Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 46: Món Quà Đầu Tiên
Nhà hàng Italia nằm ở con đường nổi tiếng trong thành phố Nghênh An, mang một phong cách Tây rất tao nhã, không đến mức khách khứa chật các bàn, nhưng ai đã đến đây một lần rồi thì chắc chắn sẽ tới lần thứ hai.
Từ hoàn cảnh đến con người, đều có điểm độc đáo của nó.
Minh Thành Hữu đã đặt bàn từ sớm, toàn bộ nhà hàng đều được thông báo trước, từng cột La Mã trong nhà hàng đều được trang hoàng đẹp đẽ. Phó Nhiễm thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ, thông qua khung cửa sổ sát sàn khổng lồ là có thể nhìn thấy tuyết trắng xóa vô bờ bến bên ngoài.
Cô chống tay lên cằm, trong lúc nhàn rỗi chợt nghe thấy tiếng đàn piano từ cách đó vài trăm bước vòng tới. Cô đánh mắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy trên hành lang rộng của tầng hai có đặt một chiếc dương cầm màu đen, một người đàn ông và một cô gái đang ngồi cạnh nhau. Màu trắng tột cùng và màu đen tuyệt đỉnh hóa ra có thể như hình với bóng đến vậy. Phó Nhiễm từ từ ngồi thẳng lưng, nhìn thấy bàn tay trái của cô và bàn tay phải của người đàn ông đang phối hợp nhịp nhàng, bản nhạc thanh thoát nhẹ nhàng bật ra từ những ngón tay.
Khi nhạc dạo từ từ vang lên, Phó Nhiễm nhận ra đó là bài “Tựa như tình yêu” của Tiêu Á Hiên.
Điệu nhạc mang theo nỗi niềm ai oán, hờn tủi khó nói thành lời, bay ngược cơn gió tràn đi khắp ngóc ngách trong nhà hàng. Rất nhiều người đã tạm dừng việc ăn uống và trò chuyện để yên lặng lắng nghe.
Khúc nhạc đã ngắt mà dư âm như vẫn còn đọng mãi.
Người đàn ông nắm tay cô gái kia đứng dậy. Hai người họ men theo cầu thang cuốn đi xuống tầng một, bây giờ Phó Nhiễm mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hai người họ.
Người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh gợi cảm, mái tóc đen ngắn, sạch sẽ gọn gàng, đôi mày sắc được giấu dưới lọn tóc mái. Cô gái để buông mái tóc dài ở sau lưng, làn da trắng trẻo, trông cực kỳ xinh xắn, nhìn như vậy quả thực là một đôi hoàn hảo.
Thật trùng hợp, vị trí của họ ở ngay bên cạnh.
Khi ngồi xuống, người đàn ông đã chú ý thấy ánh mắt Phó Nhiễm, anh ta vẫn tỏ ra bình thản. Sau khi nhìn thấy Minh Thành Hữu, anh ta còn nhẹ nhàng giơ ly rượu lên tỏ ý mời.
Minh Thành Hữu đáp lại rồi khẽ nhấp một ngụm rượu.
Phó Nhiễm đè thấp giọng: “Anh quen họ à?”.
“Không gọi là quen.”
Phó Nhiễm nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy anh chàng kia cắt đĩa bít tết đâu ra đấy rồi đặt trước mặt cô gái. Cô không khỏi ngưỡng mộ: “Nhìn xem, người đàn ông tốt biết bao”.
Khi cô gái giơ tay lên, chiếc vòng bạch kim trên tay trượt xuống. Vì ngồi sát gần, Phó Nhiễm nhìn rất rõ một vết sẹo xấu xí đáng sợ nằm trên tay cô ấy. Cô không kiềm chế được vẻ ngỡ ngàng trong ánh mắt. Sợ nhìn nhau lại ngượng ngập, cô bèn cầm ly rượu bên cạnh lên, uống một ngụm.
“Tôn, anh quen họ à?” Ở bàn bên, cô gái cũng hỏi một câu y hệt.
“Em quên rồi à. Có một lần cậu ấy đi đường đâm phải em, chẳng phải em còn khen cậu ấy đẹp trai sao?” Duật Tôn khẽ nhếch môi: “Ở thành phố Nghênh An có ai không biết Minh tam thiếu? Sau này rồi sẽ có cơ hội giáp mặt”.
Mạch Sênh Tiêu gật đầu như hiểu như không, việc của anh ấy, cô ấy cũng ít khi gạn hỏi.
“Nhìn thế đủ rồi đấy, em cũng thật là to gan.”
Phó Nhiễm quay lại đáp: “Nam thanh nữ tú có ai không thích ngắm chứ”.
“Ăn cơm của em đi.”
Sắc nữ!
Duật Tôn và Mạch Sênh Tiêu ra về trước. Phó Nhiễm vô tình hỏi: “Anh biết đánh đàn không?”.
Minh Thành Hữu uể oải dựa lưng vào ghế sau: “Việc đó thì có gì khó đâu? Em không biết hả?”.
Phó Nhiễm thành thật trả lời: “Em không biết thật”.
Ở nhà họ Vưu suốt 20 năm, đừng nói là học đàn dương cầm, cho dù muốn lại gần sờ một chút cũng là việc xa xỉ.
“Em thấy hai người vừa nãy đánh hay thật, nhất định là từ nhỏ đã học dương cầm. Em chưa thấy anh đánh đàn bao giờ, anh ở trình độ nào rồi?” Phó Nhiễm chỉ coi đây như một đề tài trò chuyện vu vơ, Minh Thành Hữu thì cố tình tảng lờ: “Anh cả có biết chuyện em biết khiêu vũ không?”.
Anh chuyển chủ đề sang phía Minh Tranh, mức độ nhảy vọt này thật khiến người thường khó mà theo kịp. Phó Nhiễm bực bội buông dĩa xuống: “Anh định nói gì?”.
“Anh chỉ bỗng nhiên nhớ lại lời anh ấy nói tối đó, con người anh ấy làm việc gì cũng khiến người khác không nắm bắt được.”
Phó Nhiễm cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, có lẽ vì nhiệt độ ở đây quá cao: “Anh không thích anh ấy lắm, đúng không?”.
“Thế em có thích Vưu Ưng Nhụy không?” Minh Thành Hữu lạnh nhạt mà nghiêm túc nhìn cô. Trái tim Phó Nhiễm thắt lại, cô hoàn toàn không muốn nghe thấy cái tên này: “Cô ta và anh ấy khác nhau”.
“Khác nhau thế nào? Anh ta là con riêng vậy mà vẫn có thể đường hoàng xuất hiện trước mặt anh, anh còn phải gọi anh ta là anh cả nữa! Đúng là nực cười!”
Bình thường anh giấu giếm rất kỹ, Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy anh nói một câu quá khích trước mặt Minh Tranh. Cô nắm lấy tay Minh Thành Hữu: “Thôi, đừng nói chuyện này nữa”.
Cảm xúc của Minh Thành Hữu nhanh chóng được che đi. Anh xoay tay, nắm lại tay cô, chủ đề này chung quy là quá nhạy cảm.
Dùng bữa xong, Phó Nhiễm ra ngoài cửa đứng đợi Minh Thành Hữu thanh toán. Mới chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà phóng tầm mắt nhìn qua đã là cả một khoảng trời trắng xóa. Minh Thành Hữu đi tới bên cạnh cô, giúp cô buộc kín chiếc khăn quàng cổ rồi ôm vai cô, tiến về phía trước.
Một loạt những động tác ấy đều cực kỳ tự nhiên.
Họ đi bộ trên đường, lựa chọn cho bố mẹ một số món quà, khi quay về xe nhìn giờ thì cũng đã 10 giờ đêm.
Chiếc xe đi ngang qua đường, Phó Nhiễm chợt gọi anh dừng lại.
Hạ cửa xe xuống, bên ngoài có một xe hàng bán khoai lang nướng.
Phó Nhiễm không nhận tiền Minh Thành Hữu đưa. Cô chọn một củ khoai to nhất, lấy giấy nến màu vàng nhạt bọc kín bên ngoài rồi nhét vào tay anh: “Đây là quà Noel của anh đấy”.
“Gì cơ? Quà này em cũng dám tặng sao?”
“Anh chưa nghe câu quan trọng là tấm lòng à?”
“Em phải đi kinh doanh đi, không trở thành gian thương đúng là lãng phí nhân tài.”
Phó Nhiễm không hề tính toán, dù sao thì những lời chọc ngoáy của người đàn ông này câu sau luôn độc hơn câu trước.
Trong xe vừa đủ ấm, hương nước hoa thoang thoảng trong xe lúc này hoàn toàn bị che lấp bởi mùi mật ngọt thơm lừng của khoai lang. Minh Thành Hữu chia cho cô một nửa: “Mau ăn đi, ăn xong còn về”.
Lần đầu tiên anh nếm thử, ăn một miếng cũng cảm thấy không tệ.
Chí ít nó không khó nuốt như cái vẻ bề ngoài.
Hơn thế, Minh Thành Hữu về sau cứ nhớ mãi, món quà đầu tiên Phó Nhiễm tặng mình là nửa củ khoai lang nướng, còn là củ đã bán dở.
Trở về Y Vân Thủ Phủ, quản gia Tiêu theo lệ vẫn đứng ở phòng khách đợi, Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu lần lượt mang quà vào, dĩ nhiên cả bà ấy cũng có phần.
Trong phòng khách cũng có một cây dương cầm, chỉ là chưa thấy ai đánh bao giờ.
Phó Nhiễm nổi hứng, kéo anh ngồi xuống trước cây đàn: “Bài hát vừa nãy nghe hay thật đấy, là bài Tựa như tình yêu của Tiêu Á Hiên, không có bản nhạc anh có đánh được không?”.
“Tam thiếu định đánh đàn ấy ạ?” Quản gia Tiêu bê quà của mình ra đứng sau lưng họ.
Minh Thành Hữu có hơi mất mặt, quay ngoắt lại, bực dọc nói: “Quản gia Tiêu, xong việc của bà ở đây rồi, bà đi ngủ đi”.
“Vâng vâng, tôi xin phép trước.” Quản gia Tiêu mỉm cười rời đi. Kỳ lạ thật, thiếu gia hôm nay lại đòi đánh đàn?
Phó Nhiễm tự động mở nắp đàn lên, ngồi xuống ghế. Minh Thành Hữu đành phải ngồi cùng cô. Phó Nhiễm lướt tay lên những phím đàn đen trắng rồi bấm loạn xì ngầu.
Anh gạt tay cô ra, đúng là phá hoại âm nhạc mà.
Minh Thành Hữu nhẹ nhàng ấn: “Đồ… Rê… Mi… Fa…”.
Cũng có tý kiến thức, Phó Nhiễm gật gù: “Tiếp tục đi”.
“Đồ… Rê… Mi… Fa…”
Trước khi đánh đàn là phải luyện tay: “Mau đàn đi”.
“Đồ… Rê… Mi… Fa…”
“…”
Phó Nhiễm nghẹn lời: “Minh Thành Hữu, anh đừng bảo với em, anh chỉ biết đánh đồ rê mi fa đấy nhé”.
Vừa nói đã trúng, nhưng ai quy định anh phải biết đánh đàn nào?
Minh Thành Hữu gập mạnh nắp đàn xuống, ngữ khí lừa người mà vẫn hùng hồn như vậy đúng là chỉ có anh là một: “Anh có tiền, em mà muốn nghe nhạc thật thì anh mời cả dàn nhạc đến, hà tất phải tự đánh?”.
Có thể quơ đũa cả nắm vậy sao?
Phó Nhiễm đứng dậy trước: “Chỉ có đám nhà giàu mới nổi mới hành xử như anh thôi”.
Chỉ vì một câu nói ấy, Phó Nhiễm bị anh hành hạ suốt cả một đêm…
Hết chương 45