Đọc truyện Nhật Nguyệt Đương Không – Chương 15: Thiên sinh mị cốt (thượng)
Diện tích của điện Thượng Dương cực kỳ rộng lớn, gần bằng một phần sáu cung thành. Viện Tiên Cư nơi Long Ưng tỉnh dậy nằm ở phía bắc chủ điện – Quan Phong điện, phía nam là viện Hóa Thành, phía Tây Nam có điện Cam Lộ, đình Song Diệu, từ đó đi xa xa về phía Tây là điện Lân Chỉ, đình Thần Nhi, đường Huyền Động. Phía Tây chủ điện là viện Bản Chi, viện Lệ Xuân, đình Phù Dung, đình Nghi Nam.
Ngự viên nằm ở vị trí trung tâm. Phật đường nơi Long Ưng gặp Võ Chiếu lần đầu tiên thì nằm ở góc Tây Bắc của Ngự viên, mà Ngự Thư Phòng thì nằm chính giữa. Tuy gọi là phòng, nhưng thực tế đó là một quần thể kiến trúc độc lập, tạo thành kiểu “vườn trong vườn”.
Cửa chính của Ngự Thư Phòng nằm ở hướng đông, tên là “Kính Thiên Môn”. Sau khi bước vào cửa, công trình chủ đạo của Ngự Thư Phòng hiện ra sừng sững phía trước. Mái nhà thiết kế theo kiểu “Trọng diêm hiết sơn”, quy mô lớn gần như chủ điện Quan Phong.
*Trọng diêm hiết sơn: kiểu mái có hai tầng (trọng diêm), bốn mặt dốc, có 2 chái (hiết sơn).
Từ sau khi Hán Vũ Đế thực hiện chính sách độc tôn Nho học, mọi chuyện coi trọng lễ tiết, tôn ti rạch ròi được biểu hiện càng cẩn thận tỉ mỉ trong các công trình kiến trúc hoàng cung. Như chính điện Quan Phong ở tầng một dùng kiểu mái Trọng diêm vũ điện, bốn mặt dốc; Ngự thư phòng thì dùng kiểu mái Trọng diêm hiết sơn. Từ đó có thể thấy được địa vị của Ngự Thư Phòng còn trên cả cung điện Thượng Dương.
Bởi vậy, có mái đơn điện lớn, mái đơn bốn mặt sườn, mái cuốn góc.
Ngự Thư Phòng đại diện cho tài văn chương của bậc đế vương, cách bài trí rất khác so với những công trình kiến trúc hoa mỹ khác trong cung Thượng Dương, mang sắc thái rất trang nhã. Mặt tường chủ yếu màu xám tro, trần nhà đen tuyền, ngói xanh ngọc, mái dưới xanh đậm như họa, cột trụ cũng màu xanh lá. Cửa sổ lấy ba màu đen, trắng xanh làm chủ đạo, tạo nên một khung cảnh rất thanh nhã.
Hai bên trái phải Ngự Thư Phòng đều có một tòa Tàng Thư Các, phía sau là sân chầu thứ hai, chủ đường điện thờ phụ cùng hành làng thông nhau, tạo thành một đình viện ngăn nắp. Cuối cùng là Quyện Cần Trai – là nơi dành cho Võ Chiếu nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nếu Long Ưng không có Vinh công công chỉ dẫn mà tự mình lần đường, khẳng định sẽ tốn không ít thời gian công sức.
Lệnh Vũ giao Long Ưng cho đám Vinh công công đang như lửa đốt chờ tại bến thuyền, còn bản thân vội vàng quay trở lại hiện trường vụ ám sát. Vinh công công cũng tất tả đưa Long Ưng đến Ngự Thư Phòng bắt đầu công việc. Ngự thư phòng được canh phòng nghiêm ngặt bởi vì đây là nơi Võ Chiếu phê duyệt tấu chương, giữ những việc cơ mật của triều đình. Nếu không có lệnh vua thì đừng mơ đặt chân vào nửa bước.
Vinh công công lấy thân phận là thái giám tâm phúc, trừ khi được Võ Chiếu triệu chứ bình thường cũng không dám bước vào.
Cùng Long Ưng bước tới bậc thang trước cửa phòng, y hạ giọng nói:
– Nhân Nhã là người mài mực cho Ưng gia, mọi chuyện đều có nàng chuẩn bị. Hắc! Nhân Nhã là tiểu cung nga do đích thân Thánh Thượng lựa chọn cho Ưng gia, còn hai tháng nữa mới đủ mười bảy. Hai canh giờ nữa nô tài sẽ mang bữa trưa từ Ngự thiện phòng tới. Lúc đó, mời Ưng gia đến viện giữa dùng bữa.
Long Ưng thuận miệng hỏi:
– Khi nào Thánh Thượng mới đến?
Vinh công công hạ thấp giọng hơn, nói:
– Nghe nói Thánh Thượng đang ở Vạn Tượng thần cung tiếp kiến đoàn sứ thần từ Thổ Phiên tới, e là sau giờ Ngọ mới đến Ngự Thư Phòng. Người dẫn đầu đoàn sứ giả này tên là Hoành Không Mục Dã, nghe nói y được xưng tụng là kiếm thủ vô địch của đế quốc này.
Long Ưng thấy gã căng thẳng, khác hẳn với vẻ thoải mái tự nhiên của ngày hôm qua, nổi hứng trêu đùa hỏi:
– Công công biết ta đến Ngự Thư Phòng làm gì sao?
Vinh công công giật mình, vội nói:
– Nô tài không dám biết, không dám nghe.
Long Ưng hơi ngượng ngùng, đổi đề tài:
– Ta muốn tìm Bàn Công công thì phải làm cách nào?
Nếu bảo hắn đi hết cái điện này đến cái viện khác để kiếm người, chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng tìm không ra.
Vinh công công vẫn chưa hết sợ, nói:
– Nô tài đi báo tin cho Bàn công công.
Dứt lời, gã ra hiệu với thủ vệ hai bên. Hai gã thị vệ nghe lệnh đóng cửa phòng lại. Long Ưng đưa mắt nhìn quanh, tầm mắt bị chiếc bình phong ngăn trở không nhìn được bài trí bên trong.
Vinh công công khom người nói:
– Xin mời Ưng gia dời giá.
Cửa phòng đóng lại sau lưng hắn. Hắn mang theo tâm lý hiếu kỳ bước qua tấm bình phong. Lọt vào tầm mắt là ba gian phòng rộng thênh thang, vào sâu bên trong là một gian phòng rộng lớn cỡ năm gian phòng bình thường. Hai bên đều mở bốn cửa sổ, khung song đều là gỗ lim, không sơn mà giữ nguyên màu gỗ gốc tạo thành phong cách cổ xưa cao nhã.
Ở bên trong Ngự Thư Phòng đặt Long tọa của Võ Chiếu, phía trước đặt một chiếc bàn bằng gỗ tử đàn rất lớn, trên đó đặt văn phòng tứ bảo (bút mực giấy nghiên), hiển nhiên là phục vụ cho bà phê duyệt tấu chương. Hai bên trái phải đặt giá sách. Trên cột trụ xà nhà treo một chuỗi đèn lồng cung đình tám cạnh, cũng không bài trí đồ cổ, rất đơn giản và lịch sự.
Ngoài cửa sổ, dãy hành lang gấp khúc vòng quanh. Mấy cây tùng bách trồng bên ngoài mang đến cho Ngự Thư Phòng vẻ sống động tự nhiên. Nơi làm việc của Long Ưng được bố trí ở gần cửa lớn, một chiếc bàn lớn với tập giấy rất dày, dùng sách chặn lại. Trong ống bút cũng thả vài cây bút lông kiểu dáng khác nhau. Bên cạnh ống bút là một chiếc nghiên mực lớn nhưng không thấy mực ở trong. Bên trong vẳng vẻ, yên ắng, không thấy nàng cung nga chưa đủ mười bảy tuổi mà Võ Chiếu tự tay chọn cho hắn.
Từ trước tới nay Long Ưng vốn hiếu kỳ, thích nhận biết sự vật mới lạ, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tham quan thư phòng riêng của Đương kim nữ hoàng đế. Hắn tùy ý xem qua một lượt, thấy trên giá sách không phải kinh thư Khổng Mạnh mà là mấy bộ sách nghi thức tế lễ của triều đình, mất hứng. Chỉ thấy trong số đó có một vài quyển sách có chút khác biệt, như: “Liệt nữ truyện”, “Thần quỹ”, “Quan liêu tân giới”, “Nhạc thư”, “Thiếu dương chính phạm”, “Tính thị lục”, “Kiến ngôn thập nhị sự”, “Triệu nhân bản nghiệp”.
Điều thu hút sự chú ý của hắn là tất cả đều ghi bốn chữ “Võ Chiếu biên soạn”. Hắn thầm nghĩ cho dù là người khác viết, vẫn có thể thấy Võ Chiếu tài hoa hiểu biết tới bực nào.
Ánh mắt của hắn rơi vào một bức tranh cuộn đặt phía bên phải long tọa, cũng không phải vì nó tuyệt đẹp kỳ lạ mà căn bản là vì không nhìn ra vật gì. Nhìn từ xa, toàn bộ bức tranh đều là màu trắng, ở giữa dường như có gì đó. Hắn nhịn không được đi vòng qua một bên tới xem bức tranh.
Tới thật gần mới phát hiện bức tranh miêu tả cảnh tượng tuyết rơi. Họa sĩ nhất định là một cao thủ, đã miêu tả hình ảnh tuyết rơi đầy trời vô cùng tinh tế, gợi lên trong thâm tâm người xem một cảm thụ khó nói nên lời về. Thiên địa đều là một màu trắng tinh khiết. Lại thấy rõ một chút, sâu trong cảnh tuyết ẩn hiện bóng lưng của ba nam tử, người chính giữa là một nhân vật khôi ngô tuấn tú.
Nhưng ngay lúc này, cửa sau vang lên tiếng cửa mở, hé ra một chút rồi lại nhẹ nhàng đóng lại. Một tiểu cung nga xinh xắn lanh lợi nhẹ nhàng bước vào, ống tay áo vén cao lộ ra cánh tay trắng như tuyết, đang cầm một chiếc bình tỏa ra mùi mực.
Long Ưng xoay người lại, bởi vì hắn đứng dựa vào cây cột nên tiểu cung nga kia nhất thời không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Nàng bước tới, vòng qua bàn lớn, liền đối mặt với Long Ưng khiến cho nàng sợ đến mức gương mặt trắng bệch. Bình mực cầm trong tay suýt rơi xuống đất.
Việc này cũng xem như là tai nạn trong Ngự Thư Phòng.
Lúc này, Long Ưng mới nhìn thấy nàng rõ ràng mà giật mình. Mấy cái quy định phải tuân thủ nghiêm ngặt đã được tính toán từ trước như không được tùy tiện có quan hệ nam nữ với cung nữ…toàn bộ đều bị hắn ném lên tuốt chín tầng mây.
Vẻ đẹp của nàng làm lay động lòng người.
Khí chất của Nhân Nhã so ra thì không bằng vẻ xuất trần thoát tục của Đoan Mộc Lăng, chẳng xinh đẹp bằng nàng Tiểu ma nữ hút hồn, càng không diễm lệ bằng Thái Bình công chúa phóng túng mê người. Nhưng nàng có phong thái uyển chuyển động lòng người, thân hình thon thả, nước da trắng hồng, má lúm đồng tiền sâu đậm, làm cho ai thấy cũng thích. Nàng mang một thứ khí chất thanh tú tinh khiết từ trong thoát ra, không có một chút tạp chất. Tranh đấu chốn cung đình dường như chẳng quan hệ với nàng. Chỉ mới liếc mắt, Long Ưng liền cảm giác muốn được bảo vệ cho nàng không để cho bất cứ thứ gì làm nàng bị thương. Hắn có thể hi sinh hết thảy, kể cả tính mạng của mình.
Cùng lúc tâm ý phá động, hắn như bão tố nhảy về phía trước, đỡ lấy bình mực nàng vừa đánh rơi, không để nửa giọt mực bắn ra ngoài. Tay còn lại của hắn thì nắm chặt lấy cánh tay thơm của tiểu mỹ nhân thanh tú đang lảo đảo muốn ngã. Vừa chạm tới cánh tay mềm mại đó, hồn phách hắn như muốn bay đi.
Nhân Nhã sợ đến tái mặt, tay chân luống cuống.
Long Ưng nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch. Một mùi hương thơm ngát tràn vào mũi làm nhất thời đầu óc hắn choáng váng như lên cõi tiên, quên luôn cả việc tay mình đang nắm chặt cánh tay ngọc của con gái nhà người ta.
Nhân Nhã hoảng sợ kêu lên:
– Ưng gia!
Tâm ý hoảng loạn, nàng chỉ biết đưa tay ra, hy vọng có thể ôm lại bình mực để hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Cuối cùng Long Ưng cũng tỉnh táo lại liền đưa bình mực vào tay nàng, rồi buông bàn tay đang nắm chặt tay nàng ra, cười nói:
– Là ta không tốt, đã làm cho cô nương hoảng sợ.
Nhân Nhã vẫn chưa tỉnh hồn, hơi thở dồn dập, cúi đầu né tránh ánh mắt chăm chú của hắn, sau đó thì khuôn mặt bắt đầu đỏ ửng lên đến tận mang tai. Nàng ôm chặt lấy bình mực quỳ xuống dưới đất nói:
– Nhân Nhã thỉnh an Ưng gia. Nô tì biết tội, xin Ưng gia tha thứ cho nô tì.
Trong lòng Long Ưng lần đầu tiên dâng lên sự thương hại và đồng cảm sâu sắc với những người cung nữ trong cung. Tạo hóa trêu ngươi, sau khi các nàng bị đưa vào cung cũng là lúc đánh mất đi quyền tự do và tự chủ. Vận mệnh bị thao túng trong tay người khác, đánh chửi mặc người, trở thành vật hi sinh dưới quyền lực vua chúa. Trải qua: Thâm hoa tịch tịch cung thành bế, tế thảo thanh thanh ngự lộ nhàn; độc kiến thải vân phi bất tẫn, chích ứng lai khứ hậu long nhan.
Hoàng cung giống như một nhà tù lớn, xóa bỏ sự tự do, chôn cất luôn cả tuổi xuân cũng như hạnh phúc của các nàng.
Hiện giờ, tuy hắn còn chưa lo được cho bản thân, nhưng nếu có một ngày có thể trốn đi, hắn sẽ dắt Nhân Nhã đi cùng, đưa nàng đến chân trời góc bể, như hình với bóng sống bên nhau hạnh phúc vui vẻ.
Nhân Nhã đã chạm được tới nơi bí mật trong tim hắn.
Long Ưng vội nói:
– Mau đứng lên, nàng không làm sai chuyện gì cả.
Nhân Nhã phấn chấn đứng lên, cúi đầu xuống, nói hết sức nhẹ nhàng:
– Xin Ưng gia khởi giá trước.
Long Ưng bước đến ngồi xuống ghế, tập giấy đặt trước mặt đã được viết sẵn tiêu đề “Quyển thượng Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp”. Nhận ra kiểu chữ của Võ Chiếu, hắn thầm thở dài một hơi rồi cầm lấy bút lông, nhưng vẫn nhìn không chớp mắt vào cô tiểu cung nữ đang mài mực. Đợi nàng hoàn thành xong, tay trái hắn lật ra trang đầu tiên, tay phải cầm bút lông chấm mực rồi viết nhanh lên trên trang giấy trắng, ánh mắt vẫn không rời vóc người thanh tú bên cạnh.
Càng nhìn hắn càng thấy nàng xinh đẹp, đáng yêu. Đường nét gương mặt của nàng tinh xảo hoàn mỹ, như hoa nở trên núi thiêng, phóng khoáng thanh nhã.
Nhân Nhã nhìn hắn một cái, gương mặt tuyết trắng vốn đã bình thường nay đỏ bừng lên, không kìm được thẹn thùng cúi đầu xuống, khiến cho Long Ưng lần đầu tiên tập trung ánh mắt chú ý vào mái tóc của nàng. Tim hắn đập thình thịch. Ôi! Rốt cuộc thì mình bị làm sao vậy? Vì sao sức hấp dẫn của nàng đối với mình còn gấp trăm lần so với tám mỹ nữ ở Lệ Khinh Các cộng lại.
Nhân Nhã như nhịn không được lại nhìn trộm hắn lần nữa, giật mình nói:
– Ưng gia không cần nhìn cũng viết được sao? Ồ, Ưng gia viết nhanh thật.
Long Ưng thấy nàng chịu chủ động nói chuyện, trong nội tâm cao hứng vô cùng. Giọng nói của nàng vẫn ngây thơ, mềm mại và ngọt ngào, chui thẳng vào con tim của hắn. Vẻ đẹp thuần khiết của nàng khiến đạo tâm của Long Ưng càng thêm trong sáng thanh tịnh. Tâm tình hắn trở lại yên bình. Ánh mặt trời bên ngoài tòa Ngự Thư Phòng tĩnh lặng nhẹ nhàng chiếu xuống vườn cây, cơn gió mạnh thổi từng trận từ dòng Lạc Thủy, tùng bách va vào xào xạc. Lúc này trời đông lạnh rét, nhưng hai quả tim lại đang đập từng nhịp nóng bỏng.