Bạn đang đọc Nhất Niệm Chi Tư – Chương 79: Phiên Ngoại 05
Vào buổi chiều, khi gặp lại Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo vừa tham dự xong buổi art salon giải thích về nghệ thuật xăm mình, hướng dẫn mọi người thực hành trực tiếp trên da lợn do một người bạn tổ chức.
Do hệ thống sưởi trong phòng quá dày đặc nên cả tiệm salon bị ám nồng nặc mùi tanh hôi của thịt sống.
Vốn dĩ gã không có hứng thú với những thứ này, nhưng người bạn này là con trai của một cổ đông lớn của nhà họ Thi.
Sau khi cụ Thi qua đời, do nội dung gây bất ngờ trong di chúc mà giữa các thế lực phe phái trong tập đoàn họ Thi đã xảy ra một vài biến động khôn lường, khiến cho mấy vị cổ đông vốn dĩ chỉ đừng ngoài nhìn, không tham dự vào cuộc chiến nhất thời trở thành miếng bánh ngon ngọt mà ai cũng muốn đút vào túi.
“Trông cậu có vẻ rất hứng thú, tôi tặng cậu bộ dụng cụ này nhé, mới mua đấy, chưa mở đâu.” Trước khi đi, cậu con trai của vị cổ đông đưa bộ dụng cụ xăm của mình cho Thi Hạo.
Mặc dù trong lòng Thi Hạo chẳng quan tâm gì đến bộ dụng cụ này của cậu ta, nhưng ngoài mặt gã vẫn ra vẻ như ngạc nhiên mừng rỡ lắm.
“Thứ này đúng là thú vị thật, tôi định sẽ tìm hiểu kĩ hơn một chút rồi lần sau lại nói chuyện tiếp với cậu.” Thi Hạo mỉm cười, nhận lấy vali kim loại người kia đưa cho rồi quay gót đi về phía bãi đậu xe, ngay một giây sau, khóe môi gã đã lại trĩu xuống, lười giả vờ.
Người ngoài chỉ biết đợt này Thi Nhị nhận được không ít tài sản thừa kế, nhưng họ không biết rằng cụ Thi tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa già cả lú lẫn, cụ chẳng chia cổ phần công ty cho thằng hai mấy, phần lớn chỉ có tiền mặt và bất động sản, Thi Hạo mới thực sự là người nắm giữ cổ phần.
Chẳng ai biết Thi Hạo đã làm điều đó như nào.
Cứ ngỡ là người đã bị loại ra khỏi cuộc chơi từ lâu, nhưng hóa ra, trừ các tổ chức bên ngoài, gã lại trở thành cá nhân có số cổ phần lớn thứ hai trong tập đoàn, hơn nữa còn nắm trong tay một tấm phiếu giữ quyền phủ quyết.
Đến giờ ông cả nhà họ Thi vẫn đang mơ màng, không hiểu trước khi chết ông già nhà mình lại lên cơn điên gì.
Thi Hạo quẳng hết đồ đạc vào trong cốp xe một cách thô lỗ, sau đó, gã lái xe tới một nhà hàng Michelin nằm ở trung tâm thành phố để ăn tối với một cổ đông khác.
Hai người họ chuyện trò câu nọ câu kia với nhau, không ai nhắc tới việc ở công ty, rồi cứ thế mà tán gẫu đến tận hơn mười một giờ.
Nhân viên phục vụ không dám thúc giục, chỉ đành đứng cạnh họ làm thêm giờ, cuối cùng, Thi Hạo thực sự không thể nói thêm được gì nữa, gã đứng dậy thanh toán tiền, kết thúc bữa tối kéo dài đằng đẵng này.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Thi Hạo đứng bên vệ đường châm thuốc, định giải tỏa cơn nghiện thuốc lá trước rồi mới đi lấy xe.
Vừa rít được hơi đầu tiên, gã đã nghe thấy tiếng nói chuyện nửa quen nửa lạ truyền đến từ phía sau.
“Anh vẫn còn uống được… Chúng ta… chúng ta đi đâu uống vậy?”
Thi Hạo ngoái lại, trông thấy Trịnh Giải Nguyên đang xiêu vẹo dựa vào một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy ngắn đen bó sát, để phô ra toàn bộ cơ thể đầy đặn quyến rũ của mình.
Gương mặt trang điểm dày cộp, dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ lộ ra rõ ràng, là diện mạo mà bây giờ người ta gọi là “hot girl mạng”.
Gu thằng này vẫn chẳng thay đổi gì so với ba năm trước, không phải hot girl mạng thì cũng là mấy ngôi sao nhỏ.
Nhìn Trịnh Giải Nguyên đang say ngoắc cần, Thi Hạo thầm nghĩ.
“Aiss anh nặng quá à.” Người phụ nữ hờn dỗi nói, “Đến nhà em nhé, nhà em có chai rượu khá ngon, nhất định anh sẽ thích cho xem.”
Nhà hàng nằm ở khu vực sầm uất trong trung tâm thành phố, bên cạnh là một quán bar lâu năm nổi tiếng của thành phố Hồng, Trịnh Giải Nguyên là khách VIP của họ, hồi trước Thi Hạo cũng hay vào — Gã thường tới những cửa hàng mà Trịnh Giải Nguyên thích đến.
Mỗi lần gặp ở những quán khác nhau, không hề có ngoại lệ, Trịnh Giải Nguyên luôn bị vây quanh bởi rất nhiều trai gái, chẳng đám nào giống đám nào.
Thi Hạo ghét nhất là trông thấy dáng vẻ này của cậu, hận tận xương tận tủy.
“Nhà em ư? Em… là ai vậy?”
“Hihi, dù sao cũng không phải kẻ xấu…”
Trịnh Giải Nguyên với người phụ nữ kia cách càng lúc càng gần, khi đi ngang qua trước mặt Thi Hạo, gã chớp mắt, một tay kẹp điếu thuốc, phà ra khói trắng, tay còn lại chộp lấy cánh tay Trịnh Giải Nguyên vừa bước qua trước mắt.
Người ngợm Trịnh Giải Nguyên vốn đã mềm oặt, bị Thị Hạo kéo thì ngã dúi lên người gã, người phụ nữ cũng suýt ngã nhào theo.
“Này, anh làm gì vậy?” Người phụ nữ đứng vững lại, căm tức nhìn Thi Hạo.
Thi Hạo ôm lấy Trịnh Giải Nguyên, hỏi cô ta: “Cô quen nó à?”
Thi Hạo vốn thích trưng ra vẻ mặt u ám, sau khi bị phá tướng thì lại càng khó có vẻ mặt tươi cười, vừa hỏi một cái, gã đã bộc lộ thẳng ra cung cách của trùm xã hội đen khiến người phụ nữ thấy hơi sợ hãi.
“Tất, tất nhiên là quen rồi, ảnh là bạn trai tôi, chẳng lẽ tôi lại không quen ư?”
Thi Hạo nói: “Cho cô thêm cơ hội thứ hai, nói lại lần nữa.”
Người phụ nữ rùng mình không dám nói.
Trực giác mách bảo cho cô ta rằng gã đàn ông trước mặt không phải dạng dễ dây vào.
Thôi, ở đâu mà chẳng có “mồi ngon”, không cần thiết phải bấu víu lấy tên này làm gì.
(*) Gốc “凯子” chỉ những người đàn ông ngốc nghếch, bị phụ nữ lừa tiền mà không hay biết gì.
Người phụ nữ “già trái non hột” chửi một câu “thần kinh” rồi giậm gót trốn như bay.
(*) Già trái non hột: Bề ngoài hung hăng, nhưng thực ra rất nhát.
Chật vật mãi mới nhét được người kia vào ghế sau, Thi Hạo kéo cà vạt ra, cởi hai chiếc cúc áo trên cùng rồi ngồi ở ghế điều khiển thở hắt ra một hơi.
Gã ngồi yên trên xe tầm mười phút, suốt thời gian ấy vẫn quan sát Trịnh Giải Nguyên ở phía sau qua kính chiếu hậu, càng nhìn càng thấy bực.
Trịnh Giải Nguyên vẫn ngủ say bất tỉnh nhân sự, không khác gì người chết.
Thi Hạo nghiến răng, đập tay xuống vô lăng, sau đó gã khởi động xe, đưa thẳng Trịnh Giải Nguyên ra khỏi nội thành, đến biệt thự của nhà họ Thi ở ngoại ô.
Trịnh Giải Nguyên mơ màng cảm thấy mình đang nằm trên một tấm đệm êm ái, bên cạnh là lò sưởi đang cháy rừng rực, sau lưng còn được mát-xa thoải mái.
Nơi này… có cách trang trí thật đặc biệt.
Cồn làm suy giảm chức năng các giác quan của cậu ta, khiến cậu không thể cảm nhận được chính xác những tín hiệu mà cơ thể gửi đến.
Kim xăm đi xuyên qua da, đẩy thuốc màu vào, đáng lẽ phải thấy đau đớn nhưng cậu ta lại chỉ thấy tê dại như thể có ai đó đang làm spa cho mình.
Cậu chỉ tỉnh táo được trong chốc lát, sau đó lại nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Đến khi mở mắt ra là do bị cái lạnh làm cho tỉnh ngủ.
Củi lửa trong lò đã tắt, Trịnh Giải Nguyên tỉnh dậy với tấm vải trắng trên người, cậu nhìn dáo dác xung quanh mà thấy hoảng sợ không thôi.
Bụi bám khắm nơi, đồ đạc được phủ bằng ga trải giường giống như trên người cậu, mặt tường thì mọc mốc loang lổ.
Đây là đâu, nhà ma ư?
Cậu mờ mịt đứng dậy, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nhớ ra được mình đến đây bằng cách nào.
“Có ai không?” Cậu gân cổ lên hô hai lần nhưng chẳng có ai đáp lại.
Lạnh quá.
Cậu run cầm cập, quấn chặt tấm ga trải giường trên người, bắt đầu tìm kiếm quần áo của mình ở khắp nơi.
Cậu lục tung cả dinh thự lên nhưng vẫn không tìm thấy quần áo.
Trông ra phía ngoài cửa sổ chính là một khung cảnh hoang vắng chưa bao giờ nhìn thấy, ngay đến một chiếc máy cũng chẳng thấy bay qua chứ đừng nói là người.
Điều may mắn duy nhất là điện thoại vẫn ở đây, cậu ta có thể gọi điện xin cầu cứu.
Thế nhưng cũng chỉ còn 2% pin, không biết có đủ cho một cuộc gọi điện thoại hay không.
Vào thời điểm thế này, đương nhiên cậu sẽ không chọn đám bậu xậu chẳng đáng tin cậy kia.
“Tang Niệm, ông mau tới cứu tôi với! Chẳng biết thằng khốn nào vứt tôi lên nơi khỉ ho cò gáy này, lại còn lấy trộm quần áo của tôi nữa…” Trịnh Giải Nguyên chỉ kịp chọn những điều quan trọng để nói, “Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, Tang Niệm, cứu tôi với!”
Cậu có nhiều bạn như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có mỗi mình Tang Niệm là không làm ngơ trước lời cầu cứu của cậu và sẽ không nghĩ cậu đang nói đùa.
“… Gửi định vị cho tôi.” Quả nhiên, Tang Niệm nghe xong cũng không nhiều lời, nhanh chóng vào chế độ cứu viện.
“Tôi biết rồi… Người anh em tốt!” Lúc này, Trịnh Giải Nguyên càng căm giận tên khốn đã bỏ rơi cậu ở đây bao nhiêu thì lại càng cảm kích Tang Niệm vì đã chẳng màng nghĩ ngợi gì đã tới cứu cậu bấy nhiêu.
Gửi định vị cho Tang Niệm chưa được bao lâu thì điện thoại của cậu đã tắt ngóm.
Cậu cuốn ga trải giường ngồi yên trên thảm, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra vào đêm qua để tìm cho ra cái tên đã mưu hại cậu, nhưng đã hai tiếng đồng hồ trôi qua mà chẳng thu hoạch được gì.
Cậu không thấy thân thể khó chịu, vì không đau không ngứa ở đâu nên cũng chỉ cho rằng kẻ kia chỉ lấy mất quần áo của cậu, muốn đem cậu ra làm trò cười.
Nếu Tang Niệm không nói thì chẳng biết lúc nào cậu mới phát hiện ra bí ẩn đằng sau lưng mình.
Khi trông thấy năm chữ cái máu đỏ tươi bắt mắt nằm trên thắt lưng, trước đó Trịnh Giải Nguyên vốn không có manh mối gì thì nay đã lập tức có mục tiêu rõ ràng.
BlTCH… Tồi tệ đến mức xăm từ này lên người cậu thì chỉ có một người mà thôi.
Trịnh Giải Nguyên nghiến răng nghiến lợi đập vỡ gương trong nhà tắm: “*** con mẹ mày!”
Thi Hạo, mày tới số rồi!
Kể từ khi có hình xăm quái đản kia, Trịnh Giải Nguyên đã ít uống rượu hơn.
Một mặt là sợ mình uống say lại bị bắt trói ném đến nơi rừng hoang núi thẳm, mặt khác cũng sợ bị người ta phát hiện ra chữ “BlTCH” nằm sau lưng mình — Làm đéo gì có ai bình thường xăm cái từ này?
Suốt ba ngày đầu, do bận tìm cách xóa xăm trên người mà cậu không có thời gian đi tìm Thi Hạo để tính sổ.
Cậu tra ra được rằng có thể sử dụng laser để xóa xăm, nhưng chưa kịp vui mừng thì nhìn đến đoạn bảo màu đỏ là màu khó xóa nhất, xóa bảy tám lần chưa chắc đã hết, đã vậy còn để lại sẹo.
Để lại vết sẹo hình chữ “BlTCH” thì khác đéo gì toi công? Đệch bà, thế này thì sau này cậu ta tán gái kiểu gì?
Trịnh Giải Nguyên quăng chuột, căm giận đến mức nghiến răng chèo chẹo.
Không chấp nhận nổi sự thật rằng có thể những kí tự này sẽ ở với cậu đến suốt đời, ba hôm sau, ngày nào cậu cũng điên cuồng tìm kiếm Thi Hạo ở khắp mọi nào, muốn giết chết gã.
Nhưng chẳng biết có phải do Thi Hạo cố tình trốn tránh cậu, hay là do hai người không có duyên với nhau mà suốt ba ngày, cậu vẫn chẳng chặn đường gã được lấy một lần.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
Sang ngày thứ bảy, giao thừa đã đến, Tang Niệm đính hôn.
Đáng ra, vì Thi Hạo và Tang Niệm từng có xích mích với nhau, nên cho dù có mời nhà họ Thi thì Thi Hạo cũng nên tránh đi mới phải, nhưng Trịnh Giải Nguyên lại trông thấy gã đứng giữa đám đông.
Đúng là “đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy”, bỗng dưng quay đầu thì người nọ đã đứng trước mặt.
Trịnh Giải Nguyên nổi sùng lên ngay lập tức, cậu ta đùng đùng tóm chặt lấy cánh tay Thi Hạo, sợ đối phương chạy trốn ngay dưới mí mặt mình.
“Mày ra đây cho tao!” Cậu ta hạ giọng, lôi Thi Hạo xềnh xệch ra ngoài trước mặt các quan khách.
“Làm cái đéo gì mà phải lôi lôi kéo kéo như thế?” Vừa ra khỏi cửa, Thi Hạo đã hất tay Trịnh Giải Nguyên ra như thể gã bị không khí lạnh bên ngoài làm cóng.
“Sao mày lại không biết lí do tao tìm mày?” Trịnh Giải Nguyên quay đầu trừng gã, nói, “Tốt nhất là mày ra đây, đừng bắt tao phải động thủ đánh mày ở chỗ này.” Nói rồi cậu tiếp tục sải bước về phía trước.
Thi Hạo nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đi xa dần của cậu, gã nhếch mép khinh thường rồi cất bước đuổi theo.
“Tao không biết thật, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vừa bước vào vườn hoa, Trịnh Giải Nguyên vừa quay lại nói chuyện với gã: “Tuần trước, có phải mày là kẻ đã trói tao lại rồi đem lên căn nhà ma trên núi kia không?”
Thi Hạo kinh ngạc: “Mày bị trói thì liên quan gì tới tao?”
“Mày đừng giả ngu, tao thừa biết là mày làm.
Tao cho điều tra căn biệt thự đó rồi, là tài sản của nhà họ Thi chúng mày.
Giờ mày bảo với tao là chuyện hôm đó không liên quan gì đến mày ư, *** mẹ mày lòe ai đấy?”
Bọn họ đi vào trong góc vườn, dưới những tán cây long não um tùm, Trịnh Giải Nguyên dừng lại, chọn nơi này làm chỗ để nói chuyện rõ ràng với Thi Hạo.
“Ngoài mày ra thì trong nhà họ Thi còn ai hận tao như thế nữa? Mẹ kiếp, mày đã bép xép với ai rằng mày làm cái kia trên người tao… làm cái kia trên người tao chưa…” Cậu đe dọa xỉa thẳng ngón tay vào Thi Hạo, thực sự không thể nói ra được cái từ đó.
“Cái gì? Người mày làm sao cơ?” Thi Hạo nhìn cậu, cười khẩy đầy ẩn ý.
Trịnh Giải Nguyên bị nụ cười của gã làm cho sởn tóc gáy.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra trong ba năm này? Cậu thấy mặc dù con chó điên này đã được chữa khỏi bệnh dại, không còn cắn người lung tung nữa, nhưng sao lại biến thái hơn thế này?
“Ngày xưa thấy tao mặc kệ mày nên mày tưởng tao sợ mày đúng không?” Trịnh Giải Nguyên túm lấy cổ áo sơ mi của gã, vẻ tức giận hằn lên trên mặt.
“Thích lễ vật chứ hả?” Thi Hạo không né tránh nữa, nụ cười trên môi cũng chẳng hạ xuống một phân.
“***!”
Trịnh Giải Nguyên không dằn nổi cơn giận, cậu đang định hạ nắm đấm thì bỗng có tiếng bước chân giẫm trên tuyết vang lên cách đó không xa.
Cậu giật mình, vội vàng bỏ tay xuống, nhìn về phía âm thanh phát ra thì phát hiện ra đó là Tang Niệm và… bác sĩ thú y của anh?
“Tang Niệm?”
Bác sĩ thú y rời đi mà không thèm ngoái đầu, Tang Niệm bị Trịnh Giải Nguyên gọi giật lại nên phải dừng bước.
“Ngại quá, làm phiền hai người trò chuyện rồi.” Tang Niệm nhìn về phía họ, nở một nụ cười miễn cưỡng, sắc mặt trông rất xấu.
Trịnh Giải Nguyên hoàn toàn không nhận ra điều gì kì lạ, cậu chạy về phía anh: “Không phiền đâu không phiền đâu, tôi chẳng có gì để nói với loại người như nó cả.
Sớm muộn gì nó cũng phải trả nợ cho tôi thôi, nhưng hôm nay là ngày vui của ông, tha cho nó trước vậy, lần sau tôi sẽ tính sổ với nó.”
Lại thế nữa.
Mắt Thi Hạo hơi nheo lại.
Rõ ràng ban nãy còn đang tức giận đến mức muốn tẩn gã, nhưng vừa thấy Tang Niệm đến một cái thì lại quên hết mọi sự.
Những chuyện gã gây ra cho cậu chẳng so sánh được với cái vẫy tay Tang Niệm.
Ung dung rút lấy một điếu thuốc ra khỏi bao rồi châm lửa, Thi Hạo phà khói, cười hỏi Tang Niệm: “Hôm nay mày bận phết nhỉ.
Ai đấy?” Gã kẹp điếu thuốc, chỉ vào bóng lưng đã sắp khuất dạng.
Gã có ngu giống Trịnh Giải Nguyên đâu mà không nhận ra vấn đề ở đây.
Vào ngày đính hôn mà Tang Niệm lại lén lút, lôi lôi kéo kéo với một gã đàn ông ở trong khu rừng nhỏ… Thú vị, quá thú vị.
Nghe vậy, mắt Tang Niệm lóe lên, gai nhọn trên người anh dựng đứng dậy trong tức khắc.
“Không phiền mày lo.”
Nếu là Tang Niệm của thường ngày thì anh sẽ hiểu rằng mình cần diễn kịch một chút, phải hành động như thể mình chẳng quan tâm.
Nhưng rõ ràng là anh đã choáng váng và mất bình tĩnh, chỉ muốn làm cho Thi Hạo biết rằng đó là người gã không thể động vào, nhưng anh lại quên mất rằng Thi Hạo vô cùng nổi loạn, căn bản sẽ không nghe theo anh.
“Đi thôi đi thôi.” Trịnh Giải Nguyên thúc giục, “Ngoài trời lạnh phát khiếp lên được.”
Thi Hạo đứng trong tuyết, nhìn Tang Niệm và Trịnh Giải Nguyên dần đi xa.
Một ngày nào đó gã sẽ cướp được.
Thi Hạo chậm rãi nhả khói thuốc, bao phủ lấy hai người đưa lưng về phía gã trong làn khói trắng.
23/9/2022
__
[Weibo Hồi Nam Tước – 20/9/2022]
1.
Nếu bạn thích văn chương của tôi thì hãy sưu tầm, còn không thì đừng cố làm gì cả.
2.
Cuộc thi viết không dựa vào số liệu, mọi giải thưởng đều do biên tập viên lựa chọn, dù là ai đoạt giải thì tôi cũng xin chân thành chúc mừng.
3.
Tiền rất quan trọng, bản thân tôi cũng thích tiền, nhưng tôi thực sự không tham gia cuộc thi viết này vì nó.
Như tôi đã nói ở cuối tác phẩm: “《Mọi cô gái đều tỏa sáng》.
Có lẽ đây chính là mong muốn ban đầu của mình khi viết tác phẩm này.
Mình hy vọng tất cả các bạn nữ đều có thể làm chính mình, tìm ra điểm sáng ở chính bản thân mà không phải sợ ánh nhìn của người khác.
Yếu đuối, nhút nhát, hay khác biệt cũng không sao, chỉ cần bạn thấy vui là được, điều này quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
Đây là lời tôi viết cho những bạn theo dõi tác phẩm này, tôi nghĩ họ có thể hiểu ý tôi.
4.
Tín nữ mong muốn làm nhiều việc thiện hơn, ít phạm vào khẩu nghiệp, giữ mình tránh khỏi thị phi.
(*)100,000NDT = gần 338 triệu VNĐ..