Đọc truyện Nhặt Nhầm Nam Thần – Chương 32
Sau khi thương lượng với Tô Lịch xong, Đông Tâm liền an tâm ở nhà vẽ vẽ vẽ. Bởi vì không muốn làm trợ lý tô màu cho người khác, cho nên Đông Tâm quyết định vẽ tiếp bộ truyện đang bị bỏ dở từ 4 năm trước. Đông Tâm vốn nghĩ cô cứ bình tĩnh mà vẽ, chờ khi truyện tích cóp được một chút nhân khi ở trên mạng thì cô sẽ gửi truyện đến biên tập của nhà xuất bản.
Nhưng không ngờ, cô mới up được có một chương mới thì đã gây nên một trận sóng to gió lớn.
Hôm nay là cuối tuần, Tô Lịch vẫn tăng ca ở sở giám định như cũ, Đông Tâm sau khi vẽ xong số trang của ngày hôm nay thì đi quét dọn nhà cửa. Nhưng đến lúc cô giặt quần áo xong quay lại, vừa mở Weibo lên liền thấy 659 lượt chia sẻ, 329 bình luận, cùng vô số tin nhắn, được đến hơn một ngàn like.
Nhất thời Đông Tâm liền ngốc lăng, sau đó phản ứng đâu tiên chính là có khi nào Weibo bị hack rồi không. Weibo này của cô dùng bút danh lúc vẽ truyện là , tuy có chữ V xác thực, nhưng bởi vì cô cũng ít để ý đến nó, hơn nữa sự nghiệp truyện tranh cũng ngừng đã lâu nên Weibo không có chút nhân khí nào cả. Thỉnh thoảng cô up một cái Weibo, có được 7, 8 bình luận đã là nhiều rồi, vì thế, tình huống hôm nay là thế nào thế nà[email protected]@
Đông Tâm click mở Weibo của mình lên, sau đó đã nhìn thấy lý do. Nửa tiếng trước, một account marketing chuyên dùng để đề cử truyện tranh mới cho công chúng đã đăng một cái Weibo, nội dung như sau:
#đã lâu không gặp# tác giả truyện tranh Đồng Tâm mất tích hơn 4 năm Đã! Trở! Lại!# Nhớ năm đó Đồng Tâm sau khi up xong chương 26 của có nói cuối tuần sẽ trở lại và up thêm chương tiếp, không ngờ một cái cuối tuần của cô ấy lại biến thành 4 năm có thừa, may mà cuối cùng cô ấy cũng trở lại rồi! Các anh em, mọi người còn nhớ rõ bảy bí ẩn lớn đã bị chôn vùi của không? Ngày giải đáp sắp tới rồi
\(≧▽≦)/
Bên dưới Weibo còn có đường link trang web kèm với mấy tấm ảnh chụp đoạn ngắn của chương mới. Các fan thấy vậy lập tức sôi nổi, có tiểu cô nương còn trêu chọc nhắn lại:
Phía dưới có người cũng đáp lại:
Đông Tâm nhìn các độc giả anh một câu tôi một câu, khóe miệng không nhịn được cong lên. Đã qua nhiều năm như thế rồi, cô vốn tưởng những độc giả này đã quên cô rồi, nhưng không ngờ vẫn còn một lượng lớn fans vẫn luôn ủng hộ cô như vậy. Nhưng kể cả như thế, cũng không đến mức chia sẻ nhiều như thế chứ?
Đông Tâm lăn lộn trong giới truyện tranh lâu như thế rồi, thực ra vẫn rất tự hiểu lấy mình. Cô chính là thuộc loại lính nhảy dù, so với những họa sĩ chuyên nghiệp mà nói thì năm đó cô có thể xuất bản được đến hai bộ truyện tranh hoàn toàn là nhớ cái cốt truyện mới mẻ. Và cho dù là như vậy thì trong cái vòng tròn của giới tác gia này thì cô cũng chỉ xem như là một họa sĩ hạng ba. Nhưng một cái họa sĩ hạng ba lặn mất nhiều năm như vậy, cho dù lại cập nhật chương mới thì cũng không đến mức được nhiều người chú ý như thế chứ?
Nghĩ đến đây, Đông Tâm lại tiếp tục kéo xuống xem tiếp, trong nháy mắt liền hiểu được lý do. Phàm là những người cô quen biết trong nhóm tác gia truyện tranh hầu như đều chia sẻ Weibo này. Những người này đều là những người bạn cô chơi từ khi mới chập chững vào nghề, bây giờ phần lớn đều đã trở thành những tác gia lớn, số lượng fans lên đến hàng vạn. Cứ như vậy mà tính thì sau khi họ chia sẻ xong thì số lượng chia sẻ lại đương nhiên cũng sẽ thuận thế mà tăng rồi.
Đông Tâm thấy vậy nước mắt liền không kìm được mà đong đầy. Thực ra, sau khi trọng sinh, nhóm người đầu tiên mà cô muốn liên lạc lại chính là nhóm bạn tác gia này. Những lại ngại bởi vì mình đã phong bút từ 4 năm trước nên có lẽ sẽ không trò chuyện mấy với những người bạn này nên lại thôi. Đông Tâm sau khi nếm trái đắng từ Lôi Lôi liền không dám tùy tiện nối lại liên lạc với ai nữa, sợ người ta hiểu lầm bản thân muốn ôm đùi họ. Nhưng thật không ngờ sau khi mình bắt đầu vẽ lại, những người bạn này lại một lần nữa đứng ra ủng hộ cô, như thế thì cô làm sao mà không cảm động được chứ?
Trong lúc Đông Tâm đang cảm thán thì số lượng tin nhắn vẫn không ngừng tăng lên. Đông Tâm mở giao diện tin nhắn ra xem, thấy trừ bỏ một số tin nhắn của các biên tập dò hỏi xem đã kí hợp đồng với nhà xuất bản nào chưa thì bên dưới còn có một tin nhắn đến từ cái tên Chi Chi. Đông Tâm nhìn hai chữ “Chi Chi” trước mặt, đáy mắt liền sáng lên.
Trong số chúng bạn năm đó, Chi Chi là người bạn Đông Tâm có quan hệ tốt nhất. Năm đó sau khi Đông Tâm phong bút rời khỏi, Chi Chi vẫn kiên trì vẽ tiếp, hiện tại tuy không tính là rất nổi, nhưng dựa vào truyện tranh để nuôi sống bản thân thì hoàn toàn không vấn đề. Hai người tuy không liên lạc nhiều lắm những thỉnh thoảng vẫn sẽ trò chuyện một hai câu.
Đông Tâm mở tin nhắn ra, liền thấy Chi Chi nói:
Đông Tâm mỉm cười, lạch cạch gõ trả lời:
Chi Chi lập tức trả lời:
Đông Tâm đọc đến đây liên bật cười, đang định nhắn lại sao Chi Chi cứ mở miệng khép miệng là lại ngược cẩu thì liên thấy cô ấy nhắn tiếp:
Đông Tâm càng đọc càng không hiểu, Weibo của cô bình thường cùng lắm chỉ chia sẽ mấy video hài các kiểu, căn bản chưa từng nhắc tới Tô Lịch bao giờ, thế thì khoe ân ái kiểu gì chứ? Hơn nữa việc khoe ân ái này có liên quan gì đến việc nhóm bạn kia của cô đồng loạt chia sẻ Weibo kia? NGhĩ đến đây, Đông Tâm liền nhắn lại cho Chi Chi hai dấu hỏi chấm.
Một lúc sau, Chi Chi mới nhắn lại:
Đông Tâm:
Chi Chi:
Đông Tâm nhìn tin nhắn trả lời của Chi Chi mà đổ mồ hôi. Thanh niên này cái gì cũng tốt, mềm mại đang yêu ôn nhu mỏng manh dễ vỡ nhưng một khi mở miệng thì đúng là…. Nói chuyện với cô ấy thực sự rất vất vả, chỉ sợ mình sẽ chết vì tức.
Đông Tâm đang định hỏi rốt cuộc là thế nào thì Chi Chi lại gửi tiếp một hình ảnh đến.
Đông Tâm vừa thấy ảnh ngón tay đang múa trên bàn phím chợt khựng lại, cứng đờ giữa không trung…..
—————
Buổi tối, sau khi Tô Lịch tan tầm về nhà, Đông Tâm liền đề nghị ra ngoài ăn tối. Tô Lịch nghe xong liền nhướng mày nói: “Em lại lười không muốn nấu cơm hay là mải vẽ nên quên đi chợ thế?”
“Biến!” Đông Tâm đá Tô Lịch một cái: “Đừng có nghĩ xấu về em như thế chứ! Tối nay muốn dẫn anh ra ngoài ăn là vì…. Khụ khụ… truyện tranh mới của em sắp sửa kí được hợp đồng rồi, cho nên muốn mời anh ra ngoài để chúc mừng một chút, được chưa?”
Tô Lịch nghe xong lập tức thận trọng hỏi: “Kí hợp đồng kiểu gì? Xuất bản online hay là thành sách?”
“Cả hai.” Đông Tâm cười cười nói: “Bản online thì vẫn để cho chủ cũ, vì dù sao em cũng đang up trên trang đó. Còn bản sách thì đang bàn bạc, có hai nhà xuất bản muốn mua, em còn đang suy xét về giá cả rồi mới nói sau. Ngoài ra còn có một tạp chí muốn em trở thành tác giả dài kì nữa.”
Tô Lịch vô cùng tự hào vỗ vai Đông Tâm, mặt mày hớn hở nói: “Thấy chưa, anh đã bảo là vợ anh lợi hại nhất rồi mà. Em còn không tin!”
Đông Tâm có chút ngượng ngùng gãi đầu, sau đó mới thấp giọng nói: “Khụ khụ, cái kia… cũng cảm ơn anh nữa.”
Tô Lịch chớp chớp mắt, tiếp tục giả vờ: “Em cảm ơn anh làm gì? Tranh là em tự vẽ, có liên quan gì đến anh đâu.”
Đông Tâm nghe xong liền ném cho Tô Lịch một ánh mắt khinh bỉ, chọc thủng lời nói dối vụng về của anh: “Còn giả bộ?! Chi Chi đã chụp lại ảnh màn hình anh nhờ cô ấy chia sẻ lại Weibo kia của em rồi.”
Thì ra là sau khi cái account Marketing kia đăng bài tiếp tục trở lại xong, Tô Lịch liền nhắn tin cho từng người bạn trong nhóm tác gia truyện trang của cô, hy vọng mọi người hỗ trợ tuyên truyền. Nhờ có như vậy nên mới có chuyện mọi người chia sẻ tập thể lúc sau như thế.
Nghĩ đến đây, Đông Tâm khẽ thở dài một hơi, nói: “Cái Weibo kia, cũng là anh bảo cái acc marketing hỗ trợ đăng đúng không?” Thực ra sau khi Đông Tâm xem xong hình ảnh tin nhắn mà Chi Chi gửi cho mình thì đã nghi ngờ. Thời gian Tô Lịch gửi tin nhắn kia đi cùng với thời gian cái acc marketing kia đăng bài quá sát nhau, nghĩ thế nào cũng thấy đây là một âm mưu có trù tính.
Hơn nữa, mình vừa mới up chương mới lên xong, một không lên top hai không tuyên truyền thì sao cái acc marketing kia lại phát hiện nhanh như thế chứ? Đúng là càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ. Không ngờ Tô Lịch nghe xong mấy lời này lại nói: “Sao lại là chứ? Là bổn đại gia mới đúng.”
Đông Tâm nghe xong lập tức trợn tròn hai mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Lịch bên này lại giơ hai ngón tay lên, nói: “Hai ngàn.”
Đông Tâm lập tức hộc máu, là hai ngàn đồng trắng bóng đó!!!! Tên này quá phá của rồi, nói tiêu là tiêu! Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang muốn văng tục hai câu thì Tô Lịch lại cướp lời nói trước: “Đây gọi là không bỏ được đứa nhỏ sao bắt được sói. Nếu em tiếc rẻ hai ngàn này thì sẽ không có hợp đồng xuất bản online và sách, cũng không có cơ hội hợp tác với tạp chí. Đây gọi là chi phí tuyên truyền, không phải là lãng phí tiêu bậy. Đã nhiều năm rồi em không vẽ tranh, nếu không trở lại một cách hoành tráng, muốn lấy lại được nhân khí như lúc trước thì có mà khó bằng trời.”
Đông Tâm nghe xong lời nói đã ra đến miệng rồi lại phải cứng rắn nuốt ngược trở về. Mà đầu bên này Tô Lịch thấy Đông Tâm không nói gì thì xoa đầu cô: “Đông Tâm, anh biết em không thích chuyện mở rộng bằng cách marketing gì đó, cũng biết em không có mặt mũi đi nhờ người khác chia sẻ giúp, cho nên mấy chuyện như vậy cứ để anh làm là được rồi. Em chỉ cần yên tâm vẽ tranh của em là được.”
Nghe những lời này của Tô Lịch, đáy lòng Đông Tâm như có một dòng nước ấm chảy qua, ngọt ngào khiến cô mê luyến.
Em, chỉ, cần, yên, tâm, vẽ, tranh, là, được! Ừ, vì giúp bà xã thực hiện ước mơ, Tô Lịch không chỉ vì cô mà bôn ba khắp nơi, còn bỏ tiền xuất lực giúp cô tuyên truyền nữa. Khụ khụ, Chi Chi nói không sai, có tấm gương là Tô Lịch, muốn tìm được một người càng tri kỉ, càng tốt hơn Tô Lịch đúng là khó hơn lên trời.
A, từ từ đã, đây không phải chính là trong truyền thuyết sao?
Đông Tâm còn đang cảm thán đến xuất thần thì Tô Lịch lại nói tiếp: “Hơn nữa, có cái gì mà phải xót chứ, hai ngàn này là của người khác mà.”
“Của người khác?” Đông Tâm nhíu mày, “Ai?”
Tô Lịch mím môi nói: “Em còn nhớ suất trực tổng đài của ngân hàng của em không?”
“Ừ, sao?”
“Anh đem bán lại suất đó cho người khác, lời được hai ngàn.”
Đông Tâm: “………..”
Hảo cảm của Đông Tâm dành cho Tô Lịch xoạt một cái lại down về vị trí cũ. Con hàng này quả nhiên không đáng được khen ngợi! Cái già mà chứ, chưa thấy nào lại gian trá vô lại như thế này cả. May mà Tô Lịch không theo nghiệp buôn bán, nếu không thì đúng là gian thương rồi!
Đúng lúc Đông Tâm đang định chế nhạo lại vài câu thì di động lại đổ chuông. Đông Tâm cầm điện thoại lên xem, là Nhuế Thanh.