Bạn đang đọc Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời – Chương 23: Cảnh Trong Mơ (Một)
Edit: Tiểu Trần.
“Được!” Vui vẻ gật đầu, Đường Đường thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Thật là mệt, mệt tới nỗi chỉ muốn nằm xuống ngủ, cái gì cũng không muốn làm, điều gì cũng không muốn nghĩ nữa!
“Mọi người, ta đi trước, gặp lại sau a!” Vẫy vẫy ống tay áo về phía bốn người vẫn im lặng không nói gì, Đường Đường đặc biệt áy náy gật đầu nhẹ với Mâu Chân. Dù sao muốn nhờ vả bạn trai người ta đưa mình đi về nghỉ ngơi, vẫn nên khách khí một chút tốt hơn!
“Tôn cô nương đi thong thả!” Gật đầu đáp lễ, Mâu Chân đưa mắt nhìn theo thân ảnh của Đường Đường và Tùy Hỉ đến khi biến mất trong bóng đêm, không còn thấy bóng nữa mới thôi.
“Nàng phá bỏ được mị hồn thuật của ta!” Khóe miệng khẽ nâng, mỉm cười đầy suy nghĩ sâu xa, tròng mắt Thường Túy được đôi mi dày che giấu thần sắc phức tạp dưới đáy mắt, “Ngay cả ma chúng tu hành ngàn năm cũng không chống đỡ đươc mị hồn thuật của ta, vậy mà nàng lại có thể!”
“Xem ra”, Thường Hữu vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm ổn mà kiên định, giống như mặt đất vững chắc: “ Nhân loại này do Vương mang về không tầm thường!”
Cánh môi đỏ mọng khẽ nhếch, Mâu Chân nở nụ cười, nụ cười trong trẻo dịu dàng, lại ý vị thâm trường.
Hừ lạnh một tiếng, Bỉ A Đa La đột nhiên đứng dậy ra khỏi trướng lớn, tạo thành một hồi gió lạnh mang theo hương thơm, lại bị gió đêm cuốn một cái, nhất thời tiêu tán….
_______________________________
Trời xanh thăm thẳm, mây trắng noãn, gió ấm nhẹ thổi qua, mang theo hương của một loài hoa không biết tên.
“Đây là chỗ nào?” Kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, Đường Đường trước đây chưa từng nhìn thấy trời xanh như vậy, màu xanh giống như một loại pha lê vừa chạm đã vỡ; cũng chưa từng thấy qua mây trắng như vậy, từng đám từng đám lơ lửng dưới chân, đáng yêu như kẹo bông đường.
“Hey hey!” Hưng phấn nhảy dẫm lên một “đám” mây trắng, Đường Đường phát hiện mình có thể vững vàng đứng lên trên, cảm giác giống như dẫm trên một cái ván trượt tuyết bằng mây mù.
“Hey, đi nào!” Trong lòng có chút ấn tượng mơ hồ, tựa hồ nàng đã từng làm như vậy vô số lần, Đường Đường tâm niệm vừa động, hối thúc đám mây thổi lên phía trước, nhanh chóng, ổn định, thoải mái tới cực điểm.
Dường như bay đã lâu, nhưng lại có vẻ như mới chỉ là một lát mà thôi, Đường Đường nhìn thấy một ngọn núi nguy nga cao lớn.
Ngọn núi cao vạn nhận, chọc thẳng vào bầu trời, mây mù trên đỉnh núi và sương mù không phân biệt rõ, nhưng Đường Đường không hiểu sao dám khẳng định rằng phía trên cao kia cái gì cũng không có, thật sự là “Thiên Sơn Phi Điểu Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt*.
(Đây là hai câu thơ trong bài thơ Giang Tuyết của Liễu Đông Nguyên
江雪
Giang tuyết
Tuyết trên sông (Người dịch: Tương Như)
千山鳥飛絕,
萬徑人蹤滅。
孤舟簑笠翁,
獨釣寒江雪。
Thiên sơn điểu phi tuyệt
Vạn kính nhân tung diệt
Cô chu thôi lạp ông
Độc điếu hàn giang tuyết
Ngìn non, bóng chim tắt
Muôn nẻo, dấu người không
Thuyền đơn, ông tơi nón
Một mình câu tuyết sông.
Nguồn: thivien.net)
Dường như, có một loại lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt nàng, Đường Đường thẳng hướng chân núi mà bay, cho đến khi nhìn thấy một bệ đá loang lổ màu sắc, giống như bàn tròn bằng đá ở nhà khách chính phủ. ( Nguyên bản câu này là như thế này, ai biết rõ hơn chỉ cho t vs 像石化了的国宾馆团圆桌).
“Trảm Thần Thai?” Không hiểu vì sao trong đầu lại đột nhiên nảy lên một từ ngữ, Đường Đường đột nhiên cảm thấy nơi này cực kì quen thuộc, quen thuộc tựa như nơi sống rõ ràng không nên quên lại cứ cố tình quên mất.
Đám mây tản ra, hóa thành một trận sương mù rồi biến mất vô tung, Đường Đường ngơ ngác đứng bên cạnh bệ đá, nhìn mặt ngoài rạn nứt của nham thạch ánh lên sắc đỏ thắm, không biết đã bị gió mưa ăn mòn qua bao năm tháng. Mà ở những khe hở dày đặc tạo thành những cái hố nhỏ, tựa hồ còn cất giấu vài thứ, ánh lên màu đỏ tối – –
“Là máu?!”
Chân đột nhiên mềm nhũn, Đường Đường té ngã xuống bên cạnh bệ đá, trong lòng kịch liệt đau nhức, đau đến nỗi hai mắt nàng nhìn mọi thứ thành màu đen, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Trong lúc ý thức mơ hồ, một gốc hoa cỏ cực kì xinh đẹp rơi vào trong mắt Đường Đường, thân cây non mềm mọc ra từ kẽ hở, phiến lá màu trắng nhỏ hẹp dài mềm mại, theo gió chập chờn, giống như một thiếu nữ thanh khiết nhẹ nhàng mà linh hoạt nhảy múa.
Trên phiến lá, những giọt sương trong suốt bị gió thổi rơi xuống, vài giọt rơi trên bệ đá, vài giọt rơi trên thân một người.