Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 2: Hữu Nhiễm


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 2: Hữu Nhiễm

Phó Nhiễm mặc một bộ xường xám Phượng Hoàng Triều Dương đỏ rực đứng giữa đám đông.

Hiếm khi cô búi tóc, gương mặt nhỏ xinh xắn nhờ lớp trang điểm mà trở nên hết sức nổi bật. Dáng người cô cao ráo, khi cởi giày ra, chiều cao vừa vặn 1 mét 70, lúc này lại phải gánh thêm đôi giày cao gót, mệt tưởng đứt hơi.

Nét mặt Phó Nhiễm toát lên một vẻ buồn bực, hôm nay là lễ đính hôn của cô.

Hai nhà Minh Phó kết thông gia, một ngày đại hỷ.

Vị hôn phu của cô là cậu ba nhà họ Minh, cậu ấm nổi tiếng của thành phố Nghênh An, mỹ nam số một, dù là vóc dáng, diện mạo hay của cải đều đủ cả.

Phó Nhiễm không nghi ngờ tướng mạo của anh, quả thực anh có một gương mặt có thể khiến con gái sửng sốt ngay từ lần gặp đầu tiên.

Thế mà lúc này đây, anh lại đang làm một chuyện đáng xấu hổ.

Hai ông bà nhà họ Minh tức đến nỗi mặt mũi tái mét.

Hai ông bà nhà họ Phó cũng chẳng khá hơn là bao. Ánh mắt của tất cả mọi người trong hội trường tụ thành một dòng thương cảm ấm áp khiến Phó Nhiễm gượng gạo. Cô đứng trên bục cao, nhìn trân trân vào sống lưng rắn rỏi của người đàn ông.

Đúng là anh đã biết đứng chắn phía trước nhưng nếu có liêm sỉ thì đừng khiến mọi chuyện đi vào đường cùng.

Thẩm Ninh sụt sùi túm lấy vạt áo Minh tam thiếu không buông.

“Anh định đính hôn thật sao? Anh từng nói chỉ cần một mình em. Lẽ nào, những lời đàn ông nói trên giường đều không thể coi là thật ư?”

Minh tam thiếu vươn những ngón tay dài, mảnh khảnh gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt Thẩm Ninh: “Ngoan nào, đính hôn thôi mà. Anh sẽ không kết hôn với cô ta đâu”.

Việc hai nhà kết thông gia lần này làm xôn xao cả thành phố, các phóng viên, các ký giả dĩ nhiên không thể bỏ qua những câu chuyện lá cải bên trong.

“Minh tam thiếu, có thể giới thiệu cho chúng tôi biết, vị tiểu thư đây là ai không?”

“Minh tam thiếu, hôm nay là lễ đính hôn long trọng của anh, anh có từng nghĩ tới chuyện vị hôn thê của mình còn đang đứng đây không?”

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn hai ông bà Phó đứng bên, cả hai muốn tránh còn không kịp, nói chi xông tới chất vấn.

Cô thở dài ngao ngán, khẽ lắc đầu.

Nhà họ Minh trước tiên không thể để mất thể diện, hai ông bà Minh tiến lên, ngăn không cho đám phóng viên phỏng vấn.

Minh tam thiếu và cô gái kia quyến luyến, bịn rịn.

“Bảo bối, ngoan nào, quay về đợi tin của anh.”


“Còn đợi tin gì nữa, anh đã đính hôn rồi…”

“Thành Hữu, đừng có càn quấy!” Hai ông bà nhà họ Minh dĩ nhiên biết rõ anh bất mãn với chuyện đính hôn này.

“Huống Tử.” Minh tam thiếu nhìn sang bên, gọi một tiếng: “Đưa Thẩm Ninh về đi”.

Thẩm Ninh hiếm có dịp được gặp hai ông bà Minh, sao có thể cam tâm rời đi như vậy. Có ai không biết Minh tam thiếu là người đàn ông của cô ta, muốn cướp cũng phải biết lượng sức mình. Cô ta quyết đâm lao phải theo lao, mười ngón tay mềm yếu không xương nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông: “Thành Hữu, em đã mang thai đứa con của anh”.

“Hả…” Xung quanh đồng loạt rộ lên kinh ngạc.

Nhà họ Minh mất hết thể diện.

Thẩm Ninh ngẩng đầu lên nhưng lại hoàn toàn chết sững.

Ánh mắt Minh tam thiếu ban nãy còn dịu dàng, lúc này đã trở nên âm u, lạnh lẽo, con ngươi hẹp dài mang theo một vẻ u tối như vực sâu không đáy, dồn ép Thẩm Ninh. Khóe miệng anh nở nụ cười nhưng trong cái giá lạnh bao bọc vẻ u ám kia còn xen lẫn cả sự khinh miệt khiến cô ta không biết giấu mặt vào đâu.

Anh giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng men theo gò má, đan vào mái tóc mềm: “Thẩm Ninh, em vừa nói gì? Anh chưa nghe rõ”.

“Em…”

“Minh tam thiếu, cô đây nói cô ấy đã mang thai đứa con của anh!” Người phóng viên đứng bên không quên “tốt bụng” nhắc nhở.

“Thế ư?” Ý cười của anh dần lan ra, bẩm sinh đã được trời phú cho một diện mạo nổi bật hơn người. Thẩm Ninh không thể nhìn ra cảm xúc vui buồn của người đàn ông này, trước nay anh vẫn biết cách giấu kín: “Thẩm Ninh, em nói cho họ nghe đi, em có thai thật sao?”.

Anh giận rồi.

Lần này Thẩm Ninh phán đoán không hề sai, anh giận thật rồi.

“Em… xin lỗi, em không có.”

Vẻ u ám trong ánh mắt của Minh tam thiếu tan đi trong giây lát. Anh vỗ nhẹ nhàng lên má Thẩm Ninh, tuy khẽ khàng nhưng thanh âm bật ra vọng vào tai cô ta lại khiến màng nhĩ dấy lên từng cơn đau nhức.

Anh vẫn giữ nguyên vẻ nho nhã của mình, còn cô ta gieo gió thì gặt bão, bị cả chùm đèn flash bám riết không ngừng.

“Huống Tử, đưa cô ấy đi.”

Sắc mặt của hai ông bà Minh lúc này mới khá hơn đôi chút.

“Thành Hữu, tối nay em đợi anh.” Trước khi đi, Thẩm Ninh còn ném lại một câu.

Minh tam thiếu chợt nhớ ra còn có một người con gái đang đứng đợi ngay gần đó.

Phó Nhiễm nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước từng bước lại gần. Anh mặc bộ lễ phục đen tuyền, được làm hoàn toàn bằng thủ công. Cách ăn mặc rõ ràng không quá nghiêm túc, chiếc sơ mi trắng bên trong được tùy ý mở bung hai cúc, càng không đeo kèm cà vạt. Anh nhảy vọt lên bục cao, bỗng chốc một cảm giác ngột ngạt đầy ngạo mạn cứ thế ập tới.

Phó Nhiễm nhìn thẳng vào mắt anh. Đây chính là Minh tam thiếu, Minh Thành Hữu.

Cậy có ưu thế về chiều cao, anh liếc nhìn xuống gương mặt cô, lông mày thanh mảnh, đôi mắt to, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, xuống dưới nữa là…


Dáng người hấp dẫn, trước ngực có “hàng”, đúng hình mẫu mà anh thích.

“Cầm tới đây.” Anh giơ tay ra, ra dáng một cậu chủ con nhà quyền quý đầy phóng đãng, người chủ trì đặt chiếc nhẫn vào trong tay anh.

Minh Thành Hữu nắm lấy ngón tay Phó Nhiễm, tay cô trắng trẻo, thon dài, còn tay anh lại lộ ra một sắc đồng gợi cảm. Anh cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào ngón giữa của cô.

Một chiếc nhẫn kim cương cực lớn mới vào được mấy phân, tới đúng khớp xương thì Phó Nhiễm gập ngón tay lại.

“Sao, không bằng lòng?” Giọng nói của người đàn ông toát lên sự thu hút rất riêng, cực kỳ mê hoặc.

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức liếc qua phần xương quai xanh nơi cổ áo mở bung của người đàn ông. Cô đứng gần anh như vậy, đến nỗi có thể nhìn rõ một dấu răng chưa kịp mờ đi. Cô quét mắt về phía khuôn cằm cương nghị của anh, bờ môi thật mỏng, sống mũi rất thẳng, đuôi mắt mảnh mà hơi cong, là kiểu mắt đào hoa điển hình. Chẳng trách chỉ nhìn thoáng qua cũng hớp hồn đến chết người.

“Phó Nhiễm…” Anh khẽ gọi tên cô: “Chữ Nhiễm, có phải là Nhiễm trong Dữ nhân hữu nhiễm không?”.
🎁Dữ nhân hữu nhiễm: Có gian tình, có quan hệ mờ ám với ai.

Đáy mắt vẫn luôn bình thản điềm tĩnh của Phó Nhiễm chợt cuộn trào, cô khẽ cắn môi. Ánh nắng lúc này hắt xuống một bên gò má mỏng manh của cô, Minh Thành Hữu nhìn thấy vẻ phẫn nộ thấm vào chân mày cô. Phó Nhiễm rút mạnh tay về, chiếc nhẫn mới đeo được một nửa rơi xuống bục, phát ra những tiếng “leng keng” giòn tan.

Mọi người bên dưới ngơ ngác nhìn nhau.

Bờ môi mỏng của Minh Thành Hữu mím lại thành một độ cong gàn bướng. Khóe mắt anh rướn lên, vẻ kiêu ngạo, “Cô không đồng ý?”.

Phó Tụng Đình khẽ đẩy người vợ đứng cạnh.

Phạm Nhàn vội tiến lên, cúi người xuống định nhặt chiếc nhẫn rơi trong khu vực đặt rượu vang đó.

“Dừng tay.” Minh Thành Hữu nghiêm mặt nhìn qua, “Tự cô ấy không biết nhặt hay sao?”.

Phó Nhiễm đứng im bất động.

“Tính khí cũng dữ dằn quá nhỉ. Tôi mới nói một câu gian tình thôi, sao hả? Bị người ta chọc trúng chỗ đau, thẹn quá hóa giận ư?”

“Phó Nhiễm!” Sau lưng vang lên tiếng quát của Phó Tụng Đình.

Sau một lúc yên tĩnh khó kiềm nén, Phó Nhiễm khẽ thở dài, lần cúi đầu này quả thực không cam tâm tình nguyện.

Phạm Nhàn thấy bầu không khí có vẻ dịu đi, vừa thu tay về lại đưa tay ra.

“Để cô ấy tự nhặt.” Anh muốn xem xem xương của cô cứng đến mức nào, liệu có khom lưng được không?

Phó Nhiễm đi tới, phát hiện các phóng viên bên dưới đang chĩa máy ảnh, nhằm thẳng vào mặt mình. Hay rồi, lần này cô cúi xuống, đích thực là “khom lưng uốn gối”.

Nhưng cô càng hiểu rằng sự việc cứ tiếp tục bế tắc như vậy, cô cũng không có lợi.


Cùng lắm thì hàng tít của báo ngày mai sẽ viết thế này: Minh tam thiếu xót tình nhân bé nhỏ, vứt bỏ vị hôn thê ngay tại lễ đính hôn.

Phó Nhiễm sững lại ngay trước chiếc nhẫn đó.

Phạm Nhàn đứng dậy, sắc mặt bực bội, không dám nhìn thẳng vào con gái.

Chiếc xường xám trên người Phó Nhiễm được đặt may đặc biệt, xẻ đến bắp đùi, chỉ cần ngồi xuống sẽ lập tức lộ hết. Cô không quan tâm được quá nhiều, chỉ có thể cố gắng cúi xuống một cách hết sức cẩn thận.

“Khoan.” Minh tam thiếu vốn dĩ đang đứng bên cạnh xem kịch hay, lúc này từ từ bước tới. Anh cúi người trước Phó Nhiễm một bước, nhặt chiếc nhẫn ấy lên. Đôi mắt sâu thẳm hơi rướn lên, bờ môi mỏng nhếch khẽ, để lộ một vẻ rạng rỡ: “Tôi chỉ đùa với em thôi mà, chuyện này nên để tôi làm”.

Có những tiếng trầm trồ sửng sốt và ngưỡng mộ lọt vào tai Phó Nhiễm.

Minh tam thiếu nâng bàn tay phải của cô lên, từ từ đeo nhẫn vào ngón giữa.

Phó Nhiễm ngẩng đầu, chẳng hiểu sao lại băn khoăn nhìn dấu răng khiến người ta suy nghĩ miên man trên xương quai xanh của người đàn ông kia lần nữa. Anh chơi đùa với vẻ cao ngạo, thanh tao đã quá quen. Lần cúi xuống này rõ ràng khiến cô trở nên nhỏ nhen.

Ha, hay cho một người đàn ông thâm trầm lại biết cách giao thiệp.

Bên dưới vang lên những tiếng vỗ tay. Minh tam thiếu cao 1 mét 86, chỉ hơi cúi đầu là dễ dàng hôn lên trán Phó Nhiễm.

Anh áp môi lên vành tai cô, hôn khẽ: “Tôi nhìn thấy cả đôi chân của cô rồi, da dẻ mịn màng, cũng hớp hồn lắm”.

Nghi thức đính hôn được cử hành thuận lợi.

Phó Nhiễm thở phào một hơi, cuối cùng cũng được rảnh rang ngồi một lát.

Phạm Nhàn bê đĩa thức ăn tới bên cạnh cô: “Tiểu Nhiễm, ăn chút gì đi, chắc là đói meo rồi phải không?”.

“Mẹ, đây chính là người đàn ông mà bố mẹ muốn con sau này lấy làm chồng ư?”

“Cái con bé này, có biết bao nhiêu cô gái chen nhau chảy máu vỡ đầu muốn ngồi lên vị trí mợ ba nhà họ Minh, con…”

Phó Nhiễm cầm ly rượu bên cạnh lên, uống một hơi cạn sạch.

“Con… chán chết!” Phạm Nhàn chẳng nói chẳng rằng, lập tức giật lấy chiếc ly không trong tay Phó Nhiễm, “Bớt phóng túng đi, phải thể hiện phong thái cần có của một tiểu thư đài các chứ, còn muốn người khác biết hết trước kia con như thế nào hay sao?”.

Bên bờ môi Phó Nhiễm vương vết rượu màu nâu nhạt, cô chẳng hề để tâm: “Biết thì đã sao? Cùng lắm là hủy hôn ước”.

“Tiểu Nhiễm…”

Phó Nhiễm ngắt ngang những lời Phạm Nhàn định nói tiếp: “Theo như yêu cầu của họ, sau này con phải ở lại nhà Minh Thành Hữu, có thể sẽ rất hiếm có dịp về nhà”.

“Chuyện này mẹ biết. Con nhớ kỹ đấy, sớm có bầu vào, như vậy mới có thể ngồi vững vị trí mợ ba.”

Phó Nhiễm không nói gì nữa.

Khi buổi tiệc đính hôn hoàn toàn kết thúc cũng đã là chín giờ tối.

Mấy chiếc Bentley màu sâm panh vòng qua đài phun nước hình thang mây, tiến vào hội trường. Từ trên xuống dưới trong nhà họ Minh đang bận rộn tiễn khách. Minh Thành Hữu đi về phía chiếc xe đầu tiên, người tài xế mở cửa xe cho anh.

“Cô còn chưa đi?”

Phó Nhiễm nghe thấy vậy, bèn tiến lên. Lòng bàn tay to lớn của Minh Thành Hữu hơi giữ lấy eo cô, đẩy nhẹ một cái, anh cùng với Phó Nhiễm ngồi vào ghế sau.

Cửa xe được hạ xuống theo lệnh của Minh Thành Hữu. Để nổi bật vóc dáng tuyệt đẹp của cô, chiếc xường xám được ôm rất sát, dù chỉ thở mạnh cũng cảm thấy bí bách đến đáng sợ.


Chiếc xe đi ngang qua quảng trường Vạn Đạt.

Phó Nhiễm đang chống tay lên đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi, vành tai bỗng nóng rực. Cô quay sang, nhìn thấy gương mặt khôi ngô của Minh Thành Hữu ghé sát về phía mình: “Bao che cho tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu”.

“Thế là ý gì?”

Đôi mắt hoa đào hẹp dài của người đàn ông ánh lên một sự quyến rũ chết người: “Tôi đi gặp tình nhân bé nhỏ của tôi”, anh hơi hất cằm lên, “Chú Vương, dừng xe”.

“Cậu ba, không về nhà ạ?”

“Đợi tôi nửa tiếng, thiếu phu nhân muốn ăn Häagen-Dazs vừa mới làm.”

Chú Vương hớn hở ra mặt: “Cậu chủ quả là có lòng. Được, tôi đỗ xe lại bên vệ đường”.

Bánh xe còn chưa dừng hẳn, Minh Thành Hữu đã đẩy cửa, sải bước rời đi.

Nét mặt Phó Nhiễm cứng đờ trong khoảnh khắc. Nói thật lòng, cô chưa từng gặp người nào như gã Minh Thành Hữu này.

Chú Vương là người rất dễ gần, trong lúc chờ đợi thi thoảng lại hỏi chuyện Phó Nhiễm đôi ba câu.

Bốn mươi phút sau, vẫn chưa thấy bóng dáng Minh Thành Hữu đâu.

Một cuộc điện thoại được gọi vào máy của chú Vương.

“Alô, phu nhân ạ…” Chú Vương liếc nhìn Phó Nhiễm qua gương chiếu hậu.

“Có chuyện gì vậy? Chẳng phải Thành Hữu còn về trước cả chúng tôi sao? Đi đâu rồi?”

“Thưa phu nhân, cậu ba nói phải đi mua đồ ăn cho thiếu phu nhân, có thể sẽ mất chút thời gian, giờ này chưa biết chừng đang trên đường quay về rồi ạ.”

“Cái gì? Còn phép tắc nữa hay không? Anh đưa điện thoại cho Phó Nhiễm đi!”

Chú Vương làm theo.

“Phó Nhiễm, thế là thế nào? Đêm hôm rồi còn bắt Thành Hữu chạy khắp nơi vì con. Con cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, muốn ăn gì cũng không biết kiềm chế sao? Để hôm khác cũng được cơ mà…”

Phó Nhiễm nhức đầu, giơ ngón tay ra khẽ day trán: “Mẹ, bọn con đang ở quảng trường Vạn Đạt. Anh ấy đi gặp tình nhân nhỏ của mình rồi. Có thể chính là… cô gái đã tới buổi tiệc hôm nay”.

Mười phút sau.

Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Thành Hữu rảo bước trở về từ một nơi gần đó. Cái bóng dài thẳng tắp len vào trong xe, mùi nước hoa phụ nữ còn nồng nặc lan tỏa khắp không gian bé nhỏ chật chội, cúc áo so với lúc rời đi đã bung ra thêm một chiếc, dấu răng kia hình như còn đậm thêm mấy phần.

Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm một bên gò má của Phó Nhiễm, cười mà như không cười.

“Cậu chủ?”

“Lái xe.” Anh lạnh lùng nói.

Chú Vương dè dặt liếc nhanh, xem ra Phó Nhiễm nói không sai, trong tay Minh Thành Hữu làm gì có Häagen-Dazs.

“Được lắm.” Minh Thành Hữu ngồi xích qua, ép sát Phó Nhiễm về phía cửa sổ. Cánh tay dài mà rắn rỏi của anh ôm chặt lấy bả vai cô, bờ môi mỏng chạm vào cổ cô: “Để xem về nhà tôi chỉnh đốn cô thế nào!”.

Hết chương 1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.