Đọc truyện Nhật Nguyệt Đương Không – Chương 46: Dùng cờ kết bạn (trung)
Thứ nổi tiếng nhất ở Tiểu Hồ Trang là cái mương đan xen như bàn cờ dẫn nước vào thành hồ thành rừng. Diện tích hồ lớn, 18 đình đánh cờ mọc lên giữa hồ, nối với nhau bằng cầu đá. Các loại cây cỏ hiếm có mọc um tùm. Dưới ánh mặt trời mùa đông chiếu rọi, chúng chồng lên nhau, trở thành một phong cảnh mê hồn nho nhã tinh thế. Thực sự đây là một nơi tốt để tổ chức hội cờ.
Trong đình có bàn đá, có thể để ba bàn cờ. Có điều sau hai ngày, trong vườn cờ chỉ còn lại bảy ván đang đánh. Những người tham gia khác đã thua từ lâu. Có điều số lượng người đến xem trong vườn không những không giảm mà còn tăng lên. Họ đến không phải để say sưa đánh cờ, mà vì để xem cao thủ giết kẻ yếu. Nhưng không những chẳng có gì hay để xem, mà còn vô cùng dã man.
Vạn Nhận Vũ dẫn Long Ưng vào Tiểu Hồ Trang. Gặp phải Yên Thế Minh, y bỏ lại những người khác rồi bước tới nói:
– Chúc mừng Vạn hiền đệ, may mà hôm qua ngươi không tới. Không biết vì sao hôm qua tính khí phu nhân rất xấu. Đánh cờ không hề nương tay. Gần nửa số người đã nhận thua khi chưa đến hiệp cuối cùng, bởi lẽ không muốn thua mà quá xấu mặt. Ván cờ đó của ngươi còn được, nhưng con số thua không vượt quá 20 quân cờ.
Long Ưng thất thanh nói:
– Thua đến 20 quân mà còn là đánh được?
Yên Thế Minh nói không vui:
– Vị này là…
Vạn Nhận Vũ thầm trách Long Ưng không lựa lời. Bởi lẽ vị Cờ Thánh trước mặt có một ván đã đại bại đến hơn 30 quân cờ. Gã vội nói:
– Không cần để ý đến người này. Đây là một vị sư đệ thiếu kinh nghiệm của tại hạ.
Yên Thế Minh vẫn chưa hết tức, nhưng không dám trách Vạn Nhận Vũ, mà nói:
– Lệnh sư đệ có biết về cờ không? Hay đến để xem người?
Hai câu này không hề khách sáo.
Vạn Nhận Vũ nói một cách tự nhiên:
– Nhận Vũ mời y tới là để thay ta đánh tiếp ván cờ chưa xong.
Yên Thế Minh kêu lên:
– Gì cơ?
Từ phản ứng của Yên Thế Minh có thể thấy rằng Vạn Nhận Vũ cũng có danh tiếng khi đánh cờ. Giờ đây gã lại mời một người “vô danh tiểu tốt” đến thay mình đánh cờ, điều này đã khiến Kỳ Thánh hết sức bất ngờ.
Vạn Nhận Vũ nói:
– Tất cả đều làm theo quy tắc.
Long Ưng không hiểu gì:
– Làm theo quy tắc gì vậy?
Vạn Nhận Vũ nói một cách thản nhiên:
– Lấy 5 lượng bạc ra đây, đi cùng sư huynh.
Long Ưng đã hiểu ra, hắn đi theo sau rồi cười khổ nói:
– Hình như đây là ngươi gọi ta tới đây. Mẹ kiếp, ngân lượng của ta phải sống chết mới kiếm về được. Lấy năm lượng bạc để xem một lúc có phải là hơi đắt quá không?
Nguyệt động môn nối với khu vườn xuất hiện ở phía trước. Phía trong cửa tấp nập đầy người, giống như một hội chợ hơn là một hội cờ. Một nô tỳ xinh đẹp đứng bên cửa, trong tay cầm một thứ giống như danh sách. Nàng mỉm cười nói:
– Hóa ra là Vạn công tử. Hôm qua phu nhân còn hỏi sao người lại không tới đấy!
Vạn Nhận Vũ nói với điệu bộ say sưa:
– Phu nhân thực sự đã hỏi về tại hạ sao?
Long Ưng đánh vào tay gã rồi thấp giọng nói:
– Đồ ngốc! Lừa ngươi đấy. Là nàng ấy nhớ ngươi thôi.
Ánh mắt của người nô tỳ nhìn sang phía Long Ưng, rồi điềm đạm nói:
– Vị này là…
Vạn Nhận Vũ bị hắn đánh phát đau, cố nén đau mà nói:
– Đây là sư đệ của ta, Tiểu Phác, hôm nay y tới để đánh cờ thay ta.
Nàng tỳ nữ ngạc nhiên nói:
– Y có biết đánh cờ không?
Vạn Nhận Vũ thành thực nói:
– Tại hạ chưa từng xem y đánh cờ, y cũng chưa từng đánh cờ với người khác, mà chỉ đánh với chính mình thôi. Ha!
Long Ưng bị gã nói đến độ dở khóc dở cười, biết rằng gã đang báo thù cho cú đánh vừa rồi.
Nàng tỳ nữ ngơ ngác, không biết phải phản ứng thế nào.
Vạn Nhận Vũ thấy sự khó xử của Long Ưng, bèn vui mừng nói:
– Mau đưa 5 lượng bạc ra đây, nếu không hội cờ sẽ đuổi ngươi ra khỏi Tiểu Hồ Trang đó.
Cuối cùng nàng tỳ nữ đã hiểu rằng hai người này đang đùa nhau, bèn cười phì ra nói:
– Phác ca có năm lượng bạc không?
Long Ưng nhịn đau móc ra năm lượng, đưa cho nàng tỳ nữ.
Nàng tỳ nữ nói:
– Mời hai vị công tử vào chỗ ngồi, phu nhân sắp tới rồi!
Vạn Nhận Vũ để tay lên vai Long Ưng, bước vào cờ viên. Bốn phía Tiểu Hồ có tới ba, bốn trăm người. Họ đứng thành từng tốp, vui vẻ bàn luận về các ván cờ. Trong số 18 đình đánh cờ thì trong sáu ngôi đình có người ngồi, không khí căng thẳng. Điều hay nhất là ven hồ có đặt tám chiếc bàn hình chữ nhật, bên trên đầy bàn cờ, trong bàn có quân cờ.
Rõ ràng là để những người không thể đến đình cờ quan sát biết được sự thay đổi của thế cờ. Quả nhiên trong những đình đánh cờ đang đánh đều có người đứng ở một bên. Có thể tượng tượng rằng, mỗi nước cờ đều được thể hiện trên thế cục cờ ở trên chiếc bàn.
Vạn Nhận Vũ và Long Ưng tới một tòa đình cờ. Ánh mắt gã nhìn vào bàn cờ rồi hài lòng nói:
– Coi như là được rồi đúng không! Nếu như không thua quá 15 quân, ta có thể xếp trong top 10 của Thần Đô. Ngồi đi! Chỉ có người tham gia mới được ngồi thôi.
Đây là lần đầu tiên Long Ưng đánh cờ với người khác. Hắn cảm thấy rất mới mẻ và đấy kích thích. Hắn ngồi ngay xuống, nhìn vào bàn cờ, lòng thầm nghĩ phải làm thế nào để lấy lại 5 lượng bạc, để giành lại những gì đã bỏ ra.
Vạn Nhận Vũ lấy quân cờ màu đen. Hai bên đánh năm, sáu mươi quân cờ. Một bàn cờ tổng cộng 361 quân. Mặc dù chỉ là 1/3, nhưng chỉ cần vượt qua nửa ván, đã có thể nói rằng đại cục đã định, chỉ cần xem đấu đá lẫn nhau.
Vạn Nhận Vũ nói:
– Thế nào? Đến lượt ta đánh cờ.
Long Ưng lắc đầu nói:
– Hèn chi ngươi thua rồi. Đối phương là Thiếu soái cùng Tỉnh Trung Nguyệt, ngươi thì là võ công nát bấy của Tiết Hoài Nghĩa. Sao lại đánh mà không suy nghĩ như vậy được. Có thể thấy rằng tiểu tử nhà ngươi từ ban đầu đã có tâm lý của người thua cuộc, mẹ kiếp.
– Đoong!
Vạn Nhận Vũ tức giận nói:
– Hãy để tinh thần của ngươi trên bàn cờ đi! Trước khi chuông reo lần sau ngươi nhất định phải đánh, có nửa khắc thôi. Ta thực sự sợ rằng tiểu tử ngươi khiến ta xấu mặt trước Kỳ Thánh.
Một lát sau gã sốt sắng nói:
– Đánh một quân mà phải nghĩ lâu như vậy, xem ra ta đánh tốt hơn ngươi rồi.
Long Ưng bất mãn nói:
– Đừng làm phiền ta, ta không phải đang xem một quân này đánh thế nào, mà đang xem toàn cục nên đánh thế nào, còn bao gồm cả ăn cờ của người khác nữa.
Vạn Nhận Vũ thất thanh:
– Phu nhân còn chưa tới đánh cờ, ngươi xem toàn cục thế nào được?
Long Ưng nói:
– Nàng ấy chưa tới ta có thể đánh thay cho nàng ấy, dựa theo lối đánh của nàng ấy là được.
Vạn Nhận Vũ không nói được gì.
– Cốp!
Long Ưng đặt một quân đen vào chỗ trống ở giữa.
Vạn Nhận Vũ chau mày:
– Cầm cờ là phải lấy ngón trỏ và ngón giữa để kẹp lấy quân cờ, nhẹ nhàng chuẩn xác đặt vào điểm giao nhau. Đâu có kiểu dùng ngón cái và ngón trỏ cầm cờ thế kia, may mà chỉ có ta nhìn thấy.
Long Ưng nói:
– Đánh cờ là luận thắng thua chứ đâu phải để xem tư thế. Mẹ kiếp! Mong rằng đao pháp của ngươi không như tài đánh cờ của ngươi, chỉ có cái mẽ mà không có thực chất, được vậy là ta tạ ơn trời đất rồi.
Vạn Nhận Vũ bật cười nói:
– Tiểu tử nhà ngươi thật thú vị, khiến cho ta có thua cũng vui vẻ. Chỉ cần nhìn thấy quân cờ vừa ngươi đánh, là biết ngươi là một tên dở ẹc.
Long Ưng kiêu ngạo nói:
– Con côn trùng mùa hạ không sống được đến mùa đông thì đâu biết băng là gì chứ. Chút nữa ngươi nhìn thái độ của Mộng Điệp phu nhân rồi hẵng nói.
– Mộng Điệp phu nhân tới rồi!
Cả vườn cờ ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiếng hoàn bội vang lên từ phía đằng xa. Long Ưng nhìn về phía đó, ở khoảng cách khoảng hơn 200 trượng, một người đẹp lộng lẫy, dẫn theo hai nô tỳ một trước một sau, đi qua một chiếc cầu đá, chầm chậm bước về phía một ngôi đình. Mặc dù không nhìn thấy dung nhan của nàng, nhưng vóc dáng quả thực vô cùng yêu điệu, cao gầy nho nhã, không hề kém hơn Đoan Mộc Lăng.
Long Ưng bị chấn động, ngây người.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
– Đạo hành của ngươi khi nhìn mỹ nữ khác ta, giống như sự khác biệt giữa Thiếu soái và Tiết Hoài Nghĩa vậy. Ta xin ngươi đấy, đừng chảy nước miếng ra.
Long Ưng tỉnh ra, thở dài nói:
– Thật đúng là tuyệt trần.
Mộng Điệp phu nhân đến đình cờ đầu tiên, nhìn bàn cờ, rồi đánh một quân. Đối thủ ngay lập tức ôm quyền, gọi người xem cờ đến trên cầu để xem, dùng tay thể hiện vị trí của quân đen và quân trắng. Mộng Điệp phu nhân lại thướt ra đi ra khỏi đình cờ, bước về phía một đình khác, rồi biến mất trong lùm cây. Một lúc sau lại thấy nàng xuất hiện ở một cây cầu khác, có thể thấy nàng lại nhìn một lát, đánh cờ ở một bàn cờ khác.
Những người xem cờ ở bên bờ phát ra tiếng xôn xao, rõ ràng là bàn luận rất rôm rả về thế cờ. Nhưng không ai dám lớn tiếng, trong vườn cờ đầy không khí căng thẳng.
Long Ưng chắp tay sau cổ thay gối, mà nói thật ung dung:
– Cô gái này quả là huyền diệu. Nếu có thể cưới nàng ấy về, vui vẻ thì có thể đánh cờ, còn nếu đi đánh cược thì… Ha! Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vui.
Vạn Nhận Vũ khó chịu nói:
– Hình như ngươi không biết nàng ấy là ai. Nói cho ngươi hay, những người điên cuồng về nàng ấy như ngươi nhiều vô cùng. Ai nấy đều bị từ chối xấu mặt, chút nữa khi nàng ấy tới đừng nói linh tinh, nếu không sẽ mất mặt ta.
Long Ưng hoàn toàn không nghe thấy lời của gã, hắn tự nhủ:
– Ta quá khinh địch, đáng lẽ phải xem sáu bàn cờ khác, để nắm được nước đi của nàng.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc:
– Ngươi hiểu về cách đánh cờ thật sao? Ta đã từng nghiên cứu nhiều ván cờ của nàng ấy, không hề có lỗ hổng nào. Kỳ pháp của nàng ấy giống như thiên mã bay trên trời, mọi trận cờ đều không giống nhau. Ôi! Mẹ ơi! Nàng ấy đến rồi! Nhớ đừng nói linh tinh, làm đường đột tới giai nhân.
Long Ưng vẫn ngước hai mắt nhìn lên trần, nói:
– Nàng ấy đã nhìn thấy ta chưa? Có thái độ gì?
Vạn Nhận Vũ nói:
– Có thái độ gì được cơ chứ, đương nhiên là thái độ như một con hổ nhìn thấy con dê béo đưa tới miệng rồi!
Tiếng hoàn bội đang đến gần.
Vạn Nhận Vũ cung kính nói:
– Nhận Vũ xin thỉnh an phu nhân.
Một âm thanh phụ nữ uyển chuyển như tiếng sáo cất lên:
– Tại sao hôm qua không thấy công tử vậy?
Long Ưng ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt nhìn về phía bàn cờ, trả lời trước thay cho Vạn Nhận Vũ:
– Bởi lẽ huynh ấy cần tiểu đệ hôm nay đến đây để nối tiếp mối duyên chưa hết với phu nhân.
Khi Vạn Nhận Vũ suýt nữa thì muốn bóp chết Long Ưng, Mộng Điệp phu nhân cùng hai tỳ nữ đến bên cạnh chiếc bàn rồi điềm đạm nói:
– Vị này có mối quan hệ gì với Vạn công tử vậy?
Cuối cùng Long Ưng cũng ngước đầu nhìn về phía nàng ấy, ánh mắt sáng lên, trầm giọng nói:
– Đã là người đồng đạo, hà tất phải để ý đối phương là ai?
Vạn Nhận Vũ thầm nghĩ, chết rồi, bởi trong hội cờ có một quy tắc, đó là Mộng Điệp phu nhân có thể từ chối đánh với bất kỳ ai. Tên này nói ngang nhiên như vậy, không bị Mộng Điệp phu nhân đuổi ra khỏi cửa mới lạ.
Ai ngờ Mộng Điệp phu nhân không thấy đó là điều ngang ngược. Ánh mắt nàng chỉ toát lên ánh sáng sắc bén để đáp lại cho ma nhãn của Long Ưng. Khóe miệng nàng nở nụ cười, nàng cầm một quân cờ lên, đặt xuống vị trí cách hai chỗ so với quân cờ trước đó mà Long Ưng đánh. Rõ ràng rằng nàng đang muốn triển hai cuộc đấu cự li gần ở giữa bàn cờ với Long Ưng.
Long Ưng không nghĩ gì, mà đấu lại ngay, hắn đặt quân cờ xuống vị trí cách quân cờ trắng 2 ô, kẹp quân cờ của nàng ở giữa.
Vạn Nhận Vũ suýt nữa nhắm mắt lại không dám nhìn vào. Những người áp dụng chiến thuật này với Mộng Điệp phu nhân, không ai có kết quả tốt. Có điều Long Ưng đã phá kỷ lục ra quân nhanh nhất trong lịch sử khi đánh cờ với Mộng Điệp phu nhân, chỉ hi vọng rằng hắn không phá cả kỷ lục thua cờ đã là hạnh phúc lắm rồi.
Mộng Điệp phu nhân cầm quân cờ lên để đánh, đánh từng bước một, rất cẩn thận, hô ứng với quân trắng bên phải, ngay lập tức cô lập quân cờ của Long Ưng.
Long Ưng cười ha ha, nhấc quân cờ lên nói:
– Thật lợi hại! Hai nước đi đều thông minh lợi hại đến vậy, mục đích để đánh trúng vào trung tâm của bàn cờ, may mà ta không chết nổi, hãy xem đây!