Đọc truyện Nhất Mực Cưng Chiều – Chương 88: Cục Bông Bám Người
Đầu tuần có buổi họp sớm, Kiều Cảnh Nam phải đến công ty.
Hắn vừa đi công tác về lại nghỉ thêm hai ngày, công việc ứ đọng lại rất nhiều, dù Kiều Cảnh Vân thay mặt giải quyết cũng không làm xuể.
Thật ra Kiều tổng cũng không muốn đi làm, lúc còn trẻ hắn chỉ biết có công việc và công việc, bây giờ có tí tuổi rồi, chỉ muốn ở nhà an nhàn chăm “đứa nhỏ” trong nhà, Kiều tổng thở dài, không biết Kiều Thị có chế độ cho tổng giám đốc nghỉ hưu sớm không nhỉ, sớm chừng…!vài chục năm thôi.
Hơn sáu giờ sáng Kiều Cảnh Nam đã tự tỉnh, hắn hôn nhẹ lên trán thiếu niên bên cạnh rồi rón rén rời giường, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ sẽ làm cậu thức giấc.
Nào ngờ lúc hắn từ phòng vệ sinh đi ra thì đã thấy thiếu niên ngồi trên giường dụi mắt rồi, mấy sợi tóc mềm trên đầu vểnh nhẹ lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
“Tôi làm em thức giấc sao?” Rõ ràng lúc nãy hắn còn không có bật đèn.
“Ừm, không có anh em không ngủ được.” Cậu trả lời hắn bằng giọng nói lười biếng có chút mè nheo của người vừa tỉnh dậy.
Trong lòng Kiều Cảnh Nam mềm nhũn, hắn bước tới ôm người vào lòng, “Xin lỗi, hôm nay tôi phải đến công ty.”
“Em đến công ty anh ngủ tiếp được không?”
“Hả?” Kiều Cảnh Nam ngây ngốc nhìn cậu.
Thẩm Tư Thần không nói nguyên do, hai mắt nhắm nghiền, hơi nhíu mày lại, dùng giọng ngái ngủ hỏi tiếp, “Được không anh?”
Đàn ông không thể không không được với vợ, nhất là lúc vợ đang mang thai, Kiều Cảnh Nam nhớ như in lời dạy mà mình đã đọc được ở đâu đó.
“Được, vậy bây giờ xuống nhà ăn sáng trước, lát nữa chúng ta cùng đến công ty.”
Thiếu niên rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, cậu leo xuống giường định đi chân trần vào nhà vệ sinh, dáng người xiêu xiêu vẹo vẹo.
Kiều Cảnh Nam bất lực xách dép đi trong nhà bước nhanh theo sau, hắn cúi xuống đeo dép cho cậu, sau đó dìu người vào nhà vệ sinh, giúp cậu súc miệng.
Hắn giúp cậu làm vệ sinh cá nhân không ít lần, lần nào cũng vô cùng kiên nhẫn, Thẩm Tư Thần cũng quen rồi nên rất phối hợp với hắn, há miệng mở miệng, nhắm mắt mở mắt đều rất nhịp nhàng.
Kiều Cảnh Nam chọn cho cậu một bộ đồ thoải mái, quần tây dài màu be nhạt, áo phông tay dài màu xanh biển nhạt hơi rộng rãi, hắn lấy thêm một chiếc áo khoác ngoài gấp lại vắt trên tay rồi mới dắt cậu xuống lầu.
Lúc ăn sáng Thẩm Tư Thần cứ gật qua gật lại, suýt chút còn gục luôn xuống bàn, hắn uống vội ly cà phê trên tay, sau đó nâng ly sữa bò bên cạnh ên đút cho cậu uống một nửa, thấy cậu có chút thức ăn lót dạ rồi thì không ép cậu ăn nữa.
Trước khi đi làm Kiều Cảnh Nam còn dặn Chu quản gia gọi cho công ty nội thất, bảo họ đến đo đạc rồi làm thảm trải sàn trong khắp biệt thự, nhất định phải chọn loại vừa dày vừa mềm mại.
Gần đây trời đã bắt đầu trở lạnh, cuối thu thời tiết còn tốt, ít lâu nữa qua mùa đông thì nhiệt độ sẽ giảm nhanh chóng, Kiều Cảnh Nam sợ thiếu niên thường xuyên đi chân trần thì sẽ bị lạnh.
Dặn dò xong quay lại thì người ngồi trên sô pha đã ngủ rồi, hắn lấy một tấm chăn mỏng đắp lên cho cậu rồi bế cậu ra xe.
Lục Văn mở cửa xe cho hắn, anh ta không lên tiếng mà dùng ánh mắt như muốn hỏi “chuyện gì nữa đây?” để nhìn hắn.
Kiều Cảnh Nam cũng không trả lời, chỉ nhướng mày một cái như muốn nói “thì như cậu thấy đó”.
Xe không dừng ở trước cửa lớn của công ty mà đi vào trong hầm để xe, Kiều Cảnh Nam bế thiếu niên đi vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.
Lục Văn đi trước dẫn đường, lúc nãy trên đường đi anh ta đã sớm nhắn tin cho thư ký tiểu Hà vào phòng nghỉ chuẩn bị trước.
Phòng của Kiều Cảnh Nam ngày nào cũng có người quét dọn sạch sẽ, nhưng phòng nghỉ nhỏ bên trong phòng làm việc thì ít khi dùng đến, hơi lạnh lẽo lại không có hơi người, không tốt cho người đang mang thai.
Tiểu Hà vào trong phòng nghỉ mở cửa sổ ra cho thoáng khí, chỉnh điều hòa trước để nhiệt độ trong phòng trở nên ấm áp dễ chịu, chờ một hồi sau mới đóng kín cửa sổ lại, bật một chiếc đèn tinh dầu, đổ một ít tinh dầu có hương thơm hoa nhài vào.
Lúc Kiều Cảnh Nam đưa Thẩm Tư Thần đến trong phòng đã ấm lên, nhiệt độ vừa phải, còn thoang thoảng hương hoa dịu nhẹ, hắn rất hài lòng.
Hắn đặt Thẩm Tư Thần xuống giường, đắp chăn dày lên ngang hông của cậu, phía trên vẫn quấn chiếc chăn mỏng khi nãy đem tới.
Thiếu niên rơi vào giường đệm mềm mại, không khí xung quanh lại ấm áp nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.
Kiều Cảnh Nam ngồi bên cạnh cậu một chút rồi mới ra ngoài, hắn sửa sang lại quần áo rồi tới phòng họp.
Mọi người khó hiểu nhìn Lục Văn, Lục Văn lại làm một biểu tình muốn sống thì đừng hỏi.
Cuộc họp buổi sáng kéo dài khoảng hai tiếng, bởi vì lúc cuối cần chốt hạ phương án và kế hoạch nên không thể làm gián đoạn, Kiều Cảnh Nam ở lại phòng họp khoảng hơn ba mươi phút.
Lúc hắn trở về phòng làm việc thì thấy Thẩm Tư Thần đang ngồi trên sô pha ở phòng ngoài, trước mặt là Tiểu Hà đang bày vài hộp thức ăn vẫn còn đang bốc khói lờ mờ lên bàn trà nhỏ cho cậu.
Thẩm Tư Thần cười vẫy tay với hắn, “Anh ăn nữa không?”
Hắn đi đến xoa đầu cậu, “Đói rồi sao, tôi no rồi, em ăn nhiều một chút.”
Thiếu niên co hai chân lên, ngồi xếp bằng trên ghế, tay không động đũa, dùng ánh mắt vô cùng mong chờ nhìn về phía hắn.
Kiều Cảnh Nam ngồi xuống bên cạnh, tự giác cầm thức ăn lên thổi cho nguội bớt rồi mới đút cho cậu ăn.
Tiểu Hà lặng lẽ đi ra ngoài, lúc gặp Lục Văn trên hành lang, cô không nhịn được vỗ vai Lục Văn hai cái, “Thư ký Lục, ngày thường hẳn là vất vả cho anh rồi.”
Mới có một buổi sáng mà cô đã cảm thấy cuộc sống của một con cẩu độc thân như mình không còn gì để luyến tiếc rồi, Lục Văn ngày ngày đều đi theo bên cạnh Kiều tổng, có bao nhiêu tủi thân chắc không cần phải đoán cũng biết rõ.
Lục Văn nhìn ra sự đồng cảm và thương hại trong ánh mắt của Tiểu Hà, anh ta nhún vai bày ra vẻ mặt ba phần bất lực bảy phần cam chịu.
Tiểu Hà vừa trở về phòng thư ký đã bị Tiểu Bạch kéo sang một bên để hóng chuyện.
“Sao rồi, gặp chưa, là cậu ấy đúng không, người lần trước ấy?”
Tiểu Hà bĩu môi, “Chẳng lẽ còn người nào khác nữa, nhìn sao cũng thấy Kiều tổng của chúng ta là kiểu người chung thủy, sao có thể bay bướm đổi hết người này đến người khác như Âu thiếu chứ.”
Tiểu Bạch rất đồng tình với Tiểu Hà.
Ở S thành không ai không biết Âu đại thiếu gia Âu Tĩnh Siêu bay bướm cỡ nào, bạn gái của cậu ấy đều là minh tinh, người mẫu, mỗi lần bị nhà báo bắt gặp là lại đổi một cô, tin tức cậu ấy đổi bạn gái có khi còn hot hơn tin tức của mấy minh tinh tuyến mười tám.
Họ chẳng hiểu vì sao Kiều tổng của bọn họ và Âu thiếu tính cách khác biệt như vậy mà lại có thể thân thiết với nhau được.
Chẳng biết tin tức ở đâu truyền ra mà một truyền mười, mười cái miệng liền truyền hết cả công ty, có người nói rằng hôm nay Kiều tổng đưa theo Kiều phu nhân tương lai đến công ty.
Không có gió thì thôi, vừa có tiếng gió liền có người hùa theo.
Có thư ký cấp cao của phòng ban nào đó ẩn danh nói trong nhóm chat nội bộ rằng sáng nay lúc họp Kiều tổng cứ luôn không tập trung, đứng ngồi không yên, cứ mười lăm phút lại chạy về phòng một lần.
Bọn họ còn tưởng là công ty có việc gì gấp cần xử lý, hóa ra là vì có người đang chờ ở phòng tổng giám đốc.
Mọi người đều tò mò muốn biết phu nhân trong nhà Kiều Cảnh Nam mặt ngang mũi dọc ra sao, lần trước đến cả người đẹp lẫy lừng như Nhậm Nhiên còn bị hắn phũ phàng, bắt phải mở họp báo tuyên bố hai người không hề liên can với nhau, đủ thấy phu nhân của hắn có mị lực cỡ nào.
Ngày trước trong công ty ai cũng tưởng Nhậm Nhiên là phu nhân còn chưa qua cửa, giờ vỡ lẽ ra mới biết cô ta chính là “không có cửa”.
Mỗi người góp một chút thông tin, nhưng có một số người biết rõ lại không thể mở miệng, mặc kệ người khác có chỉ đích danh mình kéo vào để hỏi cũng không thể tiết lộ nửa lời, chẳng hạn như Lục Văn, Tiểu Hà, Tiểu Bạch, và một vài vị cao tầng nào đó của công ty đã may mắn gặp được Thẩm Tư Thần.
Mà vị phu nhân đang được thổi phồng đến lên trời kia hiện giờ lại đang ngang nhiên cuộn tròn trên sô pha trong phòng tổng giám đốc để ngủ.
Kiều Cảnh Nam ngồi trên bàn làm việc, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thiếu niên nhà mình, tâm tình lâng lâng như trên mây.
Dù Thẩm Tư Thần không nói tại sao lại muốn theo hắn đến công ty nhưng hắn nghĩ có lẽ cậu cũng giống như hắn, muốn mỗi khi cúi đầu ngẩng đầu đều có thể tùy thời nhìn thấy đối phương trong tầm mắt.
…
“Thần Thần, dậy đi, chúng ta đi ăn trưa.”
Thẩm Tư Thần không mở mắt, chỉ khẽ trở mình, “Ưm, đến giờ ăn trưa rồi sao?”
Gần đây Thẩm Tư Thần đặc biệt thích ngủ, một ngày có thể ngủ mười mấy tiếng, còn rất lười vận động, cậu nghĩ em bé trong bụng chắc chắn là một con sâu lười.
“Cảnh Nam, anh bế em xuống xe nha.” Thiếu niên giơ hai tay lên ôm cổ người trước mặt, mắt cũng không thèm mở ra.
Kiều Cảnh Nam đột nhiên được sủng mà hoang mang, bình thường hắn lúc nào mà chẳng muốn ôm ôm bế bế thiếu niên, còn ước gì chân cậu không cần chạm đất, cứ dính trên người hắn là tốt rồi, nhưng mà thiếu niên ngại ngùng, bình thường ở bên ngoài rất ít khi để cho hắn bế.
Bây giờ không ngờ cậu lại chủ động như vậy, còn giống như cục bông nhỏ thích bám người theo hắn đến công ty, khỏi phải nói trong lòng hắn có bao nhiêu kích động, cả người phơi phơi như đang tắm gió xuân.
Kiều Cảnh Nam không bế cậu kiểu công chúa mà tách hai chân cậu ra, ôm lấy cậu bế ở phía trước mặt.
thiếu niên ôm lấy cổ hắn, đầu tựa lên vai, tiếp tục ngủ, hai cánh tay hắn đỡ dưới đùi nhỏ mềm mại, bàn tay to lớn đặt lên hai quả đào tròn trĩnh, trong ánh mắt tối lại một mảng, nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ quân tử đường hoàng.
Hắn lấy áo vest của mình khoác lên vai cậu, thiếu niên gần như bị áo khoác che hết, chỉ ló ra cái đầu nhỏ nhắn, khuôn mặt thì chôn vào vai hắn.
Kiều Cảnh Nam hài lòng ôm cậu đi ra ngoài.
…
Buổi trưa hắn có hẹn ăn cơm ở một hội sở tư nhân cao cấp, xe đi theo lối riêng, dọc đường đến phòng bao cũng không gặp ai, chỉ có quản lý đi phía trước dẫn đường.
Mấy người trong giới thượng lưu luôn có rất nhiều sở thích kỳ lạ, cho nên dù thấy Kiều Cảnh Nam vừa ôm vừa bế một người đi vào quản lý cũng không lấy làm lạ, còn hiểu chuyện mà không nhìn thẳng vào hắn.
Làm việc ở mấy chỗ cao cấp muốn tồn tại được lâu phải kín miệng và hiểu chuyện, biết đoán ý của mấy ông chủ lớn mới có thể tồn tại được lâu.
Quả nhiên sau khi Kiều Cảnh Nam vào trong phòng bao, Lục Văn đi bên cạnh dừng lại một chút, lấy tiền boa cho người quản lý dẫn đường kia.
Bên trong phòng bao, Âu Tĩnh Siêu và Liễu San San đã ngồi đợi sẵn, hình như bọn họ đang nói chuyện gì đó, vẻ mặt Âu Tĩnh Siêu nhăn nhó khó chịu, còn Liễu San San thì cười như người bình thường vừa trúng giải độc đắc.
“Thần Thần làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là buồn ngủ thôi.” Kiều Cảnh Nam đi tới sô pha trong phòng, đặt thiếu niên nằm lên đó, chỉnh lại áo khoác đắp cho cậu rồi mới đi qua chỗ bàn ăn ngồi xuống.
“Chúng ta nói chuyện trước, để em ấy ngủ thêm chút nữa.” Nói xong lại nhìn về phía Âu Tĩnh Siêu, “Rốt cuộc cậu gọi tôi gấp vậy là có chuyện gì, còn phải chạy tới chỗ xa xôi này?”
Liễu San San lại bụm miệng cười, Âu Tĩnh Siêu liếc cô đến sắp trợn ngược cả mắt, sau đó lại làm vẻ mặt đáng thương túm lấy tay Kiều Cảnh Nam, “Cậu phải cứu tôi, Cảnh Nam, lần này chỉ có cậu cứu được tôi.”
Kiều Cảnh Nam nhíu mày, rút tay lại, hỏi Liễu San San, “Trác Phong đá cậu ta rồi à?”
Liễu tiểu thư không nhịn được nữa, cười càng lớn hơn, suýt thì sặc, “Cậu ta mà cũng xứng? Cậu ta chỉ có thể dùng chút nhan sắc này leo lên được giường của thư ký Trác thôi, đã làm gì có được danh phận chứ, ha ha ha.”
Kiều Cảnh Nam nhìn Âu Tĩnh Siêu từ trên xuống dưới, sau đó cũng gật đầu như thể đồng ý cách nói này.
Âu Tĩnh Siêu tức đến sắp hộc máu, nhưng đang cầu cạnh người thì không thể không cúi đầu, anh ta nuốt cục tức này xuống, hạ giọng đầy đáng thương, “Lần này tôi nghiêm túc thật đó, các cậu đừng có đùa nữa.”
Kiều Cảnh Nam vẫn dửng dưng, “Cậu nghiêm túc thì tự mình đi mà theo đuổi, nói với bọn tôi có ích gì, bọn tôi cũng đâu thể dùng quyền thế ép người.”
Coi ai đang nói kìa, “không thể dùng quyền thế ép người” là câu mà Kiều Cảnh Nam dám nói ra sao, bộ hắn không sợ cắn trúng lưỡi hả?
“Chuyện này còn nghiêm trọng hơn, cậu ấy còn chưa hoàn toàn chấp nhận tôi, cha tôi còn chưa biết chuyện con trai của ông ấy cong rồi, nhưng mà hiện giờ lại có người muốn liên hôn cùng Âu Thị, cậu nói xem tôi phải làm sao đây?”
Ánh mắt Kiều Cảnh Nam xẹt qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó trở nên càng âm trầm hơn, “Có thể khiến cậu lo lắng như vậy, hẳn là một gia tộc không tồi nhỉ, hơn nữa còn có khả năng rất cao là cha cậu sẽ đồng ý.”
Âu Tĩnh Siêu rầu rĩ, “Là Tây Thành Hàn gia.”
Tiểu thư Hàn gia, người thừa kế duy nhất, gia chủ tương lai của Hàn gia Tây Thành – Hàn Vũ Ly muốn liên hôn với Âu Tĩnh Siêu..