Đọc truyện Nhất Niệm Tam Thiên – Chương 25: Giả Hoan Sướng 6
Trong viện cây cỏ mọc um tùm.
Ta giương mắt nhìn, phủ đệ này của Vu Nhàn Chỉ hoàn toàn không mang bộ dạng của phủ đệ, trong ngoài đều là cây cỏ, giống như vườn thuốc, vào mùa xuân tam thất đã chín, dựa vào bờ tường cũ kỹ, phất phơ đón gió.
Phảng phất trí nhớ đã cất giấu rất sâu bị gọi về, ta nhìn ông lão trước mặt, không xác định kêu: “Việt thúc?”
Hắn tựa hồ sửng sốt, một khắc sau hốc mắt đỏ lợi hại, nước mắt đục ngầu chảy xuống, vội vàng quay lưng lại lau.
Thật ra ta vốn không nên gọi ông ý là Việt thúc, xưng hô này, là mẫu hậu ta gọi.
Mẫu hậu ta ở Thiên Hoa Cung, lúc ta bảy tuổi có lật kinh văn cũ của mẫu hậu, từng xem qua một đoạn ghi chú mẫu hậu viết khi còn sống——
“Vào cung mười năm, lại nhớ nhà cũ hoang vu, cây cỏ héo tàn, sinh lòng bi thương, nhớ tới Việt thúc, dù gia cảnh sa sút, cũng như ăn mật, nhớ tới mà trăn trở, không thể ngủ được.”
Khi đó ta nghi hoặc, liền mang đoạn ghi chép này đi hỏi nhị ca.
Nhị ca nói với ta, mẫu hậu vốn tên Dương Đường, là tiểu thư nhà buôn bán thuốc ở Giang Lăng, bởi vì cha mẹ mất sớm, cùng lão bộc Việt thúc sống nương tựa vào nhau, coi như cha.
Sau đó phụ hoàng xuôi nam tới Giang Lăng, ở bên bờ sông tình cờ gặp mẫu hậu, nhất thời kinh động lòng người, vừa gặp đã yêu, lúc này mới đem người hồi cung.
Mẫu hậu cùng Việt thúc thân như cha con, Việt thúc có thể nhận ra ta không hề hiếm lạ— đều nói mắt ta rất giống mẫu hậu, cố nhân nếu gặp, nhất định sẽ nhận ra.
Ngược lại một năm kia, bởi vì biết mẫu hậu khi còn sống ly tán, ta từ khi còn bé đã tích tụ trong lòng.
Đúng lúc gặp Vu Nhàn Chỉ vào cung, ngày ngày theo đại ca nhị ca qua Thiên Hoa Cung thăm ta, cũng tiện thể cùng ta dần dần quen biết.
Khi còn bé ta không được cưng chiều, gặp một người có thể nói chuyện, đã rất hiếm thấy.
Có lần Vu Nhàn Chỉ một mình đến thăm ta, ta nhất thời trong lúc rảnh rỗi, liền đem chuyện về mẫu hậu kể cho hắn nghe, nói Giang Lăng có phủ, trong phủ mùi thuốc tràn ngập, dây leo dày đặc bám trên tường, bức tường loang lổ theo thời gian, vết tích rõ mồn một, nếu có thể sống ở khu vườn đó quãng đời còn lại, cuộc đời này coi như toại nguyện.
Nhưng Vu Nhàn Chỉ nghe lời này, yên lặng hồi lâu, đáp lại ta một tiếng: “Ừ.”
Việt thúc dẫn ta vòng qua vườn thảo dược, hướng nội đường đi tới.
Ta hỏi lão: “Việt thúc, mấy năm gần đây, lão đều một mình chăm sóc vườn này sao?”
Việt thúc nói: “Năm đó Nhàn công tử bị thương nặng, từng ở trong phủ dưỡng bệnh, sau đó tuy không thường xuyên ở lại, nhưng hàng năm cũng tới thăm lão bộc.” Hắn vừa nói, không khỏi cười lên: “Ngược lại là lão bộc cố chấp, cả đời đi theo Dương gia, đi theo tiểu thư.
Sau khi tiểu thư qua đời, lão bộc sớm đem công chúa là người thân duy nhất trên cõi đời này.
Lão bộc đã ngoài tám mươi, tự biết thời gian không còn nhiều, không thể làm gì khác đành phải quấy rầy công tử, xin hắn mang lão bộc lên kinh thăm công chúa.
Công tử kiên nhẫn, hàng năm đều chiếu cố lão bộc, mà nay lão bộc gặp được công chúa, tâm nguyện đã hoàn thành, quả thực, quả thực..”
Hắn nói tới đây, nghẹn ngào không dứt, cúi đầu đứng trước cửa nội đường, nói: “Công chúa, Nhàn công tử ở bên trong.”
Bất thình lình phun ra một câu khiến ta không kịp phản ứng.
Cửa mở ra, ta giương mắt nhìn, Vu Nhàn Chỉ nhìn thấy ta, hắn nhất định không ngờ tới ta sẽ tìm tới nơi này, vừa mới nâng ly trà lên, động tác trên tay liền cứng lại.
Sương chiều âm u, trống canh bên ngoài vang lên.
Ta yên lặng ngồi tính toán, cho đến khi ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, mới phát hiện Vu Nhàn Chỉ cầm không phải trà mà là rượu.
Hắn nói với ta: “Viện này đã bỏ hoang nhiều năm, sau đó ta mua lại nó, tạm thời ở Giang Lăng có một phủ đệ.
Việt thúc tuổi tác đã cao, khó có thể nhìn lão một thân một mình không nơi nương tựa.”
Hắn không hỏi ta sao lại tới đây, lại như thế nào tìm được nơi này, cho dù chuyện hắn không thể ngờ tới, nhưng tâm tư đó của ta, hắn nhìn là đoán được ra.
Ta không biết nói gì, cũng giả bộ không được dáng vẻ cười nói vui vẻ qua loa lấy lệ ngày thường.
Ta không nghĩ tới hắn lại đem câu nói đùa khi đó của mình coi là thật, không ngờ tới, mình lại ở Giang Lăng nhìn thấy cố hương chỉ tồn tại trong mộng.
Thật ra thì nhiều năm như vậy, ngay cả chính ta cũng đã quên mất.
Vu Nhàn Chỉ hỏi: “Nhị tẩu nàng đâu, không đi cùng nàng sao?”
Ta “A” một tiếng, nói: “Không có, ta nghĩ nơi này cách phủ tướng quân của nhị tẩu không xa, nên tự mình tới.”
Hắn yên lặng nhìn ta, đem ly rượu đặt ở một bên, đứng lên nói: “Ta mang nàng đi xung quanh.”
Vườn thuốc không có hoa, nhưng lại có phong cảnh tươi tốt, ánh trăng lưu chuyển trên đó, sum suê không tiếng động, sum suê giống như trong giấc mộng.
Hôm nay ta mới biết, lúc đó ta nói với Vu Nhàn Chỉ về phủ đệ tràn ngập hương thuốc, một tiếng đáp “Ừ” nhàn nhạt của hắn, hóa ra chính là lời thề với ta.
Vu Nhàn Chỉ đi trước, ta liền rập khuôn đi theo sau lưng hắn.
Có lẽ là đang say, lời hắn nói hôm này so với trước kia có chút nhiều hơn, còn hỏi ta: “Nàng sao vậy, sao ít nói thế.”
Ta nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, cách nhiều năm, đã không còn bộ dạng gầy gò lúc đó, nhưng vẫn là tiểu ca ca hiểu lễ nghĩa ôn hòa như ban đầu.
Ta nói: “Nhàn Chỉ ca ca, cảm tạ chàng.”
Nhưng hắn nghe tiếng cảm tạ này, bóng lưng cứng đờ, giọng cũng nhạt đi.
“Không cần.” Hắn nói, sau đó còn nói: “Là ta tình nguyện.”
Đến này ta không hiểu hai chữ “tình nguyện” của hắn có ý gì.
Bầu trời mùa đông tuyết rơi lã chã năm ngoái lại hiện ra trong đầu ta, nháy mắt đã nửa năm, nhưng ta chưa từng hỏi qua.
Bởi vì tình nguyện, cho nên mới dừng chân quay đầu? Bởi vì tình nguyện, cho nên mang ta rời khỏi chốn thâm cung đã giữ chân ta nửa đời?
Khi đó ta tham lam nghĩ, nếu câu trả lời chỉ đơn giản như vậy, thật tốt biết bao.
Ta nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy không nhìn thấu.
Có lúc cho mình đã hiểu rõ, nhưng đi về trước một bước, chàng lại có dáng vẻ khác.”
Giống như mùa xuân năm ngoái, hắn ngàn dặm tới kinh thành cầu hôn ta, vốn là chuyện tốt nhưng lại bởi vì khúc mắc nhiều năm trước.
Lại giống như hôm nay, ta bởi vì quan hệ không rõ ràng giữa hắn và Bạch Hủ mà trăn trở tìm tới, nhìn thấy, nhưng lại là lời thề lung lay sắp đổ lúc đó.
Vu Nhàn Chỉ xoay người lại.
Hắn nhìn ta, con ngươi như ánh trăng chiếu xuống nước.
“Nàng nghĩ như vậy?” Hắn hỏi ta, nhưng lại thở dài nói: “Nhưng ta cho là, không nhìn thấu, không biết, bất quá là bởi vì chưa bao giờ chân chính đặt trong lòng.”
“Có lúc ta suy nghĩ, nếu như khi đó từ biệt, nàng và ta đều chưa từng gặp lại thì tốt biết bao.
Nàng ở trong thâm cung an ổn làm công chúa của nàng, ta ở Viễn Nam an ổn làm thế tử của ta.
Đến khi nàng mười bảy tuổi, liền cứ theo như thế mà làm, ta đi kinh thành xin cưới nàng.
Tám mươi mốt kiệu lớn, một trăm ba mươi sáu sính lễ, còn có ngàn người đi theo.
Đây là nghi thức cưới công chúa Đại Tùy, từ nhỏ ta đã ghi nhớ, cứ vậy mà làm.”
“Nhưng ta rốt cuộc không thể nào ngăn được.
Không thể nào ngăn được nàng gặp Mộ Ương, càng không thể ngăn được triều đình cùng Viễn Nam bất hòa.
Năm nàng mười bảy tuổi gặp nạn, ta vào cung nhìn nàng.
Ta thấy nàng quỳ trước Thiên Hoa Cung, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, chỉ cầu Hoàng thượng đừng phế trừ hôn ước của nàng cùng Mộ Ương.
Khi đó, ta liền biết trong lòng nàng không có ta, hoặc là, chưa bao giờ có.”
“Cho nên khi đó ta đã đoán được, dù cho nàng nửa đời sau vinh sủng, tự do, thậm chí lấy tính mạng đánh cược, nàng cũng sẽ không chịu gả cho ta.
Cho dù gả cho ta, là phương pháp duy nhất cứu mạng nàng lúc đó.”
Chân trời mây che lấp ánh trăng, ánh trăng lưu chuyển ở đầu vai Vu Nhàn Chỉ đã rút đi, đem hắn bao phủ trong bóng tối.
Âm thanh hắn khàn khàn: “Cho tới giờ ta chưa từng nghĩ ép nàng gả cho ta.
Dù khi đó nàng giải vờ đáp ứng ta tránh thoát một kiếp, cũng tốt hơn sau đó bị những thứ kia làm khổ.
Nhưng là nàng, cần gì phải quyết tuyệt như vậy?”
Ta muốn nói kỳ thật không có gì.
Có lẽ bởi vì xa cách quá lâu, quay đầu nhìn hai năm ta ở lãnh cung, đại khái cũng không có biết bao tệ hại.
Nhưng ta rốt cuộc không lừa được mình.
Từ khi sinh ra lần đầu tiên ta có chút hối hận.
Không phải hối hận quyết định ban đầu, mà là đột nhiên bắt đầu trông đợi vất vả mình sẽ phải gặp phải trong tương lai.
Ta nói: “Đúng vậy, nếu như những thứ kia, chưa từng phát sinh thì thật tốt.
Ta an tâm làm công chúa, chàng an tâm làm thế tử.”
Sẽ không, chuyện cho tới bây giờ, vui sướng cùng đau khổ trong lòng đều giống như chiếu qua chiếc đèn, vĩnh viễn cách một tầng mơ hồ, chạm không được, thấy không rõ.
.