Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 80: Bí Mật Của Minh Vân Phong
✨Giới thiệu tập 2:
Từ thiên đường xuống địa ngục chỉ là một ý niệm của hai ta.
Dùng một cách thức bi tráng tổn thương trái tim người có tình, cắt đứt mối tình người mình yêu sâu đậm.
Những tưởng như vậy có thể khiến cô hoàn toàn quên được anh, bắt đầu một cuộc sống mới.
Vậy mà tất chỉ là tưởng tượng của anh mà thôi.
Anh nguyện dùng 5% cổ phần còn lại đổi lấy một điệu nhảy cùng cô.
Anh cam lòng chết trong tay cô, nếu tất cả thật sự là những gì cô mong muốn.
Một điệu nhảy khiến người ta sửng sốt, một kết thúc đến tan nát cõi lòng đã phong kín lại một thời đại mang tên Minh Thành Hữu.
Thì ra vào lúc một người cần ta nhất, buông tay rời xa lại mang đến một sự tuyệt vọng mang tính hủy diệt.
Chuyện tàn nhẫn nhất đời người không phải là ai đã làm tổn thương sâu sắc trái tim ai.
Mà là giương mắt nhìn người mình yêu ra đi nhưng bản thân lực bất tòng tâm.
Chỉ là, tình yêu của anh có từng này, trao cả cho em; tổn thương của anh có từng này, cũng trao cả cho em.
Biết đâu làm người xa lạ mới là kết thúc đẹp nhất của chúng ta.
Tạm biệt em, người con gái tôi còn chưa yêu đủ…
☕☕☕
Phó Nhiễm đã hứa sẽ đưa Vưu Hựu ra ngoài chơi, vì công ty vừa ký hợp đồng nên gần đây cô mới thực hiện được.
Thím dặn đi dặn lại Phó Nhiễm phải chăm sóc con bé chu đáo. Vưu Hựu nghe tin hôm nay được đi ngắm mai, vui tới độ cả đêm không ngủ được. Phó Nhiễm sắp xếp cẩn thận những thứ nó cần phải mang đi: “Bữa trưa chắc là sẽ ăn ở ngoài, ở đó có cả nhà hàng và khách sạn, chơi mệt quá chúng ta có thể thuê phòng nghỉ mấy tiếng”.
“Chị, chị đừng lo lắng quá, sức khỏe của em rất tốt.”
Sau khi chào tạm biệt chú thím, hai người họ đi xuống dưới. Xe của Phó Nhiễm đã đỗ sẵn ở đó. Cô xách đồ đạc về phía xe. Một chiếc Hummer bất ngờ xuất hiện, Phó Nhiễm chưa từng thấy ai lái loại xe này vào tiểu khu. Cô vội vã né tránh, bỗng thấy Vưu Hựu tíu tít chạy qua: “Anh rể!”.
Người bước từ trong xe ra quả nhiên là Minh Thành Hữu.
Vưu Hựu quấn khăn, chỉ để hở nửa trên khuôn mặt: “Chị, lần trước em bảo với anh rể là đàn ông lái Hummer trông rất ngầu, chị xem, thế là anh rể lập tức lái một chiếc đến”.
Minh Thành Hữu đi tới, đón lấy đồ đạc trong tay Phó Nhiễm. Vưu Hựu và anh rất thân thiết, chuyện này không cần hỏi cũng biết là nó kể cho anh nghe.
Bản thân Vưu Hựu cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Năm xưa nó giấu giếm sự thật vụ hủy dung, khiến mâu thuẫn giữa Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu trở nên gay gắt, cuối cùng tới bước chia tay, con bé vẫn luôn cảm thấy áy náy trong lòng. Cho dù sau này ầm ĩ tới mức suýt nữa kéo nhau ra tòa nhưng Vưu Hựu vẫn rất dễ cảm thông cho hành động bao che của Minh Thành Hữu. Nó thậm chí cảm thấy anh làm vậy cũng giống như Phó Nhiễm bảo vệ nó vậy, đều hoàn toàn có thể lý giải được.
Vưu Hựu nì nèo với Phó Nhiễm đòi ngồi Hummer. Minh Thành Hữu nhanh nhẹn chuyển đồ vào xe. Cô và Vưu Hựu ngồi ở hàng ghế sau, hôm nay lại vừa hay là một ngày trời xanh mây trắng, rất thích hợp để đi chơi, dã ngoại.
Chiếc xe chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu. Trước cổng, lưu lượng xe khá đông, Minh Thành Hữu buộc phải đi chậm lại. Qua gương chiếu hậu, anh bỗng nhiên nhìn thấy một biển số xe khá quen thuộc, nếu như anh nhớ không nhầm thì đó là xe của Lý Thâm.
Có điều, vì sao xe của nó lại có mặt ở đây?
Cửa sổ của chiếc xe bám sát đó từ từ hạ xuống, để lộ một gương mặt tuấn tú hơn người. Chàng trai còn rất trẻ, cùng lắm mới chỉ ngoài hai mươi.
Phó Nhiễm chỉnh trang lại khăn choàng cho Vưu Hựu. Minh Thành Hữu chuyển một chiếc túi rất đẹp trên ghế lái phụ ra ghế sau: “Anh thấy có mấy mẫu mới rất đẹp, em xem có thích không này”.
Vưu Hựu đón lấy: “Anh rể tốt quá, em cảm ơn anh”.
Minh Thành Hữu đánh mắt vào gương chiếu hậu, chiếc xe ban nãy bám theo giờ đã biến mất tăm. Anh hỏi: “Quay về trường em có quen không?”.
“Khá ổn ạ, những kiến thức trước đây em cũng không để bị hẫng nhiều, vả lại đại học cũng không gắt như cấp ba.”
Tháng sáu năm nay Vưu Hựu tham gia kỳ thi đại học. Vì tình trạng của nó đặc biệt, trong thời gian đó vẫn phải điều trị, cộng thêm vụ án hơn một năm trước tạo áp lực tâm lý rất lớn với nó nên nhà trường được các lãnh đạo phê chuẩn cũng coi như chiếu cố đặc biệt, cử một giám thị riêng tới bệnh viện, như thế nó mới miễn cưỡng hoàn thành được kỳ thi đại học.
Cũng may là thường ngày nó chăm chỉ học hành , mặc dù không thi đỗ được vào Đại học Phúc Đán như mơ ước nhưng cũng không đến nỗi tệ, vào dược ngôi trường Sư phạm nổi tiếng nhất thành phố Nghênh An.
“Khi nào tốt nghiệp ra trường, em lại là gái già rồi.” Vì điều kiện của bản thân, nó phải thi đại học muộn mất một năm.
Vưu Hựu choàng thử chiếc khăn Minh Thành Hữu mua: “Chị, có đẹp không ạ?”.
“Đẹp lắm.” Phó Nhiễm cất chiếc khăn cũ của nó vào túi: “Em mà là gái già thì chị là quái vật thành tinh à?”.
“Chị khác em à, chị có anh rể rồi!”
Phó Nhiễm miễn cưỡng gượng cười, nghiêm túc nói: “Vưu Hựu, anh ấy không còn là anh rể của em nữa”.
Minh Thành Hữu nhìn qua gương: “Đúng đấy, anh và chị em đã xóa bỏ hôn ước rồi”.
Nụ cười trên khuôn mặt Vưu Hựu tan biến hết, đôi mày đang nhướng lên cũng từ từ xịu xuống. Phó Nhiễm có phần đau đầu, cô không nên cố chấp với Vưu Hựu về chủ đề này. Cô rút chai nước mang theo người ra: “Em khát không?”.
Vưu Hựu ngoan ngoãn nhận lấy, uống một ngụm.
Minh Thành Hữu ấn nhẹ ngón tay lên vô lăng, vững vàng lái xe về phía trước.
Khi tới nơi, Phó Nhiễm và Vưu Hựu đứng đợi ở cổng, Minh Thành Hữu đi mua vé. Phó Nhiễm thấy con bé không vui vẻ lắm: “Sao thế, ban nãy còn vui lắm mà?”.
Vưu Hựu cúi đầu nhìn xuống mũi chân: “Chị, chị không nhận ra sao? Anh rể đối với chị rất tốt”.
“Vưu Hựu.” Phó Nhiễm đưa tay xoa đầu con bé: “Chuyện hai anh chị không như em nghĩ đâu”.
“Em biết hết, chị đừng cố an ủi em.” Vưu Hựu nhìn xuyên qua đám đông, hướng về phía Minh Thành Hữu: “Chị và anh rể vốn đang tốt đẹp, đúng lúc lại xảy ra chuyện đó. Chị trách anh ấy thiên vị Lý Thâm. Nhưng mà… tất cả sai lầm đều do em mà ra. Em nói dối hại anh chị chia tay. Giá như em nói sự thật với chị sớm hơn, sự tình đã chẳng đến nông nỗi này”.
“Vưu Hựu, trước đó chị và Minh Thành Hữu bình yên vô sự nên cũng có thể chung sống thuận hòa. Nhưng em phải hiểu, đó đều là khi cuộc sống của hai anh chị không có sóng to gió lớn. Có rất nhiều mối quan hệ không vượt qua được thử thách của số phận. Khi anh ấy nghĩ cách nhờ luật sư để lặng lẽ giải quyết êm thấm chuyện này, vết rạn giữa chị và anh ấy đã nứt ra rồi.” Khoảng thời gian đó, Phó Nhiễm cũng từng nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của cô và Minh Thành Hữu. Phải, trong chuyện này có hiểu lầm, nhưng sự không tin tưởng mà hai bên dành cho nhau mới là ngòi nổ thực sự. Cô coi Vưu Hựu như người thân thiết nhất. Vào lúc cô cần anh nhất, có thể một bàn tay của Minh Thành Hữu sẽ thay đổi sự lựa chọn sau này của cô. Nhưng anh đã không làm vậy.
Ánh mắt Vưu Hựu toát lên sự áy náy và đau thương: “Nói cho cùng vẫn là vì chuyện của em”.
“Không…” Phó Nhiễm vỗ vai nó vỗ về: “Chị vốn dĩ cũng định ra đi rồi, chỉ là vào đêm đó chị càng thêm quyết tâm mà thôi”.
“Vì sao?” Phó Nhiễm không hiểu, ngẩng đầu lên hỏi.
Phó Nhiễm cố gắng cười thoải mái: “Chị không muốn tiếp tục bị kéo vào nữa, hào môn tranh đấu, vũng nước đục ấy quá sâu, quá bẩn”.
Vưu Hựu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, Phó Nhiễm dứt khoát nói thẳng: “Nói một cách đơn giản, là vì hai anh chị vốn chỉ có quan hệ hôn nhân thương mại, không yêu thương nhau”.
Nếu tình cảm đủ đầy, không có gì có thể ngăn trở được, cho dù vũng nước có đục, có sâu hơn nữa cô cũng nguyện lội xuống cùng anh.
Cuối cùng Vưu Hựu cũng hiểu câu nói này: “Chị, hai anh chị thật sự không có tình cảm sao?”.
Đôi mắt nó trong veo và thuần khiết, xua đi mọi bất an và hỗn loạn trong đáy lòng Phó Nhiễm. Đối với người thân, cô luôn chẳng thể đề phòng, nên mới khiến Vưu Hựu nhìn được tận cùng: “Chị, chính chị cũng đâu dám khẳng định”.
Minh Thành Hữu cầm vé đi đến: “Đang nói chuyện gì vậy?”.
“Bí mật ạ.” Vưu Hựu khoác tay Phó Nhiễm bước lên bậc đá.
Với tiết trời này, hoa mai trong vườn mới chỉ hé nụ, lấp ló chờ ngày rực rỡ. Gió lạnh thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng. Bởi vì không phải cuối tuần, thế nên số lượng du khách cũng không đông. Hiếm khi được ra ngoài chơi nên Vưu Hựu dĩ nhiên hưng phấn vô cùng.
Sau chuyện hai năm trước, chú thím gần như không muốn để Vưu Hựu rời mình nửa bước, nói chi tới việc để nó một mình đi ra ngoài. Phó Nhiễm cũng sợ nó mệt mỏi. mới chơi được nửa ngày, họ đã tìm một nhà hàng nhỏ để nghỉ chân. Xung quanh yên tĩnh một cách bất ngờ, vị trí sát cửa sổ có thể nhìn ra mặt hồ long lanh bên ngoài.
Trên bàn bày những món ăn giản dị nhất, có những món cá món tôm vừa được bắt dưới hồ lên rồi chế biến tại chỗ, còn cả những món rau sạch như chính gia đình tự trồng vậy.
Một đĩa cá hấp được bưng lên bàn, miếng ớt đỏ rực, tươi rói gần như chiếm quá nửa đĩa. Sự kết hợp màu sắc khiến người ta phải chộn rộn. Phó Nhiễm không cho Vưu Hựu chạm vào đồ cay. Cô đổi con tôm trước mặt cho Vưu Hựu.
Minh Thành Hữu gắp một miếng thịt cá, cẩn thận lọc xương. Phó Nhiễm ăn một miếng cơm, chiếc đũa Minh Thành Hữu đưa qua chạm vào miệng cô. Phó Nhiễm khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một miếng thịt cá kẹp giữa một miếng cơm.
Ánh mắt cô chạm phải anh. Nét mặt anh hết sức tự nhiên, không có gì cảm thấy đặc biệt cả.
Vưu Hựu vừa ăn vừa cơm: “Anh rể, anh cũng gỡ xương cá cho em đi”.
“Em không được ăn.” Phó Nhiễm sợ con bé không chịu nổi.
Nụ cười của Vưu Hựu đậm dần: “Được rồi, được rồi, chị, chị ăn nhiều một chút đi”.
Đũa của Phó Nhiễm gạt tới miếng cá của anh, cô nghĩ bụng cũng chẳng cần phải giả vờ giả tảng, cô tự nhiên cho vào miệng, Minh Thành Hữu ngay sau đó lại gắp liền một miếng khác. Phó Nhiễm nuốt nước bọt, cổ họng nóng rực: “Anh cũng ăn đi”.
Sau bữa cơm, phục vụ bưng tới một ấm trà. Vưu Hựu muốn ngồi thuyền máy, Phó Nhiễm đứng dậy định đi theo nhưng bị nó ấn trở lại: “Chị đừng coi em là trẻ con như thế. Huống hồ có bao nhiêu người ngồi chung, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Phó Nhiễm ngồi sát bên cửa sổ, qua lớp kính là có thể nhìn ra khu thuyền máy. Cô nhìn thấy Vưu Hựu mặc áo phao vào, rồi cùng vài cô gái xêm xêm tuổi bước lên thuyền.
Minh Thành Hữu rót trà cho cô, anh có phần lơ đãng. Phó Nhiễm quay lại thấy nước trà sắp tràn ra khỏi miệng cốc: “Cẩn thận đấy”. Cô đón lấy ấm trà từ trong tay Minh Thành Hữu, tay kia rút giấy ra lau vệt nước.
Minh Thành Hữu như đang đăm chiêu suy nghĩ, hướng tầm mắt về phía con thuyền máy chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.
Khoảng nửa tiếng sau, người trên thuyền mới lục tục quay trở lại bờ.
Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu đợi mãi trong quán án vẫn không thấy Vưu Hựu, nghĩ rằng chắc là nó vẫn chưa chơi đủ. Họ đợi thêm một lúc nữa vẫn không thấy bóng dáng con bé đâu, Phó Nhiễm bèn rút di động ra gọi vào số của nó, bỗng phát hiện Vưu Hựu đã tắt máy.
Cô sốt ruột đẩy ghế ra, đứng dậy, sải bước ra bên hồ.
Thuyền máy đã đỗ bên bờ, lại có một tốp khách khác bước lên thuyền.
Phó Nhiễm tìm được người lái thuyền: “Xin hỏi anh có nhìn thấy một cô gái quấn chiếc khăn cổ màu tím nhạt không ạ? Tóc cô bé khá ngắn”.
“À, cô ấy vừa lên bờ thì nhận được một cuộc điện thoại, sau đó vội vội vàng vàng đi ra cổng rồi.” Người đàn ông chỉ về phía xa.
Phó Nhiễm hoảng hốt, đi rồi ư?
Đây không giống tác phong của Vưu Hựu, nếu con bé thật sự có việc gấp cũng sẽ gọi điện cho Phó Nhiễm bảo cô không phải lo lắng.
…
Chiếc BMW màu đen nhanh chóng quay đầu phóng đi, cửa sổ hai bên đều được hạ xuống một chút. Lớp kính đậm màu khiến người bên ngoài rất khó nhìn rõ người ngồi ghế lái. Một bông hoa mai đỏ còn chưa kịp bung nở đã bị người ta ngắt đứt, ném lên kính chắn gió.
Vưu Hựu căng thẳng vân vê vạt áo, nhìn thấy di động của mình bị vứt ở ghế sau.
Có mấy lời định nói rồi lại thôi. Bầu không khí ấm áp trong xe khiến người ta thoải mái dễ chịu, nhưng cô lại bỗng thấy ngột ngạt gần như là khó thở. Cô đan hai chân vào nhau, lúc duỗi thẳng, lúc co vào. Chiếc xe tăng lên một tốc độ khá cao, từng tấm biển quảng cáo vun vút lùi về sau, lướt nhanh qua tầm mắt. Cô giữ chặt lấy dây an toàn bằng hai tay: “Anh… Anh đưa em đi đâu?”.
Người đàn ông trên ghế lái không nói câu nào, từng khớp ngón tay vì siết vô lăng quá chặt mà trắng nhợt ra. Ở trong mắt cô, Lý Thâm không thay đổi nhiều, gương mặt dường như chỉ càng đẹp trai hơn, bờ môi mỏng của anh mím chặt. Vưu Hựu nhìn vào mình trong gương chiếu hậu, sau khi chắc chắn chiếc khăn đã che kín gần hết khuôn mặt, cô mới hơi yên tâm một chút.
Lý Thâm cho xe đi vào trung tâm thành phố Nghênh An. Vưu Hựu đẩy cửa xe ra, nhìn thấy cửa một khách sạn. Ký ức hai năm trước đánh thức nỗi sợ hãi trong cô. Nhân lúc Lý Thâm vòng qua đầu xe, cô co cẳng định chạy.
Lý Thâm chỉ vài ba bước đã túm được cánh tay cô kéo cô quay lại bên cạnh mình: “Em còn dám chạy nữa, anh sẽ giật chiếc khăn xuống để tất cả mọi người qua đây xem bộ dạng của em”.
Vưu Hựu lấy hai tay che chặt mặt, giọng nói không khói nghẹn ngào: “Anh định làm gì?”.
Lòng bàn tay Lý Thâm vuốt ve cổ tay cô, Vưu Hựu cảm giác được từng khớp tay bị anh siết chặt như trật khớp. Anh không mất quá nhiều công sức đã kéo được cô đi về phía trước. Họ không dừng ở quầy lễ tân, mà tự động đi vào thang máy, sau đó anh rút thẻ ra, quẹt thẻ rồi đi vào phòng.
Vưu Hựu giữ chặt cửa ra vào: “Lý Thâm, anh đừng như vậy, em biết anh vì chuyện gì…”.
Lý Thâm quay người, thẳng thừng kéo Vưu Hựu đi vào phòng, chân phái khẽ đá cho cửa khép lại.
Vưu Hựu giãy khỏi tay anh, khuôn mặt ngập tràn vẻ phòng bị: “Lý Thâm, giữa anh và em hòa nhau rồi, anh đừng tới tìm em nữa”.
“Hòa?” Anh làm như vừa nghe chuyện nực cười nhất trên đời: “Em nghĩ đã hòa rồi sao?”.
“Em đã bị hủy hoại ra nông nỗi này, còn chưa đủ sao?”
Lý Thâm dồn ép từng bước về phía cô rồi giơ tay ra. Vưu Hựu thảng thốt né tránh: “Anh đi đi!”.
“Chuyện năm xưa đẩy anh vào tình thế khó xử vô cùng. Vưu Hựu, chẳng thà năm xưa em cứ nói thẳng với báo chí là anh cưỡng bức em thì những lời khiển trách và áp lực anh phải chịu sẽ đỡ hơn nhiều so với chuyện hủy dung.”
Lý Thâm bước qua, nắm chặt lấy chiếc khăn quàng cổ của Vưu Hựu. Cô vô cùng khiếp sợ, giữ rịt không chịu buông tay: “Đừng, đừng!”.
Lý Thâm ôm lấy cô, hai cánh tay đè lên tay Vưu Hựu. Anh kéo chiếc khăn xuống, để khuôn mặt cô được hoàn toàn lộ ra trước mặt mình.
“Không…”
Vết sẹo xấu xí nhất bị vạch trần, Vưu Hữu giãy giụa như phát điên. Cô bưng hai tay lên che mặt, lùi ra xa ba bước: “Đừng nhìn, anh đừng nhìn!”.
Cho dù hồi phục rất tốt, nhưng vẫn không thể so sánh với trước kia. Lý Thâm sững sờ nhìn vết bỏng mà bàn tay cô không che hết được, những biểu cảm lạnh lùng trong đôi mắt dần chuyển thành u ám, đau thương. Anh hiểu rõ, Vưu Hựu ra nông nỗi như ngày hôm nay anh không thoát khỏi can dự.
Vưu Hựu ôm chặt đầu ngồi sụp xuống đất, giọng nói đã hoàn toàn thay đổi, hai bả vai không ngừng run lên: “Đừng nhìn mặt em”.
Lý Thâm nhìn cô co rụt lại thành một rúm, gào thét trong bất lực. Anh không biết hai năm qua cô đã sống như thế nào. Anh cất bước đi về phía Vưu Hựu. Cô nghe thấy tiếng động, sợ đến nỗi vội vàng né tránh.
…
Phó Nhiễm sốt ruột đi lại nhiều vòng trong công viên, hỏi vô số người nhưng không ai nhìn thấy bóng dáng con bé đâu. Cô lo lắng đến nỗi lưng đổ mồ hôi đầm đìa, hai chân run lên khó mà kiểm soát được. Minh Thành Hữu nhớ tới biển số xe đó, sắc mặt càng lúc càng sa sầm lại.
Phó Nhiễm chạy ra ngoài, đi lại không mục đích: “Làm sao đây, con bé có thể đi đâu được? Vưu Hựu sẽ không bao giờ tắt di động đâu”.
Minh Thành Hữu tiến lên, kéo tay cô đi ra bãi đậu xe. Bước chân cô gượng gạo bất lực: “Đi đâu vậy?”.
“Tới nhà họ Lý.”
Phó Nhiễm giật mình thảng thốt, cô vội bắt kịp bước chân Minh Thành Hữu: “Thế là có ý gì?”.
Anh mở cửa xe ra hiệu cho cô ngồi vào trong. Anh lên xe, nổ máy, rồi đánh tay lái, bấy giờ mới lên tiếng: “Vừa nãy hình như anh nhìn thấy xe của thằng Thâm ở ngoài khu nhà Vưu Hựu”.
“Thằng Thâm? Lý Thâm?” Phó Nhiễm lên giọng, tâm trạng không khỏi kích động: “Chẳng phải cậu ta đang ở nước ngoài ư?”.
“Anh cũng không dám chắc chắn.” Sắc mặt Minh Thành Hữu chuyển sang lạnh, anh chống khuỷu tay trái lên cửa sổ, gọi vào di động Lý Thâm cũng thấy tắt máy.
Chiếc xe lao đi rất nhanh, vượt qua đường quốc lộ tới trước cửa nhà họ Lý.
Xe còn chưa dừng hẳn, Phó Nhiễm đã nôn nóng mở cửa. Minh Thành Hữu giữ chặt cô tay, kéo cô trở lại: “Em ngồi trên xe đợi anh”.
Phó Nhiễm nhíu mày khó hiểu.
“Không tin anh à?”
Cô hiểu điều mà Minh Thành Hữu đang băn khoăn. Nhà họ Lý coi cô như kẻ thù, dù có biết chuyện gì cũng sẽ không nói ra trước mặt cô đâu. Phó Nhiễm mệt mỏi dựa vào ghế, gật đầu: “Được, anh nhanh lên chút”.
Minh Thành Hữu xuống xe, Phó Nhiễm nhìn thấy bóng anh khuất khỏi tầm mắt.
Lý Tắc Cần đang ở nhà, nhìn thấy Minh Thành Hữu bèn đặt tờ báo xuống: “Thành Hữu, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy?”.
Minh Thành Hữu nhìn ông ta với vẻ thăm dò, rồi ngước lên tầng hai. Anh đi tới chào hỏi: “Chào cậu”.
“Trông con có vẻ gấp gáp, có chuyện gì à?”
Minh Thành Hữu cũng không giấu giếm mà nói thẳng vào chuyện luôn: “Cậu, thằng Thâm về nước rồi phải không?”.
“Làm sao con biết?” Lý Tắc Cần cất giọng sang sảng: “Hai ba giờ đêm qua nó mới về nhà, mà cũng có chịu ở yên trong nhà đâu, lại chạy mất tăm mất tích rồi”.
“Cậu thật sự không biết nó đã đi đâu?”
Lý Tắc Cần loáng thoáng nghe ra ý tứ phía sau câu hỏi của Minh Thành Hữu. Ông ta sầm mặt xuống: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Vưu Hựu mất tích rồi.”
“Cái gì?!” Lý Tắc Cần đứng bật dậy khỏi sofa, suy nghĩ đầu tiên không hẹn mà gặp trùng khớp với suy nghĩ của Minh Thành Hữu, chuyện này kiểu gì cũng liên quan tới Lý Thâm: “Sao lại như vậy được?”.
“Con đưa Vưu Hựu và Phó Nhiễm ra ngoại thành chơi, giữa chừng con bé mất tích, tới giờ vẫn không tìm được, điện thoại cũng không gọi được. Hơn nữa ở ngoài khu nhà Vưu Hựu, con đã nhìn thấy xe của thằng Thâm.” Minh Thành Hữu kể lại đơn giản sự việc ngày hôm nay, bất luận là nhà họ Lý hay nhà Vưu đều hy vọng chuyện này sớm qua nhanh, còn ai dám chọc vào phong ba nữa?
Lý Tắc Cần sốt ruột đi lại trong phòng khách, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, ông ta đi ra cửa ngó nghiêng: “Phó Nhiễm cũng biết việc này rồi?”.
“Vâng.”
Lý Tắc Cần không kịp nghĩ tới chuyện hỏi vì sao hai người họ lại ở cạnh nhau: “Không được, phải tìm được thằng Thâm ngay, lỡ như lại kinh động tới cảnh sát thì thật sự phiền phức, thằng này sao lại hồ đồ thế chứ?”.
“Cậu à, cậu phải hiểu bây giờ Vưu Hựu đang mất tích, trước tối nay mà nhà họ Vưu không thấy người đâu nhất định sẽ báo cảnh sát. Con nghĩ thằng Thâm chắc không ra khỏi thành phố Nghênh An này đâu, cách duy nhất bây giờ là khẩn trương tìm ra nó.”
Lý Tắc Cần không nói không rằng cầm ngay chiếc áo treo trên giá, chuẩn bị đi ra ngoài.
Phó Nhiễm ngồi đợi trong xe rất sốt ruột, cô chắp tay hy vọng không có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu mở cửa, ngồi vào trong xe. Cô vội lên tiếng hỏi: “Sao rồi, Lý Thâm đang ở đâu?”.
Minh Thành Hữu lắc đầu: “Không liên lạc được”.
Phó Nhiễm hoảng hốt, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc: “Liệu cậu ta có làm gì bất lợi với Vưu Hựu không?”.
“Em đừng sốt ruột, chắc không tệ như em tưởng tượng đâu.”
“Sao lại không tệ được?” Phó Nhiễm gần như mất bình tĩnh: “Đến chuyện cưỡng bức cậu ta còn làm được thì còn chuyện gì tồi tệ hơn nữa đâu?”.
Minh Thành Hữu khẽ nhắm mắt lại, dường như đang cố nghĩ tới những nơi Lý Thâm có thể đến. Một cuộc gọi đột nhiên xuất hiện, Phó Nhiễm giật mình, vội rút di động ra.
“Là thím.”
Minh Thành Hữu giữ tay cô lại: “Đừng làm mọi người trong nhà kinh động vội, tránh để họ phải lo lắng. Nếu muốn báo cảnh sát cũng chưa đủ 48 tiếng mà”.
Phó Nhiễm hất tay anh ra. Cô nhìn sâu vào mắt Minh Thành Hữu rồi mới nghe máy: “Alô, thím ạ”.
“Tiểu Nhiễm, sao di động của Vưu Hựu lại tắt máy vậy? Mấy đứa đang ở đâu?”
Bàn tay cầm di động đang căng ra của Phó Nhiễm thể hiện sự căng thẳng trong lòng cô. Cô cố gắng giấu giếm thật tốt qua ngữ điệu: “Thím, Vưu Hựu đang ngồi thuyền máy, bọn con chắc phải ăn xong bữa tối mới quay về ạ”.
“À được, không có chuyện gì là tốt rồi. Con trông chừng Vưu Hựu đấy, đừng để nó chơi hăng quá.”
Đầu kia đã ngắt máy từ lâu, Phó Nhiễm vẫn còn đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai là những tiếng tút tút lặp đi lặp lại. Minh Thành Hữu đặt tay lên vai cô, cô giật mình né tránh, nỗi sợ hãi và bi thương trong đôi mắt thấm đượm vào tim: “Anh…”.
Anh đợi cô nói nốt câu.
Phó Nhiễm nắm chặt di động trong tay, một nỗi đau không tên dâng lên trong lòng: “Liệu anh có lại hành động như lần trước không?”.
Cô cảm nhận được tay anh từ từ trượt xuống vai, từng chút từng chút lướt qua eo cô. Minh Thành Hữu kéo Phó Nhiễm tới trước ngực mình, gần như không cần suy nghĩ: “Không đâu”.
Cô nhìn vào đáy mắt anh, nét mặt thể hiện rõ sự nghi hoặc. Minh Thành Hữu giơ tay lên, lấy ngón cái vuốt đôi mày cô: “Tin anh đi, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này”.
Minh Thành Hữu sát lại gần, để Phó Nhiễm gối đầu lên vai anh. Giây phút trao nhau cái ôm, hai trái tim bỗng sát lại rất gần. Phó Nhiễm cảm nhận được những nhịp đập mạnh mẽ có lực từ trái tim Minh Thành Hữu. Anh vuốt nhẹ gáy cô nhưng lại không nghe được trái tim mình còn đập hay không.
Đây liệu có được coi là nỗi bi thương lớn nhất không?
…
Vưu Hựu đứng dựa sát vào tường, tạo thành thế đối lập với Lý Thâm. Cô vẫn che chặt khuôn mặt, hai bả vai so lại rất chặt: “Để em về đi”.
Lý Thâm tiện thể ngồi xuống bàn máy tính, nhìn cái bóng run lên cầm cập trong góc: “Vưu Hựu, anh chỉ muốn em cho anh một câu rõ ràng, em rốt cuộc có ý gì với anh?”.
Vưu Hựu lắc đầu: “Em không nghĩ, em không nghĩ gì hết. Lý Thâm, em như vậy rồi còn có tương lai gì không?”.
Cô bật khóc, buông thõng tay xuống: “Em hận anh, hận anh muốn chết. Hai năm qua người khiến em gặp ác mộng không phải ngọn lửa kia mà là anh đấy, em vẫn luôn không hiểu được vì sao anh làm như vậy với em”.
“Anh yêu em.” Lý Thâm không cần suy nghĩ.
Vưu Hựu chợt nghẹn lời, ngay cả tiếng khóc cũng ngưng bặt: “Anh mù sao? Mặt em đã ra nông nỗi này rồi mà anh còn dám nói câu đó?”.
Ánh mắt Lý Thâm trở nên phức tạp. Hai năm qua, anh bị ép trốn ra nước ngoài đã thoái khỏi áp lực dư luận. Những lời tố cáo của Vưu Hựu khi đó trong phòng bệnh vẫn còn như mới trong ký ức anh. Cô gào lên đau khổ: “Chính anh ta, anh ta cưỡng bức em. Anh ta dùng xăng hắt vào em, rồi bật bật lửa đốt”.
Lý Thâm khi đó chỉ cảm thấy đất trời rung chuyển. Không ai chịu tin anh, tất cả đều nói anh là kẻ tội ác tày trời. Suốt hai năm trốn ra nước ngoài, không lúc nào anh không muốn kéo Vưu Hựu tới bên cạnh mình. Chẳng phải cô nói anh cưỡng bức cô sao? Được, anh không ngại để cô trải nghiệm thêm lần nữa.
Nhưng giây phút tháo chiếc khăn của Vưu Hựu xuống, sự oán hận trong lòng bỗng chốc bị thay thế bằng đau xót và phẫn nộ. Cho dù Vưu Hựu hồi phục rất tốt, nhưng có những vết sẹo trên mặt luôn không ngừng nhắc anh về chuyện đêm đó.
Anh không nên bỏ đi, anh không nên để cô lại một mình trong con ngõ đó.
Vưu Hựu mệt mỏi phụ phục bên mép giường. Lý Thâm đi dép bông tới bên cạnh, ngồi sụp xuống, vỗ về cô.
Tóc cô rất ngắn, nhưng khuôn mặt xinh xắn năm nào giờ vẫn động lòng người. Anh bế Vưu Hựu lên, đặt cẩn thận lên giường. Khóe mắt Vưu Hựu vẫn còn vương lệ. Cô úp mặt vào giường, tựa hồ chỉ muốn co quắp lại thành một rúm. Lý Thâm bỏ dép ra, nằm ôm lấy cô.
…
Phó Nhiễm đi không mục đích khắp các đường lớn ngõ nhỏ, nhìn sắc trời dần dần tối đi, đường phố đã lên đèn, nỗi sợ trong lòng đè lên cả nỗi lo lắng. Cô đứng ở đầu đường người qua người lại mà không biết nên đi về hướng nào. Minh Thành Hữu đang nói chuyện với Lý Tắc Cần. Ngắt máy xong, anh nhìn thấy Phó Nhiễm ngồi sụp bên vệ đường, hai tay ôm chặt hai vai.
Anh yên lặng đứng sau lưng nhìn cô. Cô vẫn nhiệt tình với người khác như thế, cho dù năm xưa Vưu Hựu đã nói dối cô.
Dường như chỉ với riêng anh là cô gần như cố chấp tới mức hà khắc.
Minh Thành Hữu bước từng bước về phía cô, mũi chân gần như đã chạm tới bóng của Phó Nhiễm. Hai chiếc bóng bị đèn đường kéo dài chồng lên nhau, hòa vào nhau. Anh dừng bước lại một lúc mới ngồi xuống.
Phó Nhiễm cắn môi dưới, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết răng hình lưỡi liềm trên bờ môi đỏ, gần như là tự ngược đãi chính mình. Minh Thành Hữu đưa tay giữ lấy cằm cô, dùng sức ép cô nhả răng ra: “Không tìm được Vưu Hựu thì dù em có cắn đút lưỡi cũng vô ích thôi”.
“Lỡ như không tìm thấy thì phải làm sao?” Phó Nhiễm nghiêng người, gối đầu lên bàn tay đặt trên đầu gối: “Em sợ lắm, chưa biết chứng lúc này Vưu Hựu đang gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất không thưa. Hai năm trước đã không có ai ở bên cạnh nó rồi, nhưng hôm nay là nó bị đưa đi trước mặt em. Nó nhất định còn sợ hãi hơn em, cũng không biết là bị đưa đi đâu, em cũng không tìm thấy nó”.
“Lý Thâm từng nói nó thích Vưu Hựu, anh nghĩ chí ít nó sẽ không làm chuyện tổn thương con bé.”
Phó Nhiễm đứng lên, nhìn trái ngó phải rồi cất bước.
Minh Thành Hữu đuổi theo, giữ rịt cổ tay cô: “Em định đi đâu? Cứ tìm không mục đích như vậy thì có tới trời sáng cũng không gặp được Vưu Hựu”.
“Vậy anh bảo phải làm sao?” Phó Nhiễm giãy ra nhưng không thành công: “Chỉ có vài người chúng ta thì khác nào mò kim đáy bể. Thím đợi mãi không thấy về chắc chắn sốt ruột lắm, tới lúc đó mà báo cảnh sát, sự việc chắc chắn sẽ khó giải quyết”.
“Nếu báo cảnh sát là cách tốt nhất, tới lúc đó, anh đi cùng em.”
Đôi mắt trong veo của cô ánh lên vẻ ngờ vực: “Thật không?”.
“Thật.”
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm tới mấy nơi Lý Thâm có thể đến để tìm kiếm. Lý Tắc Cần thì sai người điều tra tình hình tiêu phí thẻ tín dụng của Lý Thâm và những nơi nó có khả năng dùng đến giấy tờ tùy thân. Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu tới một khu chung cư. Anh tìm được chìa khóa từ lớp thảm trước cửa ra vào: “Đây là nơi ngày xưa thằng Thâm dành riêng để tụ tập bạn bè”.
Phó Nhiễm đi vào tìm một lượt. Căn nhà rõ ràng đã lâu không có người ở, từng dấu vết đều thể hiện rõ.
Chẳng biết đã bao nhiêu lần ra về trong tâm trạng hụt hẫng, Phó Nhiễm đờ đẫn bước ra khỏi thang máy. Minh Thành Hữu đi đằng trước. Cô chỉ cần nghĩ tới chuyện Vưu Hựu có thể bị tổn thương là trái tim lại sốt lên xình xịch. Khi ra khỏi tiểu khu, bước hụt bậc thềm cuối cùng, cả người cô lao ra ngoài, lòng bàn tay và đầu gối hạ cánh xuống đất, cô ngã xong không bò dậy nổi.
Minh Thành Hữu quay người, nhìn thấy cô chống tay lên nền đất, anh đi qua kéo cô dậy. Lòng bàn tay trắng trẻo của Phó Nhiễm dính đầy bùn đất, có vài vết xước còn chảy cả máu.
Minh Thành Hữu cúi xuống phủi bụi trên đầu gối cho cô. Phó Nhiễm cụp mắt xuống, nhìn bóng anh lom khom, trái tim chợt rung rinh, dấy lên một cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào.
Minh Thành Hữu dắt cô trở lại xe, rút khăn ướt lau sạch vết thương cho cô. Anh nắm chặt lòng bàn tay Phó Nhiễm, từng ngón tay đan chặt vào nhau, thi thoảng lại đau nhói một cái. Cô hơi giãy giụa, Minh Thành Hữu ghé miệng xuống, vừa lau vừa thổi, khí lạnh phả vào chính là loại thuốc chống đau hữu hiệu nhất.
Ngọn đèn trong khoang xe được bật sáng, Phó Nhiễm cúi đầu nhìn vầng trán đầy đặn của Minh Thành Hữu, xuống dưới là sống mũi thẳng tắp, đến bờ môi mỏng và một độ cong đẹp đẽ. Anh buông tay Phó Nhiễm ra: “Xong rồi, đi đường phải chú ý chứ”.
“Cảm ơn anh.”
Người đàn ông nghe xong ngước lên nhìn cô: “Đói chưa, đi ăn tối đã”.
“Em ăn không vào đâu.” Phó Nhiễm nhìn giờ: “Hay chúng ta đi chỗ khác tìm tiếp đi”.
Minh Thành Hữu lái xe ngang qua cửa hàng bánh mỳ thì xuống mua bánh và nước rồi ngồi vào xe. Anh nhét mấy món đồ vào trong tay Phó Nhiễm, rồi tập trung nhìn thẳng về phía trước, đi tìm những nơi Lý Thâm có thể đến.
Dạ dày Phó Nhiễm tắc nghẹn, cô chỉ uống mấy ngụm nước.
Minh Thành Hữu chống một tay lên má, đôi mắt u ám sắc lạnh, thần thái có phần mỏi mệt. Phó Nhiễm nghĩ trưa nay anh cũng chưa ăn gì mấy, cô bèn đưa bánh mỳ cho anh: “Anh cũng ăn chút đi”.
Minh Thành Hữu ngả ra sau: “Sao lại không ăn, không đói à?”.
Phó Nhiễm lắc đầu.
Anh không cầm chiếc bánh mỳ Phó Nhiễm đưa: “Anh cũng không thấy đói”. Minh Thành Hữu nhìn thẳng phía trước, ngẫm nghĩ rồi nói: “Em xé cho anh mấy miếng đi, tránh để lát nữa dạ dày nhộn nhạo”.
Phó Nhiễm cũng không còn tâm trí suy nghĩ xem có thích hợp hay không. Cô xé đại một góc đưa tới bên miệng Minh Thành Hữu, sau đó lại cắm ống hút vào chai nước đưa cho anh uống.
Minh Thành Hữu ăn vài miệng lót dạ.
Chiếc xe Hummer đi xuyên màn đêm, lần nào cũng đến địa điểm mới với rất nhiều hy vọng, để rồi lại thất vọng.
Minh Thành Hữu gọi điện cho Lý Tắc Cần hỏi han tình hình. Anh còn chưa kịp lấy số, di động đã rung lên. Anh đeo tai nghe nhận máy: “Dạ?”.
Trái tim Phó Nhiễm cũng như vọt lên tận cổ họng.
Khuôn mặt Minh Thành Hữu có vẻ dãn ra. Anh ngắt điện thoại, sau khi lao thẳng ra con đường phía trước thì ngoặt lại: “Cậu tìm được thằng Thâm rồi, nó và Vưu Hựu đang ở trong một khách sạn”.
Khi Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu vội vàng tới đó, Lý Tắc Cần đang sốt ruột đi đi lại lại trong đại sảnh khách sạn. Thấy họ đến, ông ta tức đến nổi gân xanh đầy trán: “Thằng ôn con đó, cậu phải đánh chết nó mới được”.
“Cậu!” Minh Thành Hữu bảo cậu đừng quá giận dữ: “Tìm được hai đứa rồi tính”.
Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu, đi ra khỏi thang máy thì khẩn trương tới căn phòng mà lễ tân báo. Lý Tắc Cần nhìn lên: “Đúng là phòng này rồi”.
Ông ta ấn chuông cửa.
Lát sau không thấy động tĩnh gì, Lý Tắc Cần thẳng thừng đập cửa, trong cơn tức giận còn giơ chân đá cửa.
Cửa phòng đột ngột bật tung ra. Lý Thâm mặc áo tắm đứng trước cửa. Sau khi nhìn thấy họ, cậu ta không hề bất ngờ. Lý Tắc Cần len lỏi vào trong phòng, Phó Nhiễm cũng sải bước đi vào theo. Chiếc giường to đùng đập ngay vào mắt, trên chiếc ga giường trắng muốt có một người đang nằm, trùm kín chăn chỉ để hở đúng mái tóc đen.
Phó Nhiễm nhìn thấy Lý Thâm ăn mặc như vậy, quần áo của cậu ta thì vứt lăn lóc trên sofa, bên giường là đôi giày cô mua cho Vưu Hựu. Mắt cô chợt ươn ướt, không kiềm chế được, gào lên với cậu ta: “Cậu lại làm gì con bé rồi?”.
Minh Thành Hữu nhìn xung quanh, tái mặt quay qua Lý Thâm: “Mày chê mọi chuyện chưa đủ nghiêm trọng phải không? Cưỡng bức nhiều thành quen rồi phải không?”.
Lý Tắc Cần giận quá nhất thời không biết nói gì.
Sống mũi Phó Nhiễm cay xè. Cô nhìn thấy chiếc khăn choàng cổ của Vưu Hựu bị cởi ra vứt một bên. Minh Thành Hữu đi qua, vừa chạm vào vai cô thì bị Phó Nhiễm né ra, nhìn qua Lý Thâm rồi lại nhìn anh.
Người trên giường bỗng cử động, sau đó tung chăn ra. Vưu Hựu dụi mắt ngồi dậy, bỗng nhiên thấy trong phòng toàn người thì giật mình. Con bé nhìn thấy Phó Nhiễm, lập tức hét toáng lên: “Chị!”.
Phó Nhiễm gần như chạy tới: “Vưu Hựu!”.
Vưu Hựu giang tay ôm chặt lấy cô. Phó Nhiễm lùi ra, cẩn thận quan sát: “Em không sao chứ, cậu ta có làm gì em không?”.
“Dạ không ạ.”
Phó Nhiễm thấy quần áo Vưu Hựu vẫn chỉnh tề, bấy giờ mới yên tâm. Lý Tắc Cần nghe xong lời Vưu Hựu nói, sắc mặt mới dịu đi một chút.
“Còn không về, chú thím sẽ sốt ruột lắm đấy.” Phó Nhiễm nhặt khăn lên, choàng qua cổ con bé: “Di động còn tắt máy, em muốn chị hết hồn phải không?”.
Vưu Hựu do dự nhìn sang Lý Thâm: “Chị, em không sao thật mà. Em chỉ ngủ một giấc ở đây thôi. Chị đừng nói gì với bố mẹ em nhé, cứ nói lâu không được đi chơi nên em chơi hơi hăng”.
Phó Nhiễm tung chăn ra cho con bé, Vưu Hựu cúi xuống đi giày: “Em ăn tối chưa?”.
“Chưa đâu ạ.” Người nói là Lý Thâm. Cậu ta chỉ tay lên chỗ đồ ăn trên bàn: “Cô ấy ngủ một mạch đến giờ, chưa ăn miếng cơm nào vào bụng”.
Lý Tắc Cần trừng mắt nhìn cậu ta: “Thằng oắt, mày thật hồ đồ! Hai năm trước nó đã khẳng định mày hắt xăng vào mặt nó, mày còn tìm nó làm gì? Con gái trên đời nhiều vô số kể, những người muốn bước chân vào nhà họ Lý càng đếm không xuể, lẽ nào mày còn thèm một đứa con gái không còn ra hình thù con người?”.
“Bố!” Lý Thâm phẫn nộ: “Chuyện của con, bố đừng xen vào!”.
“Mày làm ra cái chuyện hoang đường này mà còn dám lên mặt giận dữ với tao?”
Vưu Hựu đỏ mắt, dù đã choàng khăn nhưng vẫn che chặt mắt. Vết thương lòng lại dấy lên đau đớn, bấy giờ bị người ta xé toạc ra không nể tình, nó lại càng đau khó tả.
Nó cụp mắt xuống, che quá nửa khuôn mặt sau lớp khăn choàng.
Lý Tắc Cần nhớ đến nỗi ấm ức của con trai, nếu không nhân cơ hội này trút giận thì khó mà yên lòng: “Nếu nói ngay từ đầu là không có tiền chữa trị thì đừng nói là hai triệu, nhiều tiền nữa tao cũng chịu bỏ ra, hà tất phải kéo người ta vào làm đệm lưng, hủy hoại tiền đồ của người ta chứ?”.
Vưu Hựu da mặt mỏng, nước mắt lăn ra, con bé cắn môi khóc rấm rứt.
“Cậu!” Minh Thành Hữu bình thản chêm vao một câu: “Sự tình ra nông nỗi này trách nhiệm chính vẫn là của thằng Thâm, mấy áp lực này mà còn không gánh đỡ được thì năm xưa còn bồng bột làm gì? Huống hồ nếu lúc đó thật sự bung bét ra, thằng Thâm cũng đừng hòng trốn tội”.
“Thành Hữu!” Lý Tắc Cần giận điên: “Con lại nói giúp người ngoài là sao?”.
Phó Nhiễm ôm vai Vưu Hựu định đi.
“Dù có bung bét thì đã sao nào? Ai tin thằng Thâm thật sự làm gì nó?”
Phó Nhiễm nổi xung lên, định cãi lại, nhưng Lý Thâm đứng đối diện đã bình tĩnh lên tiếng: “Phải, hai năm trước chính con cưỡng bức cô ấy. Nếu con đầu thú thì không cần ai phải tin nữa chứ?”.
Lý Tắc Cần á khẩu, hiểu rõ tính khí con trai nên ông ta đứng quay lưng vào phòng, không dám giận cá chém thớt nữa.
Minh Thành Hữu kéo ghế ra ngồi trước mặt Lý Thâm: “Thâm, cậu nói rõ ràng đi, cậu rốt cuộc có ý gì?”.
Phó Nhiễm vốn dĩ định đưa Vưu Hựu đi, nghe thấy lời ấy của Minh Thành Hữu, cô chợt dừng chân, quay người lại, muốn hiểu cho rõ ràng.
Lý Thâm không nói, khuôn mặt trở nên lạnh lùng. Lý Tắc Cần đứng bên cũng có vẻ dỏng tai muốn nghe.
“Cậu có biết hậu quả của ngày hôm nay không? Nếu bố cậu không kịp thời nhờ thông tin thuê phòng mà tìm được cậu, rất có thể sẽ khiến cả cảnh sát vào cuộc, cậu làm vậy là giam giữ người trái phép đấy, có hiểu không?”
“Anh họ, em làm thì cũng đã làm rồi, nói gì cũng vô ích thôi.” Lý Thâm cầm bao thuốc lá trên bàn, muốn hút một điếu, nhưng ngẩng đầu lên nhìn Phó Nhiễm và Vưu Hựu, cậu ta lại dằn lòng.
“Thành Hữu, con xem thằng oắt này có thái độ gì đây, muốn ăn đòn!” Lý Tắc Cần phẫn nộ.
Minh Thành Hữu ra hiệu bằng ánh mắt bảo ông ta im lặng.