Đọc truyện Nhất Mực Cưng Chiều – Chương 85: Mưa Giăng Lối Về
Kiều Cảnh Nam đến nước F bằng chuyên cơ riêng, buổi sáng hôm hắn rời đi Thẩm Tư Thần còn đang say giấc, từ khi mang thai cậu rất thích ngủ, mỗi ngày đều ngủ rất nhiều, có đôi khi đang ngồi xem phim cũng có thể ngủ gục.
Em bé trong bụng chắc chắn là một con sâu lười.
Kiều Cảnh Nam hôn lên trán thiếu niên, hắn ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, hôn lên mấy lần, sau đó lại lấy điện thoại ra chụp một kiểu ảnh.
Chưa đi mà hắn đã bắt đầu cảm thấy nhớ bé cưng nhà mình rồi.
Kiều Cảnh Nam đắp chăn kín kẽ cho cậu, hôn lên trán cậu rồi nói một câu tạm biệt, sau đó mới lưu luyến không nỡ mà đi xuống lầu.
Thẩm Tư Vũ và Trịnh Đông Quân đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn từ sớm, hắn nhìn mãi cũng thành quen, một nhà ba người giờ thành bốn, ít lâu nữa sẽ trở thành năm người, đúng là đông vui náo nhiệt.
Kiều gia lúc trước chỉ có hắn và chị hai, người nào cũng bận rộn tất bật, mỗi ngày đều cô đơn lẻ bóng, một mình đi về.
Hiện tại hắn cũng xem như là đã viên mãn, hắn lại bắt đầu cảm thấy lo lắng cho chị hai.
Chị hai của hắn là một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ, bởi vì quá kiên cường mà trước nay chưa từng dựa dẫm vào bất cứ một người đàn ông nào, người muốn đến bên cạnh chị ấy không ít, nhưng lại rất ít người đủ dũng cảm để bày tỏ.
Không phải người đàn ông nào cũng chấp nhận được chuyện người phụ nữ bên cạnh giỏi giang hơn mình.
Từ khi cha mẹ mất, chị hai gánh vác mọi việc của công ty, vừa chăm sóc hắn vừa vực dậy công ty, phải quản lý một khối tài sản khổng lồ đang bị nhiều kẻ dòm ngó chực chờ xâu xé.
Những năm tháng ấy đúng là không dễ dàng gì.
Thanh xuân trôi qua như chớp mắt, chị của hắn từ một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ thành đạt, rồi sau đó là những tháng ngày cô độc một mình đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp.
Hiện tại hắn đã có thể tiếp quản Kiều Thị, hắn muốn chị hai được sống một cuộc sống nhàn hạ, làm những việc chị ấy muốn làm, ở bên cạnh người khiến chị ấy hạnh phúc.
“Ba à, ba định đứng đó mãi sao?” Tiểu Vũ khó hiểu nhìn Kiều Cảnh Nam đang đứng suy tư ở trước cửa phòng ăn.
Hắn đi vào trong, ngồi ở ghế chủ vị, lúc đi qua lại giơ tay ra xoa đầu nhóc, “Ba phải đi công tác một tuần, con ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời ba ba của con, có biết không?”
“Vâng, ba nhớ mua món đồ mà con nhờ đó nhé!”
“Ba biết rồi, quà sinh nhật cho cô hai của con chứ gì.
Ái chà, ba còn chưa nhận được món quà nào của Tiểu Vũ đâu, thật là ghen tị.” Kiều Cảnh Nam cười trêu chọc.
Tiểu Vũ bĩu môi nhìn hắn, giống như là không tin sự “ghen tị” mà hắn vừa nói, nhưng nhóc vẫn nghiêm chỉnh nhìn vào mắt hắn, giọng nhỏ xíu như thể đang xấu hổ, “Khi nào đến sinh nhật ba, con nhất định sẽ tự tay làm một món quà tặng cho ba.”
Kiều Cảnh Nam cười đưa ngón tay ra, “Hứa nhé!”
Tiểu Vũ không nghĩ ba Kiều của mình sẽ làm trò trẻ con này với nhóc, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn móc ngoéo chứ.
Nghĩ vậy nhưng nhóc vẫn chìa tay ra, câu vào ngón út của hắn, “Con hứa.”
Kiều Cảnh Nam uống xong cà phê thì mang theo tâm trạng vui vẻ rời đi.
Phòng ăn lại quay về không gian im ắng, hồi sau đột nhiên Trịnh Đông Quân quay sang nói với Tiểu Vũ, “Cậu chủ, tôi sinh vào tháng một.” Sau đó lại bổ sung thêm, “Ngày hai mươi tháng một.”
“Hửm?” Tiểu Vũ mở to đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn cậu ta.
Trịnh Đông Quân mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói một câu “không có gì” rồi cầm ly nước bên cạnh lên uống.
Lúc cậu ta đặt chiếc ly xuống bàn, Tiểu Vũ mới nói với cậu ta, “Anh nói với tôi cái này để làm gì?”
Trái tim như thể đánh hụt một nhịp, Trịnh Đông Quân rủ mắt nhìn xuống bàn ăn, cậu ta tự hỏi trong lòng nhưng bản thân cũng không biết là tại sao.
“Tôi đã sớm biết rồi, tới lúc đó chắc chắn sẽ chuẩn bị quà cho anh.” Tiểu Vũ cười nói tiếp.
Trịnh Đông Quân hơi sửng sốt quay sang nhìn nhóc con, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé đã trượt khỏi ghế, mang cặp sách chạy thẳng ra cửa.
Cậu ta khẽ mỉm cười, đứng dậy đi theo phía sau.
…
Kiều Cảnh Nam ngồi trên xe đi đến sân bay, tay cầm điện thoại gửi đi hai tin nhắn.
Một tin “Tôi yêu em” gửi cho Thẩm Tư Thần.
Một tin khác gửi cho Kiều Cảnh Vân.
Nội dung chính là “Công ty đã ổn định rồi, em cũng đã có một gia đình hạnh phúc, cho nên chị hai à, chị đừng vì bất kỳ điều gì mà bỏ lỡ chính mình nữa.
Anh Phương là một người tốt.”
Phương Triều Vĩ trước kia là vệ sĩ riêng của chị hắn, đi theo bảo vệ chị ấy từ những ngày cha mẹ bọn họ vừa mới qua đời.
Một người ở phía trước hào quang rạng rỡ, một người đứng phía sau âm thầm che mưa chắn gió, hai người họ đã ở bên cạnh nhau mười mấy năm như vậy.
Hiện tại Phương Triều Vĩ tuổi tác cũng không còn trẻ cho nên đã lui về phía sau, giao lại đội vệ sĩ cho đội trưởng Trần, còn bản thân thì làm quản lý bộ phận an ninh trong tập đoàn Kiều Thị.
Dù đã không còn ở bên cạnh chị hắn mỗi ngày nữa, nhưng mỗi lần chị hắn đến công ty, không biết vô tình hay cố ý mà đội trưởng đội bảo an luôn trùng hợp đi kiểm tra xung quanh.
Đến cả một người ngoài cuộc như hắn cũng nhìn ra được, không hiểu hai người trong cuộc tại sao cứ mãi im lặng, ngần ấy năm trôi qua mà chẳng có ai ngỏ lời.
Hắn không quan tâm người đó là vệ sĩ hay là bất cứ thân phận gì, chỉ cần toàn tâm toàn ý đối tốt với chị hắn là được, cái gì mà môn đăng hộ đối, xứng với không xứng, Kiều gia nhà hắn chưa bao giờ để tâm đến những thứ đó.
Lúc Kiều Cảnh Vân nhận được tin nhắn, thoáng chốc trên khuôn mặt biểu thị vẻ ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười ấm áp, em trai trưởng thành rồi, bây giờ còn muốn làm chỗ dựa cho mình.
Người phụ nữ xinh đẹp ngắm nhìn mình trong gương, bàn tay thon dài chỉnh lại chiếc ghim cài đính kim cương trên áo vest cho ngay ngắn, trong lòng phân vân rằng bộ đồ này liệu có dễ nhìn hay không, có quá cứng nhắc hay không?
Đột nhiên bà lại tự hỏi, hôm nay đến công ty liệu có “tình cờ” gặp người đó hay không.
…
Chuyến đi công tác này của Kiều Cảnh Nam khá thuận lợi, nhưng vì dự án rất quan trọng và có nhiều điều khoản cần trao đổi nên hắn gần như bận đến quay cuồng.
Dù vậy mỗi ngày hắn đều sẽ tranh thủ thời gian gọi video về cho Thẩm Tư Thần hai lần, mỗi lần gọi điện hắn đều có thể nghe cậu kể lại những việc vụn vặt thường ngày mà cậu đã trải qua, bộ phim cậu đang xem đến đoạn cao trào nào rồi, hôm nay trong vườn có bao nhiêu bông hoa nở, rau trong nhà kính đã ăn được rồi, còn có buổi chiều ra ngoài chiếc lều ở dưới gốc cổ thụ sau vườn ngồi rất mát mẻ…
Hắn nhìn ánh mắt, nhìn nụ cười, nhìn mái tóc mềm qua màn hình điện thoại, trong lòng nổi lên một trận cồn cào ngứa ngáy đến khó chịu, hắn muốn chạm vào cậu, muốn ôm cậu vào lòng.
“Cảnh Nam, anh sao vậy…!không nghe em nói gì sao?”
“Thần Thần à, làm sao bây giờ, tôi nhớ em quá!”
Người bên kia hơi ngẩn ra, sau đó cậu cắn môi, đôi mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.
“Hửm, sao vậy? Sao lại khóc rồi?”
Thẩm Tư Thần khịt mũi, nhỏ giọng trách móc, “Đều tại anh, em đã cố không nói nhớ anh rồi, em đã cố chú ý đến chuyện khác rồi, sao anh lại nhắc tới chứ.
Hức…!ức…!không có anh mỗi buổi tối em đều ngủ không ngon, ăn cơm cũng ít đi nữa.
Nhưng mà anh đang bận việc…!em…!em sợ làm phiền đến anh…”
Cậu uất ức kể lể một tràng làm trái tim của hắn mềm nhũn.
Dạo này thiếu niên rất nhạy cảm, dễ cáu giận cũng mau nước mắt nữa, có lẽ là vì mang thai nên cảm xúc của cậu mới thất thường như vậy, đáng lẽ ra hắn không nên rời xa cậu quá lâu.
“Ngoan, nếu em nói em nhớ tôi thì ngày mai tôi sẽ trở về bên cạnh em.”
Cậu bĩu môi giận dỗi, “Nói dối, chẳng phải bảy ngày anh mới xong việc sao, ngày mai mới là ngày thứ năm thôi.”
“Muốn cược với tôi không? Hình như tôi chưa bao giờ thất hứa với em cả.”
Thẩm Tư Thần đấu tranh tâm lí trong một thoáng, sau đó đỏ mặt nói, “Em nhớ anh, rất nhớ anh.
Cảnh Nam à, mau về với em đi…”
Hắn hài lòng mỉm cười, “Thật ngoan.”
Kiều Cảnh Nam dỗ thêm một lúc nữa Thẩm Tư Thần mới chịu đi ngủ, lúc cậu chuẩn bị tắt camera, hắn tinh ý phát hiện ra trong khung hình lọt vào một góc áo sơ mi, nụ cười trên khuôn mặt hắn càng sâu hơn.
Không có hắn ở nhà, thiếu niên lại lén lút lấy áo sơ mi của hắn để trên giường.
Nhớ hắn đến như vậy sao, buổi tối ngủ cũng phải ôm lấy áo sơ mi có lưu mùi hương của hắn, Thần Thần nhà hắn đúng là đáng yêu chết đi được.
Kiều Cảnh Nam gọi người đưa lên một ly cà phê, tối đó hắn thức trắng đêm xử lý văn kiện, ngày hôm sau lại bảo Lục Văn xem lại lịch trình, đẩy các cuộc họp quan trọng lên, còn các bữa tiệc xã giao đều hủy bỏ.
Đúng năm giờ chiều hôm sau, mọi công việc cần thiết đều đã được hoàn thành.
“Kiều tổng, những việc quan trọng đều đã làm xong, phần còn lại sau khi về nước chúng ta có thể liên hệ sau.”
“Vất vả cho cậu rồi, đồ tôi nhờ cậu đã lấy được chưa?”
Hắn nhận chiếc hộp nhung màu đen từ trong tay Lục Văn, cẩn thận dùng hai tay mở ra.
Trước nay hắn từng sở hữu không biết bao nhiêu thứ hiếm lạ, không biết bao nhiêu vật đắc tiền, nhưng hắn chỉ xem chúng là những món đồ vô tri, thích thì dùng không thích thì vứt qua một bên, dù sao đối với hắn những thứ có thể mua được bằng tiền thì không tính là quý.
Nhưng mà thứ bên trong hộp này lại khác, đây là minh chứng dành cho tình yêu của hắn đối với Thần Thần, là nhẫn để cầu hôn.
Chiếc nhẫn kim cương tinh xảo này là tác phẩm được làm hoàn toàn thủ công của một nhà thiết kế và chế tác trang sức hàng đầu thế giới, là độc nhất vô nhị trên đời.
Hắn đã đặt chiếc nhẫn này từ lúc chọn lễ phục cưới lần trước, lần này vừa đúng lúc đến nước F, nhà thiết kế cũng vừa làm xong, lại còn trùng hợp nhà của anh ta ở ngay thành phố này, cho nên hắn tiện thể bảo Lục Văn đi lấy nhẫn luôn.
Mọi sự đều thuận lợi, quả nhiên hắn và Thần Thần của hắn là do tơ hồng se duyên, trời cao tác hợp.
…
Bầu trời S thành kéo mây đen kịt, gió thét gào dữ dội quét qua mọi thứ, thời tiết chuyển biến mỗi lúc một xấu.
Thẩm Tư Thần bồn chồn không yên, trời có vẻ như sắp mưa lớn, Tiểu Vũ đang ở trên phòng cũng chạy xuống phòng khách cùng với cậu, nằm gối đầu lên đùi ôm lấy cậu.
Từ lúc nhóc con hiểu chuyện đã biết cậu sợ sấm sét, ghét mưa lớn, ghét cả những ngày giông bão.
Mỗi lần có mưa to nó sẽ quấn quýt bên cạnh cậu, cùng cậu trải qua những cơn mưa nặng hạt.
Trịnh Đông Quân cầm theo một quyển sách để đọc, ngồi ở một góc sô pha khác.
Mi mắt Thẩm Tư Thần giật liên tục, có Tiểu Vũ bên cạnh cũng chẳng khiến cậu an tâm hơn, bỗng nhiên cậu nhớ đến câu nói đùa của Kiều Cảnh Nam tối hôm qua, trong lòng chợt nhói một cái.
Không lẽ nào…
Tay cậu run run cầm điện thoại gọi điện, chờ kết nối trong mấy giây mà cậu tưởng chừng như đã trải qua cả một giờ, bên kia đầu dây vang lên âm báo máy móc rằng không có tín hiệu.
Trái tim cậu đập dữ dội trong lồng ngực.
Bàn tay run rẩy lần nữa ấn gọi Lục Văn, tiếng thông báo quen thuộc vang lên như từng tiếng gõ nặng nề vào trái tim.
Thẩm Tư Thần bình tĩnh tự nhủ rằng hai người họ chỉ là trùng hợp đang bận thôi, hoặc là…!hoặc là do trời mưa nên tín hiệu quá kém.
Cậu mở tivi lên, tìm kiếm kênh tin tức, quả nhiên đang phát sóng về cơ bão bất chợt được hình thành từ một vùng áp thấp, hiện tại cả thành phố sẽ có mưa lớn kéo dài kèm theo gió lớn, các chuyến bay đi bị hoãn cất cánh, còn những chuyến bay đến cũng khó lòng đáp xuống, rất có thể phải đổi lộ trình bay và đáp khẩn cấp ở một nơi gần nhất.
Trong mắt Thẩm Tư Thần có chút hơi sương, cậu gọi cho Kiều Cảnh Vân, khi bên kia nhấc máy, cậu vừa gọi một tiếng “chị hai” liền bật khóc.
Cậu cũng không muốn trở nên như vậy nhưng cậu lại không kiểm soát được.
Trịnh Đông Quân đã sớm chú ý đến biểu hiện của cậu từ nãy đến giờ, liên tục gọi điện thoại, xem bản tin thời tiết và các chuyến sân bay, xâu chuỗi lại thì cũng không quá khó hiểu.
Cậu ta cầm lấy điện thoại của Thẩm Tư Thần, đi qua một bên nói tiếp chuyện cậu muốn nhờ Kiều Cảnh Vân.
Kiều Cảnh Vân bảo cậu ta chăm sóc Thẩm Tư Thần và Tiểu Vũ, sau khi tìm hiểu thông tin bà sẽ liên hệ lại.
Bé con Tiểu Vũ ôm lấy ba ba, bàn tay nhỏ xíu vỗ nhẹ lưng cậu, nhóc còn tưởng cậu trời mưa bị dọa sợ, cho nên liên tục an ủi, “Ba ba, đừng sợ.”
Chừng năm phút sau điện thoại lại vang lên, vẫn là Trịnh Đông Quân nghe máy, sắc mặt cậu ta thoáng trầm xuống.
“Phu nhân đừng lo, chủ tịch Kiều sẽ đến đây ngay lập tức.”.