Bạn đang đọc Nhất Mực Cưng Chiều – Chương 9: Điểm Yếu Trí Mạng
Thiếu niên khóc nấc trong lòng hắn, thế mà hắn lại cảm thấy an tâm đến lạ.
À mà…!hình như giờ cậu đã không còn là một thiếu niên nữa rồi, cũng đã năm năm rồi còn gì.
Năm năm, thật dài.
“Tiểu Vũ…!Tiểu Vũ…”
Thẩm Tư Thần luôn miệng gọi tên con trai, kéo Kiều Cảnh Nam ra khỏi niềm vui tột cùng mà hắn đang chìm đắm tận hưởng.
Đúng rồi, cậu ấy có một đứa con trai, còn chị của hắn…
Không!
Kiều Cảnh Nam lắc đầu, sẽ không phải như vậy.
Có lẽ là có hiểu lầm gì đó…!dù là giả thiết nào đi nữa, cậu và chị hắn cũng tuyệt đối không thể được, bởi vì cậu là của hắn.
Vòng tay hắn ôm người trong lòng siết chặt hơn nữa, giống như sợ chỉ cần hắn lơi lỏng thì cậu sẽ chạy mất lần nữa vậy.
“Tôi tìm con trai cho em, em đừng khóc nữa, nói cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì.”
Hắn vừa nhẹ giọng dỗ cậu, vừa nhìn vào kính ra hiệu cho Lục Văn, thư ký Lục lập tức dừng xe, đỗ lại bên đường.
Thẩm Tư Thần nghe thấy hắn đồng ý tìm con trai cho cậu thì liền cố gắng nén tiếng khóc, tay quờ quạng lấy điện thoại trong túi quần ra, ngay trên hình nền chính là tấm ảnh nhóc con Tiểu Vũ chụp cùng cậu, cả hai cười đến xán lạn.
“Đây là Tiểu Vũ, sáng nay tôi còn đưa nó tới trường mẫu giáo, lúc đến đón thì đã không thấy đâu.
Cô giáo nói là nó vừa mới ở đó…”
Cậu còn tưởng…!tưởng người đàn ông này đã bắt Tiểu Vũ đi rồi.
Kiều Cảnh Nam có rất nhiều chuyện muốn hỏi, cũng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng bây giờ phải ưu tiên việc tìm nhóc con này trước, hắn đưa điện thoại của cậu cho Lục Văn, chuyện còn lại anh ta sẽ tự biết cách liên hệ giải quyết.
Lục Văn ra ngoài xe, gọi điện thoại cho thám tử chuyên nghiệp, gọi cho đội vệ sĩ riêng của Kiều gia, liên hệ với cả cảnh sát và quan chức địa phương.
Kiều Thị muốn tìm người, nơi nào nhận được tin tức cũng tận lực phối hợp.
Kiều gia ở S thành có quyền lực thế nào ai cũng biết, ngay cả quan chức ở thủ đô cũng phải nể mặt người nhà họ Kiều mấy phần nữa là, nói gì chỉ là một cái thị trấn nhỏ bé ở ngoại ô.
Một mặt phái người đem ảnh của nhóc con đi tìm, một mặt tra xét tất cả những nơi có camera, đội điều tra chuyên nghiệp lên phương án khoanh vùng những nơi nhóc con có thể đi, dựa theo thời gian mất tích tính toán ra được khoảng cách đại khái mà nhóc con có thể di chuyển.
Mọi người bận rộn tới lui lập tức tiến hành, Thẩm Tư Thần lo lắng không yên, muốn xuống xe tự mình đi tìm, thế nhưng Kiều Cảnh Nam lại không cho phép.
“Chúng ta về nhà đợi tin tức, tôi hứa mang con trai về cho em thì chắc chắn sẽ làm được.
Nếu đội tìm kiếm chuyên nghiệp không tìm ra người, em nghĩ một mình em có thể sao?”
“Tôi…!tôi biết những nơi bé cưng thường hay đi.”
“Tôi cũng biết.” Kiều Cảnh Nam khẳng định.
Tài liệu của bọn họ hắn đã cho người điều tra chi tiết, cái thị trấn này không lớn, vừa bao vây vừa lục tung lên lùng sục, anh không tin còn không tìm ra được một đứa nhóc.
Xe từ từ lăn bánh chạy về hướng nhà của Thẩm Tư Thần, cậu vẫn ngồi co lại trong một góc, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn con đường quen thuộc mà cậu cùng bé cưng cùng nhau đi qua mỗi ngày.
Thoáng chốc nước mắt lại chực chờ rơi xuống.
Kiều Cảnh Nam muốn ôm lấy cậu, nhưng bàn tay đưa lên rồi lại hạ xuống, sau khi bình tĩnh lại, hắn thật sự không biết phải đối mặt với cậu thế nào cho phải.
Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, đưa tay xoa đầu cậu, “Đừng khóc, cũng đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
Hắn cố nén giọng mình xuống nhỏ nhẹ và ôn nhu nhất có thể, trong mắt hắn bây giờ, chỉ có hình ảnh cậu ngoan ngoãn sợ sệt ngồi co người lại một chỗ, giống như hình ảnh cái đêm năm năm trước mà cậu cố gắng lấy lòng hắn vậy.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người khác đau lòng.
Không sao rồi, hắn đã tìm được thiếu niên năm ấy, từ nay hắn sẽ không để vụt mất cậu thêm một lần nào nữa.
…
Ngôi nhà mà hai cha con Thẩm Tư Thần đang ở là một căn nhà nhỏ nằm ở gần tiệm mì, nó nằm sâu trong con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, trời tối thì sẽ không có đèn đường, chỉ có ánh đèn leo lét từ trong những ngôi nhà khác hắt ra.
Kiều Cảnh Nam cau mày nhìn hoàn cảnh xung quanh, có chút ý tứ ghét bỏ.
Cuối cùng vẫn là quyết định không xuống xe, chỉ dừng xe ở đầu hẻm nhỏ chờ đợi.
Bây giờ đang là mùa hè, dù trời đã sập tối nhưng không khí vẫn còn rất nóng bức, may mà bên trong xe có thể mở điều hòa mát mẻ.
Cũng không biết đã chờ đợi bao lâu, Thẩm Tư Thần cảm thấy vô cùng sốt ruột, nhiều lần muốn nói lại thôi, vẻ quẫn bách ngập tràn trên gương mặt.
Cuối cùng cậu vẫn gom hết dũng khí để mở lời, bởi vì Kiều Cảnh Nam có đáng sợ hơn nữa cũng không đáng sợ bằng việc cậu không tìm được bé cưng.
“Đã bao lâu rồi…!vẫn chưa tìm được người sao?”
Kiều Cảnh Nam đưa tay lên nhìn đồng hồ, mới qua hơn nửa tiếng.
Khi người ta chờ đợi, dường như càng cảm thấy thời gian trôi lâu hơn.
Khi người ta chờ đợi nhưng lại không biết mình đang chờ đợi cái gì, không biết mình có chờ được không, dường như mỗi ngày đều dài như vô tận.
Mà hắn cũng đã chờ đợi trong vô vọng như thế, suốt tận năm năm liền.
Hắn đợi một thiếu niên chưa từng nhìn rõ mặt, cũng chẳng biết tên họ, bọn họ chẳng qua chỉ cùng nhau ân ái một lần, thế nhưng cậu đã mang đến hắn rất nhiều cảm giác trước nay chưa từng có trong đời, sau đó khắc sâu hình bóng của cậu vào trong tâm trí hắn.
Cậu khiến hắn phát điên, khiến hắn say đắm, rồi cậu quay lưng đi mà chẳng quay lại nhìn lại hắn lấy một lần, nói biến mất là lập tức biến mất, một chút dấu vết cũng không có.
Hắn đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với cậu, vậy mà…!cậu lại chẳng thèm cho hắn một cơ hội.
Hiện tại hắn đã tìm được cậu, hắn còn chưa kịp tức giận, lời trách móc cũng chưa nói ra, vậy mà cậu lại khóc, lại bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn sợ sệt này ra trước mặt hắn.
Khiến cho hắn không những không thể trách cậu mà lại còn đau lòng vì cậu.
Có lẽ cuộc đời của hắn đã định sẵn, từ cái đêm hắn gặp cậu vào năm năm trước, ba chữ Thẩm Tư Thần sẽ trở thành điểm yếu trí mạng tuyệt đối của hắn..