Nhặt Nhầm Nam Thần

Chương 14


Đọc truyện Nhặt Nhầm Nam Thần – Chương 14

“Ơ, Tô đại giáo sư sao lại vội vã đi đâu thế này?” Giọng nói vang lên, Đông Tâm quay đầu lại nhìn, liền thấy ở cửa có một vị nữ bác sĩ thần thái nghiêm túc đang đứng.

Vị nữ bác sĩ này khoảng năm mươi tuổi, mặc áo blouse trắng, đeo kính viễn thị, tóc dài được búi thành một búi tóc gọn gàng đằng sau đầu. Khóe mắt bà ấy có một vài nếp nhăn, nhưng từ ánh mắt sáng ngời kia thì vẫn dễ dàng nhìn ra được, khi còn trẻ bà ấy cũng là một mỹ nhân tràn ngập anh khí.

Tô Lịch vừa thấy nữ bác sĩ này lập tức héo rũ xuống, ngoan ngoãn nói: “Chị cả.”

“Chị cả?” Đông Tâm vô cùng kinh ngạc, trợn mắt nhìn về phía Tô Lịch, thì ra vị nữ bác sĩ này chính là chị cả trong truyền thuyết của Tô gia, mẹ của nam thần??? Khụ khụ, nhắc đến vị này, quả thực hồi còn đi học, Đông Tâm đúng là đã từng nghe không ít bát quái về vị lão phu nhân này. Lúc ấy, sau khi Đông Tâm biết nam thần Tô Yến còn có một vị cậu nhỏ cũng học cùng trường bọn họ, phản ứng đầu tiên của Đông Tâm chính là:

“Cậu của Tô Yến sao lại cũng họ Tô được? Cậu nhỏ của Tô Yến theo họ anh rể sao? A a a, tớ nghe thấy mùi bát quái ở đây nhá…..”

Vừa nghe đến hai từ “bát quái”, đồng chí Văn Tử, hội trưởng ủy ban bát quái hai mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng phái người đi dò là tin tức. Không bao lâu sau, tin tức liền truyền về, cũng khiến hai người được mở rộng tầm mắt. Thì ra, Tô Lịch không phải là theo họ anh rể gì gì đó, mà do cha người ta họ Tô mà thôi, và đương nhiên, mẹ của nam thần cũng là họ Tô, tên là Tô Minh Nguyệt.

Lúc đó, Văn Tử nói: “Nghe lớp trưởng nói, ba mẹ Tô Yến ly hôn từ rất sớm, Tô Yến là được một mình mẹ cậu ta nuôi lớn, cho nên liền sửa lại họ theo họ mẹ.”

Từ đó về sau, hình ảnh Tô Minh Nguyệt trong tưởng tượng của Đông Tâm chính là một người mẹ hiền lành nhu nhược, vẫn luôn cắn răng vượt qua cuộc sống sinh hoạt khổ cực để nuôi con khôn lớn. Khuôn mặt bà ấy nhất định vô cùng tiều tụy, đôi tay đầy chai sạn, nhưng lại vô cùng ôn hòa, dễ gần, đối với ai cũng sẽ là một khuôn mặt tươi cười đôn hậu.

Nhưng thánh thần ơi, ai nói cô biết, tại sao người mẹ tảo tần trong tưởng tượng của cô lại trở thành người phụ nữ tính khí mạnh bạo như sấm rền gió cuốn, từ lông mày đến ánh mắt đều tràn ngập khí phách như thế này chứ? Quả nhiên, xem quá nhiều tiểu thuyết đúng là hại người a!

Bên này Đông Tâm đang đi vào cõi thần tiên xa xôi vạn dặm thì bên kia, Tô Minh Nguyệt đã dặn dò tiểu hộ sĩ đi phía sau mình vào cắm lại kim truyền cho Tô Lịch, còn mình thì cầm bệnh án đi thăm hỏi từng người bệnh. Đông Tâm nhìn tư thế của bà khi nói chuyện với người bệnh thì lập tức hiểu rõ vì sao lúc nãy Tô Lịch muốn chạy trốn.

“Ông Trần, hôm nay ông cảm thấy thế nào rồi? Ừ, không tồi sao? Không tồi thì tốt rồi. Thuốc kia phải tiếp tục uống nhé, đừng có xót tiền thay cho con trai con dâu của mình làm gì, họ không để ý mấy đồng này đâu. Ngược lại, họ còn mong được trả thêm thì có, vì như vậy, đến lúc viết di chúc, có khi họ lại được hưởng thêm mấy phần….”

“Cô gái nhỏ, hôm nay còn nôn nữa không? Ây, không cần cảm ơn tôi, nên cảm ơn chính mình ấy. Từ nay về sau, cô chỉ cần đừng có nhìn thấy ăn liền như chồn thấy gà mà liều mạng tống hết vào miệng thì tôi cam đoan cô sẽ không bao giờ bị như thế này nữa. Ai nha, thôi không nói nữa, có nói cũng vô dụng. Mấy người các cô nếu chịu nghe lời bác sĩ thì tôi đã có thể về hưu từ lâu rồi. Ăn uống quan trọng, cô liều mạng ăn nhanh chỉ thọ ba mươi năm, với ăn chậm nhai kĩ thọ đến tám mươi năm. Cô tự mình suy nghĩ đi.”

“Ồ, sáng nay vẫn còn hơi đau sao? Vậy thì đợi buổi chiều có kết quả xét nghiệm chúng ta lại nói tiếp nhé. Ôi chao, sao chị lại hỏi tôi chứ? Nếu bây giờ tôi nói chị có một phần vạn khả năng là bị ung thư, chị có tin không? Chị Lý này, tôi nói thật nhé, tôi thấy sau khi chị xuất viện nên tạt qua khoa Thần kinh bên cạnh xem một chút. Tôi thấy chị đây chính là mắc chứng vọng tưởng bị hại, này là bệnh đó! Chúng tôi là bác sĩ, con gái con rể chị cũng đã nói là chị chỉ bị đau dạ dày bình thường thôi, sao chị cứ không tin chứ? Thật là…….”

Đông Tâm: (o゜▽゜)o


Sau khi thấy hết cả quá trình, Đông Tâm đột nhiên ngộ ra một đạo lý: hóa ra, trên đời này còn có người đáng sợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm, đó là bác sĩ chủ trị. Đây rốt cuộc là đang khám bệnh hay là đang kể tướng thanh vậy? Sao lão thái thái lại có thể mắng người một cách thuần thục lưu loát bố cục chặt chẽ ý tứ mạch lạc đến như vậy được chứ? Bảo sao hôm qua Tô Lịch đau đến như vậy rồi mà vẫn kiên quyết không chịu xuống xe? Bị chị cả mắng cho một trận như thế này xong, bảo đảm điểm thể lực tụt đi một nửa.

“Khám” xong cho bên kia thì Tô Minh Nguyệt liền đi về phía giường của Tô Lịch. Trong nháy mắt, Tô Lịch liền hóa thân thành một con cừu non dễ thương, giọng nói ngọt xớt vang lên: “Chị~~~~~~” Một loạt dấu luyến láy đằng sau tiếng “chị” kia trực tiếp khiến cho Đông Tâm nổi một tầng da gà rơi đầy đất.

Nhưng Tô Minh Nguyệt hoàn toàn không bị dáng vẻ buồn nôn của Tô Lịch ảnh hưởng, vô cùng bài bản nhìn bệnh án nói: “Tô giáo sư, chúc mừng cậu! Từ đầu năm đây là lần thứ hai cậu “tiến cung” rồi phải không? Vậy lần này ở hẳn đây luôn đi, khỏi phải đi đâu cả, tiến thẳng lên ngôi tam bảo, lao ra Á Châu, hướng ra thế giới.”

Đông Tâm trợn mắt, cuối cùng cô cũng biết, cái gen độc miệng này của Tô Lịch là di truyền từ ai rồi. Mặc dù như vậy, nhưng Tô Lịch vẫn tiếp tục mặt dày làm nũng, chìa tay ra nói: “Chị cả, chị đứng mắng em nữa mà. Chị xem, không chỉ dạ dày em đau, mà đến tay cũng đau nữa này.”

“Hừ, đáng đời! Đau chết cậu càng tốt!” Tô Minh Nguyệt vừa đẩy cánh tay Tô Lịch ra vừa nói, nhưng ngữ khí đã hòa hoãn hơn rất nhiều: “Cậu nói xem, chị đây đường đường là chủ nhiệm chuyên khoa dạ dày, mà em trai mình thì hở chút là lại chạy đến viện. Cậu đây là đang cố tình muốn đập vỡ bảng hiệu của chị đúng không?”

Tô Lịch cười cười lấy lòng: “Chị, em sai rồi. Em cam đoan, sau khi rời khỏi đây, em sẽ không bao giờ vào lại nữa ạ.”

“Chị mà tin cậu thì chị theo họ cậu luôn.” Tô Minh Nguyệt trợn trắng mắt nhìn em trai mình nói tiếp, “Nói đi, bây giờ còn chỗ nào không thoải mái không? Hai hôm nay ăn những cái gì rồi?”

“Chỉ có chút lẩu, hải sản, bia…..”. Lời cuối cùng thốt ra, đến chính Tô Lịch cũng cảm thấy không đáng tin cho lắm, mà Đông Tâm ở bên cạnh nghe cũng hơi xẩu hổ. Cũng không hẳn là chỉ có như vậy, hai hôm nay, ngoài việc ăn một đống đồ cay nóng kích thích ra thì hôm trước Tô Lịch còn uống cafe thức làm việc đến tận 3h sáng, không bệnh mới là lạ đó!

Nghe xong, Tô Minh Nguyệt lại ha ha cười lạnh hai tiếng, kỹ năng trào phúng lại bạo phát.

“Tô đại giáo sư đây là cảm thấy tiền trong thẻ nhiều quá không có chỗ tiêu nên mới nóng lòng đến mức lửa đốt mông kiếm chỗ xả đúng không?”

Đông Tâm nghe đến đây liền không nhịn được bật cười thành tiếng, không ngờ, lại có thể thành công giúp Tô Lịch kéo điểm thù hận về phía mình. Tô Minh Nguyệt vừa nghe liền quay đầu lại, vẻ mặt đầy ghét bỏ nói: “Cười cái gì? Tôi còn chưa nói cô đấy! Cô không biết nó bị đau dạ dày mãn tính à? Nó ăn lẩu, nó uống bia, cô cũng không biết đường cản sao?”

Đột nhiên bị dạy dỗ, Đông Tâm có chút phản ứng không kịp. Tô Minh Nguyệt dạy dỗ Tô Lịch thì cũng thôi đi, tại sao mình cũng phải chịu tội liên đới thế này? Ôi, cái gì mà đau dạ dày cấp tính vs mãn tính chứ, cô thật sự không biết mà. Hơn nữa, Tô Lịch là người trưởng thành rồi, ăn cái gì, uống cái gì còn phải để mình quản sao? Hơn nữa cô đây là gả cho anh ta, chứ không phải bán cho anh ta làm bà vú, tại sao đến việc anh ta ăn lẩu thôi mà cũng muốn cô quản thế chứ?

Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định mở miệng thì Tô Lịch liền nói xen vào: “Cô ấy có cản, nhưng cản không được ạ.”


“Cản không được?” Tô Minh Nguyệt nhìn vào mắt Đông Tâm, sau đó thất vọng phất tay: “Được rồi được rồi, không cản được thì không cản được đi. Đến sang năm là được một số 10 rồi.”

*Đoạn này tớ không rõ lắm, đại ý chắc là chị của Tô Lịch ám chỉ Đông Tâm đương nhiên không cản được vì lúc đó cô còn bận ăn, đợi đến sang năm thì cô với Tô Lịch vừa vặn là một người số 1, một người số 0, ý chỉ Đông Tâm béo í

Đông Tâm ngẩn ra nửa giây, sau đó mới bàng hoàng nhận ra ý tứ trong lời nói của Tô Minh Nguyệt. Bà cô này đúng là một người kì diệu mà, nói chuyện không lựa lời mà nói còn chưa tính, dạy dỗ em trai mình thì cũng thôi đi lại còn lôi thêm cô làm bao cát nữa. Có lẽ, đây mới chính là người “ngay thẳng” chân chính trong truyền thuyết, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cũng không có cái gì gọi là cố kị cả, mọi chuyện cứ theo ý mình mà làm thôi.

Đông Tâm bị chị chồng nói như vậy, hỏa khí vừa xông lên lập tức bị dập tắt hơn nửa. Lúc này Tô Minh Nguyệt đã kiểm tra cho Tô Lịch xong, dặn dò đôi câu rồi quay lại nhìn Đông Tâm: “Lần này nó bệnh cũ tái phát còn kèm theo cả sốt nữa. Trong vòng 72 tiếng không được coi thường. Ăn uống cái gì nhất định phải để cho tôi xem trước. Cháo rau, cháo củ từ, cháo đậu xanh, cháo hạt sen… các thể loại cháo cô phải chế biến đa dạng mỗi ngày một món cho tôi, hơn nữa tuyệt đối không được ăn mặn.”

Tô Lịch nghe xong mấy lời này lập tức ngao ngao phản đối, cuối cùng hoàn toàn ngã gục.

Đông Tâm thấy Tô phiền phức gặp họa, tâm trạng trở nên sảng khoái không nói nên lời, vội vàng gật đầu nói: “Sáng nay em có đi mua cháo rau rồi ạ.”

“Đâu? Đưa tôi xem.”

Đông Tâm nghe vậy lập tức mở cặp lồng cháo trên bàn đưa cho Tô Minh Nguyệt xem, không ngờ, đối phương vừa liếc mắt nhìn một cái lập tức nói: “Mẹ ơi, cô gọi cái này là cháo sao? Đây không phải là cơm loãng thả thêm mấy vụn lá cải sao? Nó ăn cái này thì thà uống nước lã còn hơn. AAyda, kia là cái gì vậy? Bánh bao sao? Coi này coi này, cái bánh bao cứng như thế này, lôi ra làm vũ khí có khi cũng được ấy chứ. Thôi, tốt hơn cô đừng cho Tô Lịch ăn cái gì cả, đưa tôi để tôi đi làm vũ khí sinh học đi.”

Dứt lời, tất cả bệnh nhân và tiểu hộ sĩ đi cùng đều bật cười, chỉ có Đông Tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, đứng chôn chân tại chỗ không biết làm sao. Hai người này quả thực chính là không phải người một nhà không vào chung cửa! Tính khí kén cá chọn canh xấu xa này sao lại giống nhau như thế chứ!

Cô dù sao cũng là em dâu, bà ấy nói chuyện không thể chừa lại chút tình cảm, cho cô chút mặt mũi sao? Vừa mở miệng liền dạy dỗ người ta liền một mạch đến không đỏ mặt không hụt hơi chút nào.

Nghĩ đến đây, Đông Tâm phẫn nộ đang định mở miệng phản bác lại vài câu, ai ngờ lão thái thái lại đi trước một bước nói: “Ai nha, cô còn ở đây làm gì chứ? Còn không mau về nhà hầm cho nó chút cháo đi. Nhớ hầm kĩ kĩ một chút, thuận tiện thì mang luôn cho nó hai bộ quần áo đến để thay. Đúng rồi, mang luôn thuốc dạ dày bình thường nó vẫn dùng đến luôn nhé, mấy thuốc đó vốn đều do tôi kê.” Nói một tràng xong, cuối cùng lại thở dài, “Aizzz, sao lại chậm chạp không có mắt nhìn như thế chứ.”

Nghe đến đây rốt cục Đông Tâm cũng hiểu rõ rồi, chính là trong từ điển của lão thái thái này vốn dĩ không hề có hai chữ “Khách khí”. Quan tâm quái gì cô là em dâu hay đệ muội, chỉ cần bà ấy nhìn không vừa mắt, chính là liền tập tức nghĩ gì nói nấy ngay. Nhưng chính là…là cái lông í! Cô ở nhà cũng là tiểu công “trúa” được ba mẹ phủng trên tay, bằng cái lông gì mà gả tới Tô gia, phải làm trâu làm ngựa hầu hạ Tô đại thiếu gia chưa tính, đến cuối cùng còn bị nhận xét một câu “không có mắt”?


Đông Tâm nộ khí công tâm, nắm tay siết chặt kêu răng rắc, chuẩn bị bùng nổ thì Tô Lịch vẫn luôn im lặng nằm trên giường bệnh bỗng nhiên kêu lên, nhỏm dậy nói: “Chị, em buồn nôn.”

………..

———————-

Tiễn Tô Minh Nguyệt đi xong, Đông Tâm mới đen mặt ngồi xuồng, hừ hừ: “Vừa rồi là anh giả vờ đúng không?”

Tô Lịch đỡ trán cười khổ: “Không thì thế nào đây?” Anh không muốn ngắt lời, rồi để chiến tranh thế giới lần thứ ba bùng nổ.

Đông Tâm dậm chân: “Tôi thật không thể hiểu nổi, sao chị anh lại có thể lợi hại đến như vậy chứ? Bà ấy thật đúng là không biết trời cao đất dày mà?!” Điều khiến Đông Tâm càng cảm thấy khó hiểu chính là, nhìn thái độ Tô Minh Nguyệt đối với mình thì có vẻ như đã là thói quen, cho nên, chính là trước đây bà ấy vẫn luôn mắng mình như vậy? Mà chính mình thì cũng liền bánh bao để mặc bà ấy mắng? Điều này quá sai trái rồi, quá không hợp với phong cách của cô.

Đến đây, đương nhiên Tô Lịch biết trong đầu Đông Tâm đang nghĩ gì, thở dài nói: “Đông Tâm, vừa rồi em cũng thấy rồi đấy, chị cả anh không phải chỉ đối với một mình em như vậy. Chị ấy đối với anh, đối với bác sĩ y ta bên cạnh, thậm chí cả với bệnh nhân cũng là như thế. Anh là em út trong nhà, lúc mẹ anh sinh anh thì chị cả đã hơn 20 tuổi rồi. Cho nên, nói cách khác thì anh chính là được chị ấy nuôi lớn, mà những khác trong nhà cũng đã sớm quen coi chị ấy như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cho nên đã khiến chị ấy hình thành thói quen hay ra lệnh cho người khác. Mấy lời giáo dục dạy dỗ đó thực sự không phải là vì nhắm vào em đâu.”

“Tính cách chị ấy vốn sảng khoái như vậy, nếu em ở với chị ấy lâu sẽ thấy chị ấy không hề xấu, chẳng qua độc mồm độc miệng chút thôi.”

Nghe xong mấy lời này, Đông Tâm cười ha ha hai tiếng. Tổng kết lại cả một đoạn văn trên của Tô Lịch thì ý tứ chính là:

Một, chị của anh là người tốt, chỉ là cái miệng có hơi độc, em chịu khó nhịn một chút là xong.

Hai, anh là do chị ấy nuôi lớn, chị ấy ngậm đắng nuốt cay nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng, em hãy nhịn một chút cho qua.

Ba, chị của anh không phải nhắm vào em, tính chị ấy vốn như vậy, em hãy nhịn một chút là được.

Bốn, em hãy nhịn một chút đi.

Năm, nhịn nhịn một chút là được.

Sáu, nhịn nhịn nhịn……


Mười hai, nhịn nhịn nhịn nhịn…. Nhịn cái anh rể cả nhà anh í! Vì bà ấy là trưởng bối nên cô phải nhịn? Vậy cô còn là vãn bối đấy, Tô Minh Nguyệt sao không nhịn cô chút đi? Hơn nữa, Tô Minh Nguyệt với cái miệng độc địa đi gây hấn khắp nơi là chuyện của bà ấy, vì cái lông gì mà người trên toàn bộ thế giới này phải đi nhường bà ấy chứ? Thật sự cho mình là thiên hầu bị đày chỉ cần chớp mắt một cái là có thể lập tức bay lên trời hay sao?!

Đông Tâm hừ hừ, nhìn Tô Lịch cười lạnh: “Phẩm hạnh của Tô tiên sinh đúng “tốt” ghê ha! Ý của anh chính là bà ấy luôn đúng đúng không?”

Một lần nữa nghe lại mấy lời này, Tô Lịch thấy mình sắp phát điên rồi, nhíu mày nói: “Đông Tâm, chúng ta có thể đừng suy nghĩ cực đoan như vậy nữa được không. Em bình tĩnh nghe anh nói hết một lần xem nào. Tô Minh Nguyệt là chị của anh, em là vợ của anh, hai điều này là không thể chối cãi được. Nhưng hai người đều là hai người phụ nữ tính cách mạnh mẽ nên khó tránh khỏi sẽ có lúc xung đột, cho nên, điều duy nhất anh có thể làm chỉ là đứng giữa để hòa giải.”

“Thứ nhất là khuyên em nhẫn nhịn để có thể sóng yên biển lặng, thứ hai là khuyên chị cả anh bớt tranh cãi nhau. Thực sự bây giờ chị gái anh đối với em đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, em không biết lúc chúng ta mới kết hôn thái độ của chị ấy như thế nào đâu. Anh có thể cam đoan mình không ngu hiếu*, nhưng là người đứng giữa, anh cũng hy vọng hai người phối hợp một chút để duy trì trạng thái cân bằng, em cũng không thể khiến anh vì em mà nháo lên với người chị đã nuôi lớn anh được, đúng không? Cũng như thế, anh cũng đã nói lời tương tự với chị anh, rằng anh không thể vì xuôi theo tính cách của chị ấy mà rời xa người anh yêu được. Anh chỉ hy vọng, mỗi khi chuẩn bị phát hỏa, em hãy nhớ lấy một câu, người em lấy là anh, không phải chị anh.”

*ngu hiếu: hiếu thảo một cách mù quáng.

Buổi trò chuyện kết thúc, Đông Tâm lặng im.

Bình tĩnh nghĩ lại…. Thực ra Tô Lịch cũng là người bị kẹp ở giữa, mà hiển nhiên người bị kẹp cũng không thể cảm thấy dễ chịu rồi, một bên là người chị yêu chiều, nuôi nấng mình từ bé, một bên là người vợ sẽ ở bên mình cả đời, thật đúng là giúp bên này hay phạm bên kia đều khiến người ta phải đau đầu. Trước khi trọng sinh Đông Tâm chưa từng yêu đương gì, kết hôn lại càng không, nhưng trong nhà có tam cô lục bà, cũng ngày ngày diễn cảnh mẹ chồng nàng dâu đại chiến, cho nên loại tâm trạng này của Tô Lịch, Đông Tâm cũng phần nào thấu hiểu.

Mỗi nhà mỗi cảnh, Tô Lịch có thể không cư xử ngu hiếu bất công đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa đúng như Tô Lịch nói, cô là gả cho Tô Lịch chứ không phải Tô Minh Nguyệt, cho nên nghĩ kĩ lại thì đúng là mình chả có việc gì mà phải giận cả.

A~~ về mặt đạo lý thì chính là thông rồi, nhưng từ nhỏ đến lớn, Đông Tâm vốn là người tính tình cứng đầu, không cho phép bản thân thua cuộc.

Cho nên….muốn Tô Lịch vừa khuyên cô liền răm rắp làm theo sao? Còn khuya nhá! Bởi nếu làm thế thật thì có vẻ cô mất mặt quá rồi.

Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định mạnh miệng nói thêm vài câu, trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe. Đông Tâm đổi giọng, nhíu mày nói: “Từ từ đã nào, tại sao mấy lời này anh lại nói được một cách lưu loát như vậy chứ? Cứ như là………”

“Cứ như là học thuộc kịch bản có sẵn” mấy lời này còn chưa kịp thốt ra, Tô Lịch liền trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bởi vì những lời này ông đây trước kia đã từng nói với em rồi!!!!!”

Đau lòng! Đau lòng! Đau lòng-ing!!!!

Đông Tâm trọng sinh không sao, phải theo đuổi cô ấy một lần nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng điều quan trọng nhất chính là, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu hài hòa tốt đẹp mà Tô Lịch vất vả khó nhọc gây dựng suốt 4 năm qua lại trở về số âm như cũ rồi!!! Cứ nghĩ đến cảnh hai vị nữ vương một lớn một nhỏ trong nhà lại quay lại ngày ngày diễn tuồng như cũ là Tô Lịch liền thấy cả người đều đau.

Nếu không, hay chính mình cũng trọng sinh luôn cho rồi……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.