó Nhiễm cùng nằm trên một người đàn ông thì sao?

Cô ta trở về nhà. Thẩm Tố Phân sốt sắng bước qua: “Nhụy Nhụy, không sao chứ? Mẹ…”.

Vưu Ưng Nhụy quắc mắt nhìn bà ta, cười khẩy: “Thành sự thì ít, bại sự có thừa”.

Thẩm Tố Phân lên tiếng giải thích: “Mẹ không nói gì đâu, thật đấy”.

“Bà không nói?” Vưu Ưng Nhụy trầm giọng hỏi ngược lại: “Bà không nói làm sao mẹ tôi biết được? Sao bà không tự nhìn lại xem căn nhà này do ai mua. Bà suýt chút nữa thì phá hỏng chuyện của tôi rồi đấy, bà có biết không?”.

Cô ta liên tục “mẹ tôi, mẹ tôi”, Thẩm Tố Phân ấm ức bật khóc. Rốt cuộc ai mới là mẹ ruột của nó đây?

Phó Nhiễm nằm lên giường một lúc rồi ngồi ra bàn. Cô kéo ngăn kéo, lục tìm chiếc hộp trang sức trong góc sâu. Nghĩ đến những lời Minh Thành Hữu nói hôm qua. Quả thực, sự kết hợp của họ đã nhảy vọt qua quá trình yêu đương cần sự tiếp xúc và thấu hiểu.

Cô rút chiếc nhẫn đính hôn trong hộp ra. Phó Nhiễm gối mặt lên cánh tay, giơ cao chiếc nhẫn về phía cửa sổ. Ánh nắng chói chang rọi vào mắt, Phó Nhiễm mỉm cười. Cô vẫn chưa chính thức yêu đương với một ai, nói không ngây ngô, chắc chắn là nói dối.

Phạm Nhàn đẩy cửa đi vào, thấy con gái đang nhìn chiếc nhẫn. Bà đi tới, cầm lấy chiếc nhẫn nhân lúc cô không để ý: “Đây chẳng phải là nhẫn đính hôn của con và Thành Hữu sao?”.

“Mẹ.” Phó Nhiễm đỏ mặt: “Con xem chơi ấy mà”.

Phạm Nhàn cầm lấy tay Phó Nhiễm, đút chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô: “Mẹ hy vọng nhanh chóng được nhìn thấy ngày này”.

Phó Nhiễm nhìn chiếc nhẫn trên tay, Phạm Nhàn kéo ghế ngồi xuống cạnh cô: “Có phải đã suy nghĩ kỹ rồi không?”.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Phó Nhiễm cuộn tay lại, bỗng cảm nhận được chút lạnh trên ngón tay.

Phạm Nhàn chỉ cười không nói, lát sau mới nắm chặt tay cô: “Tiểu Nhiễm, sao không thử xem? Cứ cho là lại vấp ngã, đau đấy nhưng sẽ không phải hối hận”.

Phó Nhiễm ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn băn khoăn và do dự. Phạm Nhàn miết tay qua chiếc nhẫn của cô: “Cứ coi như yêu một lần, mặc kệ người khác, cũng mặc kệ những việc Minh Vân Phong đã làm trước kia, cứ đơn giản trải qua tình yêu của hai đứa mà thôi”.

Hốc mắt Phó Nhiễm dần đỏ ửng lên, không kiềm chế được cơn chua xót dâng lên nơi đầu mũi: “Con chỉ đơn giản là cần anh ấy thôi, liệu có được không?”.

Có thể không cần xuất thân, không cần gia đình, không cần cả bí mật kia của Minh Vân Phong được không?

“Được chứ.” Phạm Nhàn mỉm cười đẩy cửa sổ ra: “Tiểu Nhiễm, nếu con thật sự không có tình cảm với Thành Hữu, mẹ cũng chẳng khuyên nhủ con làm gì, nhưng con chỉ thiếu một lòng dũng cảm để bước ra ngoài mà thôi”.

Phó Nhiễm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Phạm Nhàn chỉ nói đến đó, khi ra ngoài bà nói với Phó Nhiễm: “Lời Vưu Chiêu Phúc nói chỉ là một vở kịch ồn ào. Hôm nay mẹ đã tới tìm Thẩm Tố Phân. Họ nói vốn dĩ cũng chỉ muốn tốt cho con, nghĩ rằng như vậy con sẽ thoát khỏi vũng nước đục này. Họ chuyển lời tới con, bảo con đừng để trong lòng”.

Nói xong, bà bước ra khỏi phòng.

Phó Nhiễm bật máy tính lên, bật bài “Đoán không ra” trong app nghe nhạc của QQ.

Bài hát này, ngày trước Minh Thành Hữu từng bật trong phòng VIP của Mê Tính. Sau này trở về, có một thời gian Phó Nhiễm nghe đến mê mẩn. Cô tìm bút và một tờ giấy A4, đeo tai nghe vào, nghe đi nghe lại, nét bút cũng theo đó có cảm giác, viết ra đầy một trang giấy.

Nhìn không thấu

Ánh mắt lạnh lùng và sâu xa của anh

Giống như một vũng nước xoáy không đáy

Khiến người ta chẳng thể suy đoán được rõ nông sâu

Nhìn không thấu

Nụ cười tà mị bên bờ môi mỏng của anh

Giống như một chiếc gương mơ hồ


Khiến người ta chẳng thể nhìn thấy sự thật, chẳng thế đoán biết được tới cùng

Nếu thờ ơ lạnh nhạt là tình cảm chân thành của anh

Thì em tình nguyện chưa từng hiểu về anh

Nếu làm người xa lạ vẫn là kết cục của đôi ta khi gặp lại

Vậy thì em nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa

Nhìn không thấu

Những tâm trạng phức tạp lướt nhanh qua khuôn mặt anh

Giống như một ống kính vạn hoa rực rỡ

Khiến người ta không thể nắm bắt và chạm vào

Nhìn không thấu

Từng chút ấm áp chu đáo của anh

Giống như một lời bùa chú ma thuật

Khiến người ta vô thức lạc lõng và chìm đắm

Mọi kháng cự và né tránh có tiếp tục kiên trì

Cũng chẳng thắng nổi sự sụp đổ trong trái tim

Bao điều tốt đẹp trong quá khứ đã nhấn chìm chút lý trí còn sót lại

Nếu muốn bắt đầu lại từ đầu là tâm ý thật sự của anh

Vậy thì em chấp nhận thử

Chỉ vì chút rung động không thể kiềm chế của bản thân

Đây có lẽ chính là cảm giác chân thực nhất của em

Dù tình cảm này là đúng hay sai

Em cũng không muốn đào sâu tìm hiểu nữa

Vì chính em cũng càng lúc càng không nhìn thấu được chính mình

Cứ đi theo cảm giác

Thật lòng yêu thương một lần

Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục

Đời người chẳng qua chỉ là một lần lưu lạc

Chỉ để tìm một mảnh đất nhắm mắt yên nghỉ hợp với mình mà thôi

Ở dòng cuối cùng Phó Nhiễm viết lại câu: Mặc kệ là thiên đường hay địa ngục.

Khóe mắt chợt nóng rực lên, từng giọt nước mắt lăn dài qua bờ má rơi xuống mảnh giấy. Đôi mắt đi nhòa đi cùng những nét chữ, chỉ còn giữ lại nét chữ thanh tú mà mơ hồ khiến người ta run rẩy lúc trước.

Cô cầm chặt cây bút trong tay, cũng chẳng hiểu vì sao vô duyên vô cớ muốn khóc, lồng ngực đong đầy cảm giác ngọt ngào khó tả, lại xen lẫn một nỗi đau. Phó Nhiễm gục lên cánh tay, nước mắt thấm đẫm cổ tay áo. Cô đẩy giấy và bút sang bên cạnh.

Trận tuyết này ngừng rồi lại rơi, hôm sau đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài chỉ thấy một bầu trời trắng xóa, nhất thời chưa thích ứng kịp.

Phó Nhiễm khẽ dụi khóe mắt, chiếc di động trên mặt bàn rung lên rất kịp lúc. Cô cầm lên, mở ra, Minh Thành Hữu nhắn một tin, chỉ đơn giản hai chữ: Xuống đây.

Phó Nhiễm vẫn còn mặc quần áo ở nhà. Cô cầm chặt di động bước ra khỏi phòng, sau đó rảo nhanh bước chân đẩy cửa phòng sách. Cô đi bước nhỏ tới bên cửa sổ, quả nhiên, chiếc xe của Minh Thành Hữu đang ngang nhiên đỗ trước cửa nhà cô…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.