Bạn đang đọc Nhất Niệm Chi Tư – Chương 49
«Người đàn ông này là ai?»
Khi tôi tỉnh lại lần nữa là ở trên giường bệnh ở bệnh viện.
Mu bàn tay bị ghim kim truyền nước biển, đầu giường đặt dụng cụ theo dõi nhịp tim, tôi chỉ khẽ nhấp nước bọt thôi mà từ sâu trong họng đã truyền đến cảm giác như bị xé mạnh.
Cơ thể cảm thấy mệt mỏi nhẹ, rất giống với cảm giác mỗi lần tôi uống thuốc quá liều, không ngủ được mà cũng không tỉnh dậy nổi.
Tôi muốn sờ cổ họng xem rốt cuộc là bị gì vậy, nhưng vừa mới khẽ động đậy thì dụng cụ bên cạnh đã phát ra tiếng “ong ong” chói tai.
Một bóng dáng mang theo mùi thơm bỗng nhiên nhào tới, đè tay tôi lại.
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, máu sắp chảy ngược rồi.
Có thấy lạnh không? Dì chỉnh chậm lại một chút cho con nhé.” Hứa Tịch nắm tay tôi thật chặt, chỉnh tốc độ truyền dịch chậm lại.
“Con làm sao vậy?” Tôi nhịn đau mở miệng, giọng khàn khàn khó nghe như thể toàn bộ dây thanh quản vừa mới trải qua một trận tai nạn giao thông kinh khủng vậy.
Hứa Tịch nghiêng người ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt hơi sưng đỏ, trong mắt lấp lóe nước mắt.
“Con còn hỏi dì mình làm sao?” Dì sờ lên hai má tôi, một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống, vừa khéo nhỏ lên trên tay tôi: “Sống trên đời có gì mà không vượt qua được chứ, con cần gì phải chà đạp mình như vậy? Nếu dì và Tiểu Đường đến trễ một tiếng thì có khi con đã không tỉnh lại nữa rồi.
Tiểu Niệm, nếu con vẫn xem dì là dì nhỏ của con thì không được dọa dì như thế.”
Lòng tôi tràn đầy nghi ngờ.
Chà đạp cái gì? Cái gì mà không tỉnh lại nữa? Tôi dọa ai?
Tôi nhớ mình có uống rượu, cũng nhớ mình có uống thuốc ngủ, nhưng nghe ý của Hứa Tịch thì dì cho rằng tôi ở nhà… uống thuốc tự sát?
Nực cười, sao tôi có thể tự sát được?
Vừa nghĩ tới sau khi chết sẽ có bao nhiêu người chỉ trỏ chuyện này, bàn tán ầm ĩ về cuộc đời của tôi như là drama nhà giàu, chó mèo gì cũng có tư cách bình phẩm cách làm người của tôi thì dù tôi có là quỷ cũng sẽ tìm cách sống lại, làm sao có thể chủ động chết được?
Tôi không ngại cái chết, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép người khác xem tôi như trò cười.
“Con không…” Tôi nhíu mày, định giải thích với dì nhưng vì cổ họng khó chịu cộng thêm cảm giác mệt mỏi còn chưa hoàn toàn biến mất trên người nên nghe không có chút sức lực nào.
“Nhìn dáng vẻ ngày hôm qua của con, dì đã biết sẽ xảy ra chuyện mà, may là mật khẩu khóa số của con giống với chung cư trước đó, nếu không thì dì và Tiểu Đường còn không vào được trong phòng.”
Hứa Tịch thật sự không tin tôi, dì cho rằng tôi nghĩ quẩn muốn chết, nếu không thì đúng là rất khó để giải thích tại sao một người trưởng thành có tâm trí bình thường lại trộn rượu mạnh và thuốc ngủ với nhau.
Để không nằm mơ nữa.
Tôi suy nghĩ đơn giản về tính hợp lý của câu trả lời này rồi ngoan ngoãn nằm lại, thành thật nhận những lời khuyên tận tình của Hứa Tịch, không giải thích gì cho mình.
“Đây là lần thứ hai dì cứu con…” Hứa Tịch giúp tôi chỉnh chăn, nói bằng giọng mũi rất nặng: “Tang Niệm, dì biết con oán trách mọi người rất nhiều.
Thế nhưng trong lòng dì, con mãi mãi là đứa bé được dì ôm trong ngực mang đến nhà họ Hứa hai mươi năm trước.
Đó là đứa trẻ ngoan ngoãn, dũng cảm nhất dì từng gặp, nó lớn lên kiên cường hơn bất kì ai khác.”
“Dù con là ai, cha mẹ của con là ai, dì đều hi vọng sau này con sẽ khỏe mạnh vui vẻ.”
Đối với những gì tôi trải qua khi còn bé, Hứa Tịch luôn cố gắng tránh thảo luận đến.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy dì nhắc đến kể từ sau khi thành niên, lại còn đánh giá tích cực như vậy.
Bộ lọc của dì đối với tôi dày quá…
Tôi bình tĩnh nhìn dì, muốn mỉm cười với dì để dì không phải lo lắng cho mình nhưng khóe môi lại run rẩy đến mức không tài nào giữ nguyên được lâu trên mặt tôi.
“… Con nằm viện, mèo của con thì sao?” Đến khi tôi mở miệng rồi thì lại nói về một chủ đề hoàn toàn không liên quan.
Dường như Hứa Tịch cũng hiểu tôi đang nói lảng sang chuyện khác, dì không ép tôi tiếp tục nữa: “Hai con mèo để Monica mang về nhà, còn con rùa đen thì Tiểu Đường nói để cậu ấy chăm sóc, cậu ấy có kinh nghiệm.”
“Nó thì có kinh nghiệm gì.” Tôi nhỏ giọng nói.
Nếu cậu ta mà chăm sóc tốt thì lần trước rùa nhỏ cũng không bị bệnh đến mức suýt chết.
“Chính con còn không chăm sóc được cho mình, đừng hòng đi lấy rùa đen.” Hứa Tịch bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ nói cơ thể con rất yếu, phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.”
Tôi ngái ngủ “ừm” một tiếng, vì thuốc ngủ trong cơ thể vẫn chưa được thay thế hoàn toàn nên nói thêm được một lát, tôi lại buồn ngủ đến mức nhắm hai mắt lại.
Súc ruột làm tổn thương niêm mạc dạ dày nên mấy ngày này tôi chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng và không ngừng tiêm dịch dinh dưỡng.
Ba ngày sau, bác sĩ xác nhận tôi đã không còn gì đáng ngại nữa, cho phép tôi xuất viện.
Tôi cũng không quay lại nhà thuê.
Sự phụ thuộc của tôi vào rượu và thuốc ngày càng nghiêm trọng, nếu không cai hẳn thì sau này sẽ trở thành phiền phức cực lớn đối với tôi.
Đau dài không bằng đau ngắn nên tôi nhờ Hứa Tịch tìm giúp mình một bệnh viện chuyên hồi phục cai nghiện, vừa xuất viện đã vào ở ngay, bắt đầu trị liệu cai nghiện chuyên nghiệp.
Tôi ở phòng bệnh một người, trong phòng có camera, không có bất kì vật sắc nhọn nào và chỉ có duy nhất một cánh cửa sổ có thể mở hé ra một đường nhỏ.
Ngay cả tay cũng không thể duỗi ra được, ngoài cửa sổ còn có lưới bảo hộ.
Một ngày ba bữa đúng giờ đúng lượng, uống thuốc cũng có y tá đưa đến phòng bệnh.
Sau cơm trưa thì sẽ tổ chức cho mọi người tham gia các hoạt động nhảy múa, ca hát và đánh Thái Cực Quyền, có thể lành mạnh bao nhiêu thì lành mạnh bấy nhiêu.
Trừ việc người thân bạn bè có thể tự do quan sát mình ra thì nơi này giống như một cái ngục giam thoải mái và dễ chịu.
Cảm xúc của tôi nhanh chóng trở nên ổn định dưới sự khống chế của thuốc, không còn ngập tràn sự giận dữ, cũng không còn oán trời oán đất nữa.
Đường Tất An và Hứa Tịch thi thoảng sẽ đến thăm tôi, tâm sự với tôi, nói một chút về chuyện ở bên ngoài.
Có thể là sợ kích thích tôi nên bọn họ chưa từng nói đến chuyện có liên quan tới nhà họ Tang.
Tang Chính Bạch có công bố thân phận của tôi ra ngoài hay không, hôn ước với Cố Dĩnh thì phải làm sao bây giờ, Kỷ Thần Phong có nhận tổ quy tông không… Những chuyện này tôi đều không biết gì.
“Anh, thiếu gia nhà họ Trịnh gần đây luôn tìm anh đấy.
Mọi người không biết anh đã đi đâu nên đều đến hỏi em.” Đường Tất An ngồi trên cái ghế sô pha hai chỗ cạnh giường bệnh, nhét từng quả anh đào vào miệng, làm cho miệng mình căng phồng như một con sóc tham ăn.
Ngòi bút trôi chảy viết ra giấy một câu, tôi ngẩng đầu lên từ cái bàn nhỏ, hỏi cậu ta: “Cậu nói thế nào với cậu ta.”
“Em nói anh đi tu, trên núi không có tín hiệu, người ngoài không tiện quấy rầy.”
Đuôi lông mày khẽ nhíu, tôi không bình luận, cúi đầu làm tiếp.
“Có điều gần đây bên ngoài ai cũng đồn mắt xích tài chính* của nhà họ Trịnh bị đứt gãy, nói bọn họ nợ mấy trăm triệu, sắp không xong rồi.
Không biết có phải là thật không nữa.”
(*)
Tôi sững sờ, ngòi bút không hạ xuống nữa.
Nhà họ Trịnh sắp không xong rồi? Trịnh Giải Nguyên tìm tôi chẳng lẽ là vì chuyện này?
Vậy cậu ta thật sự đã tìm nhầm người rồi.
Tôi bây giờ muốn một hai trăm vạn thì còn có thể, mấy trăm triệu thì thật sự là làm khó tôi quá.
“Anh, mỗi ngày anh đều viết gì thế?” Đường Tất An bỗng bưng anh đào lại gần: “Lúc trước anh bảo em mua chừng trăm tấm thiệp chúc mừng em đã thấy lạ rồi, bây giờ còn ai gửi thiệp chúc mừng chứ, quá lạc hậu.
‘Hôm nay là lập hạ*, cơm trưa hơi khó ăn nhưng canh cũng không tệ…’ Ha ha anh viết cái gì buồn cười thế, em tưởng anh viết thư tình luôn đấy.”
(*)
Nhét thiệp chúc vào trong, tôi hung dữ trừng cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Ăn phần của cậu đi.”
Đường Tất An ngồi lại trên ghế sô pha, vừa bỏ anh đào vào miệng vừa cười.
Tôi mở thiệp chúc mừng ra, nhìn nội dung bên trên, hơi do dự… Thật sự quê lắm à? Nhưng năm đó chẳng phải Kỷ Thần Phong cũng viết những chuyện rất nhàm chán như thế này à?
Anh ấy viết được, sao tôi không viết được?
“Anh, đây là cho… bác sĩ Kỷ ạ?” Đường Tất An hỏi dò.
Ngày đó cãi nhau ầm ĩ như vậy, tôi rời khỏi công ty với dáng vẻ như chó nhà có tang, hẳn từ trên xuống dưới đã sớm đồn đủ loại lời đồn.
Cộng thêm Đường Chiếu Nguyệt lại còn là người được Tang Chính Bạch tin tưởng, sẽ không giấu bà chuyện này.
Nếu vậy thì việc Đường Tất An biết chuyện của tôi và Kỷ Thần Phong cũng không có gì kì lạ.
Tôi gấp tấm thiệp, cẩn thận nhét nó vào trong phong bì thư màu xanh nhạt thanh lịch.
Tôi không viết địa chỉ mà kéo luôn ngăn kéo ở tủ đầu giường bên cạnh ra, nhét vào trong khe hở.
“Bác sĩ Kỷ cái gì, không phải bây giờ nên gọi là cậu chủ Tang à?”
“A… Cô chủ Hứa không nói với anh à?” Đường Tất An kinh ngạc nói: “Bác sĩ Kỷ đi rồi, không ở lại nhà họ Tang.
Anh ấy nói đưa thư chỉ để hoàn thành nguyện vọng của mẹ nuôi, anh ấy có cuộc đời của mình, cũng không định vì bất kì ai mà từ bỏ con đường mình muốn đi.”
Tôi khẽ giật mình, hơi khó tin: “Bố… Tang Chính Bạch cứ để cậu ta đi như vậy à?”
“Ngài Tang có tức giận nhưng cũng không có cách nào bắt anh ấy được.
Người ta không muốn nhận tổ quy tông, cũng đâu thể trói anh ấy lại đưa đến cục cảnh sát bắt thay tên đổi họ.
Hơn nữa vốn cũng không có tình cảm cha con gì, nếu làm quá đáng, anh ấy dứt khoát cắt đứt quan hệ luôn thì phải làm sao đây?”
Gia tài mấy tỷ mà Kỷ Thần Phong nói không cần là không cần luôn? Anh ấy có ngốc không? Có ông già giàu có Tang Chính Bạch này thì đừng nói là bệnh viện thú cưng, mở vườn bách thú còn được, anh muốn đi con đường nào mà không được?
Nhớ tới ngày đó, trong màn tuyết, anh hỏi tôi tiền quan trọng như vậy à, tôi trả lời anh điều tệ hại nhất trên thế giới này là nghèo.
Tôi biết đã đến lúc này rồi mình không nên tự mình đa tình nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ… Chẳng lẽ là anh muốn chứng minh với tôi là anh thật sự có thể xem tiền tài như cặn bã, chỉ sống một cuộc sống bình thường thôi sao?
Vào lúc mùa hè đến gần, quá trình khôi phục trị liệu của tôi đạt được hiệu quả không tệ.
Thịt trên người tôi xuất hiện trở lại, khí sắc tốt, giấc ngủ cũng trở nên ổn định hơn.
Monica và Hứa Tịch đến đón tôi xuất viện, vào lúc giúp tôi sửa soạn hành lý thì phát hiện trong ngăn kéo có hơn trăm tấm thiệp chúc mừng.
“Oa, đây là cái gì?”
Monica tò mò xem thử một phong bì trong số đó, bị tôi nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
“Cái này để tự tôi dọn là được.”
Cô vội vàng lùi lại, thể hiện mình đã vô ý xâm phạm sự riêng tư của tôi rồi.
Bỏ hết thiệp chúc mừng vào trong thùng giấy, vừa khéo đầy cả thùng.
Một tay tôi nhấc hành lý, một tay kẹp thùng giấy, ngồi lên xe Hứa Tịch rời khỏi nơi tôi đã ở suốt ba tháng.
Không khí bên ngoài lộ ra chút xao động của mùa hạ, hai hàng cây bên đường cành lá rậm rạp, đã hoàn toàn khôi phục sức sống.
Hứa Tịch muốn tôi dọn vào ở cùng với dì, luôn miệng nói không yên tâm về tôi.
Nhưng tôi không đồng ý, một là không muốn làm bóng đèn, hai là có dì và Monica ở đó tôi làm việc cũng không tiện.
Xe lái vào trong tiểu khu, dừng dưới tòa chung cư mà tôi thuê, Hứa Tịch xuống xe đưa tôi tới cửa.
“Có chuyện gì thì tìm dì, không được khách sáo.” Hứa Tịch nói.
Tôi gật gật đầu nhưng trong lòng vẫn ra quyết định về sau có thể không tìm dì thì sẽ không tìm.
Dì khác với tôi, dì là em gái của Hứa Uyển Di, em vợ Tang Chính Bạch.
Không chỉ trên quan hệ ruột thịt mà sự nghiệp của dì cũng có những vô vàn mối quan hệ với nhà họ Tang.
Qua lại với tôi nhiều, bị Tang Chính Bạch thì không phải là chuyện tốt với dì.
Vì có Đường Tất An đến quét dọn định kì nên trong chung cư sáng sủa sạch sẽ, không thấy bụi bặm mấy.
Tất cả rượu đã được dọn đi hết, dù là rượu vang hay rượu ngoại, ngay cả rượu để nếm đồ ăn cũng không được giữ lại.
Tôi sạc điện cho cái điện thoại đã ba tháng không khởi động.
Khi màn hình sáng lên, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ với số lượng đáng sợ liền tràn vào.
Tôi xem sơ qua một lượt, không phát hiện tin tức gì quan trọng, bèn xóa hết.
Tôi tắm rửa, thay quần áo khác rồi mang theo thùng giấy chứa đầy thiệp chúc mừng ra ngoài một lần nữa.
Đông đi rồi thì xuân tới, xuân đi rồi thì hạ lại đến, cỏ cây không ngừng thay đổi, thế nhưng Thành phố Ruồi vẫn y nguyên không thay đổi.
Trên bầu trời là dây điện rối loạn, đường đi xuống cấp và những bậc thang vừa dài quá đáng vừa nguy hiểm, tất cả đều làm cho cảm nhận của người nhìn trở nên tệ hơn.
Trước đó tôi không chắc là Kỷ Thần Phong sẽ chuyển đến đâu nên chưa gửi thiệp chúc đi, sợ có gửi anh cũng không nhận được.
Bây giờ đã biết là anh không có ý định quay về nhà họ Tang kế thừa gia nghiệp thì tỷ lệ cao là anh vẫn ở thành phố Ruồi, dù sao nơi này là nơi mà anh đã ở từ nhỏ đến lớn.
Mùa đông leo cầu thang trước nhà Kỷ Thần Phong cũng phải thở hồng hộc, nói chi là mùa hè.
Lúc leo đến đỉnh, trên cổ và lưng tôi đã rịn ra một tầng mồ hôi dày.
Tôi nghiêm túc, trịnh trọng đặt cái thùng giấy trước cánh cửa sắt màu xanh.
Bên trên đó không hề kí tên gì, nhưng chỉ cần Kỷ Thần Phong có thể mở ra xem qua thì chắc chắn sẽ biết là ai viết.
Đây là hồi âm mà tôi nợ anh…
Tôi điều chỉnh chỗ đặt thùng giấy một chút rồi mang tâm trạng thấp thỏm mà xoay người rời đi, vào lúc đang đi xuống cầu thang thì nhìn thấy từ đằng xa dưới chân cầu thang có hai người đang sóng vai đi lên.
Dù chỉ là hai bóng người mơ hồ nhưng tôi vẫn có thể nhận ra một cái trong đó là Kỷ Thần Phong.
Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý đối diện với anh lần nữa, hoặc có thể nói là cơ bản không biết phải giải thích mục đích mình xuất hiện ở đây như thế nào với anh.
Trong cơn bối rối, tôi quay lại đường cũ, đi qua cánh cửa sắt màu xanh, chạy vào sâu trong hành lang.
Tôi lách mình trốn đằng sau một chỗ chất đống những cái thùng xốp còn cao hơn người.
Mấy phút sau, Kỷ Thần Phong dẫn một người đàn ông xa lạ đi tới, đứng trước cửa sắt nhà mình.
Trong tay hai người có cầm theo túi, giống như là mới mua đồ ở siêu thị rồi về.
“A? Cậu có bưu kiện à?”
Người đàn ông xa lạ ước chừng chưa đến ba mươi, tướng mạo hơi thô kệch, nghe giọng thì hình như là người phương Bắc, dù không cao bằng Kỷ Thần Phong nhưng dáng người thì có thể coi là đẹp.
Anh ta nâng cái thùng giấy ở dưới đất lên, lắc lắc rồi nói: “Nặng ghê.”
Kỷ Thần Phong nhận cái thùng giấy không có bất kì thông tin gì từ tay anh ta, nghi hoặc nhíu mày: “Em không mua đồ gì.”
Anh không khác ba tháng trước là mấy, mặc áo thun rộng thoải mái, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, trông tựa như sinh viên đang được nghỉ ở nhà.
“Có phải người quen gửi cho mà cậu quên không? Ai, vào nhà mở đi, anh nóng chết rồi…”
“Nóng như vậy à?” Kỷ Thần Phong trả hộp giấy lại cho đối phương, dù ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn lấy chìa khóa ra nhanh chóng mở cửa.
Người đàn ông đẩy anh vào trong phòng: “Ngài băng cơ ngọc cốt*, không sợ lạnh không sợ nóng, làm sao giống người phàm bọn tôi được…”
(*)
Cửa sắt đóng lại “ầm” một tiếng, ngăn cách tiếng hai người vừa nói vừa cười trò chuyện với bên ngoài.
Tôi chờ tại chỗ một lát rồi đi ra khỏi đằng sau thùng xốp, đi đến trước cửa sắt, ánh mắt hận không thể xuyên thấu qua tấm sắt để nhìn tình hình bên trong.
Người đàn ông này là ai? Tại sao chỉ mới ba tháng mà bên người Kỷ Thần Phong đã có một người như vậy? Trông còn rất thân thiết?
Anh cười với anh ta, bọn họ cùng đi mua đồ, còn cùng nhau về nhà…
Đó là bạn trai mới của anh à? Chỉ mới ba tháng, chẳng lẽ anh đã yêu người khác rồi?
Tôi lui từng bước một ra đằng sau, rồi xoay người bước nhanh lao xuống cầu thang, mặc kệ liệu có vì thế mà ngã gãy cổ hay không.
Trở lại đất bằng, tôi chống đầu gối thở dốc một lát, ngay lập tức rút từ trong túi ra hộp thuốc luôn mang theo bên mình và đổ vào trong miệng một viên thuốc chống lo âu.
Tôi không có nước, chỉ có thể nuốt khô, vì có bọc đường nên cũng không quá đắng.
Tôi vừa đi về phía đường lớn nơi có thể gọi xe, vừa lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của A Dao rồi gọi cho cô.
Trước khi vào bệnh viện hồi phục, tôi đã thanh toán tất cả thù lao cho cô.
Vốn cho rằng cả đời này sẽ không cần cô nữa…
May mà trước đó chưa xóa số cô.
“Alo, đại ca?” A Dao nhanh chóng nhận điện thoại, nói: “Không phải anh nói không cần đi theo Kỷ Thần Phong à? Còn có chỉ thị gì khác ạ?”
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà của Kỷ Thần Phong, cánh cửa sắt màu xanh vô cùng bắt mắt, dù cách khá xa vẫn có thể thấy rất rõ ràng.
“Tra giúp tôi một người, tôi muốn tư liệu của anh ta ngay lập tức.”
Gửi bác sĩ Kỷ:
Hôm nay là lập hạ, cơm trưa hơi khó nuốt, nhưng canh cũng không tệ.
Lúc ngủ trưa em cứ thấy hơi ồn, đứng dậy xem thì phát hiện trên lưới bảo vệ có một con hỉ thước* đang đứng.
(*)
Nghe nói gặp hỉ thước thì sẽ có chuyện tốt xảy ra, em không biết đối với em mà nói chuyện gì mới là chuyện tốt, chỉ hi vọng nó đừng làm ồn ảnh hưởng em ngủ nữa.
Tang Niệm.