Đọc truyện Nhất Mực Cưng Chiều – Chương 92: Âm Thầm Chuẩn Bị
Một ngày sau buổi tiệc ở Liễu gia, Liễu San San hẹn Thẩm Tư Thần đi uống trà chiều.
Lúc trước Thẩm Tư Thần gọi Liễu San San là chị, gọi Âu Tĩnh Siêu và Trương Tống Lâm là anh, thế nhưng cô nàng nhất quyết không chịu, cô cho rằng mình nhìn trẻ hơn mấy tên đàn ông đó, cô trẻ trung xinh đẹp như vậy, nhất định phải cùng Thẩm Tư Thần xưng tên gọi bạn, về sau cậu cũng hết cách với Liễu tiểu thư, đành phải thuận theo cô.
Liễu San San phải đối mặt với ba tên thẳng nam kia suốt bao nhiêu năm trời khiến cô chán nản đến sắp tuyệt vọng, khó khăn lắm mới gặp được Thẩm Tư Thần, một người vừa ngọt ngào lại dịu dàng, còn có gu thẩm mỹ tinh tế, từ sớm cô đã xem cậu thành “chị em” tốt nhất.
Liễu tiểu thư mệt mỏi dựa vào sô pha, chu môi phồng má, “Thần Thần, mệt chết mình rồi, kết hôn có bao nhiêu là việc, có không biết bao nhiêu thứ phải chọn, mình chọn tới chọn lui mắt cũng sắp hoa cả lên.
Rõ ràng đã nói là còn muốn vui chơi vài năm, không ngờ ông mình lại nhất quyết phải gả mình đi ngay.
Tức chết mình rồi.”
Thẩm Tư Thần rót trà cho Liễu San San, thêm vào hai viên đường như thói quen của cô, sau đó mới chậm rãi nói, “Dù sao cũng là chuyện cả đời người mà, đích thân mình lựa chọn mới tốt.
Hơn nữa Trương thiếu đã đợi cậu bao nhiêu năm rồi, cậu cũng nên cho người ta một danh phận đi chứ.”
Liễu San San cầm tách trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, miệng tuy cứng nhưng khuôn mặt không khỏi mỉm cười dịu dàng, “Nếu không phải xem xét tới anh ấy đối tốt với mình nhiều năm như vậy, mình mới không thèm gả cho anh ấy.”
Không khó để nhìn ra Liễu tiểu thư đang hạnh phúc đến nhường nào, có thể mặc lên chiếc váy cưới mình thích, gả cho người mình yêu, làm gì có ai mà không hạnh phúc.
Thẩm Tư Thần nhìn cánh hoa cúc trôi lượn lờ trong tách trà, lén giấu đi chút mất mát sâu kín.
Trong lòng tự hỏi không biết đến bao giờ Kiều Cảnh Nam mới gật đầu với cậu.
Dù sao trước kia cũng là hắn kiên trì đối đãi với cậu, lần này cậu nhất định sẽ không nản lòng, cũng sẽ không bỏ cuộc.
Liễu San San ngồi than thở một lúc rồi lại kéo Thẩm Tư Thần đến studio W.Angel.
Đây là một studio tư nhân dành riêng cho người trong giới thượng lưu, bình thường chỉ nhận lịch hẹn trước, hôm nay Liễu tiểu thư đã sớm hẹn vào buổi chiều đến thử váy cưới.
Váy cưới được studio đặt từ nhà thiết kế danh tiếng ở nước ngoài, toàn bộ đều làm theo sở thích của Liễu San San, thân váy đính vô số pha lê lấp lánh, trên ngực áo là một chuỗi kim cương kéo dài, phần đuôi váy dài đến hai mét, vô cùng lộng lẫy.
Liễu San San chỉ đến ngắm chiếc váy sơ qua một chút, sau đó kéo Thẩm Tư Thần sang một phòng khác, trong phòng bày toàn âu phục nam màu trắng, được treo thẳng thớm trên ma-nơ-canh, tổng cộng có khoảng mười bộ.
“Thần Thần, cậu xem ở đây có bộ nào mà cậu thích không, đi mặc thử một chút đi.”
“Để làm gì?”
Liễu San San cười cười, “Thì là…!vào ngày hôn lễ của mình, mình định nhờ cậu và Cảnh Nam làm dâu phụ rể phụ ấy mà.”
Thẩm Tư Thần có hơi ngơ ngác, “Chẳng phải dâu phụ phải là nữ sao, chuyện này sao có thể?”
“Ai quy định chứ, hai người các cậu tình cảm tốt như vậy, lại còn sinh được con trai, hiện giờ cậu còn đang mang thai, đều là hỷ sự cả.
Mình muốn hưởng nhờ chút phúc phần của Thần Thần, cậu sẽ không từ chối mình chứ?”
Liễu San San trưng ra bộ mặt đáng thương đánh vào trong lòng dạ mềm yếu của Thẩm Tư Thần, cậu đành phải gật đầu đồng ý.
Chẳng qua là cậu sợ chuyện này không hợp lẽ thường, sẽ bị người khác để ý, chứ cậu nào có ích kỷ không muốn giúp đỡ bạn bè.
Thẩm Tư Thần nghiêm túc chọn âu phục, mười bộ âu phục được thiết kế tinh xảo, kiểu dáng gần như là giống nhau, chỉ có một vài chi tiết khác biệt, nhưng nhìn chung đều độc đáo dễ phân biệt, người thiết kế hẳn là đã phí rất nhiều tâm tư.
Dù sao cũng là chọn cho hôn lễ của Liễu San San, cậu dụng tâm chọn, sau đó còn hỏi lại cô có được không.
Liễu San San nói được, lại bảo cậu chọn tiếp, bất tri bất giác đã chọn được năm bộ mà Liễu tiểu thư vẫn chưa bảo ngừng.
“San San à, một lát cậu còn muốn chọn lại một lần nữa sao, chúng ta đã xem năm bộ rồi đó, hôn lễ của cậu, mình chỉ cần mặc một bộ thôi mà.”
Liễu San San lắc đầu, trong đầu nhanh chóng nảy ra vài lý do, “À thì, mình thay nhiều váy lắm, nên cậu thay nhiều bộ cũng được mà, cậu thích bộ nào đều chọn hết, nếu không thích thì không cần miễn cưỡng, mình bảo họ đem mẫu khác đến, chúng ta lại chọn tiếp.”
Thẩm Tư Thần cười nói, “Không cần đâu, những bộ này đều rất đẹp, mình đều thích, cậu xem thích kiểu dáng nào tùy tiện chọn cho mình là được.”
“Vậy lấy hết cả mười bộ nhé, cậu vào trong mặc thử đi, xem có cần chỉnh sửa gì không.
Thử một bộ thôi, còn lại bảo bọn họ xem theo số đo đó mà làm, cậu đừng để bản thân mệt nhọc.”
Người mang thai là lớn nhất, phải chăm sóc kỹ càng.
Thẩm Tư Thần mang thai gần bốn tháng, bụng chỉ hơi nhô ra một chút, giống y như lúc mang thai Tiểu Vũ, bụng cậu không lớn lắm, đến lúc sắp sinh mới thấy rõ bụng to tròn.
Cậu nghe lời Liễu San San vào trong thử âu phục, bất ngờ là âu phục này cứ như được may đo cho riêng cậu vậy, vừa y vào người, form dáng đẹp đến mức không chê vào đâu được.
Lúc Thẩm Tư Thần bước ra khỏi phòng thử đồ, Liễu San San đang gọi video với ai đó, cô hướng camera điện thoại về phía cậu, người bên kia cuộc gọi nhìn đến thất thần, nhất thời im lặng, không lên tiếng nữa.
Cả Liễu San San cũng phải cảm thán, Thẩm Tư Thần mặc âu phục vào không hề thấy cứng nhắc chững chạc mà lại có cảm giác tự nhiên thanh thoát, dáng vẻ thiếu niên trẻ trung, nhìn rất động lòng người.
“San San, âu phục này vừa vặn lắm, mình nghĩ không cần chỉnh sửa gì đâu.”
“Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu như có điểm nào không thích hợp thì cứ nói với mình, không cần ngại phiền phức.”
Thẩm Tư Thần chỉnh lại tay áo, mỉm cười hài lòng, “Rất đẹp, mặc vào cảm giác cũng rất tốt, mình rất thích.”
Liễu San San cười, nói nhỏ vào điện thoại, “Nghe thấy chưa? Cậu ấy nói rất thích.”
Người bên kia màn hình cong khóe môi, sau đó im lặng kết thúc cuộc gọi.
Hắn soạn một tin nhắn gửi cho Liễu San San, vỏn vẹn ba chữ, “lấy tất cả”.
Liễu San San cất điện thoại, tiếp tục kéo Thẩm Tư Thần sang gian phòng khác xem phụ kiện, nào là ghim cài áo đính kim cương, nào là nơ đeo cổ, nào là khăn cài vest…!Mỗi loại đều chọn mười món để phối với âu phục vừa nãy.
Thẩm Tư Thần cảm thấy quá nhiều, nhưng Liễu San San lại hợp tình hợp lý nói là để dành sau này cũng sẽ có lúc dùng, về sau Kiều Cảnh Nam còn phải tham gia rất nhiều buổi tiệc long trọng, cậu là Kiều phu nhân tương lai, lúc xuất hiện bên cạnh hắn cũng phải ăn mặc sao cho không khiến hắn mất mặt.
Quả nhiên lời này đã khiến cho Thẩm Tư Thần dao động, bản thân cậu không cần cầu kỳ việc ăn mặc sang trọng, nhưng mà vì thể diện của Kiều Cảnh Nam thì đương nhiên là cậu phải chú ý.
“Nếu đã vậy thì mình sẽ tự mua, cậu bảo bọn họ gửi hóa đơn đến Kiều gia cho mình đi.”
Liễu San San cười rạng rỡ, “Đương nhiên rồi, chúng ta chỉ việc mua mua mua, còn chuyện thanh toán là chuyện của bọn họ.”
Thẩm Tư Thần gật đầu, nhưng cậu tính toán sẽ dùng tiền của mình để tự trả hóa đơn này.
Nhà hàng lẩu của cậu thời gian qua vẫn kinh doanh rất tốt, lợi nhuận không tồi nên cũng đã kiếm được một khoản kha khá.
Dạo trước Kiều Cảnh Nam đã thành thật nói cho cậu nghe chuyện nguồn vốn của nhà hàng, cậu không giận, ngược lại càng cảm thấy rất ấm áp.
Hắn vì cậu ở sau lưng làm không ít chuyện, thật lòng cậu không biết mình đã làm gì mà kiếp này lại có thể may mắn như vậy, có thể được Kiều Cảnh Nam yêu thương cưng chiều.
Thẩm Tư Thần miên man suy nghĩ, trong lòng âm thầm gảy bàn tính nhỏ, nhưng cậu không biết rằng tổng giá trị của những bộ âu phục và số phụ kiện cậu vừa chọn kia, giá của chúng có thể mua được mấy cái nhà hàng của cậu.
Nhưng mọi thứ vốn đều đã được Kiều tổng thanh toán rồi.
…
Thẩm Tư Thần đi chọn đồ cả một ngày, cảm thấy quả thật có chút hoa mắt như lời Liễu San San nói, chân mỏi lưng cũng đau, lúc lên xe trở về, cậu dựa vào ghế sau rồi không cẩn thận liền ngủ mất.
Tài xế kiêm vệ sĩ của cậu là Lê Sơn, ông ta thấy cậu ngủ thì điều khiển xe chậm rãi vững vàng, còn không quên gửi cho Kiều Cảnh Nam một tin nhắn thông báo.
Lúc xe dừng ở Kiều gia, Kiều Cảnh Nam cũng vừa từ công ty trở lại.
Lê Sơn mở cửa để Kiều Cảnh Nam thuận lợi khom lưng bế người trong xe ra.
Chiều tà, nắng vàng ấm áp, một thân ảnh cao lớn thon dài thẳng tắp cẩn thận bế một thiếu niên xinh đẹp đang say ngủ chậm rãi đi vào trong ngôi biệt thự rộng lớn sang trọng.
…
Thẩm Tư Thần mơ màng tỉnh lại, mùi hương quen thuộc của chăn đệm khiến cậu yên tâm, lần nữa nhắm mắt vùi mặt vào chăn.
“Em dậy rồi thì ăn chút gì rồi hẵng ngủ tiếp nhé, không thể để bụng đói được.”
Cậu vẫn nhắm nghiền mắt, khàn giọng hỏi, “Em ngủ quên sao? Em ngủ bao lâu rồi?”
“Mới hơn bảy giờ, còn sớm.” Kiều Cảnh Nam vừa nói vừa rót một ly nước ấm đem tới bên giường, vừa đỡ cậu dậy vừa đưa nước cho cậu uống thấm giọng.
Thẩm Tư Thần dựa vào vai hắn, ngồi im lặng một hồi, “Cảnh Nam, hôm nay em đi xem San San thử váy cưới.”
Kiều Cảnh Nam ôm bả vai cậu, cười hỏi, “Em cũng muốn mặc váy cưới sao?”
Thẩm Tư Thần chu môi, giả vờ đáng thương, “Em có muốn mặc cũng không có ai nguyện ý cưới em.”
“Nếu anh nói nguyện ý thì em sẽ mặc váy? Hửm?”
Cậu đẩy hắn ra, hờn dỗi nói, “Không mặc, anh đừng có nằm mơ!”
Hắn cong vành mắt nhìn thiếu niên giận dỗi, cũng không có tiếp tục trêu cậu.
Thẩm Tư Thần thở phì phò một lúc, sau đó lại nghiêm túc đối diện hắn, hỏi, “Cảnh Nam, chừng nào anh mới đồng ý kết hôn với em?”
Trong mắt hắn ngập tràn ý cười, đưa tay xoa đầu cậu, nói khẽ, “Ngày mai.”
Thẩm Tư Thần vốn dĩ chỉ là hỏi theo lệ, không ngờ hôm nay lại ngoài ý muốn nghe được cậu trả lời, hơn nữa đáp án này còn khiến cậu rất bất ngờ, cậu kinh ngạc hỏi lại, “Ngày mai liền kết hôn? Nhanh như vậy?”
Kiều Cảnh Nam cười thành tiếng, “Ý tôi là…!ngày mai sẽ cho em câu trả lời.”
Thẩm Tư Thần ngượng chín cả mặt, biểu hiện của cậu vừa rồi…!có phải giống như là đang quá gấp gáp muốn được gả cho hắn hay không?
Hình như có chút mất mặt.
Thiếu niên kéo chăn trùm lên đầu, nhất quyết trốn trong chăn.
Kiều Cảnh Nam vui vẻ cười một hồi, sau đó mới bắt đầu dỗ cậu, hắn dỗ rất lâu cậu mới chịu xuống nhà ăn tối, nhưng mà nhất quyết hờn dỗi không nói với hắn một câu nào.
Thẩm Tư Vũ thấy ba Kiều bị ba ba giận, trong lòng còn có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nhóc con còn không quên thêm vào hai ba câu đả kích Kiều Cảnh Nam.
Ừm…!xem như nhóc đòi lại chút công bằng cho anh Đông Quân của nhóc đi.1
…
Ngày hôm sau, Thẩm Tư Thần thấp thỏm ở nhà đợi cả một ngày.
Hôm qua cậu vui quá nên lăn lộn mãi không ngủ được, sáng nay thức dậy muộn thì Kiều Cảnh Nam đã đi làm rồi, cũng không dẫn theo cậu đến công ty nữa.
Cậu đi tới đi lui trong phòng, đoán tới đoán lui cũng không biết hôm nay Kiều Cảnh Nam sẽ trả lời cậu như thế nào.
Tôi đồng ý.
Vậy chúng ta kết hôn thôi.
Hay là…
Chuyện kết hôn về sau đừng nhắc đến nữa…
Chúng ta không thể kết hôn.
Cậu cũng không đoán được hắn sẽ trả lời thế nào.
Dù có đoán…!cũng không dám chắc chắn, chung quy đây cũng là đại sự cả đời, nghĩ thế nào cậu cũng thấy khẩn trương.
Buổi trưa, người của studio W.Angel đưa âu phục tới, người làm trong nhà tỉ mỉ cẩn thận treo vào tủ cho cậu, phụ kiện cũng được cất vào tủ riêng mà Kiều Cảnh Nam chuẩn bị cho cậu, nơi trưng mười chiếc cài áo đủ kiểu đính kim cương chói sáng cả một góc tủ.
Loay hoay lại tới buổi chiều, Thẩm Tư Thần nhận được cuộc gọi của Lục Văn, nói là tối nay có một buổi tiệc quan trọng, Kiều Cảnh Nam muốn cậu đi cùng hắn, hơn nữa phải ăn mặc trang trọng một chút, anh ta còn không quên gợi ý cậu chọn một bộ trong số lễ phục hôm nay vừa được đưa tới.
Thẩm Tư Thần đồng ý với Lục Văn, sau đó nhớ tới câu trả lời của Kiều Cảnh Nam hẳn là phải đợi sau khi dự tiệc về mới có thể nghe, trong lòng chậm rãi dâng lên chút hụt hẫng.
Tối hôm đó, Thẩm Tư Thần được đoàn đội riêng do Lục Văn gọi đến đến chuẩn bị cho cậu cẩn thận, làm tóc, chọn âu phục, phối hợp phục sức, tất cả đều làm chỉn chu tỉ mỉ.
Cậu thầm nghĩ, bình thường Kiều Cảnh Nam đều để cậu ăn mặc thoải mái, không bắt cậu phải cầu kỳ chuẩn bị, hẳn đây là một buổi tiệc rất quan trọng nên lần này Kiều Cảnh Nam mới phí sức như vậy.
Cậu nhìn chằm chằm điện thoại, từ sáng đến giờ hắn cũng không hề liên lạc với cậu.
Thẩm Tư Thần gọi cho Tiểu Vũ, nói tối nay cậu phải ra ngoài dự tiệc cùng ba lớn của nhóc, nào ngờ nhóc phụng phịu nói rằng mình đã biết, cũng đã sớm dọn đồ sang nhà cô hai của nhóc tá túc đêm nay, nghe giọng nói giống như là đang hờn dỗi gì đó.
Cậu không nghĩ nhiều cho rằng nhóc con lại cùng ba lớn đấu khẩu, cho nên sang nhà cô hai trốn một hôm.
Hai cha con bọn họ vẫn luôn thích ở sau lưng cậu cạnh khóe nhau, cậu đều biết hết, chỉ cảm thấy hai người kia một lớn một nhỏ có cách thức chung sống như vậy cũng rất đáng yêu.
Không khí trong nhà hôm nay khá quái lạ, Lưu quản gia chốc chốc lại nhìn cậu mỉm cười, người làm trong nhà ai nấy cũng vui mừng hớn hở, đến cả chú Lê vệ sĩ trên mặt cũng thoáng ý cười, cậu nghi ngờ hôm nay chính là ngày phát lương của bọn họ, cho nên bọn họ mới vui vẻ như vậy.
Gần bảy giờ tối, Lê Sơn lái xe đưa cậu đến buổi tiệc.
Không chỉ có mình Lê Sơn đưa cậu đi, trước sau còn có bốn chiếc xe hộ tống chia ra chạy trước và sau xe cậu, đoàn xe năm chiếc đi nối tiếp nhau, trận thế nhìn như rất lớn.
Cậu nghĩ mình chỉ đi dự một buổi tiệc, cũng đâu cần nhiều vệ sĩ như vậy hộ tống, chẳng lẽ bọn họ còn có nhiệm vụ gì khác nữa, phô trương thanh thế cho Kiều gia chăng?
Cậu cũng không để ý lắm, phàm là sắp xếp của Kiều Cảnh Nam thì đều có lý do của hắn, cậu chỉ cần nghe theo là được.
…
Ở một khách sạn sang trọng nào đó cách Kiều gia chừng mấy mươi phút đi xe, trận thế còn lớn hơn những gì Thẩm Tư Thần đang tưởng tượng.
Mấy trăm người vừa căng thẳng vừa gấp rút chuẩn bị cho một sự kiện lớn nhất trước nay chưa từng có.
Kiều Cảnh Nam đi tới đi lui, chốc chốc lại nhìn vào chấm đỏ đang di chuyển trong điện thoại.
“Sao em ấy còn chưa tới nữa, trên đường liệu có gặp trục trặc gì hay không? Đáng ra tôi nên về đón em ấy thì mới đúng, không có em ấy ở bên cạnh tôi một phút cũng không thể yên tâm.”
Lục Văn đang bận tối mắt tối mũi kiểm tra lại mọi thứ lần cuối, đã vậy mà còn phải nghe ông chủ của mình ở một bên lẩm bẩm từ chiều đến giờ, đầu anh ta cũng sắp nứt ra, anh ta thầm nghĩ, sau hôm nay chắc là phải đề nghị tăng lương, không, nhất định phải đề nghị tăng lương.
“Kiều tổng, anh bình tĩnh một chút đi được không, tuyến đường từ Kiều gia tới đây đã được khai thông toàn bộ, người của chúng ta túc trực dọc theo đường đi rất nhiều, cảnh sát giao thông cũng hỗ trợ điều phối, tôi đảm bảo sẽ đưa người nguyên vẹn an toàn đến trước mặt anh đúng giờ, cho nên anh đừng có ở đây than thở nữa, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, anh còn phải sắp xếp lựa lời chút nữa phát biểu nữa kìa.”
Kiều Cảnh Nam vẫn cau mày, khuôn mặt lo lắng căng chặt không giãn ra thêm chút nào, hắn làm sao có thể yên tâm được, hai lần trước vừa định ngỏ lời cùng cậu là lại có chuyện xảy ra, hắn đối với việc này hình như đã hình thành bóng ma tâm lý, lần này nếu còn không thuận lợi sợ rằng hắn sẽ…
Hắn thật sự cũng không biết mình sẽ trở nên thế nào, chỉ biết là trong lòng bây giờ thời thời khắc khắc đều không thể bình tĩnh.