Bạn đang đọc Nhất Niệm Chi Tư – Chương 85: Phiên Ngoại 11
Đầu óc như bị một chiếc xe ủi đất cỡ lớn nghiến qua.
Trịnh Giải Nguyên không nhịn được đau mà rên lên thành tiếng.
Cậu ngồi dậy từ chiếc giường êm ái, ngay khi chiếc chăn tuột xuống, cậu có thể cảm nhận được luồng không khí lướt qua trên làn da trần trụi của mình.
Cậu đỡ đầu, ngờ vực quan sát bốn phía xung quanh, vì không đóng rèm nên trông phòng ngủ vừa sáng sủa vừa rộng rãi, là phong cách trang trí nội thất mà cậu quen thuộc.
Đây vẫn là biệt thự của Thi Hạo.
Nửa phần sau của trò “bom chìm”, kể từ sau cốc thứ bảy, trí nhớ của cậu đã hơi mơ hồ, xem ra ngay cả với tửu lượng của cậu thì chuyện muốn vượt qua trò chơi một cách suôn sẻ cũng chẳng phải là điều dễ dàng.
Chắc hẳn lúc rời đi Tang Niệm đã lái luôn cả xe của cậu về rồi, nghĩ bằng ngón chân cũng biết có mơ mà thằng chó Thi Hạo kia mới cho cậu mượn xe, cậu phải tự tìm cách về thành phố thôi…
Đầu óc Trịnh Giải Nguyên vẫn hơi lơ mơ, cậu chậm chạp xuống giường, đột nhiên trông thấy một đôi chân ở đuôi giường, bàn chân to như của đàn ông.
Cậu điếng người, sau hai giây sững sờ, dòng suy nghĩ hỗn độn của cậu đã tỉnh táo lại một chút, trong cơn khiếp hãi và bàng hoàng, cậu lần theo cặp chân kia mà nhìn lên trên, thấy Thi Hạo đang nằm sấp trên giường với vẻ mặt phờ phạc, mệt mỏi.
Những kí ức vụn vỡ trào dâng trong tâm trí cậu, đêm qua, hình như cậu đã hôn ai đó, còn… làm cả chuyện ấy nữa?
Cậu nhìn chằm chằm vào vết răng và vết bần tím trên lưng Thi Hạo mà như gặp quỷ, sợ tới mức muốn vỡ cả mật, phải vội vàng kéo phần chăn đắp trên hạ thân mình ra rồi hộc tốc che lại.
Hay lắm, không thấy quần lót của cậu đâu nữa.
Cậu ôm chặt đầu như sắp chết đến nơi.
Chuyện này là thế nào, cậu không lên giường với Thi Hạo đâu đúng không? Thi Hạo? Thi Hạo á??
Cậu uống say nên chẳng biết mô tê gì, lẽ nào hôm qua Thi Hạo cũng say?
Vì không có cơn đau không rõ nguyên nhân nào xuất hiện trên cơ thể, và tận sâu trong kí ức vẫn còn sót lại ấn tượng về việc cậu ôm ai đó để trút bầu khoái cảm, bộ não hỗn loạn của Trịnh Giải Nguyên nhanh chóng sắp xếp lại sự việc trong thời gian ngắn rồi đưa ra kết luận là — tối hôm qua cả cậu và Thi Hạo đều uống say, dẫn đến sự cố “say rượu làm càn”, rất có thể… cậu đã “làm” Thi Hạo.
Trời ơi, Trịnh Giải Nguyên sợ bạt cả vía, cậu nhìn Thi Hạo đang ngủ mê mệt, thực sự rất khó để tượng tượng ra được cảnh mình đã “cưỡng bức” đối phương như thế nào.
Không thể nào, không phải đâu, Thi Hạo phải say đến mức nào thì mới bị cậu cưỡng bức chứ? Gã cũng đâu có thói quen quan hệ tình dục bừa bãi lúc say!
Tuy tâm trí đang hoảng loạn nhưng Trịnh Giải Nguyên không hề có ý định lay Thi Hạo dậy để hỏi cho rõ ràng, cậu lén lút xuống giường và bắt đầu tìm quần áo của mình khắp phòng.
Cậu tìm dưới gần giường lẫn trên thảm phòng ngủ nhưng đều không thấy, cuối cùng cậu cũng tìm được quần áo của mình trong sọt đồ bẩn ở nhà tắm.
Quần áo nằm lẫn với đống đồ của Thi Hạo, chúng ướt nhoèn nhoẹt và nhăn nhúm, quấn vào với nhau, khó mà gỡ ra được.
Tượng tưởng ra cảnh hôm qua mình và Thi Hạo cũng quấn quýt khó rời trên giường như thế này, Trịnh Giải Nguyên lấy tay ôm mặt, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn từ trong cuống họng.
Nhanh chóng xua tan cảnh tượng này ra khỏi tâm trí, Trịnh Giải Nguyên đứng dậy, bắt đầu tìm quần áo khác có thể mặc.
Cũng may là trời không tuyệt đường người, cậu tìm được một bộ áo choàng tắm màu trắng ở trên kệ, rồi lại phát hiện ra điện thoại của mình ở trên bệ lavabo.
Mặc áo choàng tắm và gọi xe xong, cậu bật mode chạy thoát thân rồi rón rén bước ra khỏi phòng tắm, khi đi qua giường lớn, thậm chí cậu còn cố tình nín thở.
Cậu chật vật trốn khỏi biệt thự của Thi Hạo, mãi đến khi ngồi lên chiếc taxi đến đón, nhìn qua gương chiếu hậu ở hàng ghế trước, cậu mới bất giác nhận ra mình vẫn đeo vòng cho chó trên cổ.
Trịnh Giải Nguyên bực dọc cởi vòng cổ, tính quăng ra ngoài cửa sổ, nhưng khi hạ cửa xuống cậu lại cảm thấy có lỗi với số tiền mình bỏ ra, cuối cùng vẫn không ném đi.
Thi Hạo sẽ chẳng giúp cậu nữa nên có giữ lại món quà này cũng chẳng có ích gì, bao giờ có thời gian rảnh, cậu sẽ đi gỡ chỗ kim cương trên dogtag ra để dùng cho việc khác.
Không thể để lãng phí đồ có giá trị lên đến mấy vạn được, dù sao bây giờ cậu đã khác xưa rồi, chẳng lấy đâu ra tiền mà tiêu xài hoang phí.
Vừa về đến nhà, cậu đã vội gọi điện cho Tang Niệm trước để hỏi thăm tình hình, nhưng người bắt máy lại là Kỷ Thần Phong.
Cậu chưa kịp mở miệng thì đối phương đã hỏi chuyện tối qua trước.
Lý do khiến Tang Niệm bằng lòng để Thi Hạo hạ nhục mình vào ngày hôm qua một phần cũng vì muốn gỡ bỏ ân oán, nhưng Trịnh Giải Nguyên tin rằng phần lớn nguyên nhân là nằm ở Kỷ Thần Phong.
Nếu không phải do bây giờ Tang Niệm đang có ràng buộc và điểm yếu lớn như vậy, thì có lẽ anh đã chẳng buồn bận tâm đến Thi Hạo mà đến dự bữa tiệc sinh nhật nhảm nhí đó rồi.
Tóm lại, tất cả là vì tình yêu.
Trịnh Giải Nguyên kể lại tường tận đầu đuôi sự việc, thấy vẫn chưa đủ nên cố tình chèn thêm một câu: “Ổng thật sự yêu cậu lắm.”
Kỷ Thần Phong im lặng suốt hồi lâu, anh khàn giọng đáp: “Tôi biết rồi.
Hôm qua em ấy… bị cảm lạnh, hơi sốt, ngoài ra không còn gì nghiêm trọng.”
Nghe vậy, Trịnh Giải Nguyên cũng đỡ lo hơn: “Thế là tốt rồi.”
Sợ đối phương hỏi đến chuyện đã xảy ra với mình vào tối qua, cậu bảo cứ để chìa khóa xe ở chỗ Tang Niệm trước, bao giờ rảnh sẽ đến lái xe về sau, rồi chưa nói được mấy câu đã cuống cuồng cúp máy.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
Trịnh Giải Nguyên cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ suốt mấy ngày tiếp theo, thậm chí là rơi vào trạng thái hoảng sợ nguyên ngày, sợ điện thoại đổ chuông là điện báo của Thi Hạo, muốn lấy mạng cậu để rửa sạch nỗi nhục của bản thân.
Khi nhận được tin nhắn Tang Niệm gửi tới để hỏi han tình hình hiện tại của mình, cậu đang nằm vật trên giường suy nghĩ về cuộc đời, ngẫm xem nếu cậu bị Thi Hạo mưu sát để trả thù thì cậu nên phân chia tài sản thế nào đây.
Cậu cầm bút viết một bản di thư, đến chiều mới có sức để gọi lại cho Tang Niệm.
“Ông thế nào rồi?” Tang Niệm hỏi.
“Vẫn ổn, còn ông?” Trịnh Giải Nguyên do dự không biết có nên tâm sự nỗi phiền muộn của mình với đối phương hay không.
“Tôi cũng ổn.”
“Ò…”
“Cúp đây.”
“Khoan khoan, từ từ!”
Trịnh Giải Nguyên vội ngăn Tang Niệm lại, cậu ấp úng suốt một hồi lâu, lề mề khiến đối phương mất hết kiên nhẫn rồi mới lấy “sự tò mò” ra làm cái cớ, hỏi về nghi ngờ trong lòng mình.
“Nếu… Nếu đấy nhé, sau khi hai thằng đàn ông cùng say rượu, thằng này mà giở trò dê xồm với thằng kia thì có cần chịu trách nhiệm không?”
Quả thật Trịnh Giải Nguyên là một thằng công tử bột ăn chơi trác táng, nhưng cậu không phải kiểu cặn bã “ăn” xong là lủi, nếu Thi Hạo là con gái, nhất định cậu sẽ chịu trách nhiệm ngay lập tức và tìm cách bù đắp cho đối phương.
Nhưng chết ở chỗ Thi Hạo lại là đàn ông, cậu chưa gặp phải chuyện này bao giờ và cũng chưa từng nghe ai kể rằng họ đã trải qua chuyện này, vậy nên cậu hoàn toàn không biết phải xử trí ra sao.
Là bạn thân, và cũng là người đàn ông duy nhất bên cạnh cậu nghiêm túc trong việc yêu đương với đàn ông, không nghi ngờ gì nữa, Tang Niệm chính là đối tượng phù hợp nhất để cậu xin lời khuyên.
Sau khi nghe cậu mô tả, Tang Niệm nhạy bén nhận ra rằng câu chuyện không hề đơn giản.
“Ông lên giường với Thi Hạo à?” Sau một hồi lâu trầm mặc, anh thẳng thừng hỏi.
Đầu Trịnh Giải Nguyên ù lên vì câu hỏi của anh, cậu bác bỏ theo bản năng: “Cái… Cái gì cơ! Sao lại là tôi được? Tôi thẳng lắm đấy, có phải là ông không biết đâu, tôi thích mỗi con gái thôi, từ bé đã thế rồi.
Đàn ông thì thôi đi, đây còn là Thi Hạo đấy.
Có chết tôi cũng không thích đàn ông chứ đừng nói là Thi Hạo.”
Mới nghĩ đến thôi là tim đã đập bình bịch, da đầu tê dại rồi, đó là Thi Hạo đấy, bất kể có say rượu hay không, làm sao mà cậu có thể “xuống tay” với Thi Hạo được? Trịnh Giải Nguyên nhắm mắt, lần đầu tiên nghi ngờ về “tửu phẩm” của mình.
(*) Tửu phẩm: cung cách hành xử sau khi say rượu.
Nghe vậy, Tang Niệm không hạch hỏi nữa mà ụp vấn đề này lên đầu “người khác” theo lời kể của Trịnh Giải Nguyên.
Đến mức người khác là ai cũng không quan trọng.
“Biết rồi, không phải ông, là người khác.
Thế ông nói cho tôi xem tại sao thằng trai thẳng kia lại cho rằng mình là người giở trò dê xồm? Có… bằng chứng nào không?”
Hai người phân tích một hồi, cuối cùng vẫn không đưa ra được lý do.
Trịnh Giải Nguyên còn lỡ mồm bảo mình chuồn trước rồi nên không biết phản ứng sau khi tỉnh dậy của đối phương.
“Tang Niệm, ông thấy bây giờ phải làm sao đây?” Trịnh Giải Nguyên sụt sịt, hỏi với vẻ vô cùng đáng thương.
Tang Niệm trầm ngâm một lúc rồi đưa ra hai con đường.
Một là rời khỏi thành phố Hồng, ra nước ngoài tìm Trịnh Tứ Hải.
Trịnh Giải Nguyên nghe thế thì nghĩ chẳng phải đây là bảo cậu chạy trốn ư? Lúc bố cậu bỏ trốn ra nước ngoài, cậu vẫn có thể tự lừa dối bản thân rằng ông đang nghĩ cách và nhất định sẽ trở về.
Nhưng đến cậu mà cũng bỏ trốn thì đúng là hành vi của kẻ đớn hèn.
Cậu không làm được điều đó, và cũng không muốn làm như vậy.
“Không còn cách nào khác à?” Cậu hỏi.
Vì thế, Tang Niệm đã vẽ cho cậu một con đường khác — phó mặc cho số phận, cầu nguyện để Ông trời chừa cho cậu đường sống.
Trịnh Giải Nguyên thấy chua xót trong lòng, tự vấn tại sao mình lại xui xẻo gặp phải Thi Hạo chứ? Dù cho nhân vật chính khác trong sự việc này có là Lư Tuế, cậu cũng sẽ chẳng tuyệt vọng thế này…
Hầy, không được, bỏ bỏ, không thể là Lư Tuế, tuyệt đối không được là Lư Tuế.
Nếu hôm sau tỉnh dậy, phát hiện mình và Lư Tuế nằm trên một chiếc giường, chắc cậu sẽ bóp Lư Tuế cho chết tươi mất.
Sau khi nói chuyện với Tang Niệm, Trịnh Giải Nguyên không những không được khai sáng mà còn bị lún sâu vào nỗi sợ hãi.
Cậu lo lắng đến nỗi khi tiếng chuông chó sủa đặt riêng cho Thi Hạo vang lên, cậu đã bật dậy khỏi giường, phản ứng dữ dội như bị điện giật, mãi vẫn không dám trả lời điện thoại.
Trịnh Giải Nguyên chắp tay vái trời, cầu Ông trời cho cậu một còn đường sống, sau đó run rẩy bật loa lên.
Cậu nuốt nước bọt, lên tiếng: “Alo?”
Tiếng nhạc loáng thoáng vang lên từ phía đầu dây bên kia, còn có âm thanh quen thuộc của những quả bóng bi-a va vào nhau.
“Cho mày mười phút để đến gặp tao.” Thi Hạo vẫn nói bằng giọng điệu bất cần như ọi khi, “Đừng quên đeo vòng cổ của mày.”
Trịnh Giải Nguyên còn chưa kịp trả lời thì gã đã dập ngay máy sau khi cho biết tên quán bar.
Giương mắt nhìn chiếc điện thoại di động đã trở về trạng thái yên lặng trên giường, Trịnh Giải Nguyên xoắn xuýt một phen, dưới tình thế không chắc chắn được đây có phải “Hồng Môn Yến” hay không, cậu vẫn quyết định “đơn đao phó hội” như một người đàn ông.
(*) Đơn đao phó hội: điển tích Quan Vũ chỉ mang theo một thanh đao và vài tùy tùng đến dự tiệc của Lỗ Túc, về sau chỉ việc một người chấp nhận rủi ro để đi đến một cuộc hẹn, qua đó thể hiện sự ca ngợi trí tuệ và lòng dũng cảm của họ.
Chỗ hẹn là quán bar mà đợt trước Thi Hạo với lũ bạn của gã cùng tới chơi bi-a, Trịnh Giải Nguyên kéo vòng cổ cho thấp xuống rồi bước lên cầu thang kim loại để lên tầng hai trong tiếng nhạc, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Hôm nay Thi Hạo không ngồi ở ghế mà ra đánh bi-a với bạn bè của gã.
Bạn gã mặc một chiếc áo phông hình đầu hổ, trông không có gì nổi bật nhưng lại là một tay lão luyện, sau những cú chọc bi vào lỗ, trên bàn chỉ còn lại hai quả bóng màu và một quả 8 màu đen.
Còn Thi Hạo, bảy quả bóng màu sắc vẫn đang nằm ngay ngắn trên bàn, không thiếu một viên nào.
Khi đánh quả bóng áp chót, người đàn ông đầu hổ vô tình mắc lỗi, nhỡ chọc trúng bóng trắng vào lỗ, tạo cơ hội cho Thi Hạo chọc bi.
Thi Hạo đặt bóng trắng về khu vực phát bóng, gã cúi người, phát chọc đầu tiên đánh trúng quả bóng màu số 2, bóng lăn đến lỗ trên cùng phía bên phải nhưng tiếc là không vào.
Bóng xấu vãi.
Thường ngày Trịnh Giải Nguyên rất thích chơi thể thao, nhất là đạp xe ngoài trời và bắn bi-a trong nhà.
Tất nhiên trình cậu chưa giỏi đến mức chuyên nghiệp, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với Thi Hạo, miễn cưỡng ganh đua được với người đàn ông đầu hổ.
Thi Hạo không ghi được bóng nên cũng hơi khó chịu, gã cầm gậy đứng thẳng dậy, trông thấy Trịnh Giải Nguyên đang đứng một bên.
“Sao đến mà không lên tiếng?” Gã nhíu mày.
Trịnh Giải Nguyên căng thẳng đến nỗi tim, gan, phèo, phổi sắp cáu chặt lấy nhau, cậu kéo khóe môi trong vô thức, nở nụ cười khô khốc với đối phương.
“Vừa tới.”
Thi Hạo vẫy tay bảo cậu qua.
Khóe miệng Trịnh Giải Nguyên giật giật mấy lần dưới ánh đèn chấp chóa.
Có vẻ như Thi Hạo… không nổi cáu đến mức mất trí nhớ, đi qua đó chắc sẽ không ăn thọt đâu nhỉ? Trong khi cậu còn đang do dự thì Thi Hạo bên kia đã trở nên mất kiên nhẫn.
“Nhanh lên.”
Không còn lựa chọn nào khác, Trịnh Giải Nguyên đành phải lê chân, cứng nhắc bước sang.
“Tao nhớ hình như mày chơi bi-a giỏi lắm.” Dúi gậy vào tay Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo khoác vai cậu, chỉ cho cậu nhìn quả bóng số 8 trên bàn, “Chỉ cần cuối ván đánh trúng nó vào lỗ thì mày muốn phần thưởng nào cũng được.”
Trịnh Giải Nguyên siết chặt gậy bi-a trong tay, không phải vì phần thưởng tưởng tượng mà bên kia hứa hẹn mà là vì cánh tay đang khoác trên vai cậu của Thi Hạo.
Hồi trước, Thi Hạo mà đặt tay lên vai cậu, ra vẻ thân thiết như này, dù ngoài mặt không nói ra nhưng trong lòng cậu cũng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ, tuy rằng vẫn không thoải mái, nhưng sự khó chịu này không phải vì chán ghét mà bởi cậu phải cùng đối phương giả vờ điềm nhiên như không có việc gì trước mắt người ngoài.
“Phần thưởng nào cũng được đúng không?” Cậu quay đầu hỏi Thi Hạo.
Nếu yêu cầu phần thưởng nào cũng được thì có lẽ cậu sẽ có con đường thứ ba — xin một lá bùa cứu mạng cho chính mình.
Thi Hạo thu lại tầm mắt rồi nhìn về phía cậu, gã không lên tiếng suốt một hồi lâu, phải đến khi tâm cậu sắp hoảng lên tới nơi rồi, gã mới đột ngột nghiên người, ghé vào bên tai cậu mà nói bằng âm lượng mà chỉ có hai người nghe thấy: “Miễn là tao có thể làm thì mày đề xuất gì cũng được.” Nói rồi, gã buông vai cậu ra rồi đặt tay lên eo cậu, vỗ nhẹ một chút.
Cơ thể Trịnh Giải Nguyên dại ra trong nháy mắt, cậu bị thiêu đốt bởi dòng điện lưu cực nhỏ chạy từ tai xuống eo, rồi từ eo xuống gót chân.
Khỉ thật, là ảo giác của cậu sao? Sau khi lên giường cùng cậu, sao cậu thấy Thi Hạo cứ là lạ làm sao vậy? Gã không yêu cậu rồi đấy chứ?.