Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 64: Hồi Sinh Trở Lại
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng cô không ngờ lại thăm dò ra được một kết quả như vậy.
Người đàn ông nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh buông tay ra: “Họp hành nửa ngày rồi cũng hơi mệt, anh đi nghỉ đây”.
Phòng làm việc chia làm đôi, mở cửa ra bên trong chính là phòng ngủ, bên trong có đầy đủ đồ đạc, phòng thay đồ, nhà vệ sinh cái gì cũng có. Cô gái ngồi bên ngoài một lúc, chuẩn bị ra về.
Ra khỏi văn phòng, cô thư ký cúi đầu chào: “Vưu tiểu thư”.
“Anh ấy đang nghỉ bên trong, đừng cho ai vào quấy rầy.”
“Dạ vâng.”
…
Tháng nào Phó Nhiễm cũng tranh thủ về nhà họ Vưu vài lần. Cô lấy giỏ hoa quả và vài món quà ra khỏi cốp xe. Đầu ngõ có một chiếc xe tải chuyển nhà đang đỗ, cô buộc phải lách người mới có thể len vào trong, đồng thời cũng không khỏi cảm thán, lại có một gia đình sắp rời khỏi con ngõ nhỏ này rồi.
Cô men theo con đường đá sỏi đi vào nhà, nhìn thấy ngay đầu cầu thang nhà họ Vưu bày la liệt các loại đồ đạc. Thẩm Tố Phân kéo một chiếc vali đi xuống: “Tiểu Nhiễm đến đấy à?”.
“Mẹ, sắp chuyển nhà ạ?”
Thẩm Tố Phân cười tươi rói, vuốt vuốt lại mái đầu hơi rối. Bà kéo Phó Nhiễm tới bên cạnh: “Nhụy Nhụy ra nước ngoài kiếm được ít tiền, mua được cả nhà cho bố mẹ, nói là muốn để bố mẹ được hưởng phúc cuối đời. Nhà cửa đã được sửa sang xong xuôi hết cả, chỉ việc dọn đồ vào ở thôi”.
Phó Nhiễm cũng vui lây: “Vậy thì tốt quá rồi, chẳng trách ban nãy con nhìn thấy xe chuyển nhà đỗ ở đầu ngõ”.
Vưu Chiêu Phúc cũng đang xách hai túi hành lý vội đi xuống.
“Cô ấy đâu ạ? Không về sao?” Phó Nhiễm không nhìn thấy bóng Vưu Ưng Nhụy.
“Không, nó vẫn ở nước ngoài, nhà cửa đều nhờ người ta làm dịch vụ thôi…” Thẩm Tố Phân cười không khép miệng lại được: “Thật không ngờ kiếp này bố mẹ vẫn kịp sống trong một căn nhà khang trang rộng rãi. Nhụy Nhụy nói là ở tầng 15, nghĩ cũng hơi sợ…”.
Nhân viên công ty chuyển nhà giúp họ khuân vác đồ đạc. Phó Nhiễm tránh đường, chân vô tình đá phải bình gas bên cạnh. Cô nhìn thấy rất nhiều đồ điện gia dụng cũ bày trên lối đi: “Mẹ, các căn hộ chung cư bây giờ đều sử dụng đường ống dẫn khí đốt, mẹ mang mấy thứ này đi cũng chẳng để làm gì đâu. Với lại nhà đã sửa sang xong thì cũng sẽ đầy đủ những đồ gia dụng cần thiết rồi. Mẹ chỉ cần thu dọn những đồ thực sự cần thiết là được rồi. Khi nào mẹ dọn nhà xong, con đưa mẹ đi mua ít quần áo mới”.
Phó Nhiễm đi theo xe tới khu chung cư mới. Xem ra Vưu Ưng Nhụy ra nước ngoài đúng là đã đãi được vàng. Một căn hộ chung cư rộng tới 110m2, hướng vừa đẹp lại vừa được trang trí hoàn chỉnh, không trả giá 20.000 NDT* một mét vuông, đừng hòng mua được.
*20.000 NDT = 60.000.000 VNĐ.
Cô giúp họ sắp xếp xong xuôi thì đưa Thẩm Tố Phân và Vưu Chiêu Phúc ra ngoài ăn. Trong căn nhà đó có không ít đồ đạc chỉ dùng để trưng bày, chưa chắc họ đã dùng được. Phó Nhiễm lại qua siêu thị một chuyến, mua đầy đủ những thứ cần mua rồi mới lái xe đưa họ trở về.
Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy Thẩm Tố Phân vui vẻ đến vậy. Vưu Chiêu Phúc cũng huyên thuyên không ngừng, nói rằng kiếp này có hai đứa con gái ngoan, ông ấy thấy cũng đáng lắm rồi.
Đưa họ vào trong nhà rồi, Phó Nhiễm lại dạy họ cách sử dụng bồn tắm mát-xa, còn tận tay chỉ dẫn cách sử dụng của một số đồ điện gia dụng hiện đại, cho đến khi họ đều sử dụng được rồi cô mới ra về.
Ngồi vào trong xe rồi, cô lại ngước lên nhìn căn nhà sáng rực rỡ trên tầng 15, loáng thoáng vẫn còn nhìn thấy hai cái bóng đi qua đi lại. Cô khẽ mỉm cười, lòng chợt cảm thấy mãn nguyện.
Trên đường trở về nhà cô chợt nhớ ra mấy hôm nữa là tới sinh nhật Tống Chức rồi, Phó Nhiễm liền đặc biệt đi chọn cho cô ấy một món quà.
Ba ngày sau, quả nhiên cô nhận được điện thoại của Tống Chức mời cô tới tham gia sinh nhật.
Vì hai vợ chồng cô ấy không quá dư dả nên Tống Chức cũng không dám vung tay quá trán như ngày xưa, chỉ hứa sẽ mời Phó Nhiễm và Tần Mộ Mộ tới nhà ăn một bữa.
Ba cô bạn quen nhau đã chục năm trời mà gặp mặt, ắt sẽ nói rất nhiều, một bữa tối dông dài tới tận mười giờ.
Tống Chức đặt biệt danh cho chồng mình là anh Hòa Bình.
Anh Hòa Bình rất thương cô ấy, gần như không bắt Tống Chức phải động tay vào việc gì cả. Đây này, ăn cơm xong thì anh ấy dọn dẹp, rửa bát, gọt hoa quả, bao trọn tất cả các công việc.
Tần Mộ Mộ nhận được điện thoại của bạn trai, nói là đang đợi cô ấy ở rạp chiếu bóng Đại Quang Minh, thế là cô nhóc ấy thẳng thừng bỏ rơi bạn bè, chạy theo trai ngay.
Phó Nhiễm ngồi thêm một lúc, tới mười một giờ mới ra về.
Tống Chức đưa cô ra đầu đường, ngày đông lạnh giá, cô bảo Tống Chức cứ vào nhà đi.
Ngay trước cửa Tống Chức là một bãi đậu xe, xe của Phó Nhiễm đỗ dưới ngọn đèn đường. Nhờ ánh sáng hắt xuống, cô thấy lốp trước bên trái có vấn đề bất thường, tới gần nhìn kỹ mới phát hiện bánh xe xẹp lép, chắc là đã đâm phải thứ gì rồi.
Cô ngồi xổm xuống, rút di động ra soi, quả nhiên nhìn thấy một chiếc đinh sắt.
Phó Nhiễm tự nhận mình xui xẻo, cũng may đường về cũng không xa lắm, vả lại không phải lên cầu chắc cũng không sao.
Cô khởi động xe, giữ vững tốc độ 40km/h.
Phó Nhiễm tập trung nhìn đường phía trước, không dám có một chút sơ suất.
Chiếc di động đặt bên ghế lái phụ bất ngờ đổ chuông.
Cô bắt máy: “A lô?”.
“A lô, Tiểu Nhiễm à. Cậu đỗ xe bên lề đường, tớ và anh Hòa Bình nhìn thấy có một chiếc xe bắt đầu từ nhà tớ cứ bám theo cậu suốt đấy, lái chầm chậm như thế chắc chắn là có vấn đề.”
Phó Nhiễm nhìn vào gương chiếu hậu, quả nhiên có một chiếc xe thể thao màu bạc đang chạy phía sau, cách xe cô khoảng một trăm mét.
Cô vội vàng dừng xe lại bên đường.
Phó Nhiễm xuống xe định quan sát tình hình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng rú ga rất mạnh của chiếc xe đua. Chiếc xe lao vút qua trước mặt cô nhanh như một tia chớp. Phó Nhiễm giật mình lùi về sau, hai tay giữ chặt cửa xe. Đi lướt qua kiểu như vậy, cô còn chưa kịp nhìn rõ người ngồi trong xe rốt cuộc là nam hay nữ.
Khuỷu tay bị đập quá mạnh, giờ đang kêu lên đau đớn.
Anh Hòa Bình dùng xe điện đưa Tống Chức vội tới hiện trường. Anh ấy còn chưa phanh hẳn xe lại, Tống Chức đã nhảy xuống: “Tiểu Nhiễm, cậu không sao chứ?”.
“Tớ không sao.”
Chiếc xe kia đã biến mất dạng từ lâu.
“Tớ thấy chắc chắn là có vấn đề mà, nếu không sao cứ bám theo xe cậu miết, chẳng lẽ là thằng cha dâm tặc nào?”
“Cậu xem nhiều phim ảnh quá rồi đấy.” Phó Nhiễm ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn bồn chồn, dù sao chuyện của Vưu Hựu cũng đã từng khiến cô một phen khiếp đảm.
“Xem cậu làm sao mà lái chậm vậy?”
“Bánh xe lăn phải đinh.”
Tống Chức đi qua rút chìa khóa xe: “Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Chưa biết chừng bánh xe cậu bị gã đó chọc thủng đấy. Hắn đang đợi thời cơ để ra tay, cậu về một mình như vậy tớ không yên tâm chút nào, cậu bắt taxi về đi”.
Cô ấy bảo anh Hòa Bình tìm một chỗ nào đó cất xe điện, khóa lại cẩn thận.
Đứng trong gió lạnh đúng hai mươi phút mới bắt được xe, Phó Nhiễm nghĩ bụng như vậy cũng tốt. Tống Chức chưa gì đã kéo anh Hòa Bình chui vào trong taxi.
“Chức Chức, tớ tự về là được rồi, cậu vẫn chưa yên tâm sao?”
“Không được.” Tống Chức kiên quyết: “Tớ phải đưa cậu về nhà đã, sau đó tớ mới quay lại đây, cậu thân con gái đi một mình không yên tâm đuợc”.
Phó Nhiễm không cãi lại được cô ấy, đành mỉm cười để cô ấy đi theo.
Giữa bạn bè có lúc không cần quá nhiều khách sáo. Phó Nhiễm cảm thấy rất ấm lòng, nhưng chớp mắt lại băn khoăn, ai bám theo cô lúc đêm hôm khuya khoắt chứ?
Lẽ nào đúng như lời Tống Chức nói, là một gã lưu manh.
Lưu manh lại đi siêu xe sao?
…
Ánh trăng lạnh lẽo tràn vào căn biệt thự độc lập, sắc màu thuần khiết sáng trong bị chia cắt thành hai màu đỏ và xanh lam. Ánh đèn lấp lánh nhấp nháy chiếu xuống hai bên con đường trải gạch. Gió đêm se lạnh, trượt qua những phiến lá dong riềng to đùng, bám theo sau là một cơn gió rét buốt hơn đang chờ thời cơ hành động.
Tiếng nước xé tan màn đêm yên tĩnh.
Vưu Ưng Nhụy bước ra khỏi phòng, khẽ lắc đầu thở dài.
Cô nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã 12 giờ đêm rồi.
Làn da màu đồng của người đàn bơi qua bơi lại như con thoi dưới nước, xung quanh bể bơi lộ thiên được lát lớp gạch màu xanh da trời, đến màu nước cũng trở nên xanh mượt khiến người ta mát mắt.
Vưu Ưng Nhụy đi ra mép hồ, cầm chiếc khăn lông vắt trên chiếc ghế mây lên.
Đôi tay người đàn ông mạnh mẽ khua nước tiến về phía trước. Cô bước từng bước theo động tác bơi của anh. Những giọt nước văng tung tóe bắn lên chiếc dép bông màu trắng của Vưu Ưng Nhụy. Đến điểm cuối cùng, anh gần như chống hai tay nhảy bật một phát có thể lên bờ, không tốn chút sức lực nào cả.
Vưu Ung Nhụy vội vàng choàng khăn lên người anh: “Nửa đêm mà anh vẫn bơi à, cẩn thận không cảm lạnh”.
“Sao em còn chưa ngủ?”
“Nửa đêm nửa hôm anh ở ngoài gây ra một tiếng động lớn như vậy, em còn ngủ được sao?” Cô gái mang giọng hờn trách: “Thành Hữu, anh không thấy mệt à?”.
“Anh nên thấy mệt sao?”
Vưu Ưng Nhụy không còn cách nào khác, đành giơ tay đấm khẽ vào lưng anh: “Đáng ghét”.
Từ sau khi Minh Vân Phong qua đời, Lý Vận Linh chỉ ở trong căn biệt thự đường Nam Xa. Minh Thành Hữu ra nước ngoài, bà cũng không đi theo, chỉ đóng cửa ở nhà nghe kịch, trồng hoa, sống đời tự tại, cũng rất ít khi ra ngoài tiệc tùng bài bạc. Cuộc sống bên ngoài kia đã phát triển đến đâu bà không rõ nữa, giờ bà cũng chẳng còn chịu đựng nổi những lời xiếc móc chê bôi.
Minh Thành Hữu đưa Vưu Ưng Nhụy về nhà, đúng lúc gặp Lý Vận Linh đang lúi húi trong bếp học quản gia Tiêu cách làm một món bánh ngọt kiểu Pháp: “Quản gia Tiêu, bà vẫn giỏi hơn tôi. Trông cái bánh của tôi này…”.
“Phu nhân, đây là tôi học lén của người đầu bếp hồi còn ở Y Vân Thủ Phủ, cậu ba thích nhất là…”
“Mẹ!”
Lý Vận Linh dừng tay lại, quay người đi ra khỏi phòng bếp: “Thằng con chết giẫm này, còn biết đường quay về hả?”.
Vưu Ưng Nhụy cười tươi như hoa, đi bên trái anh: “Bác gái”.
“Về bao lâu rồi? Mà giờ mới nhớ tới mẹ?”
“Bác gái.” Vưu Ưng Nhụy đặt món quà trong tay lên bàn, rồi bước qua khoác tay Lý Vận Linh: “Ngày nào Thành Hữu cũng nhớ tới bác, nhưng vì công ty mới bộn bề nhiều việc, anh ấy phải bay đi bay lại khắp nơi. Hôm nay nói gì thì nói cũng kiên quyết đòi về thăm bác đấy ạ”.
“Xem cái miệng của con bé kìa.” Lý Vận Linh vỗ vỗ mu bàn tay Vưu Ưng Nhụy: “Y Vân Thủ Phủ vẫn còn để trống, quản gia Tiêu vẫn sắp xếp người quét dọn định kỳ, khi nào thì hai đứa dọn về đó ở?”.
“Việc này…” Vưu Ưng Nhụy đánh mắt nhìn Minh Thành Hữu.
“Mẹ, bọn con đã tìm được chỗ rồi. Căn nhà đó trước kia từng có người ở, không thích hợp với Ưng Nhụy.”
Vưu Ưng Nhụy nghe xong, khóe môi tự động mỉm cười.
Lý Vận Linh đăm chiêu rồi gật đầu: “Cũng phải. Trước kia mẹ chỉ mải tìm người môn đăng hộ đối. Hai nhà Minh Phó liên hôn vốn dĩ Phó Nhiễm vẫn thuộc loại trèo cao. Bây giờ nghĩ lại, môn đăng hộ đối để làm gì? Cuối cùng gặp chuyện, mỗi con vẫn bay một hướng đấy thôi”.
Minh Thành Hữu vắt chân trái lên. Khi cái tên Phó Nhiễm lọt vào tai, Vưu Ưng Nhụy liền dè dặt ngẩng lên nhìn anh, người đàn ông chỉ khẽ ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, nét mặt không có chút xáo động gì. Tựa hồ như đó là một cái tên không liên quan đến mình, tên của một người hoàn toàn xa lạ.
Lý Vận Linh cũng có lòng riêng. Cho dù bây giờ Vưu Ưng Nhụy xuất thân tầm thường nhưng hai mươi mấy năm qua vẫn được nhà họ Phó giáo dục, trong cốt cách đã có khí chất của một tiểu thư đài các.
“Bác gái, những chuyện không vui trước kia cứ để nó trôi qua đi ạ.”
“Con nói đúng.” Lý Vận Linh chỉ vào lọ hoa trên mặt bàn: “Con nhìn những bông hoa trong đó đi. Chính tay bác trồng đấy, lát nữa hai đứa mang về một ít”.
Vưu Ưng Nhụy cùng Lý Vận Linh ra vườn ngắm hoa. Bấy giờ Minh Thành Hữu mới mở mắt ra, tận sâu nơi đáy mắt không hề có một gợn sóng nào. Anh của bây giờ đã có thể giấu giếm tất cả cảm xúc, dù người ta có muốn thăm dò cũng không thể.
…
Phó Nhiễm vân vê tờ rơi hoạt động mà Huống Tử đưa. Tờ giấy một mặt mềm một mặt cứng cọ đau lòng bàn tay cô. Hai năm nay, việc kinh doanh của công ty cô khá ổn, cũng hầu như đều dựa vào quan hệ của Minh Tranh.
Phó Nhiễm đứng trước cửa công ty MR. Cả tòa nhà cao tầng chót vót như chìm vào giữa trời xanh, từng ô kính thủy tinh phản chiếu những đâm mây đang lững thững trôi. Cô từ từ đi vào sảnh chính, đưa thẻ giới thiệu đã chuẩn bị sẵn cho người bảo vệ.
Dọc đường không gặp bất kỳ trở ngại nào. Hôm nay là lần đầu tiên Chủ tịch điều hành của MR tổ chức cuộc họp báo, rất nhiều người dù có phải chen chảy máu vỡ đầu cũng quyết giành giật được một tấm thẻ xanh thông hành, không chỉ vì muốn có được tít báo sáng mai, hơn cả là muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái của người đàn ông đang được đồn ầm ĩ khắp thành phố.
Phó Nhiễm không thích ồn ào, nhưng đối với người này cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ vì ngày nào cô cũng phải đọc cả đống tính từ được khoác lên người anh.
Sau buổi họp báo sẽ có buổi tiệc rượu do nội bộ MR tổ chức, màn vũ đạo mở màn được giao cho Phó Nhiễm phụ trách.
Không còn bối rối hoảng loạn như những bước đi đầu tiên, trong ngành, những quy chuẩn phong cách của cô đã rất sinh động, đặc sắc rồi.
Hai giảng viên mới công ty được Phó Nhiễm mời về gần đây với một mức lương cao, đặc biệt có kinh nghiệm tổ chức những event lớn như thế này.
Buổi họp báo sẽ được tổ chức tại hội trường. Sau khi kiểm tra xong xuôi mọi thứ, Phó Nhiễm men theo tiếng ồn đi tới cửa. Cô nhìn thấy hàng chục phóng viên đang bu kín phía trước, dãy ghế được trải tấm lụa nhung màu đỏ đằng sau hoàn toàn trống trải.
Cô bước từng bước một xuống cầu thang, với độ dốc này không thể đi quá nhanh, nếu không sẽ bước hụt.
Các phóng viên vác theo đồ nghề, dáng vẻ như đã chuẩn bị đợi sẵn. Vài ba người lại thì thầm to nhỏ với nhau. Trên bục phát biểu của hội trường đặt những tấm biển tên thẳng hàng, ở vị trí chính giữa có viết: CEO – Lvan.
“Liệu có phải là người nước ngoài không?”
“Chắc chắn rồi, một nhân vật lợi hại của phố Wall thì chắc chắn là một vị đã có tuổi mắt xanh mũi cao.”
Cô phóng viên đứng mé bên tay trái không phục: “Sao lại cứ phải là tầm tuổi trung niên? Chưa biết chừng lại là một anh chàng điển trai ngoài ba mươi thì sao?”.
Phó Nhiễm chọn một chỗ để ngồi yên vị, những người chạy theo tin tức như họ, gen hóng bao giờ cũng nhanh nhạy hơn người thường.
Từng tiếng bước chân rầm rập vọng vào hội trường. Đi đầu tiên là Trưởng phòng Kế hoạch: “Các bạn phóng viên, các bạn nhà báo, mời mọi người ngồi vào chỗ, buổi họp báo của MR sẽ bắt đầu ngay bây giờ”.
Đám đông vốn đang chen chúc từ từ tản ra, ngồi theo đúng vị trí mình đã được sắp xếp từ trước.
Phó Nhiễm thấy trước mặt mình đều là chỗ của các tòa soạn, tạp chí, cô đứng dậy đi vào giữa.
Những người đầu tiên bước vào hội trường quả nhiên là người nước ngoài, xem ra lời bàn tán của mấy người lúc trước là thật. Phó Nhiễm lặng lẽ đứng dậy định rời đi.
Cô vừa quay người định đi ra ngoài.
Thì đám người đằng sau bất ngờ cao giọng, không phải là những tiếng thì thầm to nhỏ mà hoàn toàn là sự chấn động, thảng thốt của toàn bộ giới truyền thông:
“Minh tam thiếu!” Có người không kiềm chế được, buột miệng hét lên.