Nhất Mực Cưng Chiều

Chương 98: Công Khai Thừa Nhận


Đọc truyện Nhất Mực Cưng Chiều – Chương 98: Công Khai Thừa Nhận


Mấy ngày sau, Âu tổng mời Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Thần đến Âu gia dùng cơm, còn đặc biệt bảo bọn họ dẫn theo Tiểu Vũ đến.
Dù sao ông cũng đã nhận Thẩm Tư Thần làm con nuôi, Kiều Cảnh Nam nói không muốn tổ chức tiệc mừng rầm rộ nhưng người một nhà cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm thì vẫn là chuyện nên làm, dù sao bây giờ Thẩm Tư Thần cũng là nhị thiếu gia của Âu gia, mọi chuyện cũng không thể quá qua loa, chút hình thức này vẫn cần phải có.
Nếu như biệt thự của Liễu gia được xây theo phong cách phương Đông, biệt thự của Kiều gia là kiểu cách châu Âu, thì biệt thự của Âu gia ở Nam thành lại được thiết kế theo hơi hướng hiện đại, các không gian đều liên kết với nhau và tạo thành một không gian mở thoáng đãng, phần trang trí đều dùng những chi tiết hiện đại thanh lịch, tuy đơn giản không cầu kỳ nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng đẳng cấp.
Âu Tĩnh Siêu hớn hở đích thân ra cửa đứng đợi, vừa lúc xe của Kiều Cảnh Nam tiến vào trong khoảng sân phía trước nhà chính.

Hắn xuống xe trước rồi nhanh chóng đi vòng qua phía bên kia, cẩn thận đỡ Thẩm Tư Thần xuống xe.
Âu Tĩnh Siêu khoanh tay trước ngực, đắc ý cười nói, “Không ngờ Kiều tổng cũng có ngày phải chủ động mở cửa xe, nâng khăn sửa túi cho người khác.”
Kiều Cảnh Nam từ đầu tới cuối đều chỉ chăm chú nhìn thiếu niên của mình, mi mắt cũng không thèm nhấc lên, “Cậu ghen tị à?”
Âu Tĩnh Siêu đen mặt, anh ta mới không thèm ghen tị với bọn họ.
Một chiếc xe khác chậm rãi tiến vào, dừng lại phía sau xe của Kiều Cảnh Nam.
Thấy người mình chờ đã tới, Âu thiếu mặt mày hớn hở đi qua đó, trước khi người trong xe mở cửa ra ngoài hắn đã nhanh tay giữ lấy tay nắm cửa, vừa mở cửa xe vừa làm một động tác mời cực kỳ lịch thiệp, sau đó còn không quên nhướng mày nhìn Kiều Cảnh Nam một cái.
Trác Phong bước xuống xe, nheo mắt khó hiểu nhìn Âu thiếu, còn ở bên kia Thẩm Tư Thần lại được một trận cười như được mùa.
Âu thiếu cũng trẻ con quá rồi, mỗi chuyện mở cửa xe thôi mà cũng muốn so với nhau cho bằng được.
Ấy vậy mà cậu còn chưa cười xong thì lại nghe Kiều tổng nhà mình lên tiếng, “Em ấy là vợ chưa cưới của tôi, trong bụng còn mang thai con của tôi nữa…”
Ba chữ “cậu có không” này tuy Kiều tổng không nói, nhưng trong lòng người đối diện đã ngầm hiểu hết thảy.
Trác Phong nghi hoặc nhìn hai người kia, rồi lại nhìn sang Thẩm Tư Thần, cậu ta mở to mắt như muốn hỏi có chuyện gì đang xảy ra, nhưng thiếu niên chỉ cười rồi khẽ lắc đầu, cậu muốn bảo vệ chút hình ảnh tốt đẹp ít ỏi của ông anh trai từ trên trời rơi xuống này trước mặt người trong lòng của anh ấy, cũng luôn tiện bảo vệ hình ảnh tổng tài bá đạo cực ngầu của Kiều tổng nhà cậu.
Nếu để Trác Phong biết hai người bọn họ vừa nãy đang làm gì chỉ sợ hình tượng trước kia đều sẽ sụp đổ hết cả.

Khác với vô số lần đến Âu gia trước kia, lần này trong lòng Trác Phong có chút thấp thỏm không yên.


Trước kia mặc dù Âu tổng luôn xem cậu ta như con cháu trong nhà mà đối đãi, cậu ta cũng chẳng xa lạ gì với nơi này nữa, nhưng hiện tại cậu ta đang có mối quan hệ không rõ ràng với Âu Tĩnh Siêu sau lưng Âu tổng, mỗi một bước đi đều cảm thấy nặng như đeo chì.
Một bàn tay mềm mại khẽ vỗ lên vai Trác Phong, Thẩm Tư Thần thấy cậu ta đang suy tư liền muốn động viên một chút, bởi vì tình cảnh của Trác Phong lúc này thật sự rất giống với cậu của trước kia.
Bởi vì cảm thấy bản thân không xứng với người mình yêu mà tự ti, bởi vì sợ tình cảm này bị người khác ngăn cản mà lo lắng, bởi vì yêu cho nên trong lòng mới không lúc nào yên…
“Tiểu Phong, đừng quên rằng dáng vẻ tự tin của bản thân chính là dáng vẻ đẹp nhất, cậu ưu tú như vậy, tài giỏi như vậy, cho nên những thứ cậu có được hôm nay là do cậu xứng đáng có được.”
Trác Phong nhìn thấy ý cười ngọt ngào trong mắt Thẩm Tư Thần, bản thân cũng bất giác mỉm cười theo, “Cảm ơn cậu, Thần Thần.”
So với Thẩm Tư Thần ngày trước cùng cậu ta làm việc trong lúc mở nhà hàng thì Thẩm Tư Thần của hiện tại hình như càng có vẻ trưởng thành điềm đạm hơn, nhưng cũng có phần nào đó rất khác với lúc trước.
Thẩm Tư Thần của bây giờ mỗi một ánh mắt mỗi một nụ cười đều toát ra dáng vẻ của một người đang vô cùng hạnh phúc, của một thiếu niên được nuông chiều trong yêu thương, sự ngọt ngào trong mắt cậu như được tỏa ra từ xương tủy.
Rõ ràng so với khi ấy, Kiều Cảnh Nam càng chăm sóc và yêu thương cậu nhiều hơn biết nhường nào.
Từ tận đáy lòng Trác Phong thật sự ngưỡng mộ tình cảm của hai người họ, ngưỡng mộ một người toàn tâm toàn ý nhất mực cưng chiều, còn một người lại nguyện ý phó thác, một lòng tin tưởng.
Cậu ta lén nhìn Âu Tĩnh Siêu đang đi bên cạnh, trong lòng cũng trộm ước rằng một ngày nào đó cậu ta có thể đường đường chính chính nắm lấy tay hắn trước mặt mọi người, có thể quang minh chính đại sánh vai cùng hắn.
Nhưng nào ngờ chỉ vừa liếc mắt liền nhìn thấy ánh mắt của Âu Tĩnh Siêu đang cũng nhìn về phía cậu ta, ánh mắt ấy như thể từ đầu đến cuối đều chỉ dõi theo một người, chưa từng thay đổi.

Âu tổng cho người chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, hơn một nửa món ăn trên bàn đều là món mà Thần Thần và Tiểu Vũ thích ăn.
“Cha à, cha cũng quá thiên vị em trai và cháu trai rồi, trước kia còn chưa thấy cha đặc biệt chuẩn bị những món con thích ăn như vậy bao giờ đâu.”
Âu tổng gắp cho Tiểu Vũ đang ngồi ngay bên cạnh mình một cái đùi gà, đôi mắt nhìn nhóc con sáng rỡ lên đầy thích thú.
“Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, Thần Thần ngoan ngoãn dịu dàng như vậy, thằng nhóc suốt ngày chỉ biết gây rối như con lấy cái gì để so sánh đây, hả?”
Âu Tĩnh Siêu lập tức phản bác, “Cha, có thể cho con chút mặt mũi được không, cha đừng suốt ngày chỉ trích con nữa.”
Âu tổng hơi ngừng lại, nâng mi mắt lên nhìn chằm chằm Âu Tĩnh Siêu, “Thế nào, hôm nay lại còn để ý đến hình tượng của bản thân nữa cơ à? Có chuyện gì rồi?”
Bàn tay đang cầm đũa của Trác Phong thoáng run rẩy, cậu siết chặt tay, không dám ngẩng mặt lên.

Âu thiếu nuốt xuống một tiếng “ực”, vừa quan sát sắc mặt của cha mình vừa chậm rãi nói, “Cái đó…!cha à…!chuyện là…!con đã có người trong lòng rồi.”
Trái lại Âu tổng thì không có phản ứng gì quá lớn, nhưng đôi mắt sắc bén kia vừa liếc qua liền làm cả người Âu Tĩnh Siêu đông cứng lại, “Con có gì không hài lòng với tiểu thư Hàn gia sao? Là chê cô ta không xinh đẹp, hay không đủ thông minh, hay là tài năng có hạn?”
Đương nhiên là đều không phải, dù có không thích Hàn Vũ Ly cỡ nào thì Âu Tĩnh Siêu cũng không thể nào nhắm mắt nói dối, đảo ngược sự thật trắng đen như vậy được.

Chủ yếu là vì hắn biết dù có nói thì cha mình cũng không thể nào tin.
“Hàn Vũ Ly có tốt đến đâu cũng không phải người mà con thích.”
“Tiểu Phong…” Âu tổng đột nhiên gọi tên Trác Phong làm cậu thiếu chút nữa thì đứng tim, “Gần đây nó lại để ý cô minh tinh nào rồi à? Dù sao cũng phải để cho Hàn gia chút mặt mũi, giải quyết sớm đi, đừng để nó gây chuyện nữa.”
Ý của ông ta rất rõ ràng, chuyện hôn sự với Hàn gia là chuyện đã được định xuống, Âu Tĩnh Siêu có dùng cách gì thì cũng không thể tránh khỏi.
“Cha…!con không phải đang nói đùa, lần này con thật sự rất nghiêm túc, cũng rất thật lòng.

Hơn nữa, đã lâu rồi con không có hẹn hò cùng minh tinh nào nữa cả…!ca sĩ hay người mẫu gì đó cũng không.”
Câu cuối hắn vừa nói vừa nhìn Trác Phong, như sợ cậu không tin còn lén đưa tay lên làm một động tác xin thề.
Âu tổng nhìn Trác Phong như thể muốn xác nhận lời Âu Tĩnh Siêu vừa nói, Trác Phong siết chặt bàn tay dưới gầm bàn để bản thân không run lên, “Âu tổng, gần đây…!Âu thiếu quả thật không có qua lại với minh tinh nào cả.”
“Vậy nó bảo có người trong lòng là ai, chẳng lẽ nó đã nhìn trúng tiểu thư của gia tộc nào?”
Âu tổng nghĩ thầm, nếu là con cái của một gia đình đàng hoàng, có gia giáo có nhân phẩm, cho dù không quá môn đăng hộ đối như Hàn gia thì ông ta cũng có thể suy nghĩ cân nhắc thử một chút.
Âu Tĩnh Siêu buột miệng nói toẹt ra suy nghĩ trong lòng mình, “Cũng đâu nhất thiết phải là tiểu thư mới được!”
Âu tổng bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, “Lời này là có ý gì? Là một cô gái có gia cảnh bình thường sao?”
Âu thiếu ám chỉ không thành chỉ đành gom hết can đảm mà nói thật, “Cha à, vấn đề không phải nằm ở tiểu thư hay bình dân, mà là nằm ở việc…!người đó là nam chứ không phải là nữ.”
Vài giây im lặng trôi qua, không khí dường như cũng nặng nề đến khó mà hít thở.

Âu Tĩnh siêu luồng tay xuống dưới gầm bàn, ở nơi chỉ có hai người nhìn thấy, bàn tay hắn đan chặt lấy bàn tay của Trác Phong, ngón tay cái không ngừng vuốt ve lên mu bàn tay mềm mại như thể đang trấn an cậu.
“Bữa cơm hôm nay là đặc biệt làm vì Thần Thần và Tiểu Vũ, ăn cơm trước đã, chuyện của con về sau hẵng nói đi.”
Âu tổng đương nhiên không ngại dạy dỗ Âu Tĩnh Siêu trước mặt Kiều Cảnh Nam, nhưng mà đối với chuyện con trai mình vừa nói người trong lòng hắn là nam chứ không phải nữ, ông ta lại không thể nổi giận ở đây được.
Bởi vì Kiều Cảnh Nam và Thẩm Tư Thần còn đang ở Âu gia, nếu như ông ta lên tiếng ngăn cản trước mặt họ há chẳng phải là động chạm đến một nhà ba người Kiều gia hay sao.
Nhưng sao ông ta có thể chấp nhận chuyện này cho được, Thẩm Tư Thần là người có cơ thể đặc biệt, trong trăm vạn người chỉ có một mình cậu là nam mà lại có thể sinh con, hơn nữa cậu không những mặt mày thanh tú mà nhân phẩm cũng tốt đẹp, tính cách miễn bàn có bao nhiêu ngoan ngoãn, cho nên Kiều gia có thể dễ dàng chấp nhận cậu.
Nhưng Âu gia chỉ có Âu Tĩnh Siêu là người thừa kế duy nhất, nếu hắn thật sự thích đàn ông, vậy thì Âu gia chẳng phải liền tuyệt hậu hay sao, chưa cần phải bàn đến người kia là hạng người gì thì cũng đã có hàng tá lý do để ông ta phản đối rồi.
Âu tổng lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, từ lâu đã có thể che giấu hết thảy cảm xúc bên dưới khuôn mặt tươi cười hòa ái kia, nhưng là người đã làm việc ở Âu Thị và đi theo Âu tổng gần mười năm, Trác Phong thừa biết phía sau nụ cười kia có bao nhiêu tức giận.
Kiều Cảnh Nam buông đũa xuống, nghiêm túc đối diện với Âu tổng, “Chú Âu, cháu biết đây là việc riêng của Âu gia, nhưng hiện tại Thần Thần đã gọi chú một tiếng cha nuôi, cháu cũng xem như là con rể của chú, có lẽ cũng xem như có chút ít tư cách để lên tiếng.

Cháu biết trong lòng chú đang lo lắng điều gì, nhưng cháu chỉ muốn nói là…!nếu như, chỉ là nếu lỡ như Thần Thần không có một cơ thể đặc biệt như vậy, thì cháu vẫn sẽ không chút do dự mà chọn ở bên cạnh em ấy cả đời này.

Cũng giống như chú đối với dì Âu vậy, cháu tin là dù dì ấy có sinh ra Tĩnh Siêu hay không thì chú cũng sẽ yêu dì ấy như vậy.”
Âu tổng cũng gác đũa, trầm mặc thở dài một hơi.
“Cha nuôi, con nghĩ anh Tĩnh Siêu có quyền được lựa chọn một cuộc sống mà anh ấy mong muốn, có quyền được lựa chọn người sẽ đồng hành cùng anh ấy cả đời, trước khi nhìn anh ấy như là người thừa kế của Âu Thị, cha hãy thử nhìn anh ấy như con trai của mình đi, chỉ là đứa con trai mà cha yêu thương nhất thôi.”
“Xem ra bữa cơm hôm nay không chỉ là một bữa cơm cả gia đình quây quần bên nhau đơn giản như vậy nhỉ?” Âu tổng cười nói, trong giọng điệu có xen lẫn vài phần bất lực.
Thẩm Tư Thần nháy mắt với Tiểu Vũ, để nhóc con ra mặt giúp cậu hai mới nhận của mình giải vây.
Nhóc con ăn xong thì dùng khăn ướt chậm rãi lâu miệng, sau đó cẩn thận tuột xuống ghế, đi qua bên cạnh Âu tổng kéo tay ông, vừa đung đưa cánh tay vừa làm nũng, “Ông ngoại, Tiểu Vũ ăn xong rồi, con muốn đi xem hồ cá lớn thật lớn của ông ngoại, ông dắt con đi nha.”
Âu tổng thu liễm lại vài phần chán chường và tức giận, tâm tư bị đôi mắt trẻ con to tròn sáng như tinh tú của Thẩm Tư Vũ đánh động, nhất thời không muốn quản chuyện của Âu Tĩnh Siêu.
“Mọi chuyện…!về sau lại nói, có Tiểu Vũ ở đây, không nên để trẻ con nghe những chuyện này thì hơn.”1
Nói rồi trong sự lôi kéo của Tiểu Vũ, Âu tổng chỉ đành đưa nhóc ra khu vườn bên cạnh biệt thự để xem hồ cá.
Nhìn thái độ không nhân nhượng cũng chẳng quá gay gắt của Âu tổng, cả bốn người ngồi lại với nhau cũng không biết phải giải quyết việc này thế nào.
“Cùng lắm thì tôi không thừa kế Âu Thị nữa, tìm một người khác thừa kế là được.” Âu Tĩnh Siêu quả quyết nói.
Trác Phong ngồi bên cạnh hắn nãy giờ vẫn luôn im lặng, nghe lời này liền cau mày phản đối, “Anh nghĩ chuyện đó chỉ cần anh nói là được sao, anh là người thừa kế duy nhất của Âu gia, anh có thể chối bỏ được thân phận này được sao?”

Âu Tĩnh Siêu nắm chặt tay cậu, trên khuôn mặt là nụ cười dương quang rạng rỡ, trong ánh mắt chỉ chứa duy nhất hình ảnh của cậu, “Người thừa kế duy nhất thì chưa chắc, nhưng nếu tôi không thể thừa kế Âu Thị được nữa, sợ rằng về sau em đi theo tôi sẽ phải chịu thiệt thòi rồi, Tiểu Phong à…”
Từ bỏ thân phận đại thiếu gia Nam thành Âu Thị, từ bỏ quyền thừa kế của một gia tộc nằm trong Ngũ vương S thành hắn cũng không đắn đo, điều duy nhất hắn nghĩ tới lại là sợ cậu sẽ chịu thiệt thòi.
Trong đầu Âu Tĩnh Siêu đang tính toán kế hoạch gì Trác Phong không biết, nhưng chỉ mới vừa rồi trong khoảnh khắc vừa thoáng qua, trong đầu cậu đã nghĩ, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn thì cậu tuyệt đối không cảm thấy bản thân chịu thiệt thòi.
Chuyện hôm đó chỉ là ngọn sóng nhỏ dạo đầu cho tất cả những khó khăn trắc trở về sau.

Hôn lễ của Liễu San San và Trương Tống Lâm được cử hành không lâu sau đó.
Tiệc kết hôn này Liễu gia tổ chức khá khiêm tốn, không truyền thông rầm rộ cũng chẳng xa hoa cầu kỳ như một hôn lễ thế kỷ, thế nhưng dù buổi tiệc chỉ giới hạn hơn ba trăm quan khách và được tổ chức vô cùng bảo mật thì nó vẫn là một hôn lễ cực kỳ long trọng và lãng mạn.
Người đến dự hôn lễ này đều là quan chức cấp cao, nhân vật nổi tiếng tầm cỡ, và những danh gia vọng tộc hàng đầu trong giới thượng lưu.
Trong không gian nhà hàng tổ chức hôn lễ, khắp nơi phủ đầy hoa tươi nhập khẩu, mọi thứ đều được trang trí theo phong cách cổ điển sang trọng.
Liễu San San lộng lẫy trong chiếc váy cưới bồng bềnh đính hàng ngàn viên đá pha lê lấp lánh được may thủ công cực kỳ tinh xảo, nhìn cô như thể nàng công chúa cao quý xinh đẹp bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
Chú rể lịch lãm nắm tay cô dâu tiến vào lễ đường, giây phút họ tuyên thệ rằng sẽ yêu thương đối phương suốt kiếp, cảm giác thiêng liêng ấy kể cả những người chứng kiến bên dưới cũng không khỏi xúc động.
Thẩm Tư Thần vẫn còn giận dỗi vì đến bây giờ cậu mới biết chuyện làm “dâu phụ” cho Liễu San San chính là màn kịch mà Kiều Cảnh Nam nghĩ ra để lừa cậu để cậu đi thử vest, vậy mà lúc ấy cậu lại tin là thật.
Cậu cũng không biết tại sao hắn lại phải cất công đi một vòng lớn như vậy chỉ để chọn một bộ vest cho ngày hắn cầu hôn cậu, nhưng chung quy vẫn phải giận dỗi hắn trước đã.
Người mang thai là lớn nhất, dám lừa gạt người đang mang thai thì chắc chắn là đại tội.
Sau nghi thức ở lễ đường là một khoảng thời gian trống trước khi đến phần dạ tiệc chính, Thẩm Tư Thần cảm thấy hơi đói bụng nên muốn đi tìm chút bánh ngọt ăn lót dạ, trong lúc cậu đang chọn bánh thì có một cô gái cực kỳ xinh đẹp tiến đến chỗ cậu.
Cô ta mặc một chiếc váy đen dài được cắt xẻ vô cùng khéo léo, khoe trọn dáng người thon thả và tôn lên làn da ngọc ngà tinh tế, cô gái ấy nhắm chuẩn vị trí của cậu mà đi tới, tươi cười chào hỏi cậu trước.
“Xin chào, chắc hẳn cậu là Kiều phu nhân tương lai…!đúng không?”
*****
Thịt bò: không ngược nữa đâu m.n không cần lo nhá.

Không ngược bé ngoan Thần Thần ấy, chứ ngược cẩu độc thân thì vẫn ngược nha hihi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.