Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời

Chương 18: Lăm Đại Hầu Cận (Một)


Bạn đang đọc Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời – Chương 18: Lăm Đại Hầu Cận (Một)


Edit: Trần
Bĩu môi, Đường Đường lại thít chặt hai cánh tay, gắt gao ôm lấy Tùy Hỉ, mặc kệ nói thế nào, có thể sống sót mới là quan trọng nhất.
Có vẻ như Tùy Hỉ sẽ che chở ình, vậy mặc cho bọn họ quỷ đánh quỷ – – không, ma đấu ma đi! Chờ hết đêm nay, rồi nghĩ biện pháp chạy ra khỏi động ma này. Đương nhiên, tốt nhất là có thể lừa gạt Tùy Hỉ cùng nhau đi, thuận tiện làm một lần tình yêu người ma khoáng cổ tuyệt kim*, kinh thiên động địa, mị oa ha ha! (Khoáng cổ tuyệt kim: từ trước đến giờ vẫn chưa có).
“Thường Túy, ngươi nên biết nàng là ai!” Cảm giác cánh tay trên thắt lưng càng thắt chặt, Tùy Hỉ trong lòng có chút buồn cười, lại có chút tình tự không hiểu trong âm thầm bắt đầu khởi động – -.
Nếu sợ ma vì sao lại không sợ hắn, chẳng lẽ hắn không phải là ma?

“Bởi vì biết nên mới đặc biệt chạy đến xem!” Khẽ ngửa về phía sau, mái tóc đỏ của Thường Túy chảy xuống từ trên trán, khiến cho vầng trán trơn bóng và ngũ quan tuấn mỹ hoàn toàn hiện ra dưới ánh dạ minh châu, đẹp trai đến nỗi kinh thiên địa, khấp quỷ thần. (kinh thiên địa, khấp quỷ thần : Trời đất kinh sợ, quỷ thần khiếp vía).
Bưng chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, y bào vốn mở rộng theo động tác này của Thường Túy lại trượt ra thêm vài phần, lộ ra mấy khối cơ bụng rắn chắc, làm cho Đường Đường vốn tránh phía sau Tùy Hỉ nhất thời nuốt nước miếng. (=.=”’)
Thân hình thoáng chốc căng cứng, Tùy Hỉ nghiêm nghị nói: “Vậy ngươi vừa làm cái gì?”
“Chỉ đùa một chút thôi, làm gì phải khẩn trương thế!” Tùy ý ném ly rượu trống rỗng lên mặt bàn, Thường Túy ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Đường nói: “Ra đây đi, tiểu mỹ nhân a! Ta không giết nữ nhân!”
“Thật sao?” Chần chờ nhìn Tùy Hỉ, nhìn đến khi hắn lộ ra nụ cười trấn an đầy chắc chắn, Đường Đường mới lựa chọn tin tưởng. Không vì lí do gì, đây thuần túy là vấn đề về nhân phẩm!
Nhưng, có một số việc vẫn nên hỏi cho rõ ràng – –
“Tùy Hỉ, các ngươi có ăn thịt người không?”
“Không ăn!”
“Có uống máu người không?”

“Không uống! Không phải ta vừa giúp ngươi cầm máu sao?”
“A, đúng vậy a! Vậy các ngươi có – – “
Đang nói lại mạnh mẽ dừng lại, Đường Đường ôm “eo nhỏ” của Tùy Hỉ, mặt dần đỏ lên, mắt đảo quanh, vẻ mặt né tránh, một câu “Có thải âm bổ dương” hoàn toàn tắc trong cổ học, thế nào cũng không ra đến miệng.
“Sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xấu hổ vừa chột dạ của Đường Đường, Tùy Hỉ nở nụ cười, đôi thủy mâu
hiện lên đạo quang mang mờ ám mà thú vị, như ánh mặt trời chiếu trên mặt nước hắt lại nhiều tia sáng nhỏ.
“Không, không có gì!” Mặt đỏ tai hồng buông tay ra, Đường Đường thì thào nói.
“Ngươi yên tâm – -” thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi biếng nhác tiếp lời đúng lúc, Thường Túy câu lên khóe môi xấu xa nói: “Ma nam đều dùng eo quá độ, không thể làm được những chuyện xấu ngươi đang nghĩ!” (Trần: ôm bụng lăn long lóc)

“Gì, gì chứ?” Mặt đỏ tai hồng mạnh mẽ trợn trắng mắt, Đường Đường thầm hận mấy vị ma kia sao còn bát quái hơn cả con người, chuyện nhỏ trên đường truyền quá mau đi!
Tiếng cười to đầy vui vẻ lại vang lên, Tùy Hỉ vén trường bào ngồi xuống, mà Thường Túy lại giống như lúc đầu miễn cưỡng ngồi lệch xuống bên cạnh bàn, chỉ là nụ cười trên mặt lại sáng rỡ đến cực điểm, mà cũng yêu nghiệt đến cực điểm!
Bên ngoài quảng trường, một đạo thân ảnh hiên ngang lẳng lặng đứng trong bóng tối, một đôi lãnh mâu lợi hại thẳng tắp nhìn về phía xa, thân hình cao lớn giống như dãy núi tối tăm, tĩnh lặng, trầm mặc, càng khiến cho bóng tối nơi này càng ngưng trọng, như thể vô luận là ánh lửa ngút trời trong quảng trường hay là ánh trăng trong đêm tối, đều chiếu không tới, chiếu không đến bóng tối nơi này. Chỗ này, đã trở thành một nơi có thể ngăn cách hết thảy ánh sáng cùng ấm áp tồn tại, ngay cả gió cũng không thổi qua được.
Lãnh mâu đảo qua trướng lớn ở phía trước, khuôn mặt tươi cười của Tùy Hỉ và Thường Túy thu vào hết trong đáy mắt, cũng nhìn nữ tử nhân loại kia rành mạch, hóa ra – – hóa ra, nàng lớn lên thành hình dáng như thế này!
“Ông – -!” Đế Thiên trong cánh tay bỗng nhiên run rẩy một chút, phát ra tiếng ngâm trầm thấp, tựa hồ nó rất hưng phấn, hưng phấn đến nỗi toàn bộ thân kiếm đều nóng lên, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.