Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 19: Lệ Mãn Khâm 7


Đọc truyện Nhất Niệm Tam Thiên – Chương 19: Lệ Mãn Khâm 7


Ta chưa bao giờ từng hối hận sự dũng cảm trong một thời khắc đó.
Khi ta xuyên qua tầng lớp tường cung, ta phát hiện mình không còn cố chấp với nhân quả chuyện xưa nữa.

Mà thời gian tựa như trở lại bên người, ta cố gắng vén lớp bụi thời gian, vẫn như cũ không thấy rõ hai bên nhiều năm tình nguyện, mình làm sao bỏ lỡ, làm sao không vãn hồi nữa.
Chỉ có một vài khoảnh khắc qua lại vụn vặt, còn sót lại khe hở thời gian, chờ ta tới gom lại.
Năm ấy ta lén chạy ra khỏi cung rồi bị đánh, rốt cuộc bị phụ hoàng phát hiện.

Phụ hoàng cũng không nghiêm trị ta, nhưng lại tước đi phong hiệu của nhị ca, mệnh hắn theo quân Tây Phạt xuất chinh.
Nhưng nhị ca thuở nhỏ lớn lên trong cung, làm sao chịu được khổ trong quân doanh?
Ta khóc lóc đi cầu xin phụ hoàng, nhưng phụ hoàng chỉ đáp lại một câu: “Tự xem lại việc tốt mà con làm đi!”
Ta trăn trở một đêm, tự cho là đã nghĩ thông suốt.

Ngày hôm sau liền chờ thần tử nhập cung đi ngang đường Trường Sinh, nhìn thấy Mộ Ương, hung hăng đẩy một cái, nghiêm nghị hỏi: “Là ngươi nói chuyện nhị ca mang ta ra khỏi cung báo cho phụ hoàng đúng không?”
Mộ Ương từ nhỏ đã tập võ nên thân hình vô cùng vững chắc, nhưng bị ta đẩy một cái, lại không thể kìm được đụng vào thành bạch ngọc bên cạnh.
Ta sửng sốt, ngược lại là tiểu đồng bên cạnh hắn không muốn sống chống đối ta: “Công chúa xuất cung bị đánh, cho là trong cung này trên dưới đều bị mù hết sao? Ngược lại là công tử nhà ta vì giúp công chúa tuân thủ cái bí mật không biết gọi là gì này, bỗng dưng vô cớ bị đánh hai mươi gậy!”
Ta không khỏi ngây người.
Lúc đó ta tuy kiêu căng, nhưng không đến nỗi vô lý, nghe được tiểu đồng nói vậy, liền muốn nói xin lỗi, nhưng mở miệng lại một bụng ủy khuất: “Phụ hoàng kêu nhị ca đi Man Hoang, không biết muốn ngây ngốc ở đó mấy năm, ta lo lắng quá, cho nên, cho nên..”
Mộ Ương gật đầu một cái, nói: “Kiếp sống binh mã khổ cực, nhưng sẽ là hồi ức quý giá suốt cuộc đời.”
Ta cái hiểu cái không, lúc này mới chú ý sắc mặt hắn tái nhợt, không khỏi hỏi: “Bị đánh hai mươi gậy, còn đau không?”
Ánh mắt Mộ Ương thoáng qua vẻ kinh ngạc, lại không có đáp ta, chỉ hỏi: “Công chúa vì sao phải xuất cung?”

Ta cúi đầu nói: “Hoàng cung tuy lớn, nhưng chỉ có năm người chơi với ta, bên ngoài cung dù gì cũng náo nhiệt hơn.”
Hôm đó gió thổi vù vù, Mộ Ương nói rất ít, đứng trên đường Trường Sinh quên cả thời gian, nghe một mình ta nói.
Ta liền đem một vài kiến thức ta mới thu thập được nói cho hắn nghe—gánh hàng nặn tượng đất, Thanh y bày rượu hát hý khúc, còn có lão tiên sinh kể chuyện, từng chuyện từ trước tới nay, nói đến vô cùng lôi cuốn, Mộng Chu tiên sinh chuyên kể chuyện trong cung, mỗi lần ta nghe xong hồi cung..
Ta chưa bao giờ ngờ đến, cho tới nay Mộ Ương vẫn nề nếp quy củ, sáng sớm sau khi nhị ca xuất cung đã xuất hiện ở Thiên Hoa Cung.

Hắn nói với ta: “Công chúa, mạt tướng được nhị hoàng tử nhờ vả, sau này sẽ bồi công chúa xuất cung.”
* * *
Tường cung màu đỏ tuyết ý tang thương, Mộ Ương đứng ở cuối đường, dáng người cao ngất giống như cây tùng đội trời đạp đất cao ngất nơi thâm cung.
Bao nhiêu năm rồi, cây tùng này, vẫn là hy vọng của ta.
Ta từng bước hướng phía hắn đi tới, nghe được âm thanh yếu ớt của mình.

Ta nói: “Mộ Ương, hôm nay ta nhớ ra một chuyện xưa, muốn nói cho chàng nghe, chàng có muốn nghe không?”
Mộ Ương trầm mặc nhìn ta, không đáp ứng ta.
Ta nói: “Nói là tiền triều có một đôi thanh mai trúc mã, cảm tình rất tốt, vì vậy phụ thân của nữ tử đồng ý đợi hai người lớn lên, sẽ tác thành hôn sự hai người.

Ai ngờ, sau khi nữ tử lớn lên, phụ thân lại đem nàng hứa gả cho người khác.

Nam tử thương tâm muốn chết, ngày đó rời đi, nhưng đến bến đò liền thấy nữ tử đuổi theo.

Ba năm sau, đôi thanh mai trúc mã này sinh được hai người con.


Một ngày, nam tử bởi vì nữ tử luôn nhớ song thân, bồi nàng hồi hương.

Ai ngờ song thân thấy nữ tử, lại hoảng sợ kinh hãi.

Hóa ra mấy năm nay, nữ tử vẫn luôn đau ốm liệt giường, mà cái người khi đó đi theo nam tử kia, bất quá chỉ là hồn phách của nữ tử này mà thôi.”
Ta nhìn hai tròng mắt Mộ Ương, hỏi: “Mộ Ương, câu chuyện này tên là 《 Ly hồn dẫn 》, rất nổi danh, chàng có nhớ hôm đó ở bến đò, nam tử hỏi nữ tử vì sao đuổi theo, nữ tử trả lời hắn như nào không?”
Khóe miệng Mộ Ương khẽ run, kinh ngạc nhìn ta.
Ta nói: “Nữ nhân kia trả lời hắn, biết quân tình thâm không dễ, là lấy mạng để bỏ chạy.”
Sau đó ta nghe mình nói từng chữ một: “Mộ Ương, biết quân tình thâm không dễ, là lấy mạng để bỏ chạy.

Năm đó hôn ước không thành, hiện tại vẫn còn kịp.

Chỉ cần một câu của chàng, cả đời A Bích ta sẽ chờ chàng.”
Mộ Ương an tĩnh nhìn ta, chốc lát, hắn cười, nụ cười nhàn nhạt lơ lửng nơi khóe miệng.
Hắn nói: “A Bích.”
Không hiểu tại sao, ta đột nhiên lại cảm thấy khổ sở, ta nói: “Mộ Ương, hôm nay ta mới hiểu được mấy năm ta bị giam lỏng, chàng cũng không phải thờ ơ, cũng không phải muốn bỏ mặc không để ý đến ta.

Ta không đi truy cứu chuyện xưa nữa, cũng không cố chấp với tâm ý của chàng, nếu như ta chỉ muốn đền bù những năm bỏ phí, rốt cuộc có thể hay không?”
Nhưng hắn không đáp ứng ta.
Tuyết lại rơi xuống, bay lả tả trong gió.


Ta lại nghĩ mấy năm kia Mộ Ương cùng ta lượn lờ khắp đường phố hoàng thành, một người khô khốc như vậy, nhìn thấy thú vị mới lạ, luôn luôn học tập rất nghiêm túc, hồi lâu lại dạy ta, cũng đâu ra đấy.

Giỏ trúc đựng dế, diều giấy bay trên trời..
Tuyết đọng trên giày của hắn, Mộ Ương bỗng nhiên mở miệng.
“Tâm ý mạt ướng, cùng công chúa độc nhất vô nhị.”
Hắn ngẩng đầu nhìn phía tuyết rơi mênh mông, nhẹ nhàng nói: “Niên thiếu không biết làm thế nào để vui, sau đó nhìn công chúa cười, trong lòng liền cảm thấy vui sướng thỏa mãn.

Sau này nếu phải một đời binh mã, cũng không thể nào quên được mấy năm làm bạn với công chúa.”
Nhưng mâu quang hắn chỉ chớp mắt liền biến mất: “Núi sông ngàn dặm, duy nguyện trân trọng mỗi ngày cùng công chúa.”
Ta sửng sốt, dù là những năm gần đây, rất nhiều người nói với ta, đừng mãi chìm trong quá khứ, ta cuối cùng vẫn không cam lòng.
Ta tiến lên níu lấy ống tay áo Mộ Ương, giống như nắm lấy hy vọng cuối cùng: “Từ trước tới giờ, sau này, còn có thể hay không?”
Mộ Ương yên lặng hồi lâu, nói: “Sẽ không.”
“Đời này kiếp này?”
“Đời này kiếp này.”
Dấu chân Mộ Ương rời đi rất nhanh bị tuyết vùi lấp.

Trên con đường cũ nơi thâm cung, cuối cùng chỉ còn lại một mình ta.
Ta nghĩ trong đời này khách qua đường ngàn vạn, có người rời đi không hề cảm thấy đáng buồn, đáng buồn chẳng qua là hắn đi mang theo cả hy vọng.
Con đường trong cung rất dài, tựa như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Ta quay người lại, nhưng thấy phía đầu đường bên kia mơ hồ có bóng người đang đứng thẳng, ánh trăng xưởng y, dáng người thon dài, không phải Mộ Ương.
Hắn từ từ, từng bước hướng phía ta đi tới, cởi áo khoác xuống bọc lấy người ta, lại không chịu cùng ta nói chuyện.
Hoàng hôn tịch mịch, lầu các nguy nga đứng sừng sững, tường gạch màu son lưu ly xanh biếc, tựa như nhà tù hoa lệ thật lớn, vây khốn nửa đời ta.

Ta đột nhiên nghĩ tới lời Lan Gia nói.
* * *Công chúa xưa nay, sống trong nhà đế vương, quý vì cành vàng lá ngọc, hưởng hết phúc trạch thiên hạ, lại không mấy người có kết cục tốt.
Thật ra thì mấy chuyện cổ xưa kia, trong lúc rảnh rỗi, ta cũng từng đọc qua.
Cổ Triệu mất nước, Vĩnh Hòa công chúa kể cả hài tử trong bụng, bị quân vương chém chết; Thịnh Minh trị thế, Thiều Hoa công chúa bị gả đi Man Hoang, cả đời không được hồi hương; Vĩnh Thái nguyên niên, Thành vương vì tránh chiến tranh, đem Nhan Nghĩa công chúa gả đi Nam Man, Nam Man năm nước chinh phạt không ngừng, Nhan Nghĩa công chúa cả đời trải qua ba cuộc hôn nhân nam phương tứ triều, hồng nhan ly hương, tóc trắng trở về..
Mấy công chúa này, hoặc là làm vật hy sinh tránh chiến tranh, hoặc là vong cùng quốc, cùng quân vương tuẫn táng, tất nhiên cũng có số tốt, thuở nhỏ kiêu căng, sau khi lớn lên, bị quân chủ chỉ hôn cho một người không vừa lòng nhưng hữu dụng, cả đời cứ như vậy.


Cả đời cứ như vậy, chưa từng dám nghĩ tới chữ tình.
Trời rất lạnh, hơi thở thành khói trắng, ta bỗng dưng tóm lấy cánh tay Vu Nhàn Chỉ, nhẹ nhàng nói:” Mang ta đi đi.


Con ngươi Vu Nhàn Chỉ chợt co rút, hắn lẳng lặng nhìn ta, cũng không trả lời ta nửa chữ.
Nhớ ba năm trước, ta từng không cam lòng hỏi đại ca, vì sao bắt buộc phải gả ta cho Vu Nhàn Chỉ.

Đại ca nói:” Không phải bắt buộc phải gả muội cho hắn, mà là trong thiên hạ này, chỉ có hắn mới muốn muội, cũng chỉ có hắn muốn nhận muội.


Cổ họng khô khốc, âm thanh phát ra trở nên khàn khàn, ta khẩn cầu nói:” Mang ta đi đi.


Ta không muốn cả đời ràng buộc trong cung cấm, ta không muốn cả đời phải ở đây sám hối.

Dù phải đạp nát giấc mộng xưa đi về phía trước, ta cũng muốn sống trong thế gian ba ngàn thế giới này.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.