Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 50: Anh Quam Tâm Cô
Đêm giao thừa, cả nhà họ Minh vui vẻ tập trung lại, con người cô đơn như Minh Vanh không tránh khỏi lại bị Lý Vận Linh càm ràm một bài, bầu không khí cũng khá náo nhiệt. La Văn Anh vẫn kiệm lời như thế, nhưng cuối cùng cũng đã bắt chuyện được với Phó Nhiễm.
Lý Vận Linh gắp một miếng trứng rán cá ngân vào bát của La Văn Anh. Minh Tranh bèn chìa đĩa của mình ra: “Mẹ, cô ấy dị ứng với trứng ạ”.
“Thế hả?” Lý Vận Linh bất ngờ: “May mà cậu cả biết, nếu không mẹ lại gây họa rồi”.
Ở trong mắt người ngoài cuộc, họ nghiễm nhiên trở thành một đôi ân ái vô cùng.
Phó Nhiễm từ từ ăn những món Minh Thành Hữu gắp cho cô. Đến bản thân cô cũng không nhận ra, những món anh bố trí đều là món yêu thích của cô hằng ngày.
Qua giao thừa, thần kinh căng thẳng của mọi người khó khăn lắm mới được thả lỏng, Minh Vân Phong trước tiện dặn thư ký đặt vé máy bay. Sáng sớm mùng một Tết, cả nhà tập trung ở sân bay, cùng ông đi tắm suối nước nóng.
Hồ nước nóng tự nhiên nằm trên đỉnh núi cao, xung quanh mây che phủ. Nhưng đường núi hiếm có nơi nào dễ đi như vậy, không khác gì đất bằng, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã lên tới đỉnh.
Cả gia đình ăn trưa trong một nhà hàng mang phong cách Nhật Bản rồi ai về phòng người ấy nghỉ ngơi, tới ba, bốn giờ chiều mới lại đi ra ngoài.
Phó Nhiễm nhìn thấy dưới hồ nước nóng xa xa kia, Minh Tranh, Minh Vanh đang ngồi hai bên trái phải cạnh Minh Vân Phong. Minh Thành Hữu thì ngồi kế bên họ, hai tay chống hai bên, mặt đắp một chiếc khăn lông, gối đầu lên mép hồ, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, thoải mái.
La Văn Anh từ bên cạnh cầm qua hai ly rượu vang, đưa cho Phó Nhiễm một ly: “Uống chút rượu đi, có tác dụng làm giãn lỗ chân lông đấy, hiệu quả sẽ càng tốt hơn”.
“Cảm ơn chị.” Phó Nhiễm cảm thấy cả người nóng rực lên, mái tóc được quấn tạm một chiếc khăn lông: “Sao mẹ vẫn chưa đến ạ?”.
“Mẹ vừa gặp một người bạn cũ, chắc lúc này đang say mê tâm sự rồi.”
Phó Nhiễm không chịu được nóng nên chỉ khoảng nửa tiếng sau, cả người đã đỏ hồng như con tôm luộc. Cô khoác áo tắm đứng bên hồ: “Chị dâu, em về phòng trước đây ạ, chỗ này buồn chán quá”.
“Ừ, chị ngâm người thêm một lúc.”
Phó Nhiễm đi đôi dép bông, bước trên con đường nhỏ trải đá cuội, rất thoải mái, giống như gan bàn chân cũng đang được mát xa vậy.
Khung cảnh khu nghỉ dưỡng này khiến người ta rất thoải mái, xung quanh rợp bóng cây xanh mát mắt, hoàn toàn khác biệt với nhà lầu khô khốc nơi thành thị bụi bặm. Phó Nhiễm trước nay hay nhầm hướng. Cô đi tới trước một con đường nhỏ, nhìn thấy tấm biển bên trên viết: Không phận sự miễn vào.
Phó Nhiễm đứng ngoài ngó ngang ngó dọc, chỉ thấy một rừng cây mà thôi. Cô đút hai tay vào túi, nhân lúc không có ai bèn đi vào.
Không khí cực kỳ trong lành, chỉ có điều đi một lúc cô bèn phát giác ra điểm bất thường. Con đường chính chốc chốc lại có cắt ngang một con đường nhánh nhỏ, giống như một mê cung kín đáo không ai biết, càng sốt sắng càng không thoát ra được.
Vừa ngâm người dưới suối nước nóng, dĩ nhiên cô sẽ không thấy lạnh, nhưng dẫu sao ngoài trời hiện tại cũng là nhiệt độ âm, chút ấm áp cuối cùng cũng đã tan biến sạch. Phó Nhiễm khoanh hai tay trước ngực, đứng tại chỗ, run lên cầm cập.
Cô tìm được một chiếc ghế gỗ, bèn ngồi một lúc, thấy bầu trời trên đầu từ từ tối dần đi, ánh đèn trong khu rừng cũng theo đó sáng lên, từng hàng cây như những bóng ma đang lay động.
Vào lúc cô sắp lạnh tới không chịu nổi nữa, bả vai bỗng nhiên ấm hẳn, có một chiếc khăn lông to đùng được khoác lên lưng cô.
Phó Nhiễm ngẩng đầu, vô thức khép chặt hai chân lại: “Anh cả?”.
Minh Tranh kéo tay cô lên: “Đi thôi, em muốn bị đóng băng thành cương thi ở đây à?”.
Người đàn ông này, nói mấy lời đùa giỡn thật khiến người ta càng thêm lạnh cóng.
Phó Nhiễm đi theo anh ấy, nhưng cố gắng giựt tay ra: “Vì sao anh lại ở đây?”.
Minh Tranh đi đằng trước, thấy cô bất động, bèn dứt khoát quay đầu nắm lấy tay cô, lúc này cô có giãy giụa cũng không hất tay anh ấy ra được: “Cái đầu của em còn nhớ được thời gian không vậy? Bố mẹ và Thành Hữu tìm em đến phát điên rồi. Nếu không phải anh biết em hay thích chui vào mấy góc kín, thì chắc là tối nay em chết cóng ngoài này rồi”.
Phó Nhiễm nhìn xuống mũi chân mình, cứ thế bị Minh Tranh kéo đi.
“Sao không nói gì cả?”
Thi thoảng lại có tiếng gió thổi qua khu rừng vọng tới, Phó Nhiễm mặc kệ người này dẫn mình đi đâu: “Không biết phải nói gì”.
“Không còn gì để nói với anh nữa?” Minh Tranh đứng lại. Phó Nhiễm không để ý, suýt nữa thì đâm sầm vào anh ấy. Cô vội vàng giơ tay chắn giữa hai người. Minh Tranh đứng nhìn cô, không cưỡng ép Phó Nhiễm, chỉ tiếp tục dắt cô đi thẳng.
Khi gần ra khỏi khu rừng, Minh Tranh đã buông tay cô ra đúng như dự liệu của Phó Nhiễm.
Hai người vừa bước ra, liền nhìn thấy La Văn Anh từ gần đó sải bước đi tới: “Cuối cùng cũng tìm được rồi”.
Không lâu sau, Minh Thành Hữu nghe tin lập tức xuất hiện. Phó Nhiễm để ý anh đã thay quần áo khác. Khuôn mặt anh từ lúc đi đến luôn căng thẳng, ánh mắt u ám hết nhìn cô lại nhìn Minh Tranh. La Văn Anh từ từ bước đến khoác tay Minh Tranh: “Tiểu Nhiễm, cũng may em tự đi ra khỏi rừng chứ không Thành Hữu lại tìm kiếm khổ sở một phen”.
Phó Nhiễm cảm kích mỉm cười với cô ấy, La Văn Anh nhẹ nhàng vỗ tay Minh Tranh: “Mình đi thôi”.
Minh Thành Hữu nghe thấy vậy vẫn cố gắng gượng cười, đợi hai người họ đi khuất, anh mới khôi phục lại biểu cảm cũ: “Em đã đi đâu?”.
“Em lạc đường.”
Anh nheo đôi mắt hoa đào lại: “Vậy đã quay về bằng cách nào?”.
Phó Nhiễm không tranh luận với anh. Cô khoanh chặt hai tay, lạnh đến nỗi không ngừng giậm chân bình bịch, ngước nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp, đầu mũi cũng đỏ rực lên. Minh Thành Hữu lập tức nắm chặt tay cô: “Anh…”.
Anh vội vàng cởi áo khoác ra cho cô mặc, rồi theo đà ôm cô vào lòng. Phó Nhiễm lạnh run lên, giọng nói cũng lắp bắp: “Anh… anh… căng thẳng như vậy… là sợ em… không về được sao?”.
Minh Thành Hữu nâng tay cô lên hà hơi cho ấm: “Phải đấy, anh sợ tối nay thiếu một người làm ấm giường”.
Những khớp ngón tay tê dại sau khi được sưởi ấm dần dần linh hoạt trở lại. Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn một loạt những động tác lặp đi lặp lại của Minh Thành Hữu. Từ cái bóng sốt sắng của anh khi chạy ra ngoài ban nãy cho đến những vỗ về hiện tại đều là những quan tâm thân thiết, gần gũi mà từ nhỏ đến giờ Phó Nhiễm chưa bao giờ có được.
“Còn lạnh không?”
Đến nụ cười của cô cũng tươi rói như ánh mặt trời: “Hết lạnh rồi”.
“Lần sau em còn dám thế nữa không?”
“Anh hung dữ* quá.”
🍸 Đồng âm với câu: “Ngực anh khủng quá”.
Minh Thành Hữu tiếp tục hà hơi vào tay cô cho ấm, một chút ám muội dần dần dâng lên trong đáy mắt anh: “Ngực anh làm sao khủng bằng ngực em”.
…
Khi cả gia đình quay trở lại thành phố Nghênh An đã là mùng 4 Tết. Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Vưu Hựu, bảo cô dù thế nào cũng phải đưa Thành Hữu tới nhà chơi. Hai chú thím nhắc nhở liên tục mấy ngày, Phó Nhiễm không đành lòng từ chối. Thật không ngờ Minh Thành Hữu cũng vui vẻ đồng ý, thế nên hôm sau hai người chuẩn bị quà cáp cẩn thận rồi tới làm khách.
Minh Thành Hữu đỗ xe vào trong tiểu khu, bỗng liếc thấy bóng một chiếc xe lao ra rất nhanh, nhìn thoáng qua thấy biển số có phần quen mắt nhưng anh không suy nghĩ gì nhiều. Cứ cho là đúng biển số ấy thì chủ nhân của chiếc xe cũng không thể xuất hiện ở đây giờ này được.
“Thành Hữu, anh mở cốp ra đi.”
Minh Thành Hữu thất thần: “Em vừa gọi anh là gì?”.
Phó Nhiễm đứng ở phía đuôi xe, sau khi nghe thấy anh hỏi nghiêm túc như thế, bỗng dưng cô lại ngượng ngùng: “Em gọi tên anh mà”.
Minh Thành Hữu mỉm cười, lấy hết đồ trong cốp xe ra rồi đi bên cạnh Phó Nhiễm, đưa tay phải lên nắm tay cô: “Vào thôi”.
Phó Nhiễm nắm lại, động tác đã trở nên vô cùng tự nhiên.
Đứng trước cửa, Phó Nhiễm đưa tay ấn chuông. Cô không biết rằng, tất cả những niềm vui cô có được tới giờ phút này lại tan tành thành mây khói tại đây. Cũng chỉ vọn vẻn nửa ngày trời, cuộc sống của cô đã hoàn toàn thay đổi!
Hết chương 49