Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 15: Sinh Nhật Của Hai Người


Bạn đang đọc Nhất Niệm – Thánh Yêu – Chương 15: Sinh Nhật Của Hai Người

Trong vòng mười ngày, vết thương của Minh Thành Hữu đã gần lành, quan hệ giữa hai người họ cũng không còn căng thẳng như trước.

Lý Vận Linh biết ngày sinh nhật của Phó Nhiễm, đã chuẩn bị sẵn quà sinh nhật cho cô, là một chiếc vòng ngọc trong suốt, lóng lánh, nghe nói là vòng cổ từ đời trước, được trân quý như báu vật gia truyền của nhà họ Minh.

Phó Nhiễm tự biết nó cực kỳ quý giá, vốn định cất đi nhưng không cãi lại được sự kiên quyết của Lý Vận Linh, đành phải cẩn thận đeo vào tay, tham gia bữa tiệc sinh nhật.

Minh Thành Hữu nhìn Phó Nhiễm sốt ruột như ngồi trên đống lửa mà bật cười.

“Đâu có bắt cô đi vào hang cọp, làm gì mà phải bày ra biểu cảm này?”

Phó Nhiễm giơ hai cánh tay lên, dở khóc dở cười: “Thế này là biết bao nhiêu tiền đeo lên người tôi, tôi còn dám cử động bừa bãi sao?”.

Minh Thành Hữu không nhịn được cười, vẻ hớn hở nhìn qua đã thấy, từng đường nét phác họa lên vẻ xấu xa mê hoặc bẩm sinh của anh. Lý Vận Linh cố chấp bắt Phó Nhiễm đeo vòng, chẳng qua là muốn bà được thêm thể diện.

Đến trước biệt thự nhà họ Phó, anh đặt một tay lên vô lăng, không xuống xe.

“Xem ra tối nay cũng rầm rộ đấy, bố mẹ cô quả nhiên chịu bỏ tiền bỏ của.”

Phó Nhiễm thấy anh ngồi im: “Anh không xuống xe sao?”.

Minh Thành Hữu nghiêng người, cánh tay gối sau gáy Phó Nhiễm. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười trêu chọc: “Tôi tới chỗ Thẩm Ninh, khi nào bữa tiệc kết thúc, tôi lại tới đón cô”.

Ánh mắt Phó Nhiễm tối đi, lát nữa chắc chắn sẽ có không ít người tới dự tiệc, chắc là đều đang đợi cô và Minh Thành Hữu sóng đôi xuất hiện. Cô chỉ gật đầu, đẩy cửa xe rồi đi xuống.

“Đợi đã.” Minh Thành Hữu giữ chặt cổ tay trái Phó Nhiễm.


“Cô ở yên đây đợi tôi quay lại.”

Phó Nhiễm xuyên qua ánh đèn rực rỡ muôn màu, nhìn về phía phòng khách nhà họ Phó. Cô không quay đầu nhìn Minh Thành Hữu: “Tôi biết rồi”.

Cô kéo chặt áo choàng vào rồi xuống xe. Phó Nhiễm đứng một lúc bên cạnh xe. Qua cửa kính mỏng manh, Minh Thành Hữu tựa hồ nghe thấy tiếng thở vắn than dài của cô. Phó Nhiễm nhìn chằm chằm xuống mũi chân, cằm gần như chạm xuống tận cổ. Từ xa, cô nhìn thấy Phạm Nhàn vui mừng khôn xiết ra ngoài đón, lúc này Phó Nhiễm mới sải bước tiến tới.

Sống lưng của cô thẳng tắp, nhưng Minh Thành Hữu nhận ra hai chân cô cứng đờ, trong lòng vẫn bài xích nơi này.

Phạm Nhàn nhìn thấy xe của Minh Thành Hữu từ từ đi ra khỏi biệt thự.

“Tiểu Nhiễm, Thành Hữu còn định đi đâu?”

“Anh ấy có việc.”

Phạm Nhàn kéo tay Phó Nhiễm lại như có tâm sự gì. Bà loáng thoáng đoán được gì đó nhưng không vạch trần: “Nào, đợi con nữa thôi”.

Phó Nhiễm đi sóng đôi với bà vào trong vườn hoa. Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn một bên má Phó Nhiễm. Từng đường nét của nó giống bà y hệt, chỉ có điều tính cách lạnh nhạt, không được mọi người yêu quý như Vưu Ưng Nhụy. Nghĩ tới đứa trẻ ấy, nét mặt Phạm Nhàn lại lộ ra chút khó xử.

“Tiểu Nhiễm…”

Vườn hoa được trang hoàng mới lại, đại đa số khách khứa Phó Nhiễm đều không quen biết, chỉ mơ hồ biết rằng họ đều là những người bạn quan trường của Phó Tụng Đình. Không nghe thấy Phạm Nhàn gọi, Phó Nhiễm đi thẳng một mạch. Cánh cửa phòng khách nhà họ Phó bỗng nhiên được kéo ra, tới tận khi nhìn thấy Vưu Ưng Nhụy được túm tụm vây quanh đi ra ngoài, cô mới dừng bước.

Phạm Nhàn đi tới, kéo tay Vưu Ưng Nhụy, trở về trước mặt Phó Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, con và Nhụy Nhụy sinh cùng một ngày. Mẹ và bố con bàn bạc tổ chức chung cho hai đứa”.

Vưu Ưng Nhụy mặc một bộ lễ phục ôm ngực màu vàng nhạt. Phó Nhiễm biết thương hiệu này, không có tiền sáu chữ số đừng hòng lấy xuống. Phía sau còn có mấy cô gái cùng tuổi, ăn diện cao quý, trang nhã, đều là bạn bè của Vưu Ưng Nhụy lúc ở nhà họ Phó.

Phó Nhiễm kín đáo tự nhìn lại mình, bộ lễ phục của cô vẫn do Minh Thành Hữu lựa chọn.


“Tiểu Nhiễm, rất vui vì chúng ta được tổ chức sinh nhật cùng nhau.” Vưu Ưng Nhụy khéo léo rộng rãi giơ tay ra.

Phó Nhiễm bắt tay lại, ánh mắt lại vô thức lạc về một nơi xa xôi. Sinh nhật thì nên chúc mừng, nhưng ai nghĩ được rằng ngày này của hai mươi ba năm về trước cũng là ngày cô và Vưu Ưng Nhụy bị tráo đổi?

Phạm Nhàn lần lượt nắm tay hai người, dẫn Phó Nhiễm và Vưu Ưng Nhụy tới chào hỏi Phó Tụng Đình. Phó Nhiễm không thích xã giao, tìm một cái cớ trốn vào một góc yên tĩnh. Phạm Nhàn kéo Vưu Ưng Nhụy qua lại như con thoi giữa đám đông, nét mặt dâng tràn một vẻ thân thiết rất tự nhiên, không chút gò bó. “Nhụy Nhụy, nghe nói con trai nhà bác Triệu vừa đi du học về, mẹ đã hẹn sẵn với bác gái từ lâu rồi.”

“Mẹ, mẹ đang cho con đi xem mặt đấy à?”

“Kiểu gì cũng phải tìm cho con một mối đàng hoàng mẹ mới yên tâm được, ai bảo Nhụy Nhụy là cục cưng của mẹ chứ?”

Vưu Ưng Nhụy cười ngoan ngoãn, đi theo phía sau Phạm Nhàn, không nói thêm câu gì nữa.

Phó Nhiễm đứng trước giàn nho, loáng thoáng nghe thấy phía sau có tiếng nói vọng đến: “Gà rừng biến thành phượng hoàng, vừa nhìn là biết người không cùng đẳng cấp”.

Có mấy bóng người yêu kiều thướt tha đi tới, một nửa vầng trăng bị bóng tối che khuất. Cô gái đi đầu vỗ nhẹ lên vai Phó Nhiễm: “Cô chắc là vợ chưa cưới của Minh tam thiếu?”.

Đã biết còn hỏi.

“Có chuyện gì không?”

“Yo, cái thái độ gì thế hả? Cô không hiểu phép lịch sự à?”

“Phép lịch sự cũng phân cấp bậc.”

Sắc mặt cô gái kia cứng đờ, hậm hực thu tay về rồi khoanh trước ngực: “Sao không nhìn thấy Minh tam thiếu vậy, đợt trước chúng tôi còn từng chơi đùa điên cuồng cùng nhau ở Mê Tính”.


Phó Nhiễm biết cô ta có ý khiêu khích, định né tránh. Khi đi lướt qua, giày không cẩn thận giẫm phải vạt váy của cô ta, bên tai bỗng vọng tới một tiếng rít gào, ngay sau đó một cú tát văng tới không chút cảnh báo.

“Bốp!”

Cực kỳ giòn tan, vang dội.

Kể cả cô có chuẩn bị tâm lý cũng không ngờ đối phương sẽ ra tay đánh người.

Phó Nhiễm ôm mặt.

“Nhìn cái gì mà nhìn, tôi đánh cô đó.” Cô gái kia hung hăng ngang ngược, rồi lập tức nói ra tên người bố làm quan to của mình. “Tôi nghĩ cô cũng không dám đánh trả. Cô nên rúc trong nơi lụp xụp đó, vĩnh viễn đừng ra ngoài, Nhụy Nhụy đỡ phải chịu nhiều thiệt thòi như thế.”

Phó Nhiễm mặc kệ bố cô ta là ai, cô không thể chịu thiệt. Cô gái trước mắt leo lẻo cái miệng chưa biết chừng còn nói ra những lời khó nghe hơn, cô vung tay tát lại không hề do dự.

Khi Phạm Nhàn đưa Vưu Ưng Nhụy vội vàng tới nơi thì cục diện đã mất kiểm soát. Cô gái kia đã bao giờ phải chịu cục tức như vậy, mặc kệ phép tắc và phong thái. Phó Nhiễm trong lúc né tránh, không ngờ cánh tay đập vào mép bàn cứng, chỉ nghe thấy “choang” một tiếng, chiếc vòng Lý Vận Linh đưa cho cô đeo còn chưa đầy ba ngày đã vỡ thành hai mảnh như thế.

Cô tái mặt, vội cúi xuống nhặt.

“Có chuyện gì vậy?”

Phó Tụng Đình cùng một người đàn ông trung niên tuổi tác tương đương sải bước đi tới. Cô gái kia ôm mặt khoác tay ông ta. “Bố, cô ta đánh con. Bố nhìn mặt con này.”

Phó Nhiễm nhặt chiếc vòng đó lên, chỉ tiếc cho chiếc vòng ngọc đẹp này.

Cô mới đứng dậy được nửa người, đầu gối vẫn còn khuỵu, trên đỉnh đầu đã vang lên giọng nói như ngũ lôi oanh đỉnh của người đàn ông. Phó Nhiễm không thể không đứng hẳn lên mới nghe được rõ ràng. “Bố, bố nói gì cơ?”

Phó Tụng Đình nhìn cô không rời mắt, nhắc lại: “Tiểu Nhiễm, xin lỗi cô Vương”.

Vưu Ưng Nhụy đứng một bên, lúc này cô ta không nên chen miệng vào. Phó Nhiễm giật giật khóe môi, cái tát này không hề nhẹ, miệng cô có chút tê dại rồi.

Chiếc bánh gato ba tầng cắm đầy nến nguyện ước được đẩy từ trong nhà ra. Người phục vụ không biết nên mỉm cười rạng rỡ nói: “Mời công chúa tối nay thổi nến”.


Phó Nhiễm cắn chặt môi, nâng cánh tay nặng nề lên, chỉ về phía Vưu Ưng Nhụy.

“Công chúa ở kia kìa.”

Khóe mắt Phạm Nhàn đỏ ửng, trong lòng có một cảm giác khó chịu không sao nói ra được. Phó Nhiễm cầm một chiếc túi sải bước rời đi. Phó Tụng Đình thứ lỗi với người đàn ông trung niên bên cạnh. Vưu Ưng Nhụy kéo cô gái kia vào trong nhà, đám đông xúm xít xung quanh bấy giờ mới tản đi.

Phạm Nhàn muốn đuổi theo ra ngoài nhưng đã thấy Phó Nhiễm chặn một chiếc xe lại. Bà đau lòng khóc mãi: “Tiểu Nhiễm chịu nhiều ấm ức như thế, ông không nhìn thấy sao? Còn bắt nó xin lỗi người ta, nó chịu đựng quá đủ khổ sở rồi”.

Phó Tụng Đình quay vào, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Nếu Nhụy Nhụy là con gái của tôi, hôm nay nó gặp phải chuyện này tôi cũng sẽ bắt nó cúi đầu xin lỗi như thế thôi”.

Minh Thành Hữu vội lái xe tới nhà họ Phó, cũng đúng lúc bão táp đã tan đi. Anh lấy một hộp trang sức từ trong túi áo vest ra. Anh đã đặt mẫu trang sức này từ mười ngày trước, trên đường đến đây vừa hay nhận được điện thoại bảo anh qua lấy. Anh nói tới chỗ Thẩm Ninh dĩ nhiên cũng là lừa Phó Nhiễm.

Đóng cửa xe lại, đi thẳng vào trong vườn, tầm mắt Minh Thành Hữu tìm kiếm một lượt nhưng không thấy Phó Nhiễm. Minh Thành Hữu vừa cất bước thì cánh tay bị ai kéo lại.

“Tam thiếu.”

Anh quay đầu lại nhìn, thấy đó là một người bạn chơi thường ngày. “Cậu cũng ở đây?”

“Ban nãy cậu đã bỏ lỡ một vở kịch hay.”

“Ồ?”

“Cô gái nhà cậu bị đánh rồi…” Anh ta cúi người về phía trước thì thầm. Gương mặt Minh Thành Hữu càng lúc càng tái đi theo màn “diễn thuyết” sinh động của anh chàng. Cậu ta thấy anh nhíu mày, quyết định thêm mắm dặm muối, cứ thế nói Phó Nhiễm muốn đáng thương bao nhiêu cũng có, thậm chí còn khổ sở hơn cả mấy cô con dâu nuôi từ bé bị bóc lột trong xã hội cũ.

Minh Thành Hữu lùi ra, xung quanh đóng băng lại, lạnh thấu xương. Anh rút di động ra, gọi cho Phó Nhiễm nhưng chỉ nghe thấy thông báo đối phương đã tắt máy.

Dám ức hiếp người phụ nữ của anh, ai nấy đều chán sống cả rồi.

Cho dù anh và Phó Nhiễm còn chưa lên giường nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Từ nhỏ Minh Thành Hữu đã được thừa hưởng một tác phong tốt đẹp. Người tốt bị kẻ xấu ức hiếp, cho dù chỉ là một con chó anh cột bên cạnh cũng không để cho người ta hiếp đáp, huống hồ là phụ nữ.

Hết chương 14


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.