Nhất Niệm Chi Tư

Chương 73


Bạn đang đọc Nhất Niệm Chi Tư – Chương 73


«Em có bảo quản chúng đàng hoàng không đấy?»
Cuối cùng Mao Mao vẫn không thể sống tiếp.

Nó đau đớn vật lộn trong lồng oxy ba ngày, chỉ số cơ thể mỗi ngày một kém.

Chủ nhân của nó không đành lòng nhìn nó chịu khổ nên đã quyết định để nó ra đi thanh thản.
“Tất cả là do mẹ không tốt.

Mao Mao à, con tha thứ cho mẹ nhé.

Nếu có kiếp sau, con có thể quay về tìm mẹ được không?” Cô gái ấy khóc không ra hơi.

Cô nắm chặt móng vuốt của bé mèo con, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của nó.
Đôi mắt xanh biếc của mèo con khẽ mở, không biết nó có nghe thấy lời cô nói không nữa.
Sau khi chia tay, cô gái không đành lòng quay lại nhìn.

Cô che miệng chạy vút khỏi phòng, để lại công việc châm kim cuối cùng cho Kỷ Thần Phong hoàn thành một mình.
Tôi nhìn con mèo con cực kỳ suy yếu, cho dù chết không đau đớn cũng không sống đến ngày mai kia, rồi lại nhìn nửa gương mặt trầm tĩnh của Kỷ Thần Phong, sau đó cầm tay anh.
“Để em làm cho nhé?”
Kỷ Thần Phong ngẩng đầu nhìn tôi rồi nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra.
“Không cần đâu.” Ngón trỏ gãi trán mèo con.

Kỷ Thần Phong vừa nói vừa tiêm thuốc trong suốt vào cơ thể nó: “Anh biết mình đang giảm bớt nỗi đau cho nó nên anh không sao cả.”
Có thể chỉ khoảng mười giây thôi, theo dòng chất lỏng rót ngược vào người, đôi mắt mèo con dần mất đi ánh sáng, lồng ngực cũng thôi phập phồng.
Sau khi xác nhận mạch ngừng đập, Kỷ Thần Phong cẩn thận gỡ bỏ kim tiêm trên thân mèo con.
“Em bảo chủ mèo con vào đi, để cô ấy nhìn nó lần cuối.” Kỷ Thần Phong nói.
Thực ra tôi cũng không phải một người cuồng động vật.

Rùa là rùa mà mèo là mèo, tôi sẽ không xem chúng là con mình mà đối xử, cũng không lo lắng cho sinh lão bệnh tử của bọn chúng thái quá như vậy.

Chẳng qua trơ mắt dõi theo một sinh mệnh dần tan biến thế này, tôi cảm thấy hơi khó thở, thậm chí là… buồn nôn.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài.

Sau khi truyền lời của Kỷ Thần Phong cho cô gái xong, tôi không quay trở lại mà đi tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Bên kia ngoài cánh cửa, tiếng khóc đau thương vang lên khiến động tác lau mặt của tôi bỗng dừng lại, tôi âm thầm cảm khái – Thì ra tôi vẫn luôn xem Kỷ Thần Phong giống như một đứa nhóc yếu đuối mong manh dễ vỡ, nhưng thực tế anh lại mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Tôi không muốn nán lại dưới lầu quá lâu, vì vậy dứt khoát lên gác.
Bé Cỏ lặng lẽ nằm trong chậu kính, lâu lâu mới nhúc nhích.

Tôi thả vào đó một ít thức ăn rồi mặc kệ nó.


Tôi bật máy chiếu mới mua, mở bộ phim kinh dị mới nhất, sau đó chìm vào giấc ngủ dưới tiếng la thất thanh từ màn hình vọng ra.
Sáu giờ tan làm, Kỷ Thần Phong lên gác xép đánh thức tôi khỏi cơn ngủ say vì bộ phim.

Hai chúng tôi ra ngoài ăn cơm tối, cuối cùng đi một chuyến về thành phố Ruồi.
Tôi đẩy cánh cửa sắt màu xanh ra, trong phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi chúng tôi rời đi.

Chẳng qua toàn bộ bề mặt đồ đạc bị phủ một lớp bụi đen, trần nhà cũng bị cái nóng hun đến khô vàng.
“Chú Lý bảo công việc quét dọn tu sửa có thể giao cho chú, còn chúng ta lau chùi vài món đắt tiền là được.”
Vì trận hỏa hoạn này mà nhà chú Lý cũng bị liên lụy.

May sao chú ấy có quen biết đội thi công nên đã nói với Kỷ Thần Phong đưa chìa khóa nhà cho chú ấy.

Về sau việc tu sửa phòng ốc cứ giao cho chú giám sát là tốt rồi, không cần Kỷ Thần Phong chạy tới chạy lui vất vả như vậy.
Kỷ Thần Phong dọn dẹp phòng ngủ, còn tôi thì dọn dẹp ở bên ngoài.

Nhiệm vụ chủ yếu của tôi là phân loại đồ nào nên giữ lại và đồ nào phải vứt đi.

Món nào không dùng nữa tôi bỏ vào thùng rác, vẫn xài được thì cất vào thùng giấy, sau đó dán băng keo lại.
Tôi mở ngăn kéo ra thì tìm thấy một bộ hồ sơ dày cộp nằm dưới cùng.

Tưởng là hồ sơ nào đó cực kỳ quan trọng nên mới mở ra kiểm tra, ai ngờ đó là thiệp Kỷ Thần Phong viết cho tôi vào năm đó.
Ngày xưa đọc, tôi chỉ cảm thấy Kỷ Thần Phong toàn viết mấy chuyên lông gà vỏ tỏi thường ngày, nhàm chán vô cùng.

Bây giờ đọc lại nhen nhóm trong tim một cảm giác phức tạp.
Rõ ràng đây là thư tình mà.

Kỷ Thần Phong ôm ấp một tình yêu đầy mù mờ viết thư tình cho tôi suốt ba năm trời.

Nhưng tôi lại xem chúng như những bức thư dành cho ân nhân…
Tôi và Kỷ Thần Phong ngày hôm nay, tất cả đều nhờ trời cao giúp đỡ.
“Hay không?” Kỷ Thần Phong ôm thùng giấy trong ngực rời khỏi phòng ngủ.

Anh thấy tôi ngồi bệt dưới đất, bên cạnh là túi hồ sơ da trâu, trên tay là bức thư tình thì hơi sững sờ, có lẽ giờ anh mới nhớ ra sự tồn tại của chúng.
“Anh đã đọc mấy tấm thiệp mừng em viết tặng anh chưa?” Tôi hỏi anh, tay quơ quơ bức thư viết tay.
Kỷ Thần Phong thả thùng giấy trong ngực xuống, đi tới chỗ tôi cầm túi hồ sơ lên rồi đưa tay về phía tôi: “Anh đọc rồi.”
Tôi đưa thưa tay cho anh: “Anh thấy sao?”
Anh cầm lá thư nhét nó lại vào túi, sau đó dùng dây thừng quấn chặt rồi xoay người bỏ nó vào thùng carton mà tôi vừa sắp xếp xong.
“Nét chữ không tệ.”
Tôi cau mày, dùng chân mình móc chân anh, kéo anh về phía này, đồng thời nắm lấy áo anh không cho anh đứng dậy.

“Chỉ có mỗi chữ không tệ thôi hả?”
Kỷ Thần Phong bị chân tôi kéo lại, hai đầu gối tách ra quỳ giữa bắp đùi tôi.

Một tay anh chống vai tôi, tay còn lại thì nắm chặt ngăn tủ.
“Bác sĩ Kỷ ơi, những tấm thiệp này là em bỏ biết bao mồ hôi nước mắt mà viết từng trang đó.” Tôi xích lại gần anh, đôi môi vẫn giữ một khoảng cách không gần không xa.

Tôi mỉm cười, chỉ là không hôn anh ấy: “Mỗi ngày một trang, tổng cộng một trăm ngày.

Nếu anh không có cảm nhận khác thì em sẽ giận đó.”
Mỗi ngày tôi luôn tự nhủ với chính bản thân mình rằng, chỉ cần tôi kiên nhẫn viết xong thiệp là mình có thể gặp Kỷ Thần Phong rồi.

Vì thế, nếu suy nghĩ theo một góc độ khác, bây giờ tôi có thể vui vẻ đứng ở đây thì những tấm thiệp này mang công lao rất to lớn.
“Vất vả cho em rồi.” Kỷ Thần Phong chủ động rút ngắn khoảng cách giữa tôi và anh ấy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mềm mại lên môi tôi.

Anh không hề có ý định thâm nhập sâu hơn, chỉ nhanh chóng lướt qua rồi rút lui.
Thấy anh định đứng dậy, tôi vội vàng siết chặt ngón tay hơn, trong lòng không khỏi bất mãn.
Anh tính dỗ con nít hay gì?
Tôi bèn nâng đầu gối chăm sóc cho vị trí quan trọng phía dưới của Kỷ Thần Phong.

Anh khẽ rên rỉ, lông mi nhướn lên.
“Em giận rồi.” Tôi nghiêm mặt: “Cho anh một cơ hội nữa để nói lại.”
Anh chăm chú nhìn tôi rồi thở dài, sau đó cất tiếng nói đầy trìu mến: “Rồi rồi.”
Bàn tay anh bao lấy ngón tay đang siết chặt trên vai, đến khi tôi lấy lại tinh thần thì tôi đã bị Kỷ Thần Phong đè xuống chiếu tatami.

May sao chiếu có độ đàn hồi nhất định nên lúc bị ngã tôi không cảm thấy đau lắm, chỉ là hơi giật mình.
“Anh thích lắm.” Đầu ngón tay mịn màng của Kỷ Thần Phong dịu dàng mơn trớn gò má tôi: “Đêm đó nhận được chiếc hộp anh mất ngủ cả đêm, vì anh bận đọc đi đọc lại suốt thôi.

Cái ngày trả đồ về nơi thuộc về, anh phải kìm nén dữ lắm mới không lao ra giành lại.

Vậy em có bảo quản chúng đàng hoàng không, Tang Niệm?”
Thế này còn chấp nhận được.
Không biết lời nói này khoa trương quá không, ít nhất nó thành công lấy lòng tôi.

Tôi đặt đầu gối lộn xộn của mình xuống, duỗi người nằm dưới cơ thể anh, nói: “Tất nhiên là có chứ.”
Anh cười thật ấm.

Sau đó anh cúi đầu hôn lên cổ tôi, hầu kết của tôi rồi lân la sang xương quai xanh…
Hơi thở dần gấp gáp, da thịt trở nên cháy bỏng.


Tôi chợt nhận ra nếu mình không nhanh chóng ngăn lại thì mọi thứ sẽ vượt kiểm soát.

Tôi định đứng dậy nhưng lại bị Kỷ Thần Phong kéo về vị trí cũ.
Thấy anh không có ý định dừng lại, tôi không thể tin được nhìn chằm chằm anh: “Đừng bảo anh muốn làm ở đây nhé? Em không muốn đâu.”
Khắp nơi toàn mùi khét thì thôi, lại còn tối mù tối mịt.

Hơn nữa không thể mở quạt, thật sự nóng muốn chết.
Anh thò tay vào trong áo phông của tôi, bàn tay xoa nắn lấy cơ bắp ở eo, còn cắn nhẹ vào tai tôi và nói: “Vừa nãy em hăng hái lắm mà.

Anh còn tưởng em đang ra hiệu cho anh làm gì đó chứ.”
Tôi quay mặt sang chỗ khác, mắt hơi nheo.

Tay chân tôi bị anh mài như muốn nhũn ra.
“Chỗ này bẩn lắm…” Tôi bám víu vào chút lý trí sót lại để phản kháng.
“Nhưng máy nước nóng vẫn dùng được.”
Ngứa quá.
Tôi lắc mông muốn né tránh dây dưa từ anh.

Thật sự tôi sắp không kiên trì nổi rồi.
“Nhưng em không mang đồ để thay…”
Ngón tay anh thuận theo đường cong thắt lưng vuốt ve lên trên, sau đó dừng ở ngực: “Em có thể mặc của anh.”
Aish, chết tiệt.

Tôi cắn môi, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Tôi hoàn toàn từ bỏ phản kháng, cả thể xác lẫn tinh thần đều hân hoan chào đón Kỷ Thần Phong.

Song anh vẫn dừng lại ngay động tác lúc nãy rồi chậm rãi đứng lên.
Làm sao vậy…
Tôi mở mắt ra, khó hiểu nhìn anh.
Kỷ Thần Phong cụp mắt, giả vờ muốn rời khỏi người tôi: “Thôi được rồi, chúng ta vẫn nên…”
Tôi ôm lấy cổ anh, lần nữa kéo anh lại gần tôi và hôn thật sâu lên bờ môi mỏng manh ấy.
Tôi mặc chiếc áo phông lớn hơn một size của Kỷ Thần Phong bước ra khỏi nhà tắm.

Mấy dấu vết trên tatami đã được lau chùi sạch sẽ, bao gồm cả mấy cái 001* cuối cùng cũng có đất dụng võ kia.
(*)
“Em xong rồi, anh đi tắm đi.” Tôi hắng giọng một cái, vừa sấy tóc vừa nói với Kỷ Thần Phong.
Tại sao tôi có thể phát ra âm thanh khó nghe như vậy? Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.

Ngay cả tôi còn cảm thấy xấu hổ nhưng tôi hết cách để giữ yên âm thanh trong cổ họng, cuối cùng chỉ đành tháo ốc tai nhân tạo của Kỷ Thần Phong ra.
Tuy nhiên, hình như không nghe thấy anh càng không kiêng kỵ gì mà làm mạnh bạo hơn.

Lúc cuối tôi đã la hét như thế nào tôi không muốn nhớ lại nữa.
Là do nghẹn quá lâu ư? Dù sao ngày nào ở bệnh viện thú y cũng có người trực ban, sợ người ta nghe thấy nên tôi luôn che miệng lại tránh phát ra tiếng.

Hôm nay vất vả lắm mới được đổi hoàn cảnh, vì vậy tôi không khỏi hơi… vật cực tất phản*?

(*)
“Trà ô long trong tủ hẳn là vẫn uống được.

Nếu khát em cứ mở uống nhé.” Kỷ Thần Phong đứng lên, cách lớp khăn tắm xoa đầu tôi rồi mới tiến vào nhà tắm.
Tôi quay đầu lại nhìn nhưng chỉ thấy đầy dấu móng tay đỏ chói trên tấm lưng trần trụi của anh, trông giống như vết mèo cào.

Tôi ngại ngùng ho khan, đi đến tủ lạnh lấy một chai ô long lớn tu hết hai phần ba.
Tôi đã bỏ hết đồ vật tạm thời không dùng vào vali và khóa vào, chỉ cầm đủ quần áo cho hai tháng tiếp theo.

Thời gian xử lý xong mọi thứ lâu hơn tôi dự kiến.

Lúc bước ra ngoài, tôi vô thức nhìn hàng xóm hai bên.

Thấy đèn đóm tắt hết tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ở đây cách âm không tốt lắm.

Nếu có người sống hai bên chắc chắn họ sẽ nghe thấy toàn bộ tiếng động lớn vừa nãy.
“Ngày mai anh được nghỉ hả?” Kỷ Thần Phong và tôi mỗi người ôm một thùng quần áo, lần lượt đi xuống cầu thang.
“Ừm.” Anh hỏi: “Em có kế hoạch gì à?”
“Mình đi công viên giải trí đi.”
“Chỗ lần trước ấy hả?”
“Vâng.

Em muốn ngồi đu quay một lần.”
“Còn gì nữa không?”
“Sau đó đến quán thịt nướng mà em mơ ước rất lâu rồi.

Ăn xong rồi đi cửa hàng tiện lợi mua một bịch khoai tây chiên rồi về nhà xem bộ phim kinh dị mới nhất.”
“Nghe em.” Kỷ Thần Phong đồng ý vô điều kiện: “Em thích gì thì chúng ta làm hết.”
Có lẽ do vừa phát tiết xong nên tinh thần khá sảng khoái.

Hoặc chỉ cần một sự việc đơn giản thường xuyên xảy ra như vậy cũng đủ duy trì tâm trạng tốt.

Tôi nảy ra một tâm trạng mới, gọi tên Kỷ Thần Phong.
“Kỷ Thần Phong!”
Anh quay đầu: “Hửm?”
Tôi bật cười gọi anh thêm tiếng nữa.

Không có mục đích, đơn giản chỉ muốn gọi mà thôi.
“Kỷ Thần Phong.”
Anh ngạc nhiên trong chốc lát, ngay sau đó cũng không quan tâm tại sao tôi lại gọi tên anh làm gì.

Kỷ Thần Phong quay đầu tiếp tục đi xuống, khẽ “ừm” một tiếng.
Sáu mươi bậc thang, tôi không biết mình đã gọi tên anh bao nhiêu lần, nhưng anh luôn quay lại đáp lời tôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.