Bạn đang đọc Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời – Chương 127: Kêu Gọi
Edit: Trần
“Tôn
” Một đôi cánh tay hổ duỗi tới, Đường Đường ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lo âu của Hổ Thú, không ngờ người này cũng sẽ lo lắng ình.
Tay chái bị nắm lấy, lòng bàn tay ôn nhu, lại hơi run rẩy, là Tử Tô.
Tay phải cũng bị nắm chặt, ngón tay khô gầy dùng sức nắm lấy, cơ hồ có chút đau, là ông lão kia.
“Ha ha
” Đường Đường rất muốn cười, nhưng không hiểu sao lại chảy lệ. Người mà nàng muốn, vì sao lại không có ở đây?
Bóng tối đánh tới, Đường Đường nghĩ: “Ngủ thôi, nói không chừng đang ngủ có thể mơ tới đại thúc, vậy sẽ không đau nữa….”
Nghẹn họng nhìn trân trối, Bạch Chí Thanh nhìn ma nữ mềm nhũn ngã xuống.
Hắn mới chỉ nói một câu, một câu thôi mà! Chẳng lẽ trận chiến ngăn cản Ma Vương tấn công Thiên giới làm cho hắn tinh tiến lên, chỉ dựa vào một câu nói đã có thể vô hình giết người?
Đúng là – – con người!
Đứng gần mới có cảm giác, tren người ma nữ này, mặc dù có yêu khí và ma khí, nhưng chỉ đều là nhiễm phải mà thôi. Thân mình nàng căn bản không hề có tu vi gì, ngược lại có một cỗ khí thanh lương trong suốt thật bình ổn của Nhân gian.
Vậy, chẳng lẽ nói – – hắn giết người?
Nhìn sư thúc ôm ma nữ kia khóc như sắp chết đến nơi, Bạch Chí Thanh cảm thấy đau hết cả đầu.
Ngày đó Ma nữ này và Ma Vương đứng ở đỉnh tháp ôm ôm ấp ấp, rất không minh bạch, nói không chừng nàng đã sớm nương nhờ vào Ma giới, vậy giết thì giết, hắn chỉ thay trời hành đạo thôi mà.
Nhưng biết đâu ma nữ này lại chẳng hề làm chuyện gì thương thiên hại lí thì làm sao bây giờ?
Vô duyên vô cớ sát hại một nhân loại bình thường, chẳng những mấy trăm năm thanh tu của hắn có thể bị hủy trong chốc lát, chỉ sợ còn bị trời phạt a!
“Người đâu!” Do dự một chút, Bạch Chí Thanh vốn luôn làm việc cẩn thận đưa ra quyết định, “Đưa ma nữ này… không, đưa nha đầu này đến Thiên Cơ điện, mời Xuyên Khung sư đệ đến!”
*********************************
“Đại thúc – – tiếng gọi mỏng manh vang lên bên tai, Hiên Viên Hận Thiên chấn động mở mắt.
Vì sao, vì sao hắn lại nghe thấy tiếng gọi của Đăng Nô.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe Đăng Nô gọi hắn như thế.
Bi thương, thê lương mà mờ mịt, giống như một tiếng gọi này, nàng đã dùng hết toàn bộ hơi thở cuối cùng của sinh mệnh để kêu gọi. Còn sau tiếng gọi đó là gì, hắn không nghe được – –
Trong lòng cảm thấy hoảng hốt, Hiên Viên Hận Thiên từ giường đá nhảy bật dậy rồi lao vút ra khỏi điện.
“Két” Tiếng cửa điện mở ra, Bỉ A đang đứng ngoài điện hoảng sợ một hòi, thấy thân ảnh Vương chợt lóe, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
“Vương?” Mờ mịt đứng tại chỗ, Bỉ A nhìn phương hướng Vương biến mất, không biết nên đuổi theo hay tiếp tục ở lại đây.
Thường Túy đi rồi, đến phiên nàng tiếp nhận chức vụ Trị túc quan. Nhưng thái độ của Vương gần đây đối với nàng rất lạnh nhạt, lãnh đạm gần như coi thường, nàng mơ hồ biết tại sao, nhưng lại không muốn tin vào suy đoán của mình.
Suy đoán kia, rất đả thương người!
Chậm rãi quay đầu, Bỉ A lặng lẽ nhìn về phía tẩm điện của Vương. Vương đi quá nhanh, ngay cả tẩm điện cũng không đóng lại. Nơi đó, là nơi mà nàng vẫn luôn muốn tiến vào, tò mò, và cả sùng bái nữa.
Đó là không gian tuyệt mật của Vương, tuyệt mật như trái tim của ngài vậy. Mặc dù bọn họ là ngũ đại tùy thị nhưng cũng chưa từng một ai có thể đi vào trong tòa điện kia?
Người duy nhất đi vào đó, là nữ nhân kia!
Đôi mắt sáng chậm rãi chuyển động, tinh tế đánh giá cả tòa đại điện, trống rỗng đen kịt và lạnh như băng, trừ bỏ trên mặt bàn, có một món đồ bày trên đó, nhưng – –
Cả người chấn động mạnh mẽ, Bỉ A vội vàng xoay người đuổi theo phương hướng Vương biến mất.
Vương đi Kiến Quan Uyển, chắc chắn là thế!
Lệ, không thể kìm lại mà bắt đầu chảy ra từ đôi mắt tím, cả người Bỉ A run rẩy cắn chặt khớp hàm, sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Trong tẩm điện của Vương, trừ bỏ trên mặt bàn bày ngọn đèn nữ nhân kia lưu lại, dưới mặt đất trước giường đá vẫn còn bày một bộ chăn đệm nho nhỏ.
Vẫn luôn được trải ở đó, thậm chí ngay cả vết hằn khi có người nằm trên lớp đệm vẫn được lưu giữ cẩn thận.
“Vương – -” Trong lòng cảm thấy thống khổ kêu gọi, mặc cho nước mắt che mất con đường mòn nhỏ phía trước, Bỉ A bất chấp mọi thứ vọt vào Kiến Quang Uyển.
Sương trắng lượn lờ, hoa sen nhẹ nhàng lay động, tiếng nước chảy róc rách như những nốt nhạc xinh đẹp đang nhảy múa.
Bỉ A nín thở ngưng thần đứng cuối cầu đá, nhìn bóng lưng của Vương ở phía xa, vẫn cao ngạo mà bễ nghễ như trước.
Chỉ liếc mắt một cái, một tia sáng màu vàng mang theo ánh đỏ đen bắn thẳng vào mặt, Bỉ A đột ngột ngã xuống cầu, vẻ mặt đau đớn rơi lệ.
“Ha ha
” Khóe môi chảy ra một tia máu chói mắt, nhưng Bỉ A lại nở nụ cười.
Nàng cười mình ngốc, thật sự quá ngu ngốc. Nàng rõ ràng đoán được nhưng vẫn không chịu chết tâm không chịu tin tưởng.
Vương, căn bản không phải đến để tắm rửa, thậm chí ngay cả ngoại bào của ngài còn chưa cởi ra đã kích động vọt vào hồ nước.
Ngài đến đây, chỉ vì xem nữ nhân kia, xem nữ nhân bị chính ngài trục xuất khỏi Ma giới!
Nhưng ngài, từ đầu đến cuối không hề đuổi nàng đi khỏi trái tim của ngài!