Đọc truyện Nhặt Nhầm Nam Thần – Chương 59: – End
Lúc Đông Tâm và Tô Yến chạy tới bệnh viện gần sân bay thì mới biết Tô Lịch cũng không có gì đáng ngại, chỉ là đầu đập vào túi khí an toàn nên tạm thời hôn mê chưa tỉnh.
Tô Yến đi làm thủ tục nhập viện, Đông Tâm hoang mang rối loạn chạy đi nhìn Tô Lịch.
Ai ngờ chân trước cô vừa dừng lại trước giường bệnh thì một giây sau Tô Lịch mở mắt, sững sờ nhìn Đông Tâm.
“Ông xã?” Đông Tâm thấy Tô Lịch chỉ tròn mắt nhìn mình thì không dám lớn tiếng, chỉ thấp giọng nói: “Anh tỉnh rồi sao? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Đầu có đau không?”
Tô Lịch không nói gì, chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Đông Tâm cho rằng Tô Lịch còn chưa kịp phản ứng mình đang ở đâu, vì vậy vội vàng giải thích: “Anh gặp tai nạn trên đường đến sân bay, đầu đụng vào túi khí an toàn.
Bác sĩ nói anh không sao, quan sát một hôm là có thể xuất viện.
Còn nữa….!Tô Yến đã nói hết với em rồi.
Anh và Hoàng Hiểu Tây không có gì cả, gần đây anh bận trước bận sau đều là vì ba em.
Anh đi sân bay cũng là muốn đuổi theo em, đúng không?”
Đông Tâm nói hết một hơi, mũi cũng bắt đầu cay cay, cô cố nhịn không để nước mắt rơi xuống.
Tô Lịch quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn cô.
Đông Tâm thấy vậy tưởng anh vẫn còn giận, lại nói: “Em biết em biết, là em không tốt, em không nên nghi ngờ anh.
Nhưng anh cũng không đúng, chuyện của Hoàng Hiểu Tây ngay từ đầu anh không nên lừa em! Chuyện vốn không có gì, nhưng vì anh nói dối nên lại như có gì đó.
Phụ nữ mà, có ai mà không đa tâm chứ, cho nên chuyện này…..”
Nhưng không đợi Đông Tâm nói hết, Tô Lịch đột nhiên nói: “Xin hỏi, cô là….?”
Đông Tâm nghe xong há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Tô Lịch.
CMN, con hàng này có cần ghi thù như vậy không chứ? Cô đã xin lỗi rồi, ăn nói khép nép nhận sai rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Định giả vờ à? Giả vờ thì còn đuổi theo bà đây đến tận sân bay làm gì?!!
Đông Tâm đang định vặn lại hai câu, Tô Lịch lại khẽ híp mắt lại, vẻ mặt mê mang nói: “Còn nữa, lúc nãy cô gọi tôi là gì cơ? Ông xã? Tiểu thư, có phải cô nhận nhầm người rồi không?”
Đông Tâm giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, giọng nói cũng lạnh xuống: “Tô Nhị Hóa, anh đừng có mà được voi đòi hai bà trưng! Việc này là em sai, nhưng anh cũng không đúng hoàn toàn đâu!”
“Từ nãy đến giờ cô cứ nói linh tinh cái gì thế? Đợi một chút….” Tô Lịch hơi nhíu mày, nhìn Đông Tâm: “Sao tôi cảm thấy cô trông hơi quen mắt nhỉ? Cô là….!Đông Tâm? Cái người vẫn luôn theo đuổi Tô Yên, Đông Tâm??”
Đông Tâm thấy dáng vẻ này của Tô Lịch cũng không biết nên làm gì, tình huống bây giờ là sao vậy? Giả vờ mất trí nhớ à? Đông Tâm còn không biết làm sao thì Tô Yến đi nộp viện phí về bước vào phòng bệnh.
Tô Lịch vừa thấy Tô Yến thì như gặp cứu tinh, túm lấy tay Tô Yến: “Tô Yến, cháu mau tới đây, cháu xem đây có phải cái người vẫn luôn điên cuồng theo đuổi cháu Đông Tâm không?”
Dứt lời Tô Lịch cũng ngẩn người, nhíu mày nhìn Tô Yến từ đầu đến chân: “Sao dạo này cháu lại ăn mặc chững chạc thế này? Chuẩn bị đi phỏng vấn à? Cháu mới hai mươi, gấp cái gì chứ? Sau này có thời gian thì tìm việc sau, bây giờ cứ tập trung học tập đi đã.”
Tô Yến bị Tô Lịch vỗ vai cũng hóa đá.
Ngược lại Đông Tâm bên này từ lời nói của Tô Yến nghe ra được chút mờ ám, thăm dò: “Anh vừa mới bảo, Tô Yến năm nay mới hai mươi?”
“Đúng vậy.” Tô Lịch gật đầu, lại nói: “Đúng rồi, năm nay cô cũng hai mươi đúng không? Đang học đại học gì thế?”
Đông Tâm và Tô Yến hai người nhìn nhau.
Tô Lịch thấy vậy thì cười tủm tỉm, vuốt cằm nói: “Hay là cô không đỗ đại học? Cũng phải, nhìn cách ăn mặc này của cô xem ra đã sớm lăn lộn trong xã hội rồi.”
Đông Tâm làm như không nghe thấy Tô Lịch nói cái gì, lại cẩn thận hỏi một vấn đề khác: “Tô Nhị Hóa, em hỏi anh.
Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi? Bây giờ đang làm việc ở đâu?”
Tô Lịch vừa nghe thì bật cười: “Nhóc con, hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô biết tôi đang làm việc ở đâu thì phải?” Tô Lịch cười xong lại như nhớ tới chuyện gì đó, mặt mày biến sắc.
Anh dừng lại một chút, sau đó giật kim truyền trên tay ra, khoác áo muốn đi ra ngoài.
Tô Yên thấy vậy khiếp sợ, vừa đuổi theo vừa gọi: “Cậu nhỏ, cậu đi đâu vậy?”
Đông Tâm chỉ nghe được giọng nói của Tô Lịch từ bên ngoài truyền đến: “Không nói với mấy người nữa, hôm nay cậu có hẹn với giáo sư Dương, nếu như lần này được chọn làm trợ lý của ông ấy thì chuyện gia nhập tổ giám định của cậu sẽ được xem xét! Bye!”
“Cậu nhỏ, cậu chờ cháu với!”
Tiếng bước chân của hai người xa dần, Đông Tâm vẫn đứng sững tại chỗ.
Làm trợ lý cho giáo sư Dương, gia nhập tổ giám định, hai mươi tuổi….!Mấy chuyện này nghe quen quen….
Chẳng lẽ….
Tô Nhị Hóa cũng trọng sinh?
Cũng….
Trọng….
Sinh……..????
??????
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu Đông Tâm khiến đầu óc cô lập tức đơ luôn, cho dù có cố gắng khởi động thế nào cũng không xóa ý nghĩ đó đi được.
Đông Tâm hít sâu một hơi, hít rồi lại hít, mãi mới từ trong hỗn loạn rút ra được một số điều có thể dùng làm manh mối.
Lần trước là cô trọng sinh, lần này chuyển thành Tô Nhị Hóa? Chẳng có nhẽ ông trời đang trừng phạt cô vì không tin tưởng Tô Nhị Hóa ư??? Đúng! Rất có khả năng! Lần trước cô trọng sinh cũng vì Tô Nhị Hóa không tin tưởng cô, ghen tuông cô và Tô Yến có gian tình nên mới…
Cho nên….
Tất cả mọi chuyện đều là thật??
Tô! Nhị! Hóa! Trọng sinh rồi???
Nghĩ đến đây Đông Tâm rốt cục không bĩnh tĩnh được nữa, hét chói tai: “A a a a a a a a, đừng mà!!!!”
Ngoài cửa, Tô Lịch và Tô Yến vốn nên đi xa lại đang đứng dựa lưng vào tường.
Tô Lịch nghe tiếng hét chói tai của Đông Tâm thì làm thủ thế suỵt với Tô Yến, hai cậu cháu thong dong đi về phía cầu thang.
Tô Yến thấy Tô Lịch như vậy liền đoán được mười mươi: “Lúc nãy cậu giả vờ?”
Tô Lịch trưng ra vẻ mặt “không phải hiển nhiên sao” sau đó mới nói: “Cái người phụ nữ chết bầm này không khiến cậu tức nổ phổi thì không được mà.
Không dạy dỗ cô ấy một bài học thì cậu đây không họ Tô nữa!”
Với lại lúc trước người nào đó trọng sinh cũng giày xéo anh một thôi một hồi, đã vậy lần này anh cũng “trọng sinh” lại một phen, để Đông Tâm “hưởng thụ” thật tốt mới được.
Bàn tính trong lòng gõ lạch cạch, Tô Lịch không nhịn được cong môi, chụp vai Tô Yến nói: “Có thuốc lá không?”
Tô Yến ồ lên: “Không phải cậu cai thuốc từ lâu rồi ạ?”
Tô Lịch nhướn mày: “Năm nay cậu mày mới 22 tuổi thôi, cai thuốc cái rắm! Diễn kịch phải diễn tròn vai, hiểu chưa?”
Đúng vậy, anh hút thuốc là vì diễn kịch, tuyệt đối không phải là vì thèm thuốc, tuyệt đối không phải!
———–Hoàn———-