Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 51: Khán Chu Thành Bích


Đọc truyện Nhất Niệm Tam Thiên – Chương 51: Khán Chu Thành Bích


Từng có người nói một câu như này, nếu đem biên giới nước Tùy, cùng thế gia Bình Tây vương có dính dáng liền làm một khối, Lý gia Bình Tây có thể coi là tổ tiên gia tộc nước Tùy.
Lời ấy không sai.
Tình cảnh hai đời sớm đã như vậy, Mẫu phi Vu Nhàn Chỉ là muội Bình Tây vương, Bình Tây đại quận chúa là Vương phi Liêu Đông vương, lại nghe nói một năm trước, con gái nhỏ Bình Tây vương nhìn trúng một thương nhân tới từ nước Hoàn, sau khi nói rõ tâm ý, liền gả đi đất Hoàn xa xôi.
Bình Tây vương đối với lần này cũng không tức giận, bởi vì hắn có một niềm yêu thích—- hắn cùng với sủng phi ái thiếp của hắn, đều vô cùng thích thú tự mình làm mai.
Có người từng bảo, mỗi lần Bình Tây vương mang vợ dắt con, nhất định sẽ có một chuyện vui.
Mà ở nơi có rất nhiều việc vui, chỉ có một việc bị làm rối lên, chính là hôn ước của Vu Nhàn Chỉ cùng Lý Yên Nhi.
Mùa đông này, thẳng đến khi đội xe ngựa của Bình Tây vương và sủng phi đi tới Tế Châu, ta cùng đại hoàng huynh mới biết được lần này Bình Tây vương mang theo, con trai của hắn, chính là thất thế tử.
Cũng không trách Lễ bộ không làm tròn bổn phận được, trong thư Bình Tây vương gửi tới, đối với đứa con trai này, ngay cả một câu ngắn gọn cũng không nói tới.

Mà trong đám con cái đông đảo của Bình Tây vương, thất thế tử quả thực không được bên ngoài nói tới, bởi vì hắn sinh ra đã là kẻ ngốc.
Con cái của Bình Tây vương đều có chữ lót “Hữu”, tên của thất thế tử vốn là Lý Hữu Hiền, nhưng bởi vì hắn quá ngốc, Bình Tây vương liền lấy mất chữ “Hữu” trong tên của hắn, chỉ gọi hắn là Lý Hiền.
Lúc đầu ta nghe hai chữ Lý Hiền, không nói hồi lâu.
Tuy rằng “Hiền” này không phải “Nhàn” kia, nhưng Lý Hiền trong ấn tượng, lẽ ra là một người tài giỏi bề ngoài thì tao nhã lịch sự, bên trong lại là anh hùng thao lược.
Một ngày, Vu Nhàn Chỉ đến thăm ta, ta liền đem cái ý nghĩ này thuận miệng nói với hắn, hắn đối với lời khen ngợi với Lý Hiền này ngược lại không phản đối, vừa cởi áo khoác màu mực xuống đưa cho Tiểu Tam Đăng, vừa cười nói: “Lúc ta đi Bình Tây, có gặp thất biểu đệ mấy lần, người có chút đần độn, nhưng so với mấy người con trai khác của Bình Tây vương, hắn lại là người độ lương, vô cùng đơn thuần tốt bụng.”
Lúc đó xe ngựa Bình Tây vương đã đi qua Tế Châu, đại hoàng huynh triệu ta qua, nói: “Sắp tới đại hôn rồi, phiên vương thần tử tới nhiều, chuyện nên dọn dẹp, người nên xử lý, muội sớm làm đi.”
Ta biết hắn ám chỉ việc ta chậm trễ không tuyên chỉ xử lý Hoài vương phi.
Từ sau lần đi thăm phụ hoàng ở Tây Hoa Cung, ta liền không rõ nguyên nhân, không biết phải xử trí Hoài vương phi thế nào.

Ta luôn chần chừ mãi, cuối cùng mang thánh chỉ trống không mà hoàng huynh cấp cho ta thu hồi, lại xuống phượng dụ, đi Hoài vương phủ.
Dòng dõi vinh hoa ngày trước giờ biến thành cửa nhà vắng vẻ, Hoài vương phi đang ngồi trước bàn thờ Phật niệm kinh.
Bà so với lần trước còn già hơn, khóe miệng cùng khóe mắt đã sụp hẳn xuống, không còn bộ dạng kiêu ngạo ban đầu.
Ta nghĩ, khi con người lão hóa với tốc độ mắt thường có thể nhìn ra được, có vẻ không liên quan đến tuổi tác, mà là bởi vì trong lòng đã chết.
Ta nói với bà: “Hôm trước vương phi sai người chuyển thư đến Thiên Hoa Cung, Xương Bình đã xem qua, nhưng bổn công chúa cho là, Hoài An ở xa kinh thành đường xá xa xôi, nếu vương phi muốn thủ lăng Hoài vương, phải một đường sương gió, với thân thể này thì không chịu nổi.

Lại thêm vương phi cùng Hoài vương dây dưa cả đời, mấy chuyện vương phi làm, Hoài vương chưa chắc không biết.

Hoài vương nhân ái, sẽ không oán trách vương phi, nhưng ông đã qua đời, vương phi cần gì phải tự trói mình.”
Hoài vương phi nhắm mắt tụng kinh, không trả lời ta.
Ta đem phượng dụ đặt lên hương án, lại nói: “Nơi này không có người bên cạnh, vương phi rốt cuộc lớn hơn Xương Bình, không cần quỳ xuống nhận dụ.

Nếu vương phi thật sự muốn đi thủ lăng Hoài vương, chi bằng cứ lưu lại Hoài vương phủ, vì người qua đời tụng kinh siêu độ đi.”
Hoài vương phi nghe lời này, cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Ngươi là bởi vì trước kia bị bổn phu nhân hại vào lãnh cung, mới đem bổn phu nhân giam trong tòa phủ đệ này.”
Ta nhìn bà, bình tĩnh nói: “Ngươi còn nơi nào để đi sao?”
Khóe mắt Hoài vương phi run lên.
Ta nói: “Bổn công chúa đã phân phó, chi phí ăn ở trước giờ của ngươi, sẽ vẫn giữ nguyên như vậy.”
Dứt lời ta thở dài một tiếng, đang muốn đi, lại nghe Hoài vương phi nói: “Ngươi cho là, năm đó hại ngươi chỉ có mình ta?”

Giọng nói bà ta mang ba phần châm chọc bảy phần thê lương, ta nghe ra được.
Ta không khỏi cau mày, vòng lại hỏi: “Ngươi nói gì?”
Bà ta vẫn nhắm hai mắt, trên mặt không cảm xúc, không biết nghĩ tới điều gì, liền mở miệng: “Năm ta cập kê cùng Hoài vương có hôn ước, hắn xuôi nam đi Giang Lăng lại tình cờ gặp Dương Đường.

Chỉ là con gái kẻ buôn thuốc, mà dám toan tính cùng ta tranh vị trí vương phi.

Sau đó như thế nào, còn không phải là hồng nhan họa thủy, bị hoàng thượng nhìn trúng đón vào trong cung.

Mấy chục năm qua, tuy trong lòng Hoài vương chưa từng có ta, nhưng dù gì cũng sớm chiều bên cạnh.

Nhưng còn Dương Đường thì sao? Tuổi còn trẻ đã bị phu quân mình tự tay ban chết, nói cho cùng, nàng ta đâu có sống lâu sống tốt như ta.”
Ta nói: “Mỗi người có số mệnh riêng, ngươi cần gì phải so sánh với mẫu hậu ta?”
Hoài vương phi đột nhiên mở mắt, nhìn ta kiên định, lạnh lùng nói: “Mẫu hậu người trời sinh yếu đuối, cả ngày chỉ biết làm thơ ưu sầu, một người như vậy ở trong thâm cung vốn sẽ không có kết quả tốt, nhưng trong lòng Hoài vương luôn luôn chỉ nghĩ tới nàng ta! Năm đó ta mới gả cho Hoài vương, cũng từng nói bản thân muốn lấy mình đo người đối xử tử tế với nàng, khi đó hậu cung của hoàng thượng phi tần há chỉ có một mình nàng ta? Nàng ta chiếm được ngàn vạn sủng ái cũng không biết đã khiến bao nhiêu người đố kỵ? Bao nhiêu lần nếu không phải ta cứu nàng ta khỏi nguy nan, nàng ta sợ đã sớm chết ngàn vạn lần, sao có thể còn phúc mà sinh ra Chu Huyên cùng Chu Hoán, còn có phúc dòm ngó vị trí hoàng hậu? Nhưng nàng ta thì sao? Năm đó Hoài vương xuất chinh trở về không biết ta cao hứng biết bao nhiêu, nhưng sau tiệc rượu, nàng ta lại dám câu dẫn Hoài vương làm việc ô uế trong cung, còn sinh ra nghiệt chủng là ngươi! Một người như thế làm sao ta không hận được? Ta không những cả đời này hận nàng, mà cho dù có luân hồi chuyển thế, cũng muốn ngàn đời hận nàng!”
Ta suy nghĩ, rủ mắt nói: “Nếu như sự thật như lời ngươi nói, mẫu hậu ta quả thật đã thiếu nợ ngươi, ngươi muốn hận thì hận.

Không cam lòng, nói buông xuôi cũng chỉ là uổng phí.”
Hoài vương phi ngẩn người, bừng tỉnh cười thê lương: “Hóa ra cuối cùng ta sai rồi, ban đầu nhìn ngươi bất chấp tất cả đuổi theo tiểu tử Mộ gia kia, còn tưởng ngươi cùng mẫu hậu ngươi là cùng một loại người, hôm nay nghĩ lại, ngươi cùng mẫu hậu người cũng chỉ giống nhau ở gương mặt này thôi, nếu không phải trong xương tủy ngươi đang chảy dòng máu Hoài vương, nghiệt chủng như ngươi, làm sao còn có thể sống đến ngày hôm nay?”

Lời này nói ra, ta hơi hoảng thần, phảng phất nghe được lời than vãn của phụ hoàng, ba phần cố chấp giữa hàng lông mày của con không biết là giống ai?
Ta nói: “Ta từ nhỏ đã nuôi dưỡng trong thâm cung, rất ít khi tiếp xúc với Hoài vương, trong ấn tượng, chỉ nhớ ông ý bị què một chân, gương mặt ôn hòa, đối đãi với ai cũng thỏa đáng, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Mà nay nghĩ lại, ngược lại có chút tiếc nuối, hận ban đầu không thể ghi nhớ nhiều một chút.”
Hoài vương phi nghe vậy, ánh mắt tựa hồ bay đến nơi rất xa, vẻ mặt bà bỗng trở nên bình tĩnh lại, âm thanh cũng phá lệ ôn hòa: “Chân trái chàng bị thương trong lần xuất chinh Bắc Mạc, ngươi chỉ nhìn thấy lúc chàng đối đãi với người khác ôn hòa, lại không thấy chàng ở trước binh lính, ngạo khí trước triều đình, chàng là nam nhân tốt nhất trên đời này, ung dung phong nhã, đối với mỗi người bên cạnh đều rất tốt, nhiều năm như vậy, trong lòng chàng mặc dù không có ta, nhưng ta vẫn được coi là chính thê của chàng, chàng chưa một ngày bạc đãi ta.

Có lẽ chính bởi vậy, ta mới càng hận, hận Hoài vương tốt như thế, lại bị mẫu hậu người đoạt được tâm.”
Ta nghe đến đây, chỉ cảm thấy thổn thức vô lực, gọi Tiểu Tam Đăng, đỡ tay hắn rời đi.
Ta đi đến cửa, lại nghe thấy Hoài vương phi gọi ta.
Ta quay người lại, chỉ thấy bà đỡ hương án đứng lên.
Bên trong nhà âm u không ánh sáng, hương bay mờ mịt, ta thấy cặp mắt Hoài vương phi.
Trong đôi mắt già nua đã không còn oán hận, chỉ có đờ đẫn, giống như bất lực từ trong lòng.
Bà nói: “Chu Bích, ta hận mẫu hậu ngươi như vậy, nhất định có người như ta cũng hận ngươi như thế.

Cái mạng ngươi là Hoài vương cho, phải quý trọng.”
Ta sửng sốt hồi lâu, hướng nàng làm lễ.
Ngày Bình Tây vương vào kinh, gió tuyết mới ngừng, trời quang mây tạnh.
Ta theo đại hoàng huynh cùng nhau đứng ngoài cửa thành Cửu Càn nghênh đón thân vương triều thần, từ xa nhìn đám ngựa phi tới, đi đầu chính là Bình Tây vương Lý Kiên cẩm y hoa phục, tuy tóc bạc nhưng toàn thân sáng láng.
Bên trái phía sau hắn là một nữ tử, áo quần phong phanh, dáng người thướt tha, nhưng lại mang mạng che mặt, nhìn không rõ mặt mũi, nghĩ tới chính là trắc phi của Lý Kiên.
Bình Tây vương theo quy củ dẫn mọi người hướng hoàng huynh hành đại lễ, sau đó mang trắc phi theo bên cạnh, giải thích: “Bình Tây cách kinh thành ngàn dặm, chuyết kinh không hợp khí hậu, một đường bị nổi mẩn, dùng mạng che mặt vì sợ mạo phạm hoàng thượng, mong hoàng thượng chớ trách.”

Ta nghe hai chữ “chuyết kinh”, liền lấy làm lạ.
Chính phi Bình Tây vương tuy đã về cõi tiên, nhưng khi bà còn sống cùng Bình Tây vương vô cùng ân ái, cũng bởi vậy, sau khi bà qua đời, Bình Tây vương tuy nạp trắc phi cùng thị thiếp, lại không phong chính phi.
Nhưng Bình Tây vương hiện tại lại gọi trắc phi là chuyết kinh, ý chỉ phu thê kết tóc, chắc là muốn phù chính.
Nghĩ đến đây, ta lại đưa mắt nhìn vị trắc phi này.
Tuy dung mạo nàng ta bị che dưới lớp mạng che, nhưng dáng người nhẹ nhàng, eo thon vừa tay nắm, nghĩ tới tuổi tác so với ta cũng không chênh lệch lắm.
Cũng không biết có bản lĩnh gì, lại khiến Bình Tây vương thần hồn điên đảo.
Trắc phi đã ra mắt đại hoàng huynh cùng các vị thân vương thế tử, gập người hướng về phía ta, yêu kiều lạy một cái: “Tiện thiếp Cố Ly, tham kiến Xương Bình trưởng công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Ngừng một lát, rồi nói tiếp, “Vẫn nghe nói trưởng công chúa khuynh quốc khuynh thành, nhân từ trí tuệ, Cố Ly luôn ngưỡng mộ, hôm nay vừa gặp, đã được như ý nguyện..

Công chúa?”
Ta sợ run nửa ngày, rủ mắt nói: “Xương bình tư chất bình thường, vương phi quá khen.”
Cố Ly lấy tay che miệng, như cười một tiếng: “Là công chúa quá khiêm nhường.” Sau đó mới bái kiến Tĩnh tần cùng Nhan quý nhân.
Nhị ca tựa hồ phát giác ta không bình thường, cong cùi chỏ đụng vào ta, thấp giọng nói: “Bích nha đầu?”
Ta bất giác đưa mắt nhìn Cố Ly.
Ta cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là vừa rồi nàng ta chớp mắt nhìn ta một cái, cho dù dùng khăn che mặt, ta cũng có thể phát giác ra nàng ta không thích ta, vô cùng không thích, thậm chí có thể nói là căm ghét.
Không biết tại sao, câu nói của Hoài vương phi lại vang lên bên tai.
Nàng nói, Chu Bích, ta hận mẫu hậu ngươi như vậy, nhất định có người hận ngươi như ta.
Ta lắc đầu một cái, nhẹ giọng trả lời: “Muội không sao.”
Sau khi hành lễ xong, cả đám chờ đi vào bên trong thành Cửu Càn, đám người phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng khóc nhỏ.
Ta quay đầu lại, thấy Lý Yên Nhi đỏ mặt, nổi giận đùng đùng đưa tay hất một cái, giãy ra khỏi nam nhân đang khóc sụt sùi bên cạnh, la ầm lên: “Đúng, chàng không muốn ta! Ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, ta không gả cho chàng, ta sẽ không lấy chồng, sau này cũng không gả, hắn là thế tử đại nhân Viễn Nam, là biểu ca đệ, không phải Tam tỷ phu! Sao đệ đần như vậy, lúc nào cũng không nhớ!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.