Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 55: Kẻ Tung Tin


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 55: Kẻ Tung Tin

Minh Thành Hữu tức tốc mở mạng lên xem, nhìn thấy từng bức ảnh liên quan đến Vưu Hựu được đăng lên Weibo, lượt tiếp cận và lượt chia sẻ đã cao không tưởng tượng được, dòng chữ màu đỏ chót như máu tập trung nhấn mạnh vào hai từ “hủy dung” và “cậu chủ”.

Đây cũng là điều Minh Thành Hữu lo lắng nhất. Một khi sử dụng sức mạnh của dư luận thì chuyện này có muốn dập xuống cũng không dập được nữa.

Người đăng bài đầu tiên lấy tên là “Kẻ tung tin”.

Minh Thành Hữu đặt chiếc di động vẫn chưa ngắt cuộc gọi bên cạnh mình. Anh lần lượt kiểm tra tỉ mỉ từng bức ảnh một. Quá rõ ràng, góc chụp đều ở một khoảng cách rất gần. Với tình hình hiện nay của Vưu Hựu, phải là một người rất gần gũi mới được tự do ra vào phòng bệnh. Anh chống tay lên trán, năm ngón tay từ từ cuộn lại thành nắm đấm.

“Tam thiếu, tam thiếu…”

Anh cầm di động lên: “Nói đi”.

“Bây giờ chắc không cần phải tới bệnh viện nữa phải không ạ?”

“Cắt đứt tất cả chi phí điều trị đang cung cấp. Cậu tập trung cho vụ kiện sắp tới đi, vậy thôi.” Minh Thành Hữu cất di động đi, ra sức dựa hẳn người ra sau ghế, chiếc ghế da lún hẳn xuống dưới sức đè của anh. Anh lấy ngón trỏ và ngón cái khẽ day hai bên thái dương.

Phó Nhiễm nhận được điện thoại của chú mới đi ra khỏi Y Vân Thủ Phủ. Cô nghe ra được ngữ khí của chú rất tệ nhưng chú vẫn chưa nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Họ đã quyết định sẽ giải quyết kín đáo nên Phó Nhiễm cũng cố gắng không can dự thêm nữa.

Cô lái xe tới bệnh viện, bỗng thấy cả một đám đông vây kín trước cửa phòng bệnh. Có người tay cầm hoa, có người tay cầm giỏ hoa quả, có vài y tá nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Xin lỗi, bệnh nhân hiện tại đang cần nghỉ ngơi”.

“Cháu à, cháu phải kiên cường đứng lên, chúng tôi ủng hộ cháu kiện đến cùng!”

“Đúng thế, cậu chủ nhà danh giá thì có gì ghê gớm đâu!”

Phó Nhiễm chen vào đám đông, cố gắng len vào qua cánh cửa mở hé. Chú đang sốt xình xịch đi đi lại lại bên cửa sổ. Thím thì ngồi bên cạnh giường Vưu Hựu khóc nấc lên. Thấy Phó Nhiễm tới, chú chỉ lắc đầu thở dài, không nói gì cả.

“Thế này là sao?”


“Chị…”

“Tiểu Nhiễm, con nhìn thấy rồi đấy, giờ thì con hài lòng chưa?” Giọng thím tràn đầy trách cứ: “Chuyện của Vưu Hựu giờ ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết. Đám người kia đứng bu trước cửa như đi xem quái vật vậy. Còn cả trên ti vi, trên mạng nữa… Tiểu Nhiễm, chú thím đã nói là không kiện, không kiện rồi, vì sao con cứ nhất quyết làm lớn mọi chuyện lên cơ chứ? Hay rồi, giờ thì chi phí điều trị bị ngưng trệ, ngay cả các chuyên gia nước ngoài đã mời sang giờ lại nói có việc phải quay trở về nước, sau này phải làm sao đây? Con nói đi”.

Phó Nhiễm nắm bắt được một số thông tin qua lời kể giữa tiếng nấc nghẹn của thím: “Con không hề đăng tải bất kỳ thông tin gì lên mạng. Chú thím đã quyết định giải quyết riêng thì con chắc chắn luôn tôn trọng ý kiến của chú thím mà”.

“Chị, em tin chị.” Vưu Hựu với tay nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, chuyện này biết đâu là ý trời”.

“Chỉ có con là ngốc nghếch thôi.” Thím kích động chảy hai hàng nước mắt: “Rõ ràng là có kẻ cố tình tung tin mà”.

Phó Nhiễm mở chiếc túi xách ra, đăng nhập vào Weibo. Từng bức ảnh của Vưu Hựu xuất hiện lan tràn trước mắt cô. Điều khiến cô sửng sốt hơn cả là còn có một bức ảnh khi Vưu Hựu chưa bị hủy dung. Đó là ảnh chụp chung của Phó Nhiễm và con bé, lúc này mặt cô đã bị che đi hoàn toàn. Mà bức ảnh ấy, Phó Nhiễm luôn giữ kín trong laptop, đến bản thân Vưu Hựu còn không có.

Sự kiên quyết ban nãy nhanh chóng gục ngã thành bất lực, trái tim cô cũng giống như bị ai đục khoét từ từ. Lòng bàn tay Phó Nhiễm đổ đầy mồ hôi, trong phòng ấm áp vừa phải nhưng sống lưng cô lại ướt sũng, áo dính chặt cả vào lưng.

Có sự so sánh trước và sau vụ tai nạn, Phó Nhiễm càng nhìn rõ đôi mắt trống rỗng và vô hồn của Vưu Hựu. Cô tắt mạng, ngẩng đầu lên. Lúc này, ánh mắt Vưu Hựu nhìn cô vô cùng hoang mang và sợ hãi. Cô không biết còn có bao nhiêu tổn thương đang chờ đợi con bé nữa.

“Vưu Hựu…”

“Tiểu Nhiễm. Chú cũng hiểu là con muốn giúp gia đình chú thím.” Chú dựa vào cạnh cửa, khuôn mặt u sầu.

Phó Nhiễm đứng lên, một tia nắng hiếm hoi hắt xuống người cô, khuôn mặt cô tuy nhợt nhạt nhưng vẫn ánh lên nét cứng cáp. Cô đi tới trước giường của Vưu Hựu: “Từ khi còn rất nhỏ, chị đã coi em là em ruột của chị. Nếu có cách nào đó khiến tổn thương của em giảm xuống mức thấp nhất, thì cho dù chị không đồng tình, thì ít nhất chị sẽ không phản đối. Chuyện này nếu là ý của em, chị sẽ bất chấp tất cả. Nhưng nếu em chỉ có một chút không tình nguyện thôi, tin chị, cho dù là sai, chị cũng sẽ bảo vệ em đến cùng”.

Phó Nhiễm bước ra khỏi phòng bệnh, kiên nhẫn từ chối đám người tốt nghe tin chạy đến hóng hớt tình hình. Cô bước qua dãy hành lang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, mỗi một dây thần kinh trong cơ thể đều tê dại đến không còn biết đau đớn là gì nữa. Những bức ảnh đăng tải trên mạng kia đều do chính tay cô chụp, cô vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Cũng tức là chúng được đăng lên bằng chính máy tính của cô.

Người luật sư nhà họ Lý mời đã thất hẹn. Khỏi cần nói cũng rõ, chuyện này Minh Thành Hữu đã biết.

Nhà họ Vưu bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, gia thế của đối phương lại là một cậu chủ giàu có thậm chí là quyền thế đang bị mũi dùi của dư luận chĩa vào. Sự tình đến nước này, hoàn toàn không còn là việc nhà họ Vưu có truy cứu hay không nữa.


Trên đường trở về Y Vân Thủ Phủ, cô nhận được điện thoại của Minh Thành Hữu. Anh không nói nhiều lời dư thừa, chỉ nói: “Anh ở nhà đợi em”.

Phó Nhiễm suy nghĩ suốt cả chặng đường, tới khi xuống xe rồi, đầu óc vẫn trống rỗng.

Cô thay giày ở cửa ra vào. Quản gia Tiêu dè dặt đứng trong phòng khách: “Thiếu phu nhân, cậu ba gọi cô lên gác ạ”.

“Tôi biết rồi.”

Cô vịn vào cầu thang, cất từng bước nặng nhọc, không biết lát nữa đối diện với anh sẽ phải mở lời thế nào. Chỉ dựa vào mấy bức ảnh, cho dù Minh Thành Hữu bán tín bán nghi thì có lẽ phần nhiều vẫn sẽ tin tưởng cô.

Phó Nhiễm đẩy cửa ra, nhìn thấy người đàn ông ngồi trước sofa, quay lưng về phía cô. Mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng vẫn còn chưa tan đi hết. Cô bước qua, nhìn thấy điếu thuốc còn đang cháy đỏ rực trên tay anh.

“Anh biết hết rồi phải không?”

Người đàn ông nghiêng mặt sang, hơi ngước lên nhìn cô.

Phó Nhiễm đặt laptop lên bàn, suy nghĩ kỹ càng rồi mới lên tiếng. Nhưng Minh Thành Hữu đột ngột đứng dậy, cầm máy tính của cô quăng mạnh xuống đất.

Những lời đã ra đến cổ họng bị cô mạnh mẽ nuốt xuống.

“Em hài lòng chưa? Phó Nhiễm! Em giỏi thật đấy!”

Phó Nhiễm cố gắng bình tĩnh, biết rằng lúc này giận dỗi không có lợi cho bản thân mình: “Không phải em làm đâu”.

“Hừ.” Minh Thành Hữu cười khẩy: “Em nhất quyết phải gây ra rắc rối mới thấy vui sao? Bây giờ ầm ĩ khắp thành phố như vậy. Anh muốn xem xem, mọi chuyện có thật sẽ được như em mong muốn không!”.

“Em nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới em cả.” Phó Nhiễm bước vượt qua Minh Thành Hữu, đi tới sofa đối diện: “Huống hồ, điều kiện mấy người đặt ra hấp dẫn như vậy, em còn lý do gì để phản đối?”.

Lời cô nói ít nhiều có hàm ý khích bác, Minh Thành Hữu không phải không nghe ra.


Anh đi tới trước mặt Phó Nhiễm, giữ chặt hai tay lên bả vai cô: “Trước nay em vẫn là người thông minh, việc này anh không nghi ngờ, nếu em không tìm được đường đi tiếp làm sao chịu đánh quân bài này? Cục diện bây giờ là có lợi với em nhất. Phó Nhiễm, anh nhọc công khuyên em từ bỏ, em thật sự coi lời của anh như gió thoảng qua tai sao?”.

Phó Nhiễm mệt mỏi, chỉ lặp đi lặp lại: “Em không có”.

Minh Thành Hữu cúi xuống lấy mấy tờ bào đang trải trên mặt bàn lên. Anh rút từ trong ra một bức ảnh, ném về phía Phó Nhiễm: “Thật không ngờ, vào lúc quan trọng nhất em vẫn đi tìm anh ta”.

Cô cầm lên xem, đó là bức ảnh chụp lúc cô cầm lấy chi phiếu của Minh Tranh. Bấy giờ Phó Nhiễm mới hiểu ý tứ câu nói vừa rồi của Minh Thành Hữu. Cô gấp gáp giải thích: “Anh ấy đúng là có đưa em chi phiếu, nhưng em không nhận”.

“Thế ư?” Sự thất vọng trong ánh mắt Minh Thành Hữu trào ra cùng động tác ngồi phịch xuống sofa của anh: “Hai ngày trước, có một người chuyển vào tài khoản của em 2 triệu NDT. Và chỉ nửa tiếng sau khi khoản tiền chuyển phát thành công, ảnh của Vưu Hựu đã được đăng tải lên mạng. Phó Nhiễm, cũng chính vì có khoản tiền ấy rồi, em mới không sợ gì hết, chuẩn bị được ăn cả, ngã về không một phen chứ gì?”.

Nghe mà xem, đúng là hội tụ đủ các chứng cứ cần thiết và xác đáng. Chuyện này dù có nói không phải cô làm, xem ra cả ông trời cũng còn không tin.

Phó Nhiễm giơ bức ảnh trong tay lên xem: “Anh kiếm đâu ra?”.

“Đừng có nghĩ là anh sai người theo dõi em. Đây là ảnh mẹ anh có được. Bà có người đặc biệt luôn theo dõi anh cả.” Những chuyện không liên quan đến anh, Minh Thành Hữu luôn giải thích rõ ràng.

“Lần trước em và anh ấy bị chụp trộm trên đường. Có người mượn danh nghĩa phóng viên tạp chí gửi tới cho bố anh, chắc là cũng do anh làm phải không?”

“Em có ý gì?” Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Minh Thành Hữu càng lúc càng khó coi.

Phó Nhiễm không muốn kéo rộng chủ đề ra nữa. Cô tiện tay vứt tấm ảnh vào trong thùng rác: “Em không làm gì cả, dù anh có ép em, em vẫn chỉ có câu này mà thôi”.

Hai người dĩ nhiên chia tay trong bực bội.

Phó Nhiễm từ lâu đã nhận định nhà họ Minh chính là một vực sâu không đáy. Nếu cô suy đoán không nhầm thì bức ảnh lần trước cũng từ tay Lý Vận Linh mà ra. Còn Minh Thành Hữu thì lợi dụng nó để thúc đẩy lễ đính hôn giữa Minh Tranh và La Văn Anh. Còn về chuyện vì sao anh lại làm một việc không có lợi cho mình như thế, Phó Nhiễm không có thời gian để suy nghĩ sâu thêm.

Cô nghĩ Minh Thành Hữu chỉ là một người tính tình bộc trực, ngang ngược, nhưng lòng dạ không thâm sâu, xem ra cô đã nhìn nhầm anh rồi.

Phó Nhiễm sốt sắng đi tìm Minh Tranh. Cô còn chưa lên tiếng, đối phương đã chặn đường.

“Tiểu Nhiễm, anh biết lần trước em từ bỏ giữa chừng là vì không có tiền. Bây giờ cuối cùng em cũng có thể làm chuyện em muốn làm rồi.” Minh Tranh ra hiệu cho người phục vụ mang cho cô một cốc nước nóng.

Cổ họng cô đau rát như bị lửa thiêu. Bao nhiêu lời cô trăn trở suy nghĩ để nói ra đã bị Minh Tranh phá hỏng. Cô bất giác cao giọng: “Khoản tiền đó thật sự là của anh?”.


Minh Tranh gật đầu, không hề có ý giấu giếm: “Anh biết em không chịu nhận là vì nghĩ anh có lòng riêng gì khác. Tiểu Nhiễm, hãy tin anh, anh chỉ không muốn thấy em khó chịu, không muốn em khó xử với cả hai bên…”.

Phó Nhiễm nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, hy vọng có thể nhìn ra được manh mối gì đó từ biểu cảm sắc lạnh của anh ấy, nhưng không biết là vì anh ấy thật sự không thẹn với lòng hay vì giấu quá sâu, vẫn giống như bao lần khác, cô chẳng nhìn thấu được gì: “Những bức ảnh đó…”.

“Quả nhiên, anh vừa đọc được tin trên mạng là muốn gọi điện cho em ngay. Anh tán thành cách làm của em.”

Phó Nhiễm bộn bề vô vàn cảm xúc, lồng ngực bí bách khó chịu. Cô khẽ thở hắt ra, mệt mỏi dựa người ra sau ghế: “Cả anh cũng nghĩ em là kẻ tung tin đó à?”.

Minh Tranh tỏ ý khó tin: “Lẽ nào không phải em?”.

Phó Nhiễm cắn chặt môi.

Minh Tranh nhấp một ngụm café, khẽ nhướng mày, nói với vẻ không vui cho lắm: “Em gấp gáp tìm anh như vậy chẳng lẽ em nghĩ là do anh làm? Tiểu Nhiễm, cậu Thâm là em họ của anh, dù nó có sai nhưng anh sẽ không làm chuyện tự tay đẩy nó ra đầu sóng ngọn gió đâu”.

Tất cả mọi người đều có thể xóa bỏ hiềm nghi với chuyện này một cách sạch sẽ, duy chỉ có Phó Nhiễm là không thể.

“Làm sao anh biết số tài khoản của em?”

“Thẻ ngân hàng Thành Hữu đưa em đã qua tay tài vụ công ty. Anh chỉ cần nghĩ một chút là có thể lấy ra được.” Minh Tranh lạnh lùng quan sát một lúc. Anh ấy khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, khuôn mặt nghiêng toát ra vẻ bâng quơ lúc có lúc không: “Tiểu Nhiễm, nếu việc này thật sự không phải do em làm, vậy còn có thể là ai?”.

“Nhưng những bức ảnh đăng lên mạng đích thực chỉ có trong máy tính của em.”

“Vậy em nghĩ kỹ đi, ai có cơ hội chạm vào máy tính của em?”

Phó Nhiễm rút thẻ ngân hàng trong túi ra. Minh Tranh ngẩng đầu lên: “Sao, định khách khí với anh thật đấy à?”.

Phó Nhiễm chợt khựng lại. Cô suy nghĩ một chút rồi lại nhét nó vào túi: “Cũng đúng, vả lại chuyện này anh gián tiếp có trách nhiệm, coi như em vay anh đi”. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt chân thành: “Anh trai, em muốn anh nói cho em biết, chuyện bức ảnh có thật không liên quan đến anh không?!”.

Minh Tranh khẽ rướn môi rồi gật đầu: “Anh có thể nói với em rằng, không liên quan đến anh”.

Sau khi rời đi, Phó Nhiễm lại tới bệnh viện một chuyến. Cô giao thẻ ngân hàng cho thím. Trong phòng bệnh đầy các phóng viên tới đưa tin. Không cần nói, sự tình một khi bị vạch trần thì rất khó bịt lại.

Tất cả mọi người đều một mực tin rằng tin này do Phó Nhiễm tung ra. Sau khi nhận được tiền, thím coi như cũng không còn lo lắng chuyện về sau. Khi được các phóng viên hỏi, thím vẫn trả lời qua loa cho có lệ.

Minh Vân Phong sau khi biết chuyện thì nổi trận lôi đình, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác cảnh cáo Minh Thành Hữu và Lý Vận Linh không được nhúng tay vào…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.